Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Mộ Hiên cùng Cẩm Nhi trốn trốn tránh tránh như vậy gần hai tháng, bụng Sở Mộ Hiên càng ngày càng lớn, gần đây ngay cả xoay người cũng có chút khó khăn, đồng thời trạng huống đau bụng càng ngày càng nhiều, may mắn Cẩm Nhi cũng có chút y thuật, đứa nhỏ mới có thể giữ lại được.

Tuy rằng đứa bé an toàn, nhưng tình hình Sở Mộ Hiên vẫn không mấy lạc quan, Cẩm Nhi cảm thấy cứ phiêu bạt như vậy không phải chuyện gì tốt, trước mắt quan trọng nhất là tìm một chỗ an cư, giúp Sở Mộ Hiên an tâm đãi sản.

Nói thì dễ, nhưng để tìm một nơi thích hợp không phải điều dễ dàng, có thể tránh Tư Đồ Thanh Lăng truy lùng, địa phương này phải bí mật, nhưng mặt khác, Sở Mộ Hiên lại không muốn rời Minh Thụy quốc, một mực muốn sinh con ở nơi Tư Đồ Thanh Lăng quản hạt, cho nên hai người khó khăn hồi lâu, tại một thôn trang vắng vẻ ở biên cảnh Minh Thụy quốc mà thuê một gian phòng sinh sống.

Đợi tới khi hai người cuối cùng cũng có thể yên ổn, Sở Mộ Hiên đã mang thai tháng thứ sáu, bụng hắn cao cao hở ra, chỉ mới sáu tháng mà bụng nhìn như phụ nhân bình thường hoài thai tám tháng. Cẩm Nhi thấy Sở Mộ Hiên như vậy thì nghi hoặc không thôi, sau khi cẩn thận bắt mạch lại, hắn liền thông báo một tin tức khiến Sở Mộ Hiên kinh ngạc: Trong bụng Sở Mộ Hiên hoài chính là song thai!

Sau khi biết được trong bụng có hai cục cưng, Sở Mộ Hiên vừa mừng vừa sợ, còn Cẩm Nhi thì càng thêm lo lắng, nếu chiếu theo phụ nhân bình thường, người hoài song thai khi sinh nguy hiểm hơn rất nhiều so với những người khác, mà Sở Mộ Hiên lại là nam tử, hậu đình vốn hẹp, hơn nữa thời gian mang thai lại không được bảo dưỡng tốt, đợi tới khi sinh sản khẳng định càng thống khổ, lấy y thuật nửa vời của bản thân, đợi tới khi Sở Mộ Hiên sinh nở, thật sự có thể dám chắc bảo vệ phụ tử ba người này bình an sao?

Đương nhiên, Cẩm Nhi đem lo lắng của mình giấu trong lòng, vì sợ Sở Mộ Hiên lo lắng, hắn không dám nói gì với Sở Mộ Hiên.

Đảo mắt đã tới mùa đông, thời tiết cực kì rét lạnh, Sở Mộ Hiên vốn thân thể bạc nhược, hơn nữa hai hài tử trong bụng lại cực kì hoạt bát, luôn trong bụng nhích tới nhích lui, Sở Mộ Hiên không khỏe cũng càng thêm rõ ràng, trừ bỏ đau bụng, chân cũng bắt đầu phù thũng, ngay cả đi đường cũng có chút khó khăn, hơn nữa bụng lại càng ngày càng lớn, cho nên bình thường Sở Mộ Hiên đều chỉ nằm trên giường, hết thảy mọi việc đều giao cho Cẩm Nhi lo toan. Đừng thấy Cẩm Nhi tuổi còn nhỏ, làm việc gì cũng đều gọn gàng ngăn nắp, chăm sóc Sở Mộ Hiên cũng không ngoại lệ.

Hôm nay trời lạnh, thấy chăn bông chỗ Sở Mộ Hiên không đủ ấm, Cẩm Nhi dự tính tới trấn trên, định mua thêm chăn bông dày, thuận đường mua thêm ít dược an thai.

Sau khi Cẩm Nhi đi, Sở Mộ Hiên một mình trong phòng thật sự nhàm chán, liền mở bọc hành lí mang theo từ trong hoàng cung ra xem. Đột nhiên, ánh mắt Sở Mộ Hiên dừng ở một miếng ngọc bội trong suốt, trên ngọc bội kia khắc một chữ "Lăng", theo như lời Tư Đồ Thanh Lăng, đó là vật từ nhỏ hắn mang theo, lần trước tới Hồng Vũ quốc, Tư Đồ Thanh Lăng đã đem ngọc bội giao cho Sở Mộ Hiên, nói là có thể bảo hộ hắn bình an.

Sở Mộ Hiên cầm lấy ngọc bội, cẩn thận nâng niu, trong đầu không khỏi nhớ về những ngày tháng mình cùng Tư Đồ Thanh Lăng một chỗ đầy ngọt ngào, bọn hắn đang ở trong ngự hoa viên vui đùa, cùng nhau trò chuyện vui vẻ, còn có lúc ở Hồng Vũ quốc Tư Đồ Thanh Lăng quên mình vì hắn chắn phi tiêu, cùng với sau khi da thịt thân cận, linh hồn hòa làm một, lúc ấy mới có hai tiểu gia khỏa trong bụng này.

Nghĩ đến đây, Sở Mộ Hiên không khỏi lắc đầu cười khổ, vốn nghĩ đứa nhỏ trong bụng chính là kết tinh tình yêu giữa mình và Tư Đồ Thanh Lăng, thế nhưng hóa ra hết thảy chỉ là chính mình đơn phương trả giá, Tư Đồ Thanh Lăng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, nhưng...nhưng nếu là gặp dịp thì chơi, vậy khi ở Hồng Vũ quốc, hắn vì sao phải xả thân chắn độc tiễn giúp mình? Chẳng lẽ hắn....?

Không có khả năng đi? Sở Mộ Hiên trong lòng cười nhạo chính mình không tiền đồ, ta đây xảy ra chuyện gì, sao lại bắt đầu giải thích cho cái người phụ bạc kia? Hắn sao có thể yêu thương ta? Nhưng nếu hắn không thương ta, vì sao lại đối xử với ta tốt như vậy, Thanh Lăng ơi Thanh Lăng, ngươi có biết hay không, ta...ta thật sự đã yêu ngươi sâu đậm!

Sở Mộ Hiên thở dài, chậm rãi đứng dậy, phủ thêm quần áo, đứng trước cửa sổ. Ngày mùa đông rất ngắn, còn chưa tới cơm chiều, sắc trời đã tối sầm, ánh trăng lặng lẽ hé ra khỏi ngọn cây.

Sở Mộ Hiên đứng trước cửa sổ, nhìn trăng sáng treo trên bầu trời ở phía xa, lại nghĩ tới Tư Đồ Thanh Lăng đối xử với mình tốt, không khỏi có chút buồn bã, hắn có khi cũng từng nghĩ tới, nếu như Tư Đồ Thanh Lăng biết bản thân đã hoài thai, còn có thể dâng mình cho Hoa Thần Hạo, lấy chính mình cùng với đứa nhỏ đổi lấy biên cảnh an bình của hai quốc gia?

Đứa nhỏ trong bụng tựa như cảm nhận được tâm tình lúc này của Sở Mộ Hiên, bắt đầu không an phận duỗi tay duỗi chân, Sở Mộ Hiên mỉm cười nhẹ nhàng trấn an hai đứa trẻ nghịch ngợm, xem ra bọn nó nhất định sẽ giống phụ thân, lớn lên nhất định cũng sẽ trở thành những mãnh tướng.

Không lâu sau, Cẩm Nhi từ ngoài trở về, thấy Sở Mộ Hiên một mình ôm bụng đứng bên cửa sổ, sợ hắn lạnh, liền vội vàng đỡ Sở Mộ Hiên về giường, đắp cho hắn chăn bông mới mua, để hắn hảo hảo nghỉ ngơi.

Sở Mộ Hiên đau lòng Cẩm Nhi bận rộn một ngày, liền bảo Cẩm Nhi đi nghỉ, chính mình thì im lặng nằm trên giường, vừa nhẹ nhàng vuốt ve bụng, vừa nhớ lại từng chuyện từng chuyện xảy ra từ khi quen Tư Đồ Thanh Lăng vào ba năm trước cho tới hiện tại...

Cũng không biết qua bao lâu, Sở Mộ Hiên mới mơ màng trầm trầm ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net