Nghiệt chủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


#15

Chàng từ miệng Đỗ Quyên biết được ta từng mang hài tử.

Ta vốn không mong cầu chàng thương nó cho cam.

Lại không tưởng nổi chàng không nhận đó là con mình.

Chàng nói nó là nghiệt chủng. Chết đi cũng đáng.

Chàng có biết, ta đã đau đớn xiết bao.

Chàng liệu có hiểu cảm giác tim đau như bị bóp nghẹt, như ngàn đao vạn đao lăng trì.

Ta thì hiểu. Thậm chí hiểu sâu sắc.

Ta đã không còn luyến tiếc gì nữa.

Ta trẫm mình xuống hồ.

Ta để cho dòng nước mẹ gột sạch đi những đau thương khốn khổ ta phải trải qua.

Có điều, ông trời dường như sợ đối với ta chưa đủ tàn nhẫn.

Ta giữ lại được cái mạng này nhưng đồng thời chấp nhận số phận cả đời bị giam cầm.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net