Chương VII : Ngoại truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô Môn sơn phái từ xưa được bao quanh bởi núi rừng trùng điệp cùng dòng sông lớn chảy dọc phía sau Cô Môn, người ta thường gọi là sơn Khải Hoàn giang. Bốn mùa thanh bình, tươi mát, cũng là nơi có vô vàn dược liệu quý hiếm sinh trưởng.

Bên dòng sông Hoàn, Tiểu Linh ngồi cặm cụi đọc sách, nghiên cứu các loại dược lý. Suốt một tháng nay cô gái nhỏ đã để ý rằng các ca ca và tỷ tỷ nàng ai nấy đều tăng cường chăm chỉ luyện tập. Nàng còn quá nhỏ để đủ sức cầm kiếm nhưng đổi lại có trí nhớ rất tốt nên nàng không thể lười biếng mà phải nghiên cứu thật nhiều dược liệu phụ giúp cha cùng mọi người.
Từ xa, Lâm Hạ đã thấy con gái mình chú tâm đọc sách, khi lại ngẩng lên nhìn các dược liệu đã được nha đầu hái sẵn. Nàng nhẹ bước tới ngồi cạnh, mỉm cười nhìn con
- Bé con, con đang làm gì vậy

Con gái nàng mắt vẫn không rời bộ dược lý, miệng nhỏ khẽ đáp
- Con đang cố gắng chăm chỉ để giúp cha cùng mọi người

Thấy vậy, Lâm Hạ cũng không phiền con gái nữa, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh tiểu bảo bảo mà thôi

- Mạnh, mạnh hơn nữa, dứt khoát lên
- Một! Hai! Ba!
...
Từ sáng đến tận chiều, khắp Cô Môn ngoại trừ luyện tập chính là nghỉ ngơi, không nghỉ ngơi lại tiếp tục tập luyện

- Dực nhi, tay con phải thẳng hơn nữa, chân phải trụ vững. Đúng rồi, tiếp tục lại một lần nữa.
Cô Dương Viễn dạy Dực Nhiên bộ kiếm pháp cơ bản, nàng học rất nhanh, tiếp nhận từng chiêu thức rất thuần thục, giờ đây đã có thể bước sang học phần đầu của Dực Hoàn kiếm pháp rồi

- Được rồi, con nghỉ ngơi một lát đi
- Không được, các ca ca và sư huynh đều đang tập luyện, con không thể bỏ cuộc giữa chừng được.

Nói xong nàng lại tiếp tục tập luyện. Dực Hoàn kiếm pháp mới chỉ là khởi đầu của bộ kiếm pháp Dực Hoả Thiên Điểu. Dù vậy nhưng độ tinh xảo trong mỗi đường kiếm đều rất cao và khó, nếu nàng không chăm chỉ, nhất định không thể tiến xa hơn. Cô Dương Viễn biết rõ điều đó, cũng không muốn để tiểu nữ nhà mình chịu khổ, nhưng đây lại là cách duy nhất có thể giúp nàng trưởng thành và tự bảo vệ mình. Ông cũng không còn cách nào khác. Thanh Lan thấy vậy vừa thương con nhưng cũng hiểu nỗi khổ tâm của phu quân mình. Vô Phong lớn mạnh tàn độc như thế nào, bao năm qua nàng đương nhiên hiểu rõ, thân làm mẹ, nhìn các con mình chịu khổ sao tim nàng có thể không đau.

- A Viễn.

Nhẹ nhàng nắm lấy tay chồng, nàng chỉ còn cách này để an ủi, để sẻ chia cùng chồng mình. Trên vai chàng là cả an nguy của Cô Môn, rất nặng cũng rất mệt, nhưng tất cả đều xứng đáng. Cô Dương Viễn cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay Thanh Lan, như là lời trấn an giúp nàng giảm bớt những lo lắng muộn phiền

Khi ánh chiều tà đến chân núi, lúc này mọi người mới nghỉ ngơi, cùng nhau đến Hậu Viên Khang, nơi các đệ tử cùng nhau ăn uống sum vầy

- Tiểu Nhiên à, muội mệt lắm đúng không? Mau mau mau m, lại đây, ta nhường muội miếng thịt này.

Người nói là Cô Tiêu Phong, là ca ca ruột nàng, ngày thường phóng khoáng hào sảng, dáng vẻ lại rất phong tình nhưng võ công của huynh ấy lại không thể xem thường. Dực Nhiên thấy vậy cũng cười cười mà đấm vào vai hắn
- Huynh đó, cả ngày cũng mệt rồi cùng ăn đi

Lúc này một dáng hình bé nhỏ lon ton chạy tới, người phát hiện đầu tiên là Thập Bát sư huynh

- Ấy Tiểu Linh, muội đến rồi sao

Cô nhóc nghe tiếng thì tươi cười đáp
- Hôm nay ta hái được Y Trùng Thảo rất tốt cho sức khoẻ, đem đến cho các huynh và tỷ tỷ. Đích thân ta sắc đó, lát nữa sẽ mang lên cho mọi người cùng thưởng thức

Cả Hậu Viên Khang trong chốc lát rộ lên tiếng cười, tiểu muội muội thật tốt với họ mà. Nhóc con nói xong lại lon ton chạy về phía Dực Nhiên, lén lấy trong túi ra một lọ thuốc nhỏ, thì thầm nói vào tai nàng
- Tỷ luyện tập nhất định rất mỏi, ta đặc biệt chuẩn bị cái này cho tỷ đó

Dực Nhiên cúi đầu nghe xong mà tủm tỉm cười, có điều động tác nhỏ này của tiểu nha đầu đã bị Tiêu Phong thu trọn vào tầm mắt, hắn giảibộ cười nham hiểm lớn tiếng nói
- Tiểu nha đầu Lâm Linh muội thiên vị quá nhỉ, suốt ngày dành đồ tốt cho Nhiên Nhiên thôi.

Mọi người thấy vậy thì nâng cao tinh thần hóng hớt, ai cũng quay ra nhìn. Trời ạ, Tiểu Nhiên được nhận riêng một lọ đặc trị xoa bóp kìa. Bọn ta cũng muốn. Thế là chẳng mấy chốc Hậu Khang Viên lại nháo nhào cả lên. Dực Nhiên thấy vậy liền ôm Lâm Linh mà hùng hổ đáp lại
- Ta nhỏ tuổi hơn các huynh, có đặc quyền là đương nhiên rồi

Ấy, cái lý lẽ này quá là lý lẽ rồi phải không? Nhưng bọn họ chỉ có duy nhất một vị đại sư tỷ và hai tiểu sư muội này thôi nên tất nhiên là bọn họ được chiều nhất rồi
- Nha đầu thối Tiểu Linh muội, còn ta, ta thì sao. Ta là ca ca ruột muội đó.

Một cậu thiếu niên mười hai tuổi lên tiếng ai oán. Tiểu quỷ này không biết coi hắn là ca ca không nữa

- Không cho huynh đâu, huynh suốt ngày trêu ta, ta còn lâu mới cho huynh.

Tiếng cười lại rộ lên, lần này thì biết rõ ai mới là ruột thịt rồi.
Bỗng không khí trở nên im lặng, họ nhìn thấy trưởng môn cùng các vị bá thúc bước vào liền đồng loạt đứng dậy.

- Các con cứ tự nhiên, bọn ta chỉ đến góp vui thôi

- Đúng vậy, đúng vậy bọn ta đến góp vui thôi
Lời này là nhị thúc Cô Viễn Tùng nói. Ai cũng đều ngạc nhiên, bởi xưa nay nhị thúc luôn nghiêm khắc lạnh lùng giờ lại cười dịu dàng hoà ái như vậy.
Chẳng hiểu sao lại có đệ tử không biết nặng nhẹ mà buông lời nói

- Ấy, hôm nay mặt trời lặn đằng đông rồi, lần đầu tiên ta thấy sư phụ ta cười gần gũi như vậy đó

Vừa nói xong thì gây lạnh toát, hắn bị Cô Viễn Tùng nhìn chằm chằm

- Tiểu tử thối con nói gì vậy hả. Cả ta mà con cũng không cho phép cười sao?

- Nhị ca à, ta thấy Đại Đầu nói đúng mà, lần đầu tiên ta thấy huynh cười dịu dàng vậy đó

Lại được thêm tam sư thúc Cô Chí Dương góp vui. Các đệ tử thấy vậy cười ha hả. Tên Đại Đồng này trước nay vẫn to gan lớn mật như vậy có điều hôm nay lại không bị phạt gì rồi

- Được rồi, ta đến là muốn nói với các con, tối nay Cô Môn chúng ta sẽ cùng nhau thả đèn hoa đăng, cầu nguyện may mắn. Cả năm phái đệ tử Hoả Vân, Bạch Sơn, Thanh Chí, Phong Cung và Vũ Linh sẽ cùng hội họp sau điện Khải Hoàn thả đèn được không

Lời trưởng môn vừa dứt, các để tử cười rộn rã nhất ý tán đồng. Không khí Cô Môn tháng nay đều luôn căng thẳng ảm đạm, giờ lại có thể vui vẻ giải toả một chút phiền muộn cũng tốt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net