Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần nửa tháng nay tâm trạng của Tư Đồ Thanh Lăng cực kì không tốt, về nguyên nhân, chính là liên quan đến chuyện giao chiến cùng Yến Bình quốc, gần đây không biết xảy ra chuyện gì, đối phương giống như có thiên lí nhãn, hiểu tường tận kế hoạch quân sự của Minh Thụy quốc, cho nên khi giao chiến đều có thể kịp thời áp dụng phương án chống trả phù hợp. Tư Đồ Thanh Lăng vốn nghĩ có thể nhanh chóng hạ thành Vĩnh An thì nay nơi đó giờ vẫn đang phòng thủ kiên cố, này bảo sao Tư Đồ Thanh Lăng không ảo não vạn phần! Đồng thời Tư Đồ Thanh Lăng còn thu được tin tức tin cậy, chính mã của quân đội Hoa Thần Hạo lúc này đang tiến quân liên tục về hướng Vĩnh An thành, không tới vài ngày sau sẽ tới, nếu Hoa Thần Hạo đến đây, vậy suy tính của bản thân chẳng phải sẽ thành công cốc hay sao? Tư Đồ Thanh Lăng càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng gấp gáp.

Hôm nay, Tư Đồ Thanh Lăng cho tất cả lui xuống, chỉ để lại một mình Vân Cô Hồng, hắn bước đi thong thả nói: "Cô Hồng, ngươi chắc cũng đã phát hiện, gần đây Yến Bình quốc chống cự rất thuận lợi, trẫm cảm thấy có chút bất thường, có vẻ như có người đã tiết lộ tình báo cho bọn chúng."

Vân Cô Hồng gật đầu, nói: "Thần cũng nghĩ vậy, nhưng vấn đề là ai? Toàn bộ đại quân đều trung thành và tận tâm với bệ hạ, sao lại có người tiết lộ tình báo được?"

"Phải, trẫm cũng cho rằng như vậy, thế nên chuyện mới phức tạp!"

"Chẳng lẽ là hắn?" Vân Cô Hồng nghĩ ngợi, nói.

Tư Đồ Thanh Lăng đương nhiên hiểu ý tứ của Vân Cô Hồng, hắn suy nghĩ một lát, mới nói: "Hắn là người Yến Bình, đích xác là kẻ khả nghi nhất, nhưng quốc quân Yến Bình quốc bán đứng cả nhà hắn, hắn hẳn sẽ không giúp Yến Bình. Hắn còn từng nói với với trẫm, muốn tận mắt chứng kiến Yến Bình quốc diệt vong!"

"Nhưng bệ hạ, hắn dù sao cũng lớn lên trên mảnh đất Yến Bình, đối với Yến Bình tình cảm sâu đậm, ngài vẫn nên lưu tâm một chút đến hắn!"

"Trẫm đã biết, để trẫm suy nghĩ kĩ. Ngươi trước lui xuống đi!"

"Dạ! Vi thần cáo lui!"

Sau khi Vân Cô Hồng đi, Tư Đồ Thanh Lăng hồi tưởng lại mười ngày qua: sáng sớm mỗi ngày Sở Mộ Hiên đều ra vào đại trướng, mà lúc ấy kế hoạch tác chiến đã thương định hoàn hảo lại để trên bàn...đích xác, nếu muốn truy, Sở Mộ Hiên là khả nghi nhất. Tuy rằng đã có phán đoán, nhưng Tư Đồ Thanh Lăng cũng không nguyện ý chứng thực giả thuyết của mình, thật tâm hắn hy

vọng bản thân đã đoán sai.

Tuy rằng không muốn nghiệm chứng, nhưng vì lấy đại cục làm trọng, Tư Đồ Thanh Lăng không thể không làm như như vậy.

Ngày hôm sau, Tư Đồ Thanh Lăng như cũ lại gọi Sở Mộ Hiên đến thay y phục, sau khi thay xong, Tư Đồ Thanh Lăng giống như bình thường ra khỏi lều trướng, hít thở không khí trong lành buổi sáng.

Sở Mộ Hiên không biết ý định của Tư Đồ Thanh Lăng, thấy hắn vừa rời đi liền vội vàng tới bàn, lật xem kế hoạch tác chiến của Minh Thụy quốc, nhưng kì lạ là, kế hoạch tác chiến thường để trên bàn hôm nay không còn thấy nữa, Sở Mộ Hiên trong lòng phát lạnh, đang muốn rời đi, đột nhiên có một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay hắn, khiến hắn không thể động đậy.

Sở Mộ Hiên ngẩng đầu, chỉ thấy Tư Đồ Thanh Lăng ánh mắt như chim ưng lạnh lùng nhìn hắn, gặp phải tình huống này, Sở Mộ Hiên biết, sự tình đã bại lộ.

Tư Đồ Thanh Lăng lạnh lùng trừng Sở Mộ Hiên, lại đột nhiên thấy sống mũi cay cay, trong mắt còn có thứ chất lỏng không chịu khống chế, muốn trào ra khỏi hốc mắt, hắn ép bản thân cắn chặt môi dưới, nuốt nước mắt vào trong. Hồi lâu, hắn mới thở dài một hơi, sâu kín nói: "Sở Mộ Hiên, ta thật sự không ngờ, ngươi lại..."

Nghe Tư Đồ Thanh Lăng không dùng từ "trẫm" mà là dùng từ "ta" để xưng hô, Sở Mộ Hiên biết, lần này bản thân ăn trộm tin mật là đả kích không nhỏ đối với Tư Đồ Thanh Lăng, thế nên hắn đành chậm rãi gục đầu xuống, không nói một lời.

"Ngươi không có gì muốn giải thích sao?" Tư Đồ Thanh Lăng tiếp tục hỏi.

Sở Mộ Hiên nhẹ nhàng lắc đầu.

"Ha ha!" Tư Đồ Thanh Lăng đột nhiên cuồng tiếu, dùng sức vỗ đầu chính mình, cay đắng nói: "Ta thật khờ, sao còn hy vọng ngươi giải thích gì nữa đây, ngươi vốn là người Yến Bình, lại hận ta thấu xương, giúp Yến Bình là đương nhiên! Ta vì sao lại muốn nghe ngươi giải thích?"

"Ta..." Sở Mộ Hiên nhìn Tư Đồ Thanh LĂng, không biết nên nói gì mới tốt. Vì sao ư, nhìn Tư Đồ Thanh Lăng bị tổn thương, Sở Mộ Hiên cảm thấy trái tim mình chẳng hiểu vì sao bỗng siết lại. Không đúng, nếu như Tư Đồ Thanh Lăng nói, chính mình hẳn phải hận hắn thấu xương, nhưng vì sao, hiện tại hiện lên trong đầu, đều là hình ảnh Tư Đồ Thanh Lăng thân thiết với mình khi mình sinh bệnh?

"Ngươi không cần nói gì nữa!" Tư Đồ Thanh Lăng đột nhiên buông bàn tay đang giữ lấy Sở Mộ Hiên, đẩy hắn về phía ngoại trướng hô lên: "Người tới, bắt hắn cho trẫm!"

Một nhóm binh lính nhanh chóng xuất hiện, áp giải Sở Mộ Hiên, Tư Đồ Thanh Lăng lại phân phó: "Trông giữ hắn cho tốt, bất luận kẻ nào không được sự cho phép của trẫm đều không cho gặp, nếu hắn xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ lấy đầu các ngươi!"

"Tuân lệnh!" Nhóm binh lính vội vàng nghe lệnh, áp giải Sở Mộ Hiên đi.

Tư Đồ Thanh Lăng khoát tay, xoay người, không hề chú ý tới Sở Mộ Hiên giờ phút này mặt mũi tái nhợt, hắn nào biết rằng, vừa rồi trong lúc bản thân lơ đãng đẩy, bụng Sở Mộ Hiên liền đụng mạnh vào cạnh bàn.

Sở Mộ Hiên bị đám binh lính áp giải đi, nhưng tay lại ôm chặt bụng, lúc này bụng hắn dường như bị trăm ngàn lưỡi đao hành hạ. Rất nhanh, Sở Mộ Hiên đã được áp giải tới lều trại chuyên dùng để giam giữ tù binh, bọn lính đưa hắn tới lều trại, đẩy về phía trước, rồi mới ra ngoài canh giữ.

Bụng Sở Mộ Hiên bị đẩy đập xuống đất lại bị va chạm một lần nữa, đau đớn càng thêm kịch liệt, Sở Mộ Hiên biết đứa nhỏ trong bụng đang chậm rãi rời đi chính mình.

Không! Nhất định phải bảo trụ đứa nhỏ! Bấu víu vào hy vọng này, Sở Mộ Hiên nằm trên mặt đất, một tay đè lại bụng, một tay run run với vào tay áo lấy dược giữ thai Hồi Xuân hoàn mà Vân Cô Nhạn từng đưa.

Nhưng khi tay đã đặt trong tay áo, Sở Mộ Hiên lại hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vì trong tay áo rỗng không. Sở Mộ Hiên lúc này nhớ ra, Hồi Xuân hoàn hắn đặt trong lều trại của mình, lúc này không hề mang theo bên mình.

Đau bụng ngày càng mãnh liệt, đứa nhỏ đang dần rời đi, nhưng Sở Mộ Hiên cũng đã bất lực, hắn chỉ một mực ôm mặt, nước mắt, theo hai má tái nhợt lặng lẽ tuôn trào.

Lúc này, Sở Mộ Hiên cảm thấy hai chân đột nhiên trào ra một cỗ nhiệt lưu, mang theo mùi máu, hắn chật vật chống đỡ cơ thể suy yếu, mắt thấy máu tươi ào ào chảy ra, rất nhanh đã tụ thành huyết hà (sông máu), nhìn mà dọa người! Không lâu sau đó, một khối thịt chậm rãi trào ra khỏi cơ thể cùng với máu tươi. Sở Mộ Hiên biết, đó chính là sinh mệnh bé bỏng đã lớn lên trong bụng mình hai tháng qua!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net