Oneshot 2: Hóa ra ta chưa từng hiểu đệ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Đường Trản vừa ngỡ ngàng vừa ngạc nhiên nhìn hắn, tại sao? Tại sao lại nghĩ đến người đệ đệ này cơ chứ?

- Ta đã tự hỏi... Đệ cảm thấy như thế nào... Và thậm chí là sợ rằng đệ sẽ rất buồn vì điều đó... Như thể bản thân ta vừa làm chuyện có lỗi với đệ vậy.

Từng lời, từng lời đều được Đường Trản nghe rõ mồn một, không bỏ sót chữ nào cả. Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra...

Y bắt đầu dao động vì những điều ấy thật sự khuấy động cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình. Dĩ nhiên, Đường Trản biết rõ đối phương vẫn quan tâm y, chỉ là bản thân nghĩ rằng sự yêu thương ấy dừng lại ở một mức độ "người thân" mà thôi, nhưng ai lại bận tâm việc "người thân" sẽ buồn khi sắp bước vào lễ đường chứ? À thì... Nếu đó là nữ nhân thì mới hợp lí, không nhất thiết tại Đường Môn này- nhưng...

"Tại sao thế... Đại ca..."

Lúc ấy, Đường Bá nhanh chóng nắm lấy cơ hội mỏng manh đang hiện hữu trước mắt và tiếp tục lời nói của mình, với hi vọng rằng Trản nhi sẽ hiểu được hắn đang trông đợi điều gì ở y.

- Ta biết tâm trạng hiện tại của đệ như thế nào... Vậy nên... Chỉ cần đệ nói rằng đệ không vui vẻ gì với chuyện này cả, những lo lắng, những nỗi sợ,... Tất cả mọi thứ... Ta đều lắng nghe tất thảy và xử lí mọi chuyện một cách ổn thỏa. Thành thân ư? Chỉ cần nhường quách cái ghế Tiểu Môn chủ đó cho tam đệ hay tứ đệ gì cũng được, dù sao thì chúng vẫn đủ khả năng tiếp nhận mà.

Vị trí Đường Bá gần như dùng cả đời mình để tranh đoạt... Hắn lại dễ dàng nói rằng bản thân sẽ từ bỏ nó một cách đơn thuần như thế, chỉ dựa vào lời của y mà thôi.

Trái với những gì Đường Bá suy nghĩ, hắn ngỡ đối phương sẽ vì chuyện này rồi tình nguyện nói ra, nhưng...

Hắn đã đánh giá quá thấp "tấm lòng" của Đường Trản. Kẻ luôn vốn dĩ sẵn sàng làm mọi thứ vì lợi ích của đại ca.

Lời nói kia vừa dứt, nỗi sợ lúc nãy dấy lên trong lòng liền bay biến bởi thứ phát ngôn thiếu suy nghĩ kia. Đường Trản liền mặc kệ mình đang trong tình thế như nào, tâm trạng của Đường Bá ra sao mà gân cổ lên mắng thật to!

- Ơ cái tên đại ca điên khùng này! Ăn nói linh tinh gì vậy chứ! Nhường ghế Tiểu môn chủ? Nhường áaaaaa? Đồ điên! Đồ đầu óc có vấn đề! Năm đó ta tốn hết biết bao nhiêu nước bọt để thuyết phục phụ thân phục chức cho mà huynh đòi nhường cho họ là sao hả? Đã thế ta còn đánh bỏ mẹ bọn dám phản đối cách thức tu luyện của huynh để chúng không lắm mồm lắm miệng đấy! Muốn nhường á? Đừng có mơ!

- ...

Đường Bá đần ngang luôn rồi, dường như Trản nhi của hắn vẫn chưa có ý định dừng mắng lại-

- Tức chết đi được! Ta không quan tâm chuyện thành thân đó nữa! Đường Trản này mà còn sống thì huynh đừng có hòng nhường chức cho ai khác! Huynh phải là Tiểu Môn chủ! Phải là Môn chủ tương lai! Phải thành thân để nối dõi! Phải có điệt nhi cho ta bồng! Vừa lòng huynh chưa!

- ...

Không xưng "đệ" nữa.

Ôi, con tim người đại ca này như đang rỉ máu vậy. Giống cái hồi Tiểu Tiểu từ Hoa Sơn về thăm Đường Môn lần đầu tiên quá đi mất... Con người có thể thay đổi nhanh tới thế sao? Dù gì chúng ta cũng chung một phụ thân mà?

À quên mất... Tỷ đệ họ cùng mẫu thân...

- Giờ thì bỏ cái tay huynh ra!

Và Đường Bá thả lỏng tay ra thật.

- ... Đệ vẫn thế à?

Đường Trản hậm hực xoa xoa hai bên cổ tay nhói đau, vừa lèm bèm trong miệng rằng cái đồ thô bạo này nọ. Cũng cùng một lời y luôn nói cả buổi tối hôm nay nhưng vì vừa nãy bị chọc cho tức chết đi được nên nói dễ hơn hẳn, dù đó vẫn là dối lòng.

Mà y giận là sự thật. Làm đủ chuyện vì lợi ích của hắn nhưng đối phương lại dễ dàng từ bỏ, làm gì có chuyện Đường Trản cam tâm để điều đó diễn ra được cơ chứ?

Lợi ích bản thân... Y vốn không cần, chính xác là không còn mặn mà gì với hai chữ "lợi ích" đó nữa rồi.

- Ta luôn như vậy!

Hắn khẽ thở dài.

- ... Nếu đệ vẫn nhất quyết không nói ra thì ta cũng không miễn cưỡng nữa.

Nhưng đột nhiên...

- Ơ?

Đường Bá hơi cúi người xuống, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán đối phương, ngay cả Đường Trản cũng chẳng nghĩ đến việc này mà kịp thời đẩy ra để ngăn cản hắn làm điều đó. Cho tới khi nụ hôn dứt... Hắn mở miệng, muốn nói gì đó... Và khẩu hình theo dự đoán của y chính là: "Tiểu - Trản - nhi - à."

- H-Huynh...!

Gò má y ửng đỏ lên dưới ánh nến mờ mịt.

Đường Trản nhanh hơn một bước.

"Bốp!"

Nguyên một nắm đấm đau điếng người lụi thẳng vào má phải khiến Đường Bá mất thăng bằng ngay lập tức, nhân cơ hội đó, Đường Trản vội vàng leo xuống giường mà trốn mất tăm mất tích một cách nhanh chóng trong sự hoảng loạn và bối rối.

Đường Bá ngẩn ra một lúc, hắn mới đưa tay xoa nhẹ bên gò má vừa bị đệ đệ "đánh yêu" một cái, dù không cần gương, nhưng hắn đoán chắc chắn là bị bầm luôn cả cái chỗ đó rồi. Hình như lực tay của đệ ấy mạnh hơn cái lần cùng nhau tu luyện không lâu trước đây thì phải?

- ... Haha, đau ghê. Người bình thường chắc ngất xĩu trước cú đó luôn quá.

Hắn bật cười, không quan tâm đến vết bầm đang đen dần trên gương mặt của mình, cũng chẳng buồn dùng Kim Sang Dược có sẵn trong tay áo để bôi lên, bàn tay chi chít đầy sẹo vốn dĩ xoa dịu vết thương kia chuyển sang vớ lấy tẩu thuốc được đặt trên bàn ngay cạnh giường ngủ. Loay hoay được một lúc, hắn đốt nó lên, sau đấy Đường Bá chậm rãi bước ra khỏi phòng và đi dạo dọc trên hành lang của tư gia một cách vô định.

Một làn khói hư ảo được phả ra từ miệng hắn.

"Ta nên làm thế nào mới đúng đây..."

Chính hắn cũng chẳng hiểu nỗi bản thân mình vừa nãy đã nói gì với Trản nhi. Hắn chỉ biết... Như lời đệ ấy nói, bản thân hắn là một tên điên, là một kẻ đầu óc có vấn đề sẵn sàng từ bỏ những gì bản thân cố gắng xây dựng chỉ vì tâm trạng của tiểu đệ mình.

Có lẽ Đường Bá thật sự đã điên rồi.
---

Đường Trản chạy một mạch trở về tư phòng của mình, và theo bản năng, y chốt luôn cả cửa rồi mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.

Trường bào lục sắc được cởi bỏ, cẩn thận xếp lại ngay ngắn và cất sang một bên. Lúc ấy, y mới thả mình xuống chiếc giường ấm áp và mềm mại, tâm trí vô thức nghĩ lại giây phút đại ca đột nhiên hôn lên trán bản thân một cách vô cùng dịu dàng. Lần cuối cùng Đường Bá làm thế... Chính là lúc y vẫn còn khá nhỏ tuổi rồi. Bởi nhớ đến điều đó, gò má lẫn mang tai Đường Trản lại ửng đỏ lên vì xấu hổ.

"Điên mất thôi... Chẳng thà huynh không làm thế..."

Y vốn dĩ đã sẵn sàng từ bỏ rồi mà...

- Thứ "cảm xúc" ấy... Xin huynh đừng gieo thêm hy vọng cho đệ nữa được không... Đại ca... Đệ muốn chôn vùi nó mãi mãi... Đệ chỉ cần huynh có một cuộc đời hạnh phúc thôi... Thế là đủ...

Bờ vai nhỏ bé của Đường Trản khẽ run rẩy, nước mắt cũng vì thứ cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời kia mà không ngừng tuôn rơi trên gò má. Chính y chẳng rõ nó đã xuất hiện từ khi nào, nhưng từ lúc bản thân nhận thức được điều đó, Đường Trản đã biết... Nó không đơn thuần là tình cảm "gia đình" nữa.

- Đệ không mong mình sẽ được đáp lại... Đệ chỉ đơn thuần là muốn ở bên cạnh huynh như một người đệ đệ...

Đường Trản chìm đắm trong sự đau đớn khi trái tim chằng chịt những vết cắt vô hình... Mà lại chẳng để ý rằng...

Nam nhân y nhung nhớ đã đứng bên ngoài cửa từ lúc nào.

"Trản nhi..."

Trong lúc đi dạo khắp tư gia mà không có mục đích cụ thể cùng chiếc tẩu thuốc trên tay, Đường Bá đã vô tình bước đến căn phòng của Đường Trản. Giây phút trong đầu có ý định quay lưng rời đi bởi vừa rồi chính đối phương đã chạy trốn, y không muốn gặp mặt, hắn cũng không miễn cưỡng...

Bỗng nhiên... Đường Bá nghe thấy giọng nói vô cùng nhỏ từ người trong phòng thốt ra. Hắn chẳng rõ trước đó y đã nói đến điều gì, nhưng vẫn biết được rằng: "Muốn ở bên cạnh huynh.", và cuối cùng là tiếng khóc thút thít không ngừng.

"Chẳng phải ta vẫn luôn ở bên đệ đó sao...? Rốt cuộc... Đệ thật sự muốn gì đây?"

Hắn vừa muốn ngay lập tức xông vào bên trong để hỏi rõ ràng, nhưng theo những gì Đường Bá cảm nhận được lúc này... Có lẽ, bản thân nên cho đối phương một khoảng không gian riêng tư thế này để giải tỏa cảm xúc thật lòng nhất. Đồng thời, hắn cũng nhận ra rằng... Chính mình là nguyên nhân khiến Đường Trản không thể nói ra điều mà hắn đang muốn biết. Cứ ngỡ là để hiểu được y nhiều hơn, nhưng lại chẳng khác gì xiềng xích khiến đệ đệ khóa chặt lòng mình lại.

Lời mà Đường Bá đã tự hỏi rất nhiều lần...

"Ta cần làm gì... Ta chẳng biết nữa... Trản nhi..."

Không một ai trả lời cho hắn cả.

Sau một hồi lưỡng lự, hắn chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng dựa vào cánh cửa phòng của Đường Trản và đủ để đối phương không cảm nhận được rằng... Hắn đang ở đây.

Tiếng khóc như thể vẫn đang cố gắng kiềm nén mọi thứ, ngăn cản cảm xúc thoát ra một cách mất kiểm soát khiến lòng hắn chẳng khác gì bị vô số những thanh chủy thủ sắc bén và lạnh lẽo ghim vào.

"Hóa ra... Ta chưa từng hiểu đệ mới đúng... Là ta đã đánh giá cao chính bản thân quá rồi..."

Đường Bá nở một nụ cười đầy cay đắng, tay cầm tẩu thuốc rồi lặng lẽ rít một hơi để giải tỏa thứ tâm trạng đầy bứt bối này.

Làn khói trắng xóa hư hư ảo ảo.

Hai huynh đệ họ gần gũi đến thế, khoảng cách chỉ vỏn vẹn một cánh cửa nhưng lại chẳng thể hiểu được lòng nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net