Chương 3: Trong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Chắc chẳng người nào biết và mãi không ai nào biết về sự chôn chân ở một tiếng lòng phồn vinh, phô trương đến lạ. Văn học cũng có những áng văn xuất phát từ thiện chí của người cầm bút, cũng bắt kịp tốc độ của một thời đại cô độc đang đến gần. Nhưng có vẻ nó không phát triển gì mấy, vẫn nhàm chán. Và dường như nó muốn dung hòa với con người…có lẽ là như thế. Mỗi lần đọc một thứ gì đối rất đổi vô vị, con người sẽ cảm nó thất lễ với bản thân mình. Nhưng lại không nghĩ rằng mình đã khước từ cái hay mà nó mang lại.

   Nhìn những khung bậc bình yên trong ô cửa nhỏ xinh, trong tim mọi người khắp tàu lửa đều cảm thấy sự yên bình. Tiếng yến anh ngông nghênh tồn tại ở tâm trí của Narin. Nhưng quái lạ, sao mùa thu mà lại có chim yến anh xuất hiện chứ? Sự quá đà thuở trái mùa liệu có mang đến một điềm báo gì không? Nàng dẹp tan suy nghĩ ấy đi.
   "Cuộc sống ở Anh của cậu có vui không Taki?" Narin cất tiếng sau cuộc trò chuyện qua điện thoại với vẻ mặt tò mò, trông mắt nhìn đăm đăm về phía cậu.
   "Vui chứ, nhưng tôi thấy thiếu điều gì đó rất quan trọng nên muốn về nước thật nhanh thôi."
   "Là điều gì?"
   "Điều đó là bí mật, sau này Narin ngốc cũng sẽ biết," Taki với sự trêu ghẹo muốn làm Narin tò mò hơn nữa.
Những tán cây xanh xanh ở ngoài trông thật đáng thương. À không, những thực thể sống nào nghĩ người khác sẽ tổn thương thì lại xay xẩm tâm hồn. Bởi kẻ mà ta cho rằng đáng thương lại đang hạnh phúc, còn kẻ buôn lời thương cảm mới chính là kẻ nên chữa lành cõi lòng mình.

   Taki ngộ nhận ra một điều gì đó. Hai năm trước, lúc chàng sắp phải bay sang vùng đất Anh quốc xa xôi kia, Narin và Hide cùng đi tiễn cậu. Bọn họ chờ cậu làm hết tất cả thủ tục, nhưng ngay lúc cậu sắp bước lên máy bay thì Narin đứng từ xa nhìn cậu xong lại nhíu mày. Nhanh chóng, tim nàng bỗng ngưng đọng tạo ra sự lúng túng. Nàng vẫn đứng đó nhưng lại hét to mà không chạy về hướng chàng.
   "Taki," nàng đã cố định hình lại, vẻ mặt sau khi hét lên chỉ còn lại sự hoang mang. Rồi nàng lao thật nhanh đến Taki như sắp phải xa người anh trai thân thiết của chính mình. Nàng dụi đầu vào lòng Taki trong sự ngỡ ngàng của Hide và những người xung quanh. Những nếp tóc gọn gàng trở nên rối bời như nút thắt tâm trạng trong lòng nàng. Thân hình cao lớn của Taki gói trọn lại Narin trong từng mạch máu nhỏ của sợi dây cảm xúc cứ ngỡ là nghìn năm dù thân xác đã dính sát vào nhau. Chàng nhẹ nhàng đưa tay sờ lên đầu Narin, hết vuốt ve rồi lại đung đưa mềm mại một ngón tay lên, rồi xuống như muốn an ủi cô ấy. Nàng ngẩng đầu lên với dũng khí đối mặt cuối cùng. Mặt nàng lấp lánh ngấn lệ trải dài từ đôi mi ướt sũng, chàng thấy thế thì bảo:
   "Tôi đi rồi sẽ về...với cậu," chàng nặng lòng thốt ra từng chữ, rồi chàng nói tiếp. "Đợi tôi nhé Narin, tôi sẽ viết thư cho cậu vào mỗi tuần nên hãy yên tâm."
   "Thật sự, tớ không muốn cậu đi đâu," Narin vỡ òa.
   "Tôi cũng thế, để tôi ôm cậu lần cuối nào," Taki vừa hạ xuống có hơi thấp phần cổ vừa nói. "Nhưng Narin, cậu cố gắng lên nhé, rồi tôi sẽ về lại Nhật Bản với các cậu. Nếu Hide còn bắt nạt cậu nữa thì hãy viết thư cho tôi."
   "Được, cậu đi vui vẻ nhé!" Narin gạt nước mắt đi, nàng nói tiếp. "Đến giờ rồi, chúng ta tạm biệt ở đây. Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy Taki ạ."
   "Tất nhiên rồi, tạm biệt Narin," cậu nhìn về hướng của Hide rồi nói lớn. "Tạm biệt Hide, đừng ăn hiếp cô ấy nữa nhé."
   "Tớ biết rồi, tạm biệt," Hide cũng tiếc nuối đối với người bạn thân của mình.
Khoảng thời gian hai năm ấy dài đằng đẵng, mang lại một nỗi niềm bất tận. Nhưng ba người đều vượt qua được. Giọng nói ấm áp của Taki vẫn mãi in sâu vào kí ức không bao giờ chìm của Narin - kể cả những hành động ân cần. Chưa cái nào là bị mai một.

   Trở lại lớp học, không biết từ lúc nào đã có người cố ý chụp lại bức ảnh Narin ôm chầm lấy Taki rồi đăng tải tràn lan. Những đứa con trai thì bàn tán, chọc phá cô ấy, còn những đứa con gái thì không thích chút nào vì nhiều người trong đám họ mến mộ Taki rất nhiều... nhưng Narin không quan tâm. Một hôm, tên nào đó đã cố tình giơ bức ảnh vào trực tiếp vào đôi ngươi của Narin rồi nói lời cợt nhả. Hide không nhịn được nữa, chàng bước tới mạnh mẽ và đấm thẳng vào mặt của tên đó. Chàng giật lấy điện thoại, xóa bức ảnh đi và tiếp tục đấm, đến nỗi hắn chảy cả máu ra hai bên cánh mũi. Narin lại kéo cánh tay của Hide can ngăn cậu ấy dừng lại nhưng trong vô thức, chàng hất văng cô ấy ngã xuống đất. Định hình lại, cậu ấy ngưng không đánh nữa, tên kia thì bỏ chạy thật nhanh. Hide bắt đầu xoay về hướng Narin, thấy nàng ngồi bệt xuống đất, tay thì chống trên nền gạch lấy đà để đứng dậy. Thấy vết trầy ngay đầu gối của nàng, chàng chưa kịp nói gì thì Narin đã nói:
   "Có nhất thiết phải thế không, Hide?" Narin lo lắng hỏi chàng.
   "Có," chàng đinh ninh quả quyết. “Nhưng cậu bị thương kìa Narin.”
   “Điều đó không quan trọng, tớ chỉ lo cho cậu thôi đấy!”
   “Nhưng tớ không muốn để mọi chuyện như thế mãi được,” Hide nói tiếp. “Nếu mai cậu ta còn như thế, tớ sẽ đánh mạnh hơn hôm nay đấy!”
   “Cậu cứng đầu thật,” Narin chán nản nói.
   “Để tớ dìu cậu,” Hide bước đến chỗ cô ấy, nâng cánh tay nàng quàng qua vai mình đỡ lại chỗ ngồi, chàng khụy một gối xuống băng vết thương vẫn còn đang từ từ nhỏ máu của nàng. “Lần sau cứ mặc tớ, không thua được đâu.”
   “Trời ạ!”
Về chỗ, chàng vẫn không thôi cái suy nghĩ về chuyện vừa nãy. Chàng đã cố làm điều tốt nhất cho Narin và Taki. Rõ là hôm nay Narin không như hằng ngày. Nếu là bình thường thì cô ấy sẽ mắng tên kia một hồi lâu chứ không chỉ là ‘hồng tâm chịu trận’ như hôm nay. Nhưng chuyện đó có thể hiểu được, chàng không muốn vạch trần cảm xúc thật của nàng. Hide biết cô ấy buồn, nên điều khuất mắt mà cậu muốn thốt lên bây giờ thì chỉ có chuyện đầu tiên thôi. Buâng khuâng lắm lúc thì cậu bất giác đập bàn. Xung quanh ai cũng trơ mắt nhìn cậu hành động kì lạ. Rồi Narin quay sang, chưa kịp hỏi thăm thì Hide buộc miệng nói thẳng ra.
   “Tớ làm thế vì không muốn những chuyện ấy cứ tiếp tục tái diễn.”

   “Tớ hiểu mà, tớ sẽ bù cho cậu,” Narin ban đầu ngơ ngác nhìn sang cậu ấy với sự kì quặc khó hiểu. Nhưng rồi nàng lại nở nụ cười. Nàng nhỏ nhẹ thì thầm vào tai của chàng.
   “Bù gì?” Hide hỏi.
   “Tớ sẽ dắt cậu đi ăn bánh ngọt.”
   “Giờ cậu xem, ai mới là người dắt ai đây?” Hide nhìn phía chân nàng bảo.
   “Ừ nhỉ! Tớ quên mất.”
Thế rồi ra về, hai người họ cùng nhau lướt trên con đường thân thuộc. Hide chở Narin bằng chiếc xe đạp.
   “Cậu chạy chậm thôi, tớ ngã thêm lần nữa mất.”
   “Bám vào thật chặt, không té được đâu.”
   “Khoan đã,” Narin nói xong, Hide thắng gấp.
   “Gì thế Narin?”
   “Tớ thấy có chú chó con bên kia, cậu chạy lại đó đi,” Narin chỉ tay về hướng công viên phía bên trái. “Chạy vào đó đi! Đi mà! Đi mà!”
Thấy Narin nài nỉ mãi, chàng cũng đạp xe theo hướng cô chỉ. Đến nơi, Narin vội bước xuống ẳm con chó lên mà sờ vào lông nó mặc cho cái chân nhói đau. Rồi nàng nâng nó lên che khuất ánh chiều tà. Trông thật đáng yêu làm sao! Chú chó có màu đen, mắt nó cứ ánh lên và phát sáng. Thật ra nó không phải loại thần chú - phép thuật - ma thuật gì cả. Chính do phần lông cuộn trò quanh mắt nó có phần sáng màu hơn phần thân. Hide thấy vậy thì cười rất nhiều. Chàng chỉ tay vào người nó xong lại cười tiếp. Không phải cười xối xả, cậu cười nhưng đôi lúc bặm môi lại. Narin cũng không biết cậu ấy bị làm sao, vì đằng nào nàng chả biết cậu ấy muốn tuông trào ra như thế. Hoặc do cậu ta sợ bị nàng mắng.
   “Gì thế này, nó giống như mô hình đồ chơi mà tớ từng chơi hồi nhỏ.”
   “Cậu nói quái gì vậy Hide? Tớ sẽ giận cậu đó.”
   “Không đâu, tớ nói không sai đâu. Tớ nói ra thì cậu cũng không được cười nhé.”
   “Không Đời Nào,” Nàng nói thật to từng chữ.
   “Giống… giống người nhện lắm đó.”
Narin không nhịn được, nàng phì cười. Nàng lấy tay xoa xoa vùng mắt của chú chó. Nó mềm mềm, không những thế nó còn xù lên cao hơn những phần lông khác.
   “Cậu vừa cười đúng chứ?”
   “Tớ không.”
   “Đừng lừa tớ, tớ không dễ bị cậu lừa đâu,” chàng nói tiếp. “Cậu dụi nó mãi thế? Tớ biết khi cậu lúng túng thì cậu quả thật không để tâm đến gì mà. Còn dụi nữa chắc mai nó sưng phù lên… khi ấy sẽ giống người nhện thật mất.”
Narin cười thành tiếng, hẳn là cô không cưỡng lại được những lời nói thô lỗ của Hide. Vừa cười, nàng vừa buôn lời hờn dỗi.
   “Cậu… tớ không chơi với cậu nữa đâu,” rồi nàng tinh ranh nói tiếp. “Nếu cậu muốn bọn mình chơi lại, thì cậu phải nhận nuôi nó.”
   “Gì cơ?” Hide tá hỏa.
   “Xin cậu luôn đấy, Hide.”
   “Tớ không nuôi người nhện đâu.” Chàng hài hước đáp.
   “Cậu chủ đáng ghét không thương em, chị cũng không thương em,” nàng ngồi ịch xuống và để chú chó nằm dưới đất, nàng lại xì xầm to nhỏ với nó một cách vô tư. “Đành bỏ em lại ở đây vậy. Rồi ngày ngày, em sẽ bị người khác đánh đập. Người ta không cho em ăn, chị chỉ có thể mua bánh mì cho em ăn, chị sẽ mua cà phê cho em uống. Nhưng một ngày chị cạn túi, em sẽ không có thứ để ăn.”
Những lời nàng nói với chú chó con như nói thẳng cho Hide nghe vậy. Nó cứ lọt từng chữ vào đầu óc cậu. Hide với vẻ mặt thờ ơ, lấm la lấm lét nhìn việc Narin đang làm mà thấy khó coi.
   “Chó con không uống cà phê đâu,” rồi chần chừ vài giây chàng nói tiếp. “Tớ nuôi là được chứ gì.”
   “Thật không hả cậu chủ đáng yêu?” Narin giơ bàn chân của chú chó chao đảo chào chàng như muốn nịnh hót.
Hide không biết từ bao giờ mà mặt còn đỏ hơn cả chiều tà. Nó ửng lên như thế, nhìn cậu ta phách lối thật, nhưng có nhè nhẹ sự ôn nhu trong người.
   “Thật.”
   “Vậy cậu tính đặt tên nó là gì?” Nàng thắc mắc.
   “Ừm… chắc là… Toshio!”
   “Không được!”
   “Đừng cãi tớ, tớ sẽ không nuôi nó đâu,” Hide đắc ý nhìn Narin hậm hực.
   “Vậy cậu chở tớ đến tiệm bánh, tớ sẽ mua bánh cho cậu và cả Toshio nữa.”
   “Lên nào.”
Trên đường đi, Narin đưa tay ra hứng đóa hoa thủy tiên trên đường, nàng dịu dàng để phất phơ trên bộ lông mượt mà của Toshio. Mắt dán vào chú chó, tay thì nghịch lông nó, miệng nàng trò chuyện với Hide.
   “Không biết ai bỏ rơi em ấy nữa, nếu biết khó thế thì đừng đeo đuổi. Cậu biết không, nếu tớ biết tớ không phù hợp với điều gì thì tớ sẽ thu mình lại.”
   “Nhưng đôi khi cậu cũng phải phá bỏ giới hạn của cậu. Dù điều đó có làm cậu đau khổ… chắc vậy. Tớ cũng không nghĩ cậu sẽ thu mình dễ vậy đâu. Narin có cá tính mạnh nhỉ? Vì vậy nếu cậu bảo ‘tuyết ngừng rơi trên đồi’ thì chắc chỉ được vài hôm, sau đó lại lộng hành hơn nữa. Nghĩ nhiều sẽ hại não, nên tớ chả buồn nghĩ đến. Chỉ có cậu là bận tâm với những điều vớ vẩn. Chẳng phải bây giờ chúng ta đã nuôi nó rồi sao. Cậu cứ nghĩ đơn giản vào. Biết đâu sau này, Toshio chỉ thương tớ mà chẳng thương cậu? Rồi nó sẽ thu mình lại với cậu như cậu nói sao? Không thể nào đâu, việc thu lại chỉ có việc để thấy mình nhỏ bé hơn so với thứ kia. Còn với suy nghĩ có phần ‘độc tài’ sẽ giúp cậu thoát ra những ý nghĩ vô vị. Mà tớ đói rồi, nói nữa tớ chết đói và chết khát mất.”
Ba tâm hồn cứ đi như thế, Toshio lú đầu ra, trương mắt nhìn về chỗ nó bị bỏ rơi. Dù cách bao nhiêu mét thì nó vẫn nhìn lại. Nó cũng không biết tương lai sau này ra sao.

Narin suốt một tháng phải lê cái chân đau bước khập khiễng đi lại cực kì khó khăn. Nhưng sau hoàn cảnh đó, sau khoảnh khắc đó, Hide cho thấy rằng chàng rất đa tình khi không để ai làm thiệt thòi những người bạn của mình bao giờ cả. Hide chính là hiện thân cho sự cao ngạo không bao giờ chịu mình thua trước những kẻ thất bại. Nhưng những kẻ cùng cực luôn có ti tỉ lí do để chiến đấu như một chiến binh, cốt lõi là vì điều gì? Điều này làm cho cậu ấy trở thành tên ngốc nhưng chẳng hề thua kém ai, tên ngốc đấy có những tham vọng nhằm phục vụ cho sự tự do thong thả của chính bản thân mình. Nó đánh đổi bằng những sinh mạng bé nhỏ của tâm hồn, và rồi nó cũng chỉ là một dạng hiện thực tàn nhẫn không kém cạnh dành cho người khác, còn cậu ấy vẫn ung dung sống cuộc đời đáng xấu hổ mà lũ người hèn nhát vẫn hay sống mà thôi. Với những triết lí mới mẻ về cách thức đối mặt, chàng làm Narin giác ngộ ra sự cầu kỳ trong cách sống tự tại. Với một người cuồng về lí luận, Narin đang nhìn thấy phiên bản tốt nhất của Hide. Nói chung, sự xuất hiện của một thành viên bé bỏng cũng giúp hai người họ cười nhiều hơn mỗi ngày.

   Tiếng nhộn nhịp pha lẫn sự ồn ào lan tỏa khắp từng toa tàu, nó thể hiện rằng đã đến nơi. Ba người họ vật vã cùng đống hành lí. Chỉ có hành lí của Hide là nhẹ nhất, còn Narin và Taki rất nặng, bọn họ dường như đem rất nhiều đồ, nhưng không rõ họ mang gì. Bước xuống khỏi tàu lửa, Narin cảm thấy không khí này rất dễ chịu. Nhưng cô còn có gì đó khó mô tả, cô chỉ liếc nhìn con tàu ấy tiếp tục như thể có một vòng lặp bất biến tuần hoàn luôn sẽ tái hiện. Nàng nửa phần tha thiết, nửa phần trách khứ. Không biết vì sao, vì cái gì và vì điều gì, rồi dòng người cứ thế mà lắp đầy không gian nơi đó. Hide khều vai Narin và nói:
   “Đi thôi, Narin.”
   “Ừ,” nàng đáp.
Bọn họ đang đi chậm rãi men theo con đường được hướng dẫn. Thú thật, Narin vẫn chưa hết giận Hide, từ chuyện hôm qua cho đến giờ, nàng hầu như chỉ nói với Hide một câu duy nhất, nó còn chẳng phải một câu hoàn chỉnh. Hide biết chứ, chàng hạ người cũng như hạ mình.
   “Tớ xin lỗi,” Hide nhìn dưới mặt đất nhưng lại nói câu đó dành cho Narin đang đi kế bên, rồi chàng nói tiếp. “Đầu cậu còn đau không?”

   “Đúng thật! tớ không giấu cậu được,” Narin nhìn lên bầu trời, nơi có những đám mây hiu quạnh rồi lại nhìn xuống đất đáp lại. Có vẻ như hai người đang giận hờn vu vơ nhau. “Tớ chỉ đau một chút, nhưng còn chuyện hôm qua…tớ thật lòng chỉ muốn hỏi thăm cậu. Tớ không nghĩ sẽ làm cho cậu thấy phiền,” Narin vẫn giữ tư thế đấy, nàng vừa nói vừa đếm bước chân trong vô thức.
   “Không như tớ nói đâu, vì tớ có chuyện buồn bực nên khó chịu với tất cả mọi thứ xung quanh. Nếu đổi lại là Taki, tớ vẫn sẽ làm như thế thôi.” Rồi chàng lại nói tiếp. “Chỗ này thoáng thật, Cậu mà cứ như vậy mãi thì tớ và cậu sẽ ngộp chết mất. Nhìn xem, đống mai xanh ở đây người ta trồng nhiều lắm đây này. Cậu xem nó bay trên trời kìa.”
   “Thật không?” Narin ngẩng mặt lên và quay ngang về phía bên trái nhìn chàng. Sau đó nàng lại ngước nhìn bầu trời thu, nàng nói. “Đúng thật, nhưng tớ thích mai xanh lúc nó chưa nở,” nàng túm một nắm mai xanh trưởng thành bên đường rồi hất lên không trung. Nó cứ xoay như là chong chóng.
Narin khá kiêu kỳ, nếu cô ấy thích mà không trọn vẹn mãi như thế thì thật không nên.
   “Đã bao giờ tớ lừa cậu chưa?” Chàng cũng quay về bên phải mà cương quyết đáp lại. Rồi chàng cúi người xuống, biểu thị muốn cõng cô ấy. Nàng cũng thuận ý mà ngả lên tấm lưng vững chắc của Hide.
Không cảm thấy mệt mỏi khi sải bước nữa, Narin im bặc đi. Chắc hẳn, họ đã qua lại xâm phạm vào tâm trí đối phương để dành sự thấu hiểu. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm, Hide cũng như nàng. Nhưng cơ mặt cậu ấy vẫn không thể nào giãn ra được. Sao lúc nào cậu ấy cũng nghiêm túc thế nhỉ? Lắm lúc Hide không trả lời câu hỏi của người khác, mà cậu ấy lại đặt câu hỏi ngược lại. Nhưng chính xác nó làm mọi người cảm thấy an toàn, hoặc bởi vì cái tôi của cậu ta quá lớn, quá chấp niệm với bản thân mình.

   Taki đi trước hai người, chàng nghe được cuộc trò chuyện nhưng vẫn giả vờ như không biết gì và âm thầm nở một nụ cười tươi vì đâu lại vào đó. Chàng biết rằng mọi thứ rồi sẽ quay trở lại quỹ đạo cũ nên không muốn làm nó trở nên ngượng ngùng. Đây là lối thoát tự nhiên nhất mà chàng tinh ý tạo ra. Taki đưa tay mình lên trước ngực, khuất khỏi tầm mắt của Narin và Hide, chàng có một nỗi bồn chồn vô biên về nó. Bỗng, có âm thanh ở gần vọng đến:
   “Này Taki, bọn tớ ở đây này,” đó là tiếng phát ra từ giọng nói của Emi, giọng cô ấy vẫn luôn nội lực như thế.
   “Còn Narin và Hide đằng sau nữa kìa Emi!” Haru tiếp lời. Cậu ấy vẫy tay về phía ba người họ trong sự phấn khích.
Narin đi nhanh về phía họ, nàng nâng hai tay của Emi lên và cười rạng rỡ.
   “Lâu rồi mới gặp các cậu, trông các cậu đã thay đổi nhiều nhỉ!” Nàng nói tiếp. “Emi càng ngày càng xinh đẹp, còn Haru cứ như bảnh người ra ấy.”
   “Không dám, tớ đoán tớ chỉ xếp thứ ba trong cái ‘bảnh’ mà cậu nói.” Haru nhìn bảng đồ và đùa lại với Narin.
   “Tớ nói nhỏ cho cậu nghe nhé! Cậu bảnh hơn hai đồ ngốc phía sau tớ ấy.”
Sự nghịch ngợm của Narin làm cho Haru cảm thấy thoải mái. Chàng khoái chí cười lên.
   “Cậu cũng vậy cơ, mình nhớ năm trước…cậu tóc ngắn này, lại còn đứng ngang… ” Emi ngó nghiêng, sau đó chỉ tay về phía Hide mà nói. “Đúng rồi, lúc đó cậu còn chưa đứng tới vai của cậu ấy nữa. Theo tớ thấy thì hiện tại cậu đã ngang vai Hide rồi đấy. Tóc cậu dài ra rồi này, tí tớ sẽ thắt bím cho cậu nhé!”
   “Nhất trí!”
   “Này, các cậu lên xe đi rồi nói chuyện tiếp,” Haru cất tiếng.

   Bấy giờ, tất cả mọi người đang trên xe đi tới căn nhà giữa rừng. Emi ngồi cạnh với Narin và Taki ở ghế sau, Hide thì ngồi ghế trước cạnh Haru đang lái. Hai đứa con gái duy nhất đang thắt tóc cho nhau.
   “Tóc cậu mềm thật, Narin ạ” Emi vui vẻ nói.
   “Tớ chăm nó kĩ lắm!”
   “Tớ vẫn cài cho cậu chiếc kẹp hoa này nhé.”
   “Tất nhiên rồi!”
   “Mà hoa này là hoa gì nhỉ?”
   “Hoa trà đấy,” Narin hí hửng nói tiếp. “Taki đã tặng tớ.”
   “Ồ, cậu cài nó dễ thương lắm đấy,” rồi cô ấy nhìn Taki, cười giỡn nói tiếp. “Thế cậu bỏ quên hai người bạn rồi à?”
   “Tôi chuẩn bị hết rồi, các cậu không thiếu phần đâu,” chàng muốn đến nơi mới hẳn đưa cho Emi và Haru, ngay hiện tại thì cậu muốn chơi đàn hơn.
Taki kéo lớp vải bọc vĩ cầm, chàng chơi một điệu du dương, chàng khéo léo đan xen điệu nhạc hay từ tay tạo áp lực cho dây đàn rung chuyển thật mượt mà. Nhịp điệu bài hát mà cậu chơi thật buồn biết bao, đó là bản ‘Somewhere only we know’, một ca khúc đến từ ban nhạc nổi tiếng ở Anh quốc. Không biết cậu ấy đã học cách chơi đàn từ bao giờ, mọi người ở đây không ai biết, nhưng chỉ có Narin biết. Nhớ lại bức thư năm đó, chàng viết:

    Gửi Narin, tôi được tham gia câu lạc bộ chơi đàn của trường. Nhạc cụ tôi chơi là vĩ cầm, chính xác hơn đó cùng một loại đàn mà cậu vẫn hay chơi cho tôi và Hide nghe hồi còn ở Nhật Bản. Ban đầu tôi chỉ đàn ra được những âm thanh khó nghe và bị giáo viên mắng. Nhưng dần dần, tôi đã trở thành một thành viên quan trọng, góp phần không thể thiếu ở mỗi tiết mục. Tôi nhận ra tình yêu của mình đối với những bản nhạc mà mình dồn cả tâm huyết vào nó. Không đơn thuần là đánh, là chơi, mà còn cả sự tử tế trọn vẹn chỉ mình dành cho nó. Tôi đã có những vết thương nhỏ ở tay, nó như những minh chứng cho sự cố gắng luyện tập của tôi vậy.

Đọc xong những dòng đầu tiên, Narin ngưỡng mộ chàng, nhưng cũng có phần xót chứ. Nàng cũng nhớ lại nhưng khoảnh khắc bị thương ở tay do kéo violin, lúc nào Hide cũng hiện ra phàn nàn cô ấy hết. Xong chàng lại cầm hai tay của cô và xăm soi kĩ lưỡng. Không có gì cậu ấy sẽ thở phào nhẹ nhõm, ngược lại thì sẽ cuốn hết cả lên. Còn Taki thì cho rằng những gì cô làm chính là cô thích, nên vẫn cứ cổ vũ cho sở thích của nàng miết chẳng một lời than.

    Mà Narin này, cậu khỏe không? Thời tiết ở đây làm tôi phát bệnh. Nếu cậu ở đây chắc cậu ngất mất thôi vì vô cùng lạnh. Sáng nào mặt trời cũng chỉ ló dạng nhiều nhất chỉ một tiếng. Tôi thì luôn phải thức sớm, đặc biệt là hôm nay. Bởi tôi muốn hoàn thành bức thư cho cậu như mọi tuần. Tôi có gửi cho cậu tiêu bản của một con bướm. Tôi bị nó thu hút mất rồi! Không hiểu sao, mỗi khi rảnh, tôi lại đem nó ra ngắm ngía. Tôi nghĩ cậu cũng thích nó nên đã gửi cho cậu. Còn nữa, tôi chưa hẳn thích nghi được cuộc sống nơi đây. Nó bộn bề mọi thứ cả lên, nhiều lúc có những tên kì quặc cứ khoe mẻ chiến tích đấm được bao nhiêu tên, rồi vào hôm nào đó tôi quên mất, bọn họ động nhầm một cao thủ Taekwondo đến từ Hàn Quốc. Kết cục là…bọn họ chảy máu toe toét. Sao ở đây cứ buồn cười thế nhỉ.
   Nhưng vẫn vui lắm Narin ạ! Tôi kết bạn được với Owen, cậu ấy cứ như thừa hưởng một chút tính cách của Hide ấy, suốt ngày cứ lầm lầm lì lì, rồi lại khó ở, khó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net