Oneshot 1 [R18 - ABO]: Ta phân hóa thành Khôn Trạch rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note:
- Alpha: Càn Nguyên

- Beta: Thường Nghi
- Omega: Khôn Trạch
- Càn Nguyên Xà tộc Đường Môn có hai... À ừ cái đó đấy.
--------

Ngay từ giây phút sinh ra là nhi tử trực hệ của môn chủ Tứ Xuyên Đường Môn, Đường Trản hiểu được rằng bản thân đang sống trong một gia môn đầy khắc nghiệt khi phải cạnh tranh quyền lực với chính những huynh đệ của mình. Chỉ có những nhi tử đủ thực lực và khôn ngoan mới được phụ thân, à không- Môn chủ trọng dụng. Với thân phận "Ngũ Công tử Tứ Xuyên Đường Môn" của Đường Trản, người dân Thành Đô sẽ nghĩ rằng y là một kẻ có quyền lực trong gia môn. Nhưng trên thực tế, cái danh phận đấy chung quy chỉ vừa hơn hai đệ đệ nhỏ tuổi và các thành viên bàng hệ mà thôi. Hơn hết...

"Đại ca, tam ca và cả tứ ca đều là Càn Nguyên..."

Một khi đã đến tuổi phân hóa và trở thành Càn Nguyên chân chân chính chính, địa vị của họ trong gia môn sẽ một bước tăng vọt. Tại sao ư? Bởi lẽ Càn Nguyên Xà tộc như họ và cả phụ thân đều đếm trên đầu ngón tay, còn những thành viên khác đều là "người bình thường", nhưng số ít trường hợp sẽ phân hóa thành "Khôn Trạch", mà những năm gần đây hầu như ở Đường Môn chẳng có ai như thế nữa. Có lẽ, Đường Trản sẽ không phải lo lắng về điều này.

Để có thể cạnh tranh với các huynh đệ của mình, y chỉ mãi tu luyện, tu luyện, và tu luyện liên tục. Những phương thức tu luyện ở Đường Môn đương nhiên cực kì khắc nghiệt, đến mức Môn chủ Đường Quân Nhạc đã từng chạy trốn khỏi chúng tận ba lần, nhưng Đường Trản chưa bao giờ ngần ngại chuyện đó cùng với thứ tham vọng chiến thắng kẻ khác khiến y dần dà trở thành nhi tử mà ông ấy yêu thương nhất. À thì chỉ tính trong phạm vi "nhi tử" thôi, nếu y dám làm gì tỷ tỷ thì nguyên cây đại châm vẫn sẽ ghim vào đầu như thường.

Và... Việc trở thành nhi tử mà môn chủ yêu thương nhất vẫn chưa đủ.

Đường Trản nuôi một tham vọng lớn hơn nhiều.

Phi đao ghim lún cả đầu của hình nhân tận một nửa. Người nam nhân dáng vẻ cao lớn trưởng thành, võ phục đen tuyền, đôi bàn tay xám xịt cùng những chiếc phi đao lạnh lẽo dần rời khỏi lòng bàn tay gã mà xuyên thủng từng chiếc hình nộm, uy lực rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với phi đao đầu tiên. Gã thở hắt một hơi, cẩn thận chỉnh sửa lại chiếc trâm cài tóc đã bị nghiêng sang một bên trong quá trình tu luyện.

Đó là tiểu môn chủ Tứ Xuyên Đường Môn, cũng là đại ca của y - Đường Bá.

- ... Tiểu môn chủ.

Nghe thấy giọng nói của Đường Trản, gã quay đầu lại và nhìn thẳng vào gương mặt non trẻ ấy. Đồng tử lục sắc cùng với hắc sắc hẹp dài, vẻ mặt lạnh lùng không rõ biểu cảm của đối phương là gì. Nhưng nếu để ý một chút, đôi mày rậm kia vừa khẽ chau lại, tiếc là y không nhận ra điều đó.

- Đây là tư gia.

Ý tại ngôn ngoại, ở tư gia không cần thiết phải câu nệ việc xưng hô như những giây phút ở Đường Môn.

- Vâng, thưa đại ca.

Đường Trản trước giờ vẫn theo thói quen gọi người đại ca này một tiếng "tiểu môn chủ", hai tiếng "tiểu môn chủ". Chỉ khi được Đường Bá nhắc nhở, y mới e dè gọi gã thân mật hơn đôi phần là "đại ca".

- Nói đi, ngũ đệ tìm ta có việc gì?

Bằng một cách kì lạ nào đó, y luôn cảm nhận được áp lực vô hình mỗi khi đối diện với gã, ngay cả khi song phương vốn dĩ là huynh đệ của nhau. Đó có lẽ cũng là một phần lí do khiến Đường Trản luôn sử dụng "kính ngữ". Để vượt qua được Đường Bá, chí ít vẫn phải đủ khả năng chịu đựng được thứ áp lực này.

- Môn chủ gọi huynh đến Đường Môn để đón tiếp khách từ Nam Cung Thế gia ạ.

Đường Bá thu lại phi đao ghim chặt trên hình nộm, sau đó từng bước tới gần Đường Trản hơn. Vì cách biệt tuổi tác khá lớn, trong mắt gã, đệ đệ trông thật bé nhỏ làm sao. Nhưng nói gì thì nói, dù gã đã là tiểu môn chủ đi chăng nữa, chiếc ghế quyền lực đấy vẫn có thể mất đi ngay khi một trong các đệ đệ vủa gã thể hiện được năng lực nổi trội và xuất sắc. Đường Trản trên thực tế chẳng khác gì cái gai trong mắt cả.

Một cái gai đặc biệt ngứa mắt, chính xác là thế.

Gã biết rõ, phụ thân tức môn chủ yêu quý Đường Trản đến mức nào. Ngay cả khi đó chỉ là "ngũ đệ" đi chăng nữa, chỉ cần nhãi con này bù đắp và rút ngắn khoảng cách võ công với mình, cái ghế tiểu môn chủ chắc chắn sẽ bị lung lay. Và đương nhiên phải có một điều kiện tất yếu.

- Sợ ta lắm à? Ngẩng đầu lên.

Tuy rằng hiện tại ngũ đệ vẫn chưa phân hóa, nhưng... Cả ba nhi tử của môn chủ đều đã là Càn Nguyên kể cả gã rồi, khả năng rất cao đệ ấy cũng sẽ như thế.

"Gần quá."

Đường Trản hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại sự điềm tĩnh vốn có, chậm rãi ngước lên đối diện với ánh mắt sắc bén và sự lãnh cảm của đối phương. Nếu là y của trước đây, có khi đã òa lên mà khóc rồi đi tìm nhị tỷ rồi. Nhưng đó đã là câu chuyện của quá khứ.

- Tại sao đệ lại sợ chính đại ca của mình chứ?

Y khẽ đáp lời một cách dứt khoát, không để thứ áp lực kia bóp nghẹt lấy tâm trạng khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh được. Rõ ràng Đường Bá chẳng làm gì cả, suy cho cùng là vì tâm lí Đường Trản vẫn còn quá yếu ớt trước một người đại ca vừa có quyền lực, vừa có cảnh giới võ công cao hơn mà thôi. Nhưng, đây là những điểm y có thể tự mình khắc phục nếu tu luyện đến chết đi sống lại. Và thái độ của Môn chủ đã chứng minh được những cố gắng ấy không hề uổng phí.

Nhìn thấy biểu cảm cố gắng giữ vững tinh thần kia, con độc xà mang tên Đường Bá kia chẳng hiểu sao lại cảm thấy có gì đó trong lòng cứ nhộn nhạo hết cả lên, nhưng điều đấy không hề khó chịu. Ngược lại.

Đó là sự phấn khích.

Gã dù sao cũng là tiểu môn chủ, thứ cảm xúc kì lạ vừa dấy lên đối với Đường Trản rất nhanh đã bị kiềm hãm, không biểu lộ ra bên ngoài.

- Nhạt nhẽo. Ta đi thay y phục đây.

Không đợi đối phương đáp, gã quay lưng rời đi. Trong chốc lát, một ý nghĩ cực kì sai trái thoáng qua.

"Gương mặt đấy mà phân hóa thành Càn Nguyên như ta thì thật đáng tiếc."

Bóng dáng Đường Bá khuất dần trong tầm mắt Đường Trản. Cho đến khi gã hoàn toàn biến mất, y mới thở phào nhẹ nhõm vì vừa thoát khỏi sự vô lí của đối phương. Bờ lưng chầm chậm dựa vào bức tường lạnh lẽo để tự mình điều chỉnh thứ cảm xúc rối bời. Bình thường, thứ áp lực đấy không khiến y suýt nữa mất bình tĩnh như hiện tại mà chỉ dừng lại ở việc điềm nhiên đối mặt như huynh đệ hay kẻ trên người dưới. Nhưng vừa rồi, nhãn quang lục sắc tựa như một thanh chủy thủ sắc bén kia không khác gì đang kề ngay nơi cần cổ và tước đoạt mạng sống của Đường Trản vậy. Và điều đó đã vô thức làm y lạnh cả sống lưng.

"... Tiểu Môn chủ thật sự rất ghét ta."

Y không nhịn được, khẽ thở dài một cách mệt mỏi.

Các huynh đệ thường bằng mặt không bằng lòng, và đấy là việc xảy ra như cơm bữa nếu như sinh ra trong một "Danh môn Thế gia", đặc biệt là Tứ Xuyên Đường môn, một nơi duy trì quyền lực bằng huyết thống trực hệ của Môn chủ. Chỉ là Đường Trản không nghĩ rằng gã lại để lộ "ác ý" một cách lộ liễu như thế. Có lẽ về sau, sẽ khó sống hơn nhiều rồi.

Không lâu sau đó, Nam Cung Thế gia đã đến Thành Đô với tư cách là khách của Tứ Xuyên Đường Môn. Rất hiếm khi gia chủ Nam Cung Thế gia - Nam Cung Hoảng trực tiếp đến tận Tứ Xuyên, theo như những gì mà người xung quanh suy đoán, có vẻ như ngài ta đến để bàn bạc một số việc vô cùng hệ trọng liên quan đến Ngũ Đại Thế Gia. Thế nhưng trên thực tế, Nam Cung Hoảng đến gặp Đường Quân Nhạc với tư cách là một "người bằng hữu lâu năm", dĩ nhiên chẳng ai biết được nguyên nhân thật sự đấy cả. Kể từ khi họ là "Gia chủ", số lần gặp nhau như thế không còn bao nhiêu nữa. Đương nhiên, có "Gia chủ" thì chắc chắn sẽ có "Tiểu Gia chủ" đến cùng. Niềm tự hào của Thương Thiên Nam Cung Thế gia - Đoạn Nhạc Kiếm Nam Cung Độ Huy - kẻ đã chính thức phân hóa thành một "Càn Nguyên" trước khi hoàn toàn đến tuổi trưởng thành.

Với cách trò chuyện lịch thiệp, hòa nhã của một kẻ vừa sinh ra là con cháu danh môn thế gia cùng với gương mặt đẹp mã mấy ai sánh bằng của Nam Cung Độ Huy, rất nhanh hắn đã chiếm được không ít hảo cảm của những người huynh đệ tỷ muội đồng trang lứa, kể cả Đường Trản.

Tuy rằng song phương cách biệt tuổi tác không quá nhiều, nhưng xét về vai vế trong gia môn, nếu so sánh một người đã là Tiểu Gia chủ và "nhi tử của Môn chủ Đường môn" thì Nam Cung Độ Huy vẫn lớn hơn Đường Trản rất nhiều. Dĩ nhiên, đây không phải lần đầu tiên cả hai người họ gặp nhau, mà là tiếp xúc khá thường xuyên vì Nam Cung Thế gia và Đường Môn có mối quan hệ không tồi. Từ những buổi họp mặt của Ngũ Đại Thế gia đến những lần ghé thăm như thế này, Độ Huy và Đường Trản có thể nói rằng ở mức khá thân thiết.

Thân đến mức y có thể gọi Độ Huy một tiếng "Nam Cung huynh", hay ngày còn là tiểu tử vắt mũi chưa sạch, y đã gọi "ca ca". Nghe có vẻ rất tùy tiện, có phải không? Nhưng hắn hoàn toàn xứng đáng. Nam Cung Độ Huy tuy rằng càng trưởng thành, càng mang dáng vẻ của một tên "thiên chi kiêu tử", nhưng ít ra... Hắn thật sự quý y như một người đệ đệ của mình.

- Nam Cung huynh có phiền không?

Nghe thấy tiếng gọi của Đường Trản, Nam Cung Độ Huy đang vung kiếm ở bãi tập liền dừng lại một lúc để đáp lời vị tiểu đệ Đường Môn này.

- Hửm? Không phiền. Đệ tìm ta có việc gì à? Phụ thân gọi ta sao?

Y lắc đầu, chậm rãi bước đến gần vị Tiểu Gia chủ tài giỏi này.

- Không ạ, chỉ muốn cùng huynh tu luyện. Dù sao thì vung kiếm một mình thế này cũng chán mà, đúng không?

Đúng là chán thật.

Mấy huynh đệ của hắn đã bị nhị tiểu thư Đường Tiểu Tiểu kéo đi đâu mất, còn bản thân may mắn thoát nạn nên chỉ có thể ở đây tu luyện và chờ đợi họ trở lại, và đề xuất từ Đường Trản quả thật không tệ.

- Đệ nói không sai, đúng là có hơi buồn chán. Phương thức tập luyện như cũ, dù là Đường Môn chỉ dùng đến Ám khí Thuật và Độc công, nhưng cũng cần phải tìm cách ứng phó khi bị kẻ địch rút ngắn khoảng cách.

Lời vừa dứt, đôi bàn tay xám xịt của Đường Trản đeo Lục bì Quyền sáo vào, thứ găng tay được đặc chế từ da hươu để tránh việc bị độc tố ngấm vào lòng bàn tay, nhưng đồng thời đó cũng là dấu hiệu nhận biết rằng y vô cùng nghiêm túc dù đây chỉ là buổi tu luyện bình thường với Tiểu Gia chủ Nam Cung Thế gia.

- Huynh phải cẩn thận đấy, ta đã mạnh hơn lần trước rất nhiều!

Hai người bọn họ cứ thế bắt đầu chiến đấu hết mình.

Khi ấy, "ai đó" đã và đang âm thầm quan sát cảnh tượng diễn ra trong bóng tối. Gã ta cắn chặt môi dưới với nhãn quang sắc lẹm như thể muốn phá hỏng tất cả mọi thứ đang đập vào đôi mắt gã. Bàn tay không thể kiềm nén được sự bực bội và tức giận, siết chặt thành quyền, mu bàn tay nổi lên đầy gân xanh.

Nam Cung Độ Huy - Tiểu Gia chủ Nam Cung Thế gia. Tuy rằng hắn và đệ đệ của gã chỉ đơn thuần gặp nhau, trò truyện trong khoảng thời gian vô cùng ngắn, cụ thể là chỉ vài ngày mỗi khi hai Thế gia giao lưu với nhau, nhưng mối quan hệ lại tốt đến mức Đường Trản dễ dàng gọi hắn bằng một tiếng "Nam Cung huynh", hay thậm chí đôi lúc lỡ miệng gọi "ca ca". Vậy Đường Bá gã thì sao? Một câu "Tiểu Môn chủ ", hai câu "Tiểu Môn chủ", và điều đó vẫn diễn ra ngay cả khi song phương đang ở tư gia.

Chết tiệt...!

Gã quay lưng rời khỏi nơi đấy với vô số suy nghĩ rối bời.

Tiểu Môn chủ Đường Môn lại đang ghen tị với kẻ khác chỉ vì một cái danh xưng nhỏ nhặt.

Gã vô cùng bức bối, khó chịu.

"Ca ca"

Đơn giản, nhỏ nhặt. Nhưng đấy lại là điều hắn không thể có được, kẻ chỉ đơn thuần tiếp xúc với đệ đệ gã thông qua những buổi gặp gỡ lại được y quan tâm, gần gũi hơn bao giờ hết. Còn Đường Bá, người đại ca cùng sống chung một gia môn trong suốt nhiều năm qua dừng lại ở "Tiểu Môn chủ", và Đường Trản chỉ gọi gã như thế mỗi khi trực tiếp nhắc nhở và đe dọa. Không công bằng chút nào cả.

Chuyện xưng hô vốn dĩ chả có gì to tát, nhưng thứ không hề to tát ấy lại đang thể hiện một điều.

Đường Trản chỉ nhìn gã với nỗi sợ và luôn coi người đại ca này như một mục tiêu phải vượt qua bằng mọi giá, như cách tổ phụ Đường Minh đã từng đá Thái Thượng Trưởng lão Đường Nguy ra khỏi chiếc ghế Tiểu Môn chủ năm xưa vậy. Tệ thật đấy.

Gã có thể làm gì đây? Trực tiếp yêu cầu đối phương phải gọi theo ý mình muốn sao? Nực cười, chỉ có kẻ điên mới đi làm chuyện đó. Hoặc là đứng nhìn Nam Cung Độ Huy rút ngắn khoảng cách từng ngày với Đường Trản. Hay khiến y không dám tùy tiện thân mật với bất kì tên nam nhân Alpha nào khác?

Dĩ nhiên là vế cuối cùng rồi.

Trong khi ấy.

Đường Trản không hề hay biết, bản thân đang nằm trong lòng bàn tay của một con độc xà nham hiểm ở gia môn. Vẫn cứ vô tư đối xử với Nam Cung Độ Huy như một người "ca ca" đúng nghĩa mỗi lúc hắn đến Đường Môn mang tư cách là khách. Và rồi sự khó chịu lẫn bất mãn của ai đấy cứ ngày một lớn dần theo thời gian, tính cách gã vốn dĩ rất ghét việc chịu đựng, chỉ là cho đến lúc đó, gã chỉ đang chờ đợi một thời điểm thích hợp để ra tay mà thôi.

- Nam Cung huynh, hẹn ngày tái ngộ.

Y tạo thế bao quyền, từ biệt đối phương. Hắn vừa khuất bóng cũng là lúc Đường Trản cảm nhận được cả hàn khí lạnh lẽo từ phía sau lưng, đương nhiên đây chẳng phải là lần đầu tiên nữa, chỉ là đến y cũng không hề biết nguyên nhân.

Đường Trản quay lưng, ánh mắt đầy lo lắng và hoang mang cứ nhìn qua lại để kiểm tra mọi thứ xung quanh nhưng chẳng có gì bất thường cả, không biết được nó đến từ nơi nào và ở đâu. Chỉ là trực giác cứ mách bảo rằng... Sẽ có gì đấy chả lành sắp xảy ra. Những gì y có thể làm dừng lại ở việc nâng cao cảnh giác mà thôi...

Có lẽ, nó cũng sẽ như những lần trước, chỉ kéo dài một vài canh giờ, hay tệ lắm vài ngày là cùng rồi!

Chắc chắn là thế!

Vì chuyện này mà tâm tình Đường Trản không mấy thoải mái, và cũng chẳng tiện nói ra với bất kì ai khác kể cả nhị tỷ Đường Tiểu Tiểu, y đoán rằng nếu bản thân chỉ cần hé một lời, kiểu gì đối phương cũng sẽ nói do tu luyện quá nhiều nên sinh ra tưởng tượng mấy chuyện không đâu. Thành ra, Đường Trản cứ giữ điều kì lạ này trong lòng mãi mà đến hiện tại vẫn chưa có một lời giải thích cụ thể.

Nhưng chẳng hiểu sao lần này, y cực kì bất an hơn bao giờ hết.

"Hy vọng chỉ là do ta quá lo lắng thôi. Đường môn này thì có gì nguy hiểm cơ chứ? Haha..."

Đường Trản tự trấn an chính mình một lúc và từng bước từng bước rời đi trong mớ suy nghĩ hỗn độn rồi nhanh chóng trở về tư gia. Hiện tại Môn chủ vẫn đang bận vài việc ở Đường môn, còn nhị tỷ thì ở khuê phòng chưa trở về,... Tiểu môn chủ cứng nhắc càng không có chuyện ở tư gia ở khoảng thời gian này.

"Có lẽ ta nên đọc sách cho thư thái tinh thần... Dù sao thì nhị tỷ cũng bảo rằng tu luyện quá mức chỉ tổ hủy hoại nhục thể đang lớn của ta."

Nghĩ là làm, y chẳng hề trì hoãn mà liền đến thư phòng ở cách đó không xa lắm.

Thư phòng của tư gia Môn chủ Tứ Xuyên Đường Môn - tuy rằng không đầy đủ như bổn môn nhưng vẫn có chẳng ít các loại sách tồn tại xuyên suốt chiều dài lịch sử, và đa số đều đã trở nên sờn cũ vì thời gian, may thay chúng được bảo dưỡng một cách kĩ càng nên hầu như vẫn có thể đọc được.

Đường Trản trầm ngâm quan sát kệ sách dày đặc, cuối cùng cũng lựa chọn được một tập tư liệu về y thuật. Những trang giấy đầu tiên, y lẩm bẩm vài thứ, mà cũng chẳng nghĩ rằng nó sẽ đề cập đến việc đấy đầu tiên.

- Càn Nguyên Xà tộc như Đường Môn thường nhu cầu sinh lí rất cao vì có đến hai... Hả? Có nhầm sách không nhỉ?

Y nghiêng đầu, lật ra bìa sách nhìn lại để chắc chắn bản thân không hề nhầm lẫn. Và nó đúng là sách y thuật, nhưng mục đầu tiên lại đề cập đến những điểm đặc trưng của Xà tộc Đường Môn.

- Điều đó không sai.

Nghe thấy giọng nói rất đỗi quen thuộc kèm theo tiếng bước chân đang tiến về phía này. Nhưng điều khiến Đường Trản có phần hoang mang là căn phòng vừa trở nên tối đi vài phần vì đối phương dường như đã khóa chặt cửa, căn bản không muốn bất kì kẻ nào vô tình làm phiền "cuộc trò chuyện" này, và thứ ánh sáng duy nhất nơi đây chỉ là vài ánh nến mập mờ trong đêm.

Y đóng quyển sách, cẩn thận để lại vị trí cũ rồi mới quay lưng lại. Chỉ mới một lúc trôi qua, trước mắt Đường Trản đã là bóng dáng cao lớn của Đường Bá. Ngay giây phút y ngước lên đối diện với gã, đôi chân liền vô thức lùi về phía sau, tựa lưng vào kệ sách ngay cuối thư phòng. Điều gì đã khiến Đường Trản đột nhiên trở nên sợ sệt trước Đường Bá?

Gã vẫn là người đại ca nghiêm nghị của y, nhưng hiện tại tình hình không hề ổn một chút nào cả. Thứ biểu cảm hưng phấn trên gương mặt lẫn từng hơi thở nặng nề gấp gáp kia đang thể hiện duy nhất một việc, đó chính là kì - phát - tình của Càn Nguyên.

- Tiểu môn chủ, huynh tránh ra một chút. Ta... Ta đi lấy ức chế cho huynh, nếu cứ thế này thì sẽ không tốt đâu ạ.

Bất kể đó là Càn Nguyên hay Khôn Trạch, khi đến kì phát tình rất khó để duy trì sự tỉnh táo, thậm chí là có thể làm ra những việc chẳng thể tưởng tượng được. Việc Đường Trản hiện tại vẫn chưa phân hóa có thể nói là sự may mắn, nhưng đó là nếu kẻ đang đứng trước mặt y không phải Đường Bá.

Việc bản thân vừa vô tình tiếp tục thứ "thói quen" gọi gã một tiếng "tiểu môn chủ" đã khiến đối phương trở nên bực tức và gần như đang dần hoàn toàn mất kiểm soát.

- Đệ vừa gọi ta là gì cơ!?

Bàn tay xám xịt của Đường Bá ngay lập tức thô bạo siết lấy nơi cần cổ đệ đệ gã, càng lúc càng chặt vì không được đáp ứng mong muốn.

- Khụ...!

Đường Trản bất ngờ trước hành động thô bạo, đôi tay cố gắng chống cự sự ép buộc kia nhưng dường như y không làm được gì bởi lực tay quá lớn của một Càn Nguyên đã phân hóa từ lâu.

- Đ-Đại ca... Đệ... Kh-

Đến khi nghe thấy tiếng gọi dần trở nên yếu ớt, Đường Bá mới buông lỏng. Uầy, thật mỏng manh và yếu đuối mà... Tuy rằng khoảng cách sức mạnh giữa một Khôn Trạch và kẻ chưa phân hóa khá lớn, nhưng... Dường như nhận ra được gì đó.

Ánh mắt sắc lẹm đầy sự thích thú của gã âm thầm nhìn đối phương ho khan và thở sâu một cách khó khăn vì vừa thoát khỏi bàn tay thô bạo. Gã không hề có ý định lùi bước và nhân nhượng, ngược lại còn tiến sát gần Đường Trản hơn, mặc kệ y vẫn còn đang hoảng loạn trước những điều kì lạ mà bản thân phải đối mặt.

Gã hơi cúi xuống, ghé vào tai y.

- Ta mới là ca ca của đệ, không phải Nam Cung Độ Huy!

Nhắc đến chuyện này, gã ta lại không vui. Đầu lưỡi lẫn răng nanh chạm vào vành tai, bản năng cảnh báo nguy hiểm của xà tộc ngay lập tức mách bảo rằng y phải chạy trốn bây giờ. Ngay sau đó, đôi tay đã đeo sẵn lục bì quyền sáo của Đường Trản liền đẩy mạnh gã ra, muốn nắm bắt chút cơ hội nhỏ nhoi này để thoát thân.

Nhưng!

Cảnh giới võ công giữa họ vẫn có nhiều khoảng cách, giây phút ngắn ngủi để thoát thân đó đã trở nên vô ích khi cơn đau nhói muốn xé tan cả da thịt vùng cần cổ khiến Đường Trản buộc lòng ngã về phía sau, nơi chỉ có kệ sách cũ kĩ và lạnh lẽo.

Gã là một Độc Xà.

Và nọc độc của gã đã và đang cắm thẳng vào cổ y. Đương nhiên, Đường Trản không thể chết vì loại độc đó do bản thân vốn dĩ cũng là Xà tộc, chưa kể đến việc người Đường Môn từ bé đã được tu luyện để chống lại vài loại kịch độc nhất định.

Nhưng cơ thể này vẫn sẽ bị tê liệt một khoảng thời gian vì thứ chất độc trong răng nanh của Đường Bá. Và khoảng thời gian đó là quá đủ để gã làm bất kì điều gì mà mình muốn rồi. Đối với Đường Trản, đây là điều khủng khiếp nhất trong suốt những năm bản thân sống trên đời.

Từng giọt máu rỉ xuống nơi cần cổ trắng ngần của Đường Trản, gã ta thỏa thích nếm sạch chúng mà không cần phải lo lắng việc đệ đệ tiếp tục cố gắng chạy trốn khỏi lòng bàn tay gã.

- Ngoan ngoãn một chút đi, Đường Trản... Ngũ đệ... Hừm- ...Trản nhi...

Y sốc, sốc đến mức không nói nên lời khi vừa nhận ra điều gì đó kinh khủng đang diễn ra.

Làm sao mà Đường Trản có thể nghĩ đến việc gã sẽ lôi chính đệ đệ của mình ra để thỏa mãn kì phát tình chứ? Y lại càng không hiểu, rõ ràng bất kì ai trong gia môn khi đã phân hóa thành Càn Nguyễn hoặc Khôn Trạch đều sẽ mang trong mình ức chế dược để phòng hờ việc nó sẽ đến một cách đột ngột kia mà? Cứ như...

Đây là chủ đích của Đường Bá chứ chẳng phải "tai nạn" nữa rồi.

- Không... Không được đâu đại ca! Ta là đệ đệ của huynh đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net