HOA THÀNH PHÁ SẢN RỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu Hoa Thành phá sản thì sao?
"Cái gì cơ?? Tin giật gân khắp Tam giới đấy bà con ạ. Hoa Thành Thành Chủ giàu nứt đố đổ vách ấy thế mà lại phá sản rồi!!!"
"Cái gì cơ??? Chẳng lẽ vận may của Thành Chủ bị Tiên nhân đồng nát hốt sạch rồi???"
"Ha ha ha ông đây chờ ngày này đã lâu rồi!!! Chó Hoa Thành, chó Tạ Liên sẽ phải kiếm cơm dưới chân ông đây thôi. Cốc Tử...đi! cha con mình đi xem trò cười khắp tam giới."
Hạ giới xôn xao, tiên kinh nhốn nháo và chợ quỷ thì càng ồn ào hơn khi sáng thức dậy bỗng thấy Hoa Thành đã trở thành lão Tuyệt vô sản.
Tạ Liên sốt sắng đi đi lại lại vì lo lắng cho số phận của Tam Lang nhà hắn. Có trời mới biết à không cũng chỉ có Tạ Liên mới biết tại sao Tam Lang nhà hắn lại rơi vào tình thế quẫn quách này. Chẳng phải vì cái tên Hạ Huyền ăn đến phá nhà phá cửa, vay cả núi vàng của Tam Lang để đi ăn uống vô tội vạ sao? Đã vậy còn khất lên khất xuống không chịu trả nợ. Thân đã chinh chiến mấy trăm năm trong nghề buôn đồng nát, Tạ Liên thực sự chẳng sợ nghèo khó nhưng Tam Lang thì sao? Ôi...Tam Lang nhà hắn đẹp trai, phong độ sao có thể lưu lạc đầu đường xó chợ được. Càng nghĩ càng sốt ruột, Tạ Liên cứ đi ngược đi xuôi trong gian phòng bé xíu ở 1 góc chợ quỷ.
Hoa Thành thấy vậy khẽ bật cười, tóm lấy Tạ Liên ôm chặt trong lòng
"ca ca đừng đi lại nữa. Đệ chóng mặt."
Được ôm chặt cứng trong lồng ngực Hoa Thành, trái tim Tạ Liên mới bớt khó chịu.
"Nhưng ta lo cho đệ lắm. Đệ kết giao bạn bè sao không biết. Giờ phá sản rồi nè"
"Không sao, đệ có thể đi làm. Chúng ta sẽ cùng nhau kiếm tiền được không? Caca sẽ không vì đệ nghèo mà bỏ rơi đệ chứ?" - Giọng Hoa Thành nghe thế nào cũng thấy đang rất uỷ khuất khiến trái tim Tạ Liên cứ nhũn ra. Hắn vội nói
"Sao có thể chứ? Cùng lắm thì ta nuôi đệ. Nhặt thêm tí đồng nát thôi mà, sẽ không để đệ..."
Nửa câu chưa nói đã bị Tạ Liên nuốt ngược xuống bụng bởi đôi mắt sáng ngời, lấp lánh như ánh sao đêm của Hoa Thành đang ngày càng sát lại gần. Bờ môi lạnh băng cứ thế áp chặt lên môi Tạ Liên dây dưa mãi không dứt, mãi cho đến khi Tạ Liên đầu óc quay mòng mới nghe được câu thì thào " Cảm ơn ca ca"
———
Qua một ngày kinh thiên động địa, cuối cùng Tạ Liên cũng bắt đầu chấp nhận được sự thật là Hoa Thành nhà hắn phá sản rồi. Sáng sớm, Hoa Thành đã thay một bộ đồ gọn ghẽ, năng động và đứng khởi động ở đầu hiên. Tạ Liên vừa ngáp vừa hỏi:
Tam Lang, đệ định làm gì đây
Hoa Thành nhoẻn miệng cười hỏi
Ca ca dậy sớm thế? Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ giúp ca ca đi lượm ve chai. Xin ca ca chỉ bảo thêm.
Lông mày Tạ Liên giật liên hồi theo từng câu nói của Tam Lang. Hừ, Tam Lang nhà hắn đẹp như vậy mà đi nhặt ve chai thì sao được. Nhưng cũng không thể ăn không ngồi rồi được... Trong đầu Tạ Liên bỗng chạy qua đủ các công việc hắn từng làm từ đập gạch trên ngực, lượm ve chai, mãi nghệ đầu đường.... haiz chẳng có nghề nào hợp cả. Đúng lúc đó Tạ Liên chợt nhìn thấy bức hoạ Hoa Thành vẽ hắn treo trong góc nhà. Phải không? Tam Lang nhà hắn vẽ rất đẹp mà. Có thể đi vẽ tranh dạo kiếm tiền a ~ Nghĩ là làm, Tạ Liên vội vã thu xếp giấy bút, nghiên mực để Hoa Thành đi hành nghề kiếm sống. Trong lúc người ta chờ mua tranh vẽ, hắn sẽ nấu nồi chè đãi khách nhân. Thể nào cũng kiếm được bộn tiền.
Có ý tưởng làm giàu, Tạ Liên vui vẻ kéo Hoa Thành vào trấn để thực hiện kế hoạch làm giàu. Cái biển Tiệm tranh Hoa Thành vừa mới treo lên đã ùn ùn người đến xếp hàng thuê vẽ, mua tranh. Không phải sao? Ai chẳng muốn tranh thủ đến ngó xem cái lão Tuyệt táng gia bại sản.
"chó Tạ Liên. Ông đây đến để cứu vớt sự nghèo khó của huynh đây. Ha ha ha"
Cái điệu cười khả ố, cái giọng nói kia chẳng lẫn đi đâu được! Còn ai ngoại trừ cái tên hung mãi chẳng lên được tuyệt Thích Dung? Hoa Thành vẫn mỉm cười nhẹ nhàng nhìn các vị khách đang ngồi chật kín gian phòng nhưng xung quanh hắn đã toả ra một luồng sát khí nồng đậm. Cốc Tử thấy được không khí quen thuộc, mỗi lần ca ca áo đỏ tẩn cha hắn chẳng phải đều là luồng khí kì dị này sao. Cốc Tử vội níu tay Thích Dung mà ríu rít " Cha ơi cha ơi"
Tạ Liên thấy vậy chạy lên ôm lấy tay Hoa Thành, kiễng chân thì thầm vào tai hắn " Tam Lang, đệ đừng nóng. Hôm nay là khai trườn đừng doạ hết khách nhân đó".
Giọng nói ngọt ngào như tưới vào lòng Hoa Thành một dòng nước mát. Ha ha không sao, tha cho kẻ tầm thường kia một lần cũng được. Nhưng kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đâu có thông minh đến vậy. Thích Dung lôi Cốc Tử ra giữa gian phòng, thả người cái huỵch lên ghế bành to nhất, vắt chân lên mà sai bảo
"Chó Tạ Liên, nước. Chó Hoa Thành, mau mau đến lau giày cho ông nào. Giày bẩn như này mà vẽ lên không đẹp. Nào lại đây, quỳ xuống lau giày cho ông, lau...."
Chát! Chưa nói hết câu, nửa bên mặt Thích Dung đã đỏ rực, còn Nhược Da thì đang ngoe nguẩy nơi cổ tay như đang chờ được khen ngợi. Hai mặt Tạ Liên đằng đằng sát khí, liên tục điều khiển Nhược da đánh tới tấp lên người kẻ đang nói xằng nói bậy kia, sau đó trực tiếp trói chặt hắn lại quăng ra ngoài cửa. Đây phải chăng chính là bán anh em xa mua trai gần nhà trong truyền thuyết??
Sau khi xử lý xong kẻ phá hoại, Tạ Liên bắt đầu bài diễn thuyết quen thuộc " Mọi người có tiền góp tiền, không có tiền đến ủng hộ cho vui nha....Tuyệt kĩ vẽ tranh như thật của Hoa Thành ai muốn nào"
Phía đông mọi người bắt đầu nhốn nháo trả giả để được trở thành người đầu tiên được vẽ tranh. Tạ Liên cười đến híp mắt, không ngờ làm giàu lại dễ như vậy.
5000 lượng vàng!
Đám đông chợt im bặt, lặng ngắt như tờ. Kẻ nào mà mạnh tay thế? Chi 5000 lượng vàng chỉ để mua 1 bức tranh. Thôi thôi, của nhà ngươi tất.
Một bóng trắng bước từ ngoài tiệm vào. Khuôn mặt khóc dở mếu dở, nửa khóc nửa cười kia còn ai ngoài cái tên Bạch Y Hoạ Thế. Trong lòng Tạ Liên thoáng run " tên này đến ắt có điềm chẳng lành". Tạ Liên khẽ liếc mắt nhìn qua Hoa Thành đang ngồi sau bàn vẽ, Hoa Thành chỉ khẽ nhếch miệng cười, đưa tay chỉ về phía đối diện như mời gã Bach Y đến ngồi. Hoa Thành liền thông linh:
" Không sao đâu ca ca. Cứ để ta đến đôi phó hắn."
Bạch Y Hoa Thế ung dung bước lại gần phía bàn vẽ của Hoa Thành.
Ngươi muốn vẽ gì? - Hoa Thành hỏi
Ta muốn ngươi vẽ 5 người kia trong một lúc. - Bạch Y đưa tay chỉ 5 người bất kì trong phòng, hắn nhàn nhạt nói - Phải vẽ cùng lúc cả 5 người, ngươi làm được không?
Phía trong phòng lại bắt đầu xôn xao, đây là công khai làm khó Thành Chủ rồi. Sao có thể vẽ 5 người cùng 1 lúc được. Haiz, đúng là kẻ có tiền thích làm khó người khác mà. Hoa Thành ngả lưng ra sau ghế, 2 chân gác lên mặt bàn cười nói " 10 người lên luôn, ta sẽ hoàn thành trong 1 khắc".
Thành Chủ đúng là Thành Chủ. Không ai có thể làm khó hắn a. 10 người được chỉ định bắt đầu lục tục kéo nhau lên vị trí ngồi. Hoa Thành ung dung cầm bút bắt đầu công việc kiếm tiền của mình. Thấy vậy, Tạ Liên buông lỏng tâm trạng căng thẳng, lặng lẽ lui vào bếp múc chè y đã nấu để mời khách nhân.
Aaaaaaaaa Aaaaaaaa Aaaaaa con mẹ nó!!
Không gian tĩnh lặng của tiêm tranh bỗng bị xé toạc bởi những âm thanh gào thét và chửi thề. Tạ Liên đang phân phát chè bỗng giật mình làm rơi vỡ toang bát chè cuối cùng đang cầm trên tay. Những âm thanh thảm thiết ấy phát ra từ 10 người được vẽ ở phía đôi diện. Sau khi xem tranh của Hoa Thành, họ không cần biết kẻ đang cầm bút là Thành Chủ hay là Tuyệt gì nữa, họ chỉ muốn đòi đánh đòi giết kẻ đã vẽ bức hoạ kinh khủng này
Trời ơi, sao mặt ta lại trương phềnh như bánh đa nhúng nước thế này!!!
Vậy đã là gì? Ngươi nhìn mặt ta xem. Ôi sao cái mũi lại vẹo quẹo thế kia. Lại còn hàm răng chổng ngược lởm chởm nữa
Hừ ngươi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của lão nương đây nay. Aaaa
10 cặp mắt phẫn hận nhìn về phía kẻ vẽ tranh vẫn đang cầm bút với đôi mắt vô tội. Nhưng hận thì sao chứ, họ cũng chẳng thế nào xông lên gây sự với kẻ Tuyệt được. Đúng lúc này, gã Bạch Y sợ thiên hạ không loạn liền nói
" bức tranh như này ngươi cũng dám lấy 5000 lượng vàng của ta? Đánh hắn, 5000 lượng vàng sẽ thuộc về mọi người!"
Ồ, tiền từ trên trời rơi xuống bà con ạ. Chửi cũng chửi rồi, không đánh cũng chết, đánh thì có tiền. Xông lên đi bà con ơi. Đám đông bắt đầu lên gân lên cốt chuẩn bị lao vào sống mái một phen thì phía Tạ Liên bất chợt vang lên tiếng gào thảm thiết.
Giết...giết người rồi! Trong chè có độc...
Chưa dứt câu, người nọ đã ngã vật ra đất. Liên tục 3,4 ng bên cạnh cũng chung một thảm trạng, mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép nằm im bất động.
Những người trong gian phòng mắt đầy hằn học nhìn kẻ áo trăng, người áo đỏ đang đứng giữa gian phòng. Tuyệt chẳng kẻ nào tốt, kẻ gần Tuyệt cũng vậy. Tạ Liên như lạc mất thần hồn, đứng như tương đất giữa gian phòng mà lẩm bẩm " sao thế nhỉ? Hôm trước Tam Lang khen ngon lắm mà"
Dù thiên hạ đại loạn, Tạ Liên vẫn đang bần thần suy nghĩ về vấn đề món ăn sai ở đâu? Bất chợt 1 bàn tay lạnh đến quen thuộc cầm lấy tay y rồi kéo chạy một mạch, vừa chạy vừa hét " Ca Ca, tiệm của chúng ta sập rôi. Mau chạy thôi". Một thân đồ đỏ, 1 thân đồ trắng chạy như bay giữa đường phố, đằng sau là một đám người hò hét đuổi theo. Vang lẫn trong tiếng hô hò ấy là tiến lách cách của những dây bạc bay vào nhau. Vừa ồn ào vừa lãng mạn biết mấy. Chạy vòng quanh mấy dãy phố, cuối cùng Hoa Thành và Tạ Liên cũng có thể nấp vào một hẻm nhỏ để cắt đuôi đám người dai như đỉa đói kia. Tạ Liên dựa vào người Hoa Thành hổn hển nói
Làm giàu khổ quá Tam Lang ha. Hay từ mai đệ cứ ở nhà, ta đi nhặt ve chai là được.
Hoa Thành bật cười, vỗ về lưng Tạ Liên ng đang thở không ra hơi nhưng vẫn cố bảo vệ y chu toàn.
Không sao. Ta có 1 cách.
Cách gì? - Tạ Liên ngước mắt lên nhìn Hoa Thành hỏi
Cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Không được! ta đã từng mắc sai lầm một lần, không thể để đệ sai theo ta được - Tạ Liên khăng khăng bác bỏ gợi ý của Hoa Thành.
Hoa Thành xoa cằm ra chiều trầm ngâm suy nghĩ rồi nói
Vậy cướp của tiên giàu chia cho quỷ nghèo thì sao :)) Dù sao trên tiên kinh cũng chẳng thiếu mấy lượng vàng.
Đúng đúng!! Ng ta nói k được cướp bóc của người chứ có ai cấm cướp của tiên đây. Tạ Lien phá lên cười khen Tam Lang thông minh, sau đó thì thầm:
Vậy chúng ta nên bắt đầu từ ai?
Hoa Thành trầm giọng tỏ vẻ cực kì thần bí, cũng bắt chước Tạ Liên thì thầm nhỏ to:
Quyền Nhất Chân!
Kể từ đó, trên tiên kinh ngày đêm chẳng yên, gà bay chó sủa tán loạn. Thỉnh thoảng trong thông linh trận lại có người gào lên "Kẻ nào đã lấy mất cái cột vàng trong điện ta?" " Kẻ nào đã lấy mất cây cung vàng của ta?"
Còn 2 kẻ tội đồ thì ngày ngày vẫn bình yên sống hạnh phúc trong gian nhà nhỏ của mình.

Artist: z苏词

Author: Phảy


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net