Chương X: Dịu dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Bạch vốn định đưa Thượng Quan Thiển về phòng sau đó sẽ ngồi lại trò chuyện hỏi thăm nàng nhưng vừa đến cửa đã bị Tiểu Linh chặn lại, không nói lời nào để hắn ở ngoài. Trình Bạch mắt trợn tròn nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt không biết nên làm sao mới phải, cười không xong mà khóc cũng không được. Trình Bạch quyết định sẽ ở lại phòng đối diện nhưng oái oăm là Cung Thượng Giác đã chiếm phòng đó rồi... Trình Bạch hít một hơi thật sâu, đè nén cơn giận xuống, thấp giọng nói cho người trong phòng nghe

- Cái tên lang sói Cung Thượng Giác huynh còn không mau mở cửa, đây là phủ của ta, ta yêu cầu huynh ra khỏi căn phòng này cho ta...

Im lặng~

Trình Bạch nghiến răng nói lại một lần nữa

- Huynh có tin ta cho người chặn hết người của huynh không để họ vào đất Nam này được không hả?

Im lặng~

Trình Bạch không dám đập cửa, chỉ có thể nói sao cho người trong phòng nghe thấy, nhưng khổ nỗi cái tên chết tiệt trong phòng kia lại giả ngơ giả điếc bỏ ngoài tai những gì hắn nói.

Vốn còn định mắng Cung Thượng Giác thêm một trận nữa thì bỗng có người chạy tới bẩm báo, nói khẽ vào tai hắn. Chỉ một tin báo ngắn gọn nhưng lại khiến sắc mặt Trình Bạch trở nên khó coi vô cùng.

- Ngươi có chắc không?

Hạ nhân nghe xong cúi đầu đáp

- Tin vô cùng chính xác, Trình công tử, chúng ta có cần phái thêm người canh gác không?

Trình Bạch không nói nửa lời, quay mặt nhìn căn phòng vẫn im lặng kia, giận dữ phất tay áo mà nói

- Gọi Tam đệ tới đây.

Hạ nhân giật mình, không phải Bạch Tam công tử vẫn đang bị thương sao? Nhưng lời chủ tử hắn nói thì không thể kháng lại.

Thấy bên ngoài dần yên tĩnh, Cung Viễn Chủy đưa mắt nhìn Cung Thượng Giác, nhỏ giọng lo lắng

- Ca, chuyện Vô Phong hoạt động ở núi Cô Sơn rồi giao thiệp với các bang phái giang hồ tại Giang Nam, huynh tính sao?

Cung Thượng Giác nhấp một ngụm trà, phong thái thong thả nhàn nhã, bình tĩnh trả lời

- Huyết mạch vùng Giang Nam này, từ lâu đã quy phục Cung Môn, khắp các gia tộc bang phái đều đã chấp thuận Cung Môn từ lâu, bây giờ đệ nghĩ họ dám cắt đứt quan hệ với chúng ta sao?

Cung Viễn Chủy vẫn không hiểu, nếu như cắt đứt giao thiệp buôn bán với một số gia tộc ở Giang Nam này thì Cung Môn cũng sẽ tổn thất ít nhiều. Nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt đệ đệ mình, Cung Thượng Giác khẽ nói

- Ai ăn ai, chỉ cần chờ không phải sao?

Cung Viễn Chủy nghe xong, dần bình tĩnh mỉm cười. Ca ca hắn nhất định sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.

- Việc phái người đến Cô Sơn thăm dò, đệ làm chưa

Cung Viễn Chủy tự tin nói

- Tất nhiên, đệ đã làm từ khi chúng ta xuất phát từ Cung Môn rồi. Có điều... sao huynh lại đoán được bọn họ sẽ đến đó

Cung Thượng Giác nhìn ly trà trong tay, không đáp lại. Cung Viễn Chủy cũng không muốn đào sâu, nhưng chắc hẳn đến bảy tám phần liên quan đến Thượng Quan Thiển rồi.

   Thượng Quan Thiển vốn vẫn cảm thấy không khỏe nhưng lại rất muốn chơi với Tiểu An nên nàng vừa được Trình Bạch dẫn về phòng đã lấy ra trong tay áo một chiếc đèn hoa do tay nàng làm. Tuy nhìn có vẻ nhỏ nhưng lại rất tinh xảo.

- Tiểu An, con xem có thích không? Là mẫu thân tự làm cho con đó.

Đôi mắt đứa bé sáng ngời khi nhìn thấy món đồ mà mẫu thân đưa. Tiểu An cười tươi vui vẻ nhận lấy, nhưng rồi như nhớ ra điều gì, cậu bé ngước đôi mắt nhìn mẫu thân mình rồi nói

- Mẫu thân, người đang không khỏe đúng không? Vậy người có muốn ăn gì không? Bạch thúc thúc cho con ăn đồ ăn rất ngon, hay để con đi lấy cho người nhé.

Lời cậu bé vừa dứt thì ngoài cửa đã có giọng của gia nhân truyền vào

- Thượng Quan cô nương, Lâm cô nương, chúng tôi mang chút đồ ăn đến để hai người lót dạ

Lâm Linh nghe tiếng ngay lập tức chạy ra mở cửa. Đúng là họ mang đồ ăn đến, nhưng đâu phải chỉ một chút đâu...

Bàn ăn chẳng mấy chốc đã được dọn lên tươm tất. Nào là Phật Nhảy Tường, Huyết Yến, Bát Tiên Quái Hải Náo La Hán, Cá Vũ Xương, Tam Bộ Áp, Tôm Phượng Hoàng...

Lâm Linh nhìn các món đến hoa cả mắt, miệng nhỏ mấp máy không biết nên nói gì. Họ có ba người mà đồ ăn lại nhiều như vậy, cái này là muốn họ ăn đến bội thực phải không? Còn suy nghĩ chưa xong thì đã có một gia nhân lên tiếng

- Giác công tử nói Thượng Quan cô nương nên ăn nhiều đồ ăn để bồi bổ sức khỏe, tránh bị suy nhược.

Vừa nói, vừa chỉ tay vào mó ăn trên bàn. Những Tưởng chỉ có mình Cung Thượng Giác thôi nhưng Trình Bạch cũng không kém. Nghĩa là Cung Thượng Giác sai người chuẩn bị Phật Nhảy Tường thì Trình Bạch cũng sai người làm món Phật Nhảy Tưởng, thành ra trên bàn ăn liền chia thành hai thái cực, một bên là do Cung Thượng Giác sai người làm, một bên do Trình Bạch sai người làm. Lâm Linh nghe giải thích xong mà bàng hoàng khó hiểu, hai con người này chính là thừa tiền đến độ phát bệnh rồi phải không? Mỗi món ăn này đều phải rất kì công chuẩn bị, chưa kể nguyên liệu cũng quý giá không kém...

Thượng Quan Thiển cụp mắt nhìn bàn ăn, chỉ thấy lòng mình nhen lên một đốm lửa, dịu dàng mà ấm áp. Không ai nhìn ra nàng đang nghĩ gì, chỉ thấy nàng ung dung cầm đũa lên thử từng món một.

Thượng Quan Thiển không có khẩu vị là bao nên chỉ ăn rất ít, ngược lại Lâm Linh ăn đến vui vẻ ngon miệng. Nhìn thấy tỷ tỷ mình mới động đũa chưa bao lâu đã buông, nàng liền nói

- Tỷ à, đồ ăn rất ngon và bổ, đều có lợi cho việc phục hồi vết thương và dưỡng thương, tỷ cố ăn thêm một chút đi.

Tiểu An nghe thấy vậy nhanh chóng gắp cho nàng một miếng thịt thật lớn rồi nói

- Mẫu thân, người hãy ăn thật nhiều để khỏe lại rồi chơi cùng Tiểu An nhé.

Thượng Quan Thiển vốn định không ăn nữa nhưng rồi thấy hai người một lớn một nhỉ nhiệt tình vì nàng như vậy vẫn ăn cố thêm một chút. Vừa hay lúc này có người bê một bát tới nói

- Thượng Quan cô nương, đây là Tuyết Liên Đơn do Chủy công tử làm giúp người nhanh chóng diều phục nội công.

Thượng Quan Thiển ngạc nhiên, đôi mắt liếc nhìn bát thuốc kia, Cung Viễn Chủy vốn không thích nàng mà giờ đây lại vì nàng mà điều chế loại thuốc bổ quý hiếm như vậy sao? chỉ là nàng không dám suy nghĩ quá sâu, trực tiếp cầm bát thuốc lên một hơi uống cạn.

Cơm nước xong xuôi, Thượng Quan Thiển định đến gặp Trình Bạch hỏi một số chuyện nhưng Lâm Linh kiên quyết không để nàng đi với lý do nàng cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể. Tiểu An cũng theo dì mà giữ chân nàng lại. kết quả là Thượng Quan Thiển buộc phải ở lại phòng.

Ban trưa, ánh nắng ấm áp len lỏi qua từng kẽ lá, in bóng xuống nền đất ẩm ướt. Tiết trời vẫn còn se lạnh nhưng lại rất hiền hòa. Lâm Linh còn ngồi lật dở từng trang sách, nghiên cứu từng loại dược liệu thì bỗng để ý thấy Thượng Quan Thiển và Tiểu An đã ngủ say  từ lúc nào. Nàng khẽ bước đến dém chăn cho hai người, rồi sau đó nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Lúc đến đây nàng đã hỏi thăm được phòng bếp ở đâu nên muốn xuống đó chuẩn bị sẵn vài thang thuốc để sắc cho tỷ tỷ. Lâm Linh ra khỏi cửa đưa mắt nhìn căn phòng đối diện, phát hiện khung cửa sổ hé mở, không nhìn rõ người bên trong, chỉ thấy tà áo đen tuyền. Lâm Linh cũng chỉ thoáng để ý qua thôi cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Bên trong phòng, Cung Viễn Chủy thấy ca ca mình ngồi suốt gần hai canh giờ nhìn phòng đối diện mà không khỏi phiền lòng. Nếu huynh ấy đã muốn đón Thượng Quan Thiển về thì tại sao không trực tiếp đi gặp nàng ta? Lại phải ẩn nhẫn khổ sở như vậy? Cung Thượng Giác không nói gì, cứ đứng như vậy thật lâu rồi mới lên tiếng

- Đệ hãy bảo vệ tốt cho Lâm Linh, canh trừng nơi này cẩn thận.

Dứt lời liền quay người bước đi. Cung Viễn Chủy nhìn theo bóng lưng Cung Thượng Giác rồi lặng lẽ thở dài...

Bên này, ngay khi vừa nghe tiếng cửa khép lại, Thượng Quan Thiển cẩn thận ngồi dậy để không đánh thức Tiểu An. Thằng bé ngủ rất say, nàng nhìn con trai một lúc lâu rồi mới ra khỏi phòng.

Thượng Quan Thiển theo trí nhớ của mình đến thư phòng Trình Bạch, nếu nàng đoán không lầm đây chính là nhà sau của Bạch Vân Sương cũng là Trình Phủ do một tay Trình Bạch gây dựng nên. Đang đi thì bước chân bỗng dừng lại, nàng trông thấy Trình Bạch và Cung Thượng Giác ngồi ngay ngoài sân, cả hai đều không nói gì, chỉ yên lặng ngồi thưởng trà. Nhận ra có người, Trình Bạch nâng tầm mắt lên thấy bóng dáng Thượng Quan Thiển liền mỉm cười dịu dàng, Thượng Quan Thiển cũng không chần chừ nữa mà đi thẳng đến

- Muội đang không khỏe, ra ngoài đây đón gió lạnh làm gì?

Thượng Quan Thiển không trả lời câu hỏi của hắn mà đề cập đên vấn đề chính nàng muốn hỏi

- Huynh có biết chuyện đường núi Cô Sơn gần đây có người hoạt động không?

Thượng Quan Thiển vẫn luôn thấy thời gian gần đây không ổn, linh cảm mách bảo nàng sẽ có nguy hiểm. Quả thật nguy hiểm ấy đã đến rồi! Có điều nàng thực sự không hiểu tại sao qua lâu như vậy rồi mà vẫn có người đặt chân đến núi Cô Sơn? Sự việc mười sáu năm trước Cô Môn bị diệt vong khiến cho tất cả mọi người không ai dám đặt chân tới núi Cô Sơn nữa vì sợ oan hồn của người Cô Sơn phái sẽ giữ họ lại. Nhưng gần một năm trở lại đây lại có nhóm người bí mật hoạt động tại Cô Sơn, nếu vậy thì chỉ có thể là Vô Phong mà thôi. Mà nếu là Vô Phong thì chắc chắn chỉ có một lý do duy nhất...

- Nàng không cần phải lo lắng về điều đó, lần này ta đích thân xuống núi đến đây cũng là vì chuyện Cô Sơn phái.

Lời này là Cung Thượng Giác nói. Thượng Quan Thiển bất ngờ quay sang nhìn chàng, là vì nghi ngờ Vô Phong hoạt động trở lại ở vùng Cô Sơn nên chàng mới đến, hay là vì lý do khác?

Trình Bạch nhấp một ngụm trà, đôi mắt cũng cụp xuống mà tối dần đi, giọng nói có chút nặng nề mà đáp

- Quả thật như muội nghĩ. Vô Phong đã bắt đầu hoạt động lại rồi. Hai hôm trước tam đệ của ta vừa bị chúng đánh lén

Điều này Thượng Quan Thiển đã nghĩ đến. Điểm Trúc tàn độc, máu lạnh vô tình, bốn năm trước bị tổn thất lớn như vậy sao bà ta có thể không trả thù? Có điều, vì sao lại một lần nữa là Cô Môn? Nếu Điểm Trúc thật sự tìm đến nàng thì nàng nhất định phải đảm bảo an toàn cho Tiểu Linh cùng Tiểu An trước đã. Nhìn ra trong mắt Thượng Quan Thiển rấy lên sự lo lắng, Trình Bạch định lên tiếng an ủi thì đã nghe thấy Cung Thượng Giác cướp lời

- Nàng đừng suy nghĩ quá nhiều, Tiểu Linh cùng Tiểu An ta đã sắp xếp người ở bên bảo vệ rồi.

Nói đoạn Cung Thượng Giác dừng lại, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt nàng mà hỏi

- Nàng tính sao?

Thượng Quan Thiển nhìn vào đôi mắt đen tựa trời đêm ấy mà không cất lên lời, cảm giác như chàng đã nhìn ra tâm tư của nàng rồi vậy. Quả nhiên không đợi nàng trả lời thì Cung Thượng Giác đã lên tiếng

- Một mình nàng không thể đánh lại Vô Phong. Nàng cũng không thể bỏ rơi Tiểu An được.

Đúng vậy, trước đây nàng không có gì cả, nhưng bây giờ nàng đã có điểm yếu, đã có cuộc sống mà nàng muốn sống. Nàng không muốn đánh mất đi giây phút hạnh phúc bình yên này. Nhưng sao khó quá... Đến khắp cùng trời cuối đất này, lẽ nào không còn chỗ cho nàng dung thân thật rồi sao? Nhưng Tiểu An vô tội, thằng bé thật sự không làm gì có lỗi cả.

- Muội ở đây cùng ta đi, Tiểu An cũng có thể an toàn khi ở đây. Ta và Vô Phong vốn là nước sông không phạm nước giếng, Điểm Trúc tuyệt nhiên sẽ không động đến ta...

Lời còn chưa dứt nhưng đã nghe thấy tiếng trầm thấp mang hàm ý cảnh cáo từ người đối diện

   - Huynh là người Bạch gia, sao có thể không liên can gì tới Vô Phong

Cung Thượng Giác nhìn chằm chằm người ngồi đối diện, Trình Bạch nghe xong bỗng chốc nghẹn họng không biết đáp trả ra sao. Quả thật Bạch gia đang dần có ý định bắt tay với Vô Phong...

Nhưng như vậy thì có sao? Hắn chỉ cần tiêu diệt Bạch gia trước khi chuyện đó xảy ra là được.

   - Chỉ cần ta muốn, Bạch gia có thể không tồn tại nữa.

Thượng Quan Thiển ngồi giữa nghe hai người nói chuyện sao lại có thể không nghe ra ẩn ý đằng sau mỗi lời nói. Chỉ là nàng bây giờ không muốn vì mình mà có thêm người hi sinh nữa.
Tâm tư Trình Bạch, nàng hiểu rõ.
Nhưng tâm tư của nàng, nàng có thể không biết sao?

   - Hai người không cần nói nữa. Ta tự có suy nghĩ thấu đáo...

Nói rồi đưa mắt nhìn Trình Bạch, không nhanh không chậm lên tiếng

   - Ta nợ huynh rất nhiều rồi, Trình Bạch!

Trái tim như bị hẫng một nhịp, trong khoảnh khắc đó, Trình Bạch đac thực sự hiểu ý nghĩa lời năm xưa mẫu thân từng nói

   "Đã là tình thì sẽ có hữu tình cũng có tuyệt tình... chỉ là ta vô duyên cũng là ngu ngốc, nguyện ý dùng hữu tình này mà bao trọn lấy cái vô tình mà thôi."

Thượng Quan Thiển, nàng chính là cái vô tình mà Trình Bạch ta muốn dành cả đời hữu tình bao bọc lấy...

Cung Thượng Giác bàn tay dưới bàn trà vốn siết chặt dần thả lỏng, đôi mắt đen sâu tĩnh mịch cũng thoáng chốc gợn sóng... Nếu nàng thực sự đồng ý, ta sẽ có cách khác bảo vệ nàng. Còn nếu nàng không đồng ý, ta vẫn sẽ bảo toàn cho mẹ con nàng chu toàn nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net