Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tư Đồ Thanh Lăng bị Hoa Thần Hạo một phen đùa giỡn, lại thêm việc bản thân cũng không nắm rõ tung tích của Sở Mộ Hiên, trong lòng lập tức bức bối, sẵng giọng bỏ lại một câu cho chư vị tướng quân: "Các ngươi ở lại thảo luận chi tiết, trẫm tuần tra quân doanh", liền lập tức đi khỏi đại trướng.

Sắp khai chiến, binh lính đều trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Tư Đồ Thanh Lăng lòng vòng nửa giờ, cảm thấy không hứng thú, đột nhiên muốn tới hỏa doanh ngó xem bình thường binh lính ăn uống ra sao, chỉ khi ăn đủ no, mới có thể đánh thắng trận, hỏa doanh tuy rằng thoạt nhìn không gây sự chú ý, nhưng kì thật tuyệt đối không thể khinh thường.

Tư Đồ Thanh Lăng rảo bước tới hỏa doanh, lúc này mỗi người đều đang bận rộn công việc của riêng mình, người nên đun nước thì đun nước, người cắt thái cứ cắt thái, nấu cơm thì tiếp tục nấu cơm, chặt củicứ chặt củi, hết thảy đều tiến hành ngay ngắn trật tự, khiến hắn rất vừa lòng. Tư Đồ Thanh Lăng đang định rời đi, lại đột nhiên phát hiện bóng dáng rất đỗi quen thuộc trên mình một tên chặt củi đang cố sức làm việc kia.

Chẳng lẽ? Tư Đồ Thanh Lăng để xác định phỏng đoán của mình, ba bước rút làm hai tiến đến phía sau kẻ chặt củi, giữ lấy cánh tay người nọ.

"Làm gì chứ? Đau..." Kẻ chặt củi cổ tay bị nắm chặt, rìu trong tay cũng rơi xuống đất, hắn ngẩng đầu, vừa lúc cùng Tư Đồ Thanh Lăng bốn mắt nhìn nhau!

"A!" Sở Mộ Hiên tuyệt đối không đoán được Tư Đồ Thanh Lăng sẽ xuất hiện trong hỏa doanh, khiếp sợ không thôi, sau khi định thần lại, liền bất chấp tất cả, nhanh chân bỏ chạy.

Tư Đồ Thanh Lăng so với Sở Mộ Hiên càng kinh ngạc hơn, vốn tưởng rằng Sở Mộ Hiên đã mất tung tích nhưng hóa ra lại ở ngay bên trong hỏa doanh! Tư Đồ Thanh Lăng nhất thời cảm thấy trong đầu trống rỗng, một lúc sau mới phản ứng lại được, mà lúc này Sở Mộ Hiên đã chạy cách một quãng xa.

Thấy Sở Mộ Hiên muốn đào thoát, Tư Đồ Thanh Lăng cũng bất chấp hình tượng, điên cuồng đuổi theo, rất nhanh liền bắt kịp Sở Mộ Hiên, giữ chặt lấy hắn.

"Ngươi buông!" Sở Mộ Hiên liều mạng giãy dụa.

"Ta không buông đấy!" Tư Đồ Thanh Lăng đem Sở Mộ Hiên giữ càng chặt.

Đám binh lính hỏa doanh thấy quốc chủ dây dưa cùng một tên lính mới, cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, đều đứng ở một bên xì xào.

Tư Đồ Thanh Lăng thấy tình huống như vậy, quẫn bách không thôi, hắn cố sức lôi kéo Sở Mộ Hiên tiến về phía đại trướng, vừa đi vừa hăm dọa Sở Mộ Hiên: "Đi mau! Đến đại trướng trẫm hảo hảo tính sổ với ngươi!".

Sở Mộ Hiên biết dù tiếp tục phản kháng cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc kệ Tư Đồ Thanh Lăng kéo đi.

Trong đại trướng.

Tư Đồ Thanh Lăng kéo theo Sở Mộ Hiên vào, trước hết hắn đuổi toàn bộ chư vị tướng quân đang nghị sự bên trong ra ngoài, sau đó lại lệnh cho Vân Cô Hồng: "Canh giữ ngoài đại trướng, không cho bất luận kẻ nào vào đây!".

Phân phó xong xuôi, Tư Đồ Thanh Lăng ngồi trước vị trí ghế thống lĩnh, nhìn Sở Mộ Hiên, chất vấn: "Nói, vì sao ngươi lại ở đây?"

Sở Mộ Hiên nheo mắt thách thức Tư Đồ Thanh Lăng, hồi lâu, mới lười biếng mở miệng: "Chẳng vì lí do gì hết, ngươi nếu không cho ta đến, ta liền tự mình đến!"

"Ngươi..." Tư Đồ Thanh Lăng bị Sở Mộ Hiên chọc giận không nhẹ, bất thình lình đứng lên đi về phía Sở Mộ Hiên, thở phì phì nói: "Ngươi thiếu ta một lời giải thích, nói, là ai giúp ngươi trốn khỏi hoàng cung?".

"Không có ai giúp, ta tự trốn đi!"

"Hừ," Tư Đồ Thanh Lăng cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi đừng nghĩ nếu không nói thì trẫm sẽ không biết, ngoại trừ Vân Cô Nhạn, hẳn là không kẻ nào khác có lá gan này! Phải hắn chứ?"

"Nếu ngươi đã sớm biết còn hỏi làm chi?" Sở Mộ Hiên bỏ lại một câu. (Raph: Em ơi ~ đừng tin ~ nó lừa đấy ~~~)

"Quả nhiên là hắn!" Tư Đồ Thanh Lăng giằng lấy cánh tay Sở Mộ Hiên, nói: "Nói thật cho trẫm, ngươi tới nơi này có phải để lấy mật báo cho Yến Bình quốc hay không?" (Raph: Em nói thật, anh bị thiểu năng sao mà hỏi câu này? Có ai đi hỏi thằng trộm, mày có phải là trộm không, hay không? -_- ~ Như người yêu làm nũng rồi giận kháo nhau vậy đó *em khinh, mất mặt quá anh vua ợ* )

"A!" Tư Đồ Thanh Lăng khi giữ cánh tay Sở Mộ Hiên không cẩn thận chạm đến chỗ phỏng của hắn, Sở Mộ Hiên không nhịn được khẽ kêu một tiếng.

"Xảy ra chuyện gì?" Tư Đồ Thanh Lăng thấy vẻ mặt thống khổ của Sở Mộ Hiên, đột nhiên hiểu được, liền vạch tay áo hắn lên xem.

Chỉ thấy cánh tay Sở Mộ Hiên bao phủ bởi vết phồng rộp lớn nhỏ, có chỗ đã nhiễm trùng, toàn bộ cánh tay có thể nói là vô cùng thê thảm.

"Sao lại bị như vậy chứ?" Tư Đồ Thanh Lăng thảng thốt hấp khí, đau lòng hỏi: "Rốt cuộc là ai làm? Trẫm nhất định khiến hắn phải "đẹp mặt!". (Raph: Ý hí hí ~~ :3 Nói chung là anh vẫn xót vợ thôi :v)

"Nào có ai chứ, là tự ta không cẩn thận!" Sở Mộ Hiên cuống quýt dùng tay còn lại che đi chỗ phỏng.

"Đừng động vào!" Tư Đồ Thanh Lăng kinh hô, hướng ra ngoại trướng gọi lớn: " Cô Hồng, nhanh kêu quân y lại đây!"

"Ngươi vì sao phải quan tâm ta như thế?" Sở Mộ Hiên nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tư Đồ Thanh Lăng, nhịn không được hỏi.

Tư Đồ Thanh Lăng đầu tiên là ngẩn (tò te) ra, sau đó liền biến sắc, cười ha ha (chữa ngượng): "Ai nói trẫm quan tâm ngươi, chẳng qua trẫm cho rằng làn da trắng nõn này của ngươi nếu để lại vết sẹo, sau này thời điểm trẫm âu yếm ngươi, không phải giảm mất kích thích rồi sao? Ha ha! Cho nên để ngày sau thân thể này khiến trẫm càng thêm nhiều khoái cảm, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn!"

"Ngươi này biến thái!" Sở Mộ Hiên căm giận nói.

"Ngươi thích nói sao cũng được. Đáng chết, quân y sao còn chưa tới?".

Tư Đồ Thanh Lăng còn đang sinh khí, Vân Cô Hồng liền hợp thời mang quân y tới.

Một lão nhân ôm hòm thuốc gấp gáp chạy tới, đang muốn hành lễ, lại bị Tư Đồ Thanh Lăng ngăn cản: "Không cần phiền phức, mau tới coi hắn."

"Dạ, thưa hoàng thượng!" Lão nhân vội vàng đứng lên, muốn bắt mạch cho Sở Mộ Hiên.

Ngay lúc tay lão nhân chuẩn bị chạm tới cổ tay Sở Mộ Hiên, Sở Mộ Hiên đột nhiên nhớ tới việc mình đang có mang, nếu bị lão nhân bắt mạch, vạn nhất bị phát hiện thì nguy. Nghĩ đến đây, Sở Mộ Hiên nhanh chóng rút tay về, lão nhân rất đỗi ngạc nhiên, khó hiểu nhìn Sở Mộ Hiên.

"Sao lại không để quân y bắt mạch cho ngươi?" Tư Đồ Thanh Lăng thấy tình cảnh này, nhíu mày hỏi.

"Không cần, ta không bệnh, chỉ là không cẩn thận dính phải nước sôi, bôi chút dược là được." Sở Mộ Hiên cuống quýt che dấu.

"Quên đi, không cần bắt mạch cũng được, vậy ngươi mau kê cho hắn chút dược." Tư Đồ Thanh Lăng hiếm khi phá lệ thuận theo Sở Mộ Hiên.

"Dạ vâng!" Lão nhân nhẹ nhàng nâng cánh tay Sở Mộ Hiên, nhìn qua vết thương, tuy rằng lão nhân gặp qua không ít trọng thương, nhưng đến lúc nhìn thấy miệng vết thương của Sở Mộ Hiên, lão vẫn không tránh khỏi giật mình: "Sao lại nặng như vậy?".

"Không cần nhiều lời, mau thượng dược!" Tư Đồ Thanh Lăng quát.

Lão nhân vội vàng lấy hòm thuốc, lấy dược thủy, bôi lên tay Sở Mộ Hiên. Cánh tay Sở Mộ Hiên đã bắt đầu mưng mủ, dược thủy vừa mới bôi ngoài da, Sở Mộ Hiên liền đau tới nhe răng trợn mắt, hắn chỉ có thể dùng tay còn lại nắm chặt gấu áo, dùng sức cắn môi, chống lại đau đớn quá sức chịu đựng.

"Rất đau sao, nhịn một chút, nếu ngươi không để quá lâu thì đã không đến mức này." Tư Đồ Thanh Lăng cầm tay Sở Mộ Hiên, dịu dàng nói, ngay cả ánh mắt cũng ngập đầy ôn nhu và thương xót.

Sở Mộ Hiên chưa từng gặp qua một Tư Đồ Thanh Lăng dịu dàng như vậy, hắn bắt đầu nghi ngờ lỗ tai cùng tròng mắt của mình, hơn nữa không biết vì lí do gì, từ sau khi được Tư Đồ Thanh Lăng an ủi, Sở Mộ Hiên cảm thấy vết thương ở cánh tay không còn quá đau như trước, hắn ngẩng đầu, không khỏi chạm phải ánh nhìn của Tư Đồ Thanh Lăng, ánh mắt tràn ngập nhu tình ấy, bất chợt khiến Sở Mộ Hiên nóng bừng mặt, lại cuống quýt cúi đầu.

Tư Đồ Thanh Lăng thấy một màn này, trong lòng âm thầm bật cười, cũng không nhiều lời.

Sau khi quân y thượng dược đầy đủ, dặn dò một vài việc cần tránh liền ly khai, trong đại trướng chỉ còn lại 2 người Tư Đồ Thanh Lăng và Sở Mộ Hiên.

Lúc đầu, hai người cũng chỉ lẳng lặng việc ai người ấy làm, không ai mở miệng nói chuyện. Sau đó vẫn là Tư Đồ Thanh Lăng nhịn không được, phá vỡ bầu không khí im lặng, nói: "Ngươi nếu đã đến quân doanh rồi cũng không thể trở về ngay được, mà đại quân chúng ta ba ngày sau sẽ tấn công Cảnh Hoa trấn, để ngươi ở lại chỗ này cũng không tiện. Thôi vậy, thế này đi, đến lúc đó ngươi cứ cùng đại quân tới Cảnh Hoa trấn trước."

"Không thành vấn đề." Sở Mộ Hiên gật gật đầu, đáp ứng. Mục đích của hắn chính là theo sát đại quân, như vậy mới có thể nắm lấy có cơ hội cứu Đinh thừa tướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net