Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên kia, Tư Đồ Thanh Lăng đã tới trước cửa đại điện, Hoa Thần Hạo giờ phút này đang chờ ở trong. Tư Đồ Thanh Lăng từ lâu đã muốn gặp mặt nhân vật truyền kì khiến cho Hồng Vũ quốc chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi đã cường đại lên một cách nhanh chóng, chẳng qua chưa có cơ hội, mà nay Hoa Thần Hạo chỉ cách hắn vài bước chân.

Tư Đồ Thanh Lăng trước khi vào liền sửa soạn lại y quan, phân phó Vân Cô Hồng: "Ngươi ở ngoài chờ ta, không có sự cho phép của ta bất luận kẻ nào cũng không được vào!".

"Tuân lệnh!" Vân Cô Hồng nói, sau đó đứng ngoài canh gác.

Tư Đồ Thanh Lăng gật đầu, bước vào đại điện, liền thấy một bóng dáng nam tử khôi ngô đang đứng ở giữa đại điện, đưa lưng về phía mình. Người này hẳn là quốc quân Hồng Vũ quốc, Hoa Thần Hạo. (Raph: Có ai từng như ta không? Ngửi sặc mùi gian tình ở cái đoạn này :3).

Tư Đồ Thanh Lăng tiến lên vài bước, đi tới trước mặt nam tử kia, cất tiếng: "Không biết quốc quân Hồng Vũ quốc đích thân đến tệ quốc, không tiếp đón được từ xa, mong quý quốc lượng thứ!".

Nam tử kia đáp lễ, nói: "Bệ hạ nói gì vậy, lần này ta chỉ mang theo vài thị vệ tới quý quốc bái phỏng bệ hạ, thuận tiện thương thảo chuyện xuất binh, lại không phải viếng thăm chính thức, căn bản không cần lễ nghi gì cho phiền phức, có khi ta còn phải mong bệ hạ chớ trách ta đường đột ấy chứ!" Nói xong hắn ngẩng đầu, một đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn thẳng Tư Đồ Thanh Lăng.

Tư Đồ Thanh Lăng lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ đích thực của Hoa Thần Hạo, tuy đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng nhìn khuôn mặt Hoa Thần Hạo, Tư Đồ Thanh Lăng có cảm giác quen thuộc, dường như từng gặp ở nơi nào đó.

Tư Đồ Thanh Lăng cố hồi tưởng lại dáng vẻ của người này trong đầu, Hoa Thần Hạo có lẽ nhận ra suy nghĩ của Tư Đồ Thanh Lăng, hắn mỉm cười, nói: "Bệ hạ có phải thấy ta rất quen mắt hay không, chẳng hay người còn nhớ vị sứ giả Trần Hoa mà mấy tháng trước từng đến thăm hỏi quý quốc?"

Được Hoa Thần Hạo nhắc nhở, Tư Đồ Thanh Lăng mới đột nhiên nhớ ra, vị sứ giả Trần Hoa kia và Hoa Thần Hạo trước mặt giống nhau như đúc, điều đó chứng tỏ điều gì?

"Chẳng lẽ ngài là vị sứ giả đó?"

Hoa Thần Hạo gật gật đầu, nói: "Đúng, Trần Hoa là ta, lần đó ta cải trang sứ giả tới quý quốc kí kết liên minh, vì lo lắng chuyện an toàn nên mới không báo cho ngài biết thân phận thực của ta, bệ hạ sẽ không trách cứ ta chứ?"

"Sao thế được? Ta hiểu nỗi khổ của quốc quân mà." Tư Đồ Thanh Lăng cười nói, nhưng trong lòng lại có đáp án khác, sự thật sẽ không đơn giản như vậy, nhất định còn rất nhiều nguyên nhân và kế hoạch khác.

"Vậy là tốt rồi! Ta còn sợ ngươi nếu biết sẽ không vui," Hoa Thần Hạo đưa tay ra, nói: "Hiện tại chính thức nói cho ngươi biết thân phận đích thực của ta, Hồng Vũ quốc quốc quân Hoa Thần Hạo, hy vọng hai quốc gia ta đồng lòng hợp lực, mới có thể tiêu diệt Yến Bình quốc!"

Tư Đồ Thanh Lăng bắt tay Hoa Thần Hạo, mỉm cười nói: "Hy vọng như thế."

"Đúng vậy, ta cũng hy vọng điều đó," Hoa Thần Hạo gật gật đầu, nói tiếp: "Đúng rồi, bệ hạ, lần trước ta đến còn nhớ rõ ngươi cho một "sủng vật" tới trợ hứng, hiện tại hắn còn ở đây không?"

"Sủng vật" trong miệng Hoa Thần Hạo hiển nhiên là Sở Mộ Hiên

Nghe thấy Hoa Thần Hạo nhắc tới Sở Mộ Hiên, hiện ra trong đầu Tư Đồ Thanh Lăng chính là biểu tình thoải mái của Sở Mộ Hiên lộ ra trước mắt Hoa Thần Hạo, hắn chỉ hướng Hoa Thần Hạo cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Hắn còn trong cung."

Vốn tưởng Hoa Thần Hạo sẽ không truy vấn nữa, nhưng hắn không ngờ Hoa Thần Hạo lại rất có hứng thú với Sở Mộ Hiên, tiếp tục hỏi: "Sủng vật kia rất thú vị, lần này bệ hạ có thể lại gọi hắn tới mua vui nữa không?"

"À, lần trước khiến ngươi chê cười rồi, là ta không dạy dỗ hắn cho tốt, lần này thực không muốn để hắn lại ra dọa người." Tư Đồ Thanh Lăng ứng khẩu, vừa nghĩ tới lần trước Hoa Thần Hạo lộ ra sự ham mê đối với Sở Mộ Hiên, hắn liền không muốn để cho hai người này gặp lại.

"Ha hả, một khi đã như thế, vậy quên đi." Hoa Thần Hạo cười nói.

"Phải, à đúng rồi, bệ hạ lần này tới quốc gia ta chủ yếu là muốn thương nghị việc xuất binh phải không, chẳng hay ngươi đối với vấn đề này có cao kiến gì?" Tư Đồ Thanh Lăng nhanh chóng thay đổi đề tài.

"Đúng, ta đang muốn nói với bệ hạ đây, việc hai nước hợp sức tấn công Yến Bình quốc là chuyện trọng đại, tuy rằng Sở Uy đã chết, Yến Bình không có đại tướng, nhưng thừa tướng của chúng lại là một kẻ túc trí đa mưu, chúng ta không được chủ quan khinh địch!"

"Đương nhiên. Lần này xuất binh, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt, nhất định phải đánh hạ Yến Bình!" Tư Đồ Thanh Lăng nói như đinh đóng cột.

"Phải, ta nghĩ nhất định sẽ như thế, cụ thể ra sao, chúng ta lại đây thương nghị...."

Một giờ sau

Vấn đề trọng đại đã được quốc quân hai nước cơ bản thống nhất về quan điểm, Hoa Thần Hạo vừa lòng nói: "Vậy cứ theo những gì chúng ta vừa thương lượng, tháng sau hai quốc gia đồng thời khởi binh, tấn công Yến Bình!"

"Được! Một lời đã định!" Tư Đồ Thanh Lăng mỉm cười nói.

"Nếu đã xác định được công việc cụ thể, ta đây cũng nên cáo từ!" Hoa Thần Hạo vừa nói, liền rời đi.

"Bệ hạ mới đến chưa được bao lâu đã rời đi, phải để ta thể hiện một chút lễ nghi của chủ nhà chứ." Tư Đồ Thanh Lăng buông lời giữ khách.

Hoa Thần Hạo khoát tay, nói: "Không cần, ý tốt của bệ hạ ta xin nhận, nhưng chuyện xuất binh lửa sém lông mày (Raph: ý là chuyện gấp rút đó ^^), việc quân vụ bận rộn, ta phải lập tức trở về! Đợi sau này chúng ta đánh hạ Yến Bình quốc, nhất định phải chúc mừng long trọng! Đến lúc đó ngươi phải cho tên "sủng vật" đáng yêu kia đến trợ hứng đó."

"Bệ hạ đã nói đến thế, ta cũng không dám miễn cưỡng, vậy ngày sau gặp lại!"

"Được được, cáo từ!" Hoa Thần Hạo nói, chắp tay, đi ra khỏi đại điện.

Sau khi tiễn Hoa Thần Hạo rời đi, Tư Đồ Thanh Lăng gọi Vân Cô Hồng tới, hỏi: "Ngươi nói xem Hoa Thần Hạo cải trang đến quốc gia ta, rốt cuộc có ý đồ gì, trẫm cảm thấy không chỉ đơn giản thương lượng một chuyện xuất binh kia đâu."

"Vi thần cũng cảm thấy như thế, vẫn nghe đồn Hoa Thần Hạo thâm sâu khó hiểu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là như vậy!"

"Ừ, nhưng thôi quên đi, hiện tại dù sao cũng nhìn không ra mục đích của hắn, tốt nhất là không nghĩ nữa, đi, chúng ta tới Ánh Nguyệt cung một chuyến!" Tư Đồ Thanh Lăng nhún vai, nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net