Chương 3: Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



1

Màn đêm buông xuống.

Trong bóng tối, nàng chẳng nhìn thấy gì, chỉ nghe được những tiếng thét, tiếng kim loại va vào nhau, tiếng rên rĩ, cầu xin, khóc lóc khắp nơi. Nàng vô cùng sợ hãi, rút người trốn trong chăn, bật khóc thành tiếng. Cửa phòng bỗng bật mở, nàng khiếp sợ đưa mắt nhìn, một nữ nhi khoảng mười lăm, mười sáu tuổi xông vào, gương mặt đầy hoảng sợ, lo lắng. Là tỉ tỉ, nàng như bớt đi một phần sợ hãi. Nữ nhân kia vội chạy đến bên cạnh nàng.

- Tử Nguyệt, mau trốn xuống giường, nhanh lên - vị tỉ tỉ lo lắng lên tiếng vừa kéo muội muội mình xuống gầm giường.

Tử Nguyệt vẫn không ngừng khóc, người tỉ tỉ vội đưa tay che miệng nàng lại. Giọng nàng run run dỗ muội muội ngưng khóc. Nàng đã nói vài điều gì đó với muội muội mình.

Có tiếng cửa mở, hai nữ nhi chợt giật mình, cả hai như nín thở nghe ngóng. Tiếng bước chân ngày một gần, tim hai người đập liên hồi, nỗi sợ cũng tăng theo từng bước chân. Người đó cuối xuống, vén tấm khăn trải giường lên. Tử Nguyệt sợ hải khóc thét lên, tỉ tỉ nàng lần nữa đưa tay bịt miệng nàng lại. Người kia đưa tay ra bộ im lặng rồi chui vào gầm giường chật chội với hai nàng. Người đó hóa ra chỉ là một thiếu niên chạc tuổi vị tỉ tỉ.

- Ngươi là ai? - vị tỉ tỉ lúc này thì thầm hỏi

Bộ dạng bối rối, sau một lúc lắp bắp cuối cùng thiếu niên đó cũng lên tiếng:

- Ta... ta... tình cờ đi vào đây, không biết nơi này đã xảy ra chuyện...- giọng chàng run run lo sợ.

Đôi mày người tỉ tỉ giờ mới hơi giãn ra, nhìn bộ dạng lem luốc của chàng thiếu niên chắc là một cô nhi không chốn ăn ở, có lẽ muốn vào đây kiếm miếng ăn, không ngờ lại rước họa vào thân. Đúng là đáng thương hại.

Bên ngoài có tiếng người tìm kiếm, lùng sục khắp nơi. Ba thân người nhỏ bé run lên vì hoảng sợ. Như nghĩ ra điều gì đó, vị tỉ tỉ quay sang nhìn Tử Nguyệt.

- Muội phải nhớ kĩ những lời lúc nãy tỉ nói với muội... Bây giờ tỉ ra ngoài dụ bọn họ đi, muội ở yên trong đây, có biết không? - nhìn thấy muội muội cứ khóc thút thít nắm chặt tay mình, nàng gạt tay muội muội ra rồi nghiêm giọng - tuyệt đối không được khóc, tỉ sẽ không sao đâu, xong chuyện tỉ sẽ quay lại với muội.

Tử Nguyệt vẫn không ngừng khóc, nàng không muốn tỉ tỉ mình ra đó, bên ngoài rất nguy hiểm, nếu tỉ tỉ nàng có chuyện gì thì nàng phải làm sao. Nghĩ đến đó, nghĩ đến phụ thân, mẫu thân, nàng chỉ muốn khóc lên thật to. Lúc này tỉ tỉ nàng mới dùng tay thiếu niên kia bịt miệng nàng lại, nước mắt trực trào.

- Ngươi - vị tỉ tỉ nhìn sang thiếu niên này giờ vẫn im lặng ngạc nhiên vì hành động vừa nãy của nàng - phiền ngươi trông chừng muội muội ta...

Nói rồi nàng chui ra khỏi gầm giường và chạy thẳng ra ngoài. Tử Nguyệt nghe tiếng hô hào đuổi giết tỉ tỉ nàng, nàng nấc lên nhưng rồi cố kìm nén bản thân, tỉ tỉ bảo không được khóc, tỉ tỉ bảo không được khóc... Tỉ tỉ...

- Đừng sợ, bọn chúng chắc sẽ không tìm đến đây nữa đâu - thiếu niên vỗ nhẹ vai nàng an ủi - muội cứ yên lặng ở đây, ta sẽ ra ngoài xem thử...

Tử Nguyệt sợ hãi lắc đầu, nắm chặt tay thiếu niên kia. Chàng lúc này mỉm cười nhìn nàng.

- Ta sẽ không sao đâu, yên tâm đi.

Tử Nguyệt lí nhí hai tiếng cẩn thận rồi phân vân mà buông tay chàng ra. Thiếu niên kia nhẹ gật đầu rồi bò ra ngoài. Khi chàng vừa đứng dậy thì nghe soạt một tiếng, nhát kiếm đã chém một đường dọc sống lưng khiến chàng gục ngã tại chỗ.

Tử Nguyệt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng quá độ, đột ngột hét lên một tiếng...

Sau tiếng hét, Tử Nguyện bật dậy, gương mặt lấm tấm mồ hôi, đầy hoảng loạn. Lại là cơn ác mộng ấy, bao năm nay dai dẳng không buông tha nàng. Hình ảnh người tỉ tỉ gạt tay nàng bỏ ra ngoài, hình ảnh thiếu niên kia gục trên nền nhà... cứ mãi bám theo nàng. Những hình ảnh ấy chẳng có trong ký ức của nàng nhưng lại thực đến đau lòng. Tất cả những gì nàng nhớ là vương phủ đẹp như thơ tràn đầy tiếng cười, là ngày nắng đẹp, phụ mẫu ngồi thưởng trà nhìn hài tử của mình chơi đùa, là nàng cùng đại ca và tỉ tỉ trốn trong biệt viện ăn món bánh hoa quế ưa thích... Nàng từng kể giấc mơ này với Bách Dự, chàng liền an ủi nàng rằng đó có lẽ chỉ là một giấc mơ hình thành do sự sợ hãi quá độ, vì thực tế, nàng chỉ có duy nhất một vị đại ca đã chết trong đêm ấy và chẳng ai phát hiện thiếu niên nàng nhắc đến. Điều này khiến nàng vô cùng hoang mang, bởi vì trong ký ức của nàng luôn tồn tại một vị tỉ tỉ dịu dàng và ân cần, Tử Yên... Tuy muốn tìm hiểu sự thật, nhưng như một phản xạ hình thành từ rất lâu, nàng chưa một lần nữa nhắc lại về vị tỉ tỉ ấy vơi bất cứ ai. Tâm trí nàng luôn loay hoay giữa thực tế và mộng mị. Đằng sau nụ cười xinh đẹp lại là những hoang mang, hỗn loạn đến tận cùng.

2

Bầu trời đêm tối đen. Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi bóng người mặc áo đen đang phi thân lên mái nhà rồi di chuyển nhanh nhẹn qua từng gian. Hắc y nhân này có khinh công hơn người. Hắn bay xuống khoảng sân không người rồi nhanh chóng đi vào một căn phòng lớn. Chút ánh sáng mập mờ soi rõ gương mặt lão già mập mạp đang ngủ say như chết trên giường. "Quan tứ phẩm, lương bổng trong triều sao đủ để xây dựng nên gia trang đồ sộ như thế này, chỉ có thể là tham quan...", hắc y nhân thầm nghĩ. Hắn nhẹ nhàng tiến lại gần lão già, lấy trong tay áo một ống trúc nhỏ, thổi ra một làn hơi mê để chắc chắn lão ta từ nay đến trưa mai có khi cũng chẳng thể tỉnh lại.

Lúc này hắc y nhân đi đến lục lọi từng ngăn tủ lấy đủ thứ tiền bạc, tư trang bỏ hết vào tay nải của mình. Đến một ngăn kéo bị khóa, hắn lấy trong người ra một thanh sắt mảnh, một cách chuyên nghiệp dùng vài động tác thì đã có thể thành công mở ngăn kéo. "Ha ha, đúng là không gì làm khó được ta!", hắn cười đắc ý. Trong ngăn kéo chỉ thấy toàn văn thư. Hắn cầm trên tay một quyển sổ màu đen, sau một lúc xem xét thì quyết định cho luôn vào tay nải rồi nhanh chóng thoát ra ngoài.

Với khinh công của mình, hắc y nhân không tốn nhiều thời gian đã đến được Vạn Hoa Lâu. Hắn tiến về một căn phòng nhỏ ở lầu hai giờ đã tắt đèn. Chợt có bóng người cũng đang bước về phía đó, hắn vội nép vào cái cột to, tránh tầm nhìn của người đó.

- Tĩnh Du chắc đã nghĩ ngơi rồi - người kia lẩm bẩm - không nên làm phiền nàng ta - người này chần chừ một lúc thì bỏ đi.

Hắc y nhân thấy người đó đi khuất thì mau chóng bước vào phòng. Hắn tháo khăn che mặt ra vô tình làm rơi cả búi tóc, mái tóc dài xõa xuống ngang thắt lưng. Trong ánh trăng mờ ảo có thể nhìn ra khuôn mặt trắng ngần với đường nét lanh lợi. Nàng chợt cau mày, tiến về phía giường ngủ nhìn nữ nhân kia. Nàng ta nghe tiếng động chợt tỉnh giấc, nhìn thấy bóng đen đầu giường thoáng chút giật mình. Sau khi định thần lại thì như nhận ra người quen, nàng từ từ ngồi dậy, tay đỡ vết thương trên vai.

- Giai Bảo Khiết... - nàng lên tiếng - muội muốn dọa chết ta sao?

Nữ nhân được gọi là Giai Bảo Khiết cười vài tiếng. Nàng ngồi xuống giường và đỡ lấy Tĩnh Du. Giai Bảo Khiết, thần trộm tài ba đắc tội không biết bao nhiêu quan lại trong triều, được dân gian ca tụng đặt cho cái tên Thiên Phong. Thiên Phong, ngọn gió trời mang bao của cải bất lương trả lại cho dân nghèo, đúng là nàng ta nhanh như gió, đi lại chẳng dấu vết. Từ nhỏ nàng đã được truyền thụ nhiều loại võ công, đặc biệt là khinh công. Thế nên hành tẩu giang hồ, nàng không thua kém ai.

Ngày trước, khi Giai Bảo Khiết còn là một cô nhi sống lay lắt ở đầu đường xó chợ, trong đêm đông giá rét tưởng như đã chết vì đói khát lại sốt cao, nàng đã được Tĩnh Du cứu giúp. Khi đó Tĩnh Du đã là danh kỹ ở Vạn Hoa Lâu. Phi ma ma vốn định giữ cả Bảo Khiết ở lại kỹ viện nhưng Tĩnh Du kiên quyết phản đối, nhờ người đưa nàng ta lên Hoa Sơn. Bảo Khiết bái sư trên Hoa Sơn từ đó bắt đầu tu luyện võ công. Đến mấy năm gần đây thì xin xuống núi để tìm kiếm ân nhân năm nào.

Để gặp được Tĩnh Du, Bảo Khiết thường giả dạng nam nhân đến Vạn Hoa Lâu. Ý định của nàng là muốn chuộc thân cho ân nhân nhưng chuyện không dễ dàng chút nào. Đơn giản, Giai Bảo Khiết nàng ta chẳng có một đồng xu dính túi trong khi số tiền để chuộc Tĩnh Du ra ngoài cứ tăng dần theo năm tháng. Hơn nữa, giấy bán thân quy định thời gian mười lăm năm, Phi ma ma bà ta dù sao cũng phải tận dụng triệt để cây vàng này. Và quan trọng nhất, Tĩnh Du nàng ta chưa muốn rời khỏi, Vạn Hoa Lâu là nơi đưa nàng đến gần hơn với giới quan thương ở kinh thành, là nơi giúp nàng có thể thực hiện những dự tính sâu xa trong lòng. Ở chốn này nàng đã chứng kiến biết bao chuyện, quan lại tham ô, bòn rút của dân, quan thương cấu kết bày đủ trò vụ lợi. Chính vì vậy, sau khi gặp lại Bảo Khiết, hai người bắt đầu những phi vụ cướp giàu giúp nghèo. Tĩnh Du có thể dễ dàng thăm dò thông tin trong khi Bảo Khiết đánh ở tiền tuyến. Danh tiếng Thiên Phong thần trộm từ đó nổi lên, và không ai mảy may nghi ngờ thần trộm này là nữ nhân...

Đêm nay, nàng ta đã lên kế hoạch trộm Trương phủ. Nghĩ đến vẻ mặt tên tham quan sau khi tỉnh dậy, Bảo Khiết bỗng bật cười, vô cùng đắc ý.

- Tên tham quan đó đúng là ngu ngốc, khoe ra cả đống tiền cứ như sợ người khác không biết hắn là tham quan vậy - như chợt nhớ đến vết thương trên vai tỉ tỉ, nàng vội nhìn Tĩnh Du - mà tỉ luyện kiếm đến nỗi bị thương hay sao?

Tĩnh Du nhăn mày lắc đầu rồi thuật lại chuyện lúc sáng cho Bảo Khiết nghe. Vết thương tuy nhẹ nhưng cũng khiến nàng không khỏi mệt mỏi.

- Muội hành động ổn thỏa chứ? - Tĩnh Du lo lắng, vừa kể xong chuyện thì quay qua hỏi Bảo Khiết.

- Đương nhiên là ổn rồi, muội là ai chứ - Bảo Khiết đắc ý, nghênh mặt lôi từ trong tay nải ra một quyển sổ đen - ngoài mấy thứ vàng bạc châu báu kia, muội còn lấy được thứ này...

Tĩnh Du nhận lấy quyển sổ, nàng xem qua nội dung dưới ánh sáng mờ mờ phát ra từ ngọn lửa nhỏ mà Bảo Khiết thắp lên. Chợt nàng nhếch môi cười, đóng quyển sổ lại.

- Phải khen muội rồi, đây là một chứng cứ quan trọng để tố cáo cả một đám tham quan đang tung hoàng trong triều - nhưng chợt nàng thoáng chút lo lắng - nhưng muội từ giờ phải thật cẩn thận...

Bảo Khiết tay rót chung trà, ngạc nhiên nhìn Tĩnh Du. Đoạn nàng bước lại gần đưa trà cho tỉ tỉ, rồi ngồi xuống cạnh nàng ta.

- Sao tỉ lại nói vậy?

- Muội muội ngốc, chứng cứ quan trọng như vậy lọt ra ngoài, đám quan lại đó còn không hoảng loạn mà đi tìm?- Tĩnh Du hớp ngụm trà, đưa mắt nhìn nữ đại hiệp ngây thơ vẫn đang chẳng suy nghĩ -Đại hiệp Thiên Phong nổi tiếng vốn đã nằm trong tầm ngắm, giờ chắc chắn sẽ được chào đón bởi thiên la địa võng. Thời gian này, tốt nhất muội nên thận trọng, còn chứng cứ này sẽ đợi đến lúc thích hợp...

- Vậy sao mình không mau trình cái này lên triều đình, lôi cả bọn ra xét xử.

- Tiểu muội của ta thật sự ngây thơ vậy sao? - Tĩnh Du gõ nhẹ đầu Bảo Khiết - Cả đám quan lại bao che cho nhau, có ai đáng tin tưởng chứ?

Bảo Khiết gật gật đầu đồng ý. Hai người trò chuyện thêm một lúc thì nàng bái biệt Tĩnh Du ra về để tỉ tỉ còn nghỉ ngơi. Tĩnh Du không phải người luyện võ như nàng, vết thương ấy chắc tĩnh dưỡng lâu mới mong lành hẳn.

3

- Đệ đã chuẩn bị cho chuyến xuất cung ngày mười lăm chưa? - Bách Dự đặt quân cờ xuống, lạnh lùng hỏi.

Đối diện chàng, Bách Khải cứ mãi xoay xoay quân cờ trong tay. Tâm trí chàng ta lúc này không hề đặt vào ván cờ hay người Tam ca thân thiết của mình. Thi thoảng, chàng ta lại khẽ mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý với ánh mắt phong tình. Từ lúc đi săn trở về, Tứ Hoàng tử tâm trí cứ lượn lờ trên mây.

- Tứ đệ!- Bách Dự nhận thấy chút kì lạ, cau mày lên tiếng gọi - đệ có nghe ta nói gì không?

Bách Khải lúc này như hoàn hồn, đưa mắt nhìn tam ca trước mặt, có chút ngơ ngác, khác hẳn với hình ảnh thường ngày. Bách Dự lúc này thở dài một tiếng, thật sự không hiểu được người huynh đệ của mình đang nghĩ gì trong đầu.

- Ta đang nhắc đến chuyện xuất cung, đệ đã chuẩn bị hết chưa?

Bách Khải gật đầu, lúc này chàng mới chịu đặt quân cờ xuống. Nước đi này rõ ràng làm chàng thất thế nhưng đôi môi lại nở nụ cười. Bách Dự nhíu mày, lắc đầu. Tứ đệ của chàng lâu nay đụng đến quân cờ đều vô cùng tập trung, chưa bao giờ đi một nước sai đến ngớ ngẩn như vậy. Chàng lo lắng nhìn đệ đệ.

- Hôm qua đi săn gặp phải chuyện gì sao, nhìn đệ cứ như người mất hồn...

- Cũng không có vấn đề gì đặc biệt - Bách Khải lắc đầu, vội chuyển chủ đề - vậy Tử Nguyệt thì sao, muội ấy có đi cùng không?

Bách Dự gật đầu. Tam Hoàng tử nghe đến cái tên Tử Nguyệt thì rõ ràng có chút phân tâm. Bách Khải tự khen sự khôn ngoan của mình, Nghiêm Tử Nguyệt là điểm yếu khó chối cải của Tam ca lạnh lùng ấy. Chưa kịp tận hưởng chút cảm giác tự hào, Bách Khải đã bị cái đầu lý trí của Tam ca chàng kéo về chủ đề cũ.

- Đừng cố đánh trống lãng với ta - Bách Dự nghiêm nghị, rồi lại nhếch môi cười - đến thế này thì chỉ có một vấn đề, nữ nhân.

Bách Khải như đứng hình, chàng ta lộ liễu đến thế sao, đã vậy thì chẳng phải giấu diếm, chàng cười mấy tiếng.

- Tam ca đúng là hiểu đệ. Hôm qua đệ ra ngoài thành săn thì gặp một mỹ nhân.

- Mỹ nhân trong cung đâu thiếu? - Bách Dự nhìn vẻ tâm đắc của đệ đệ thì không khỏi tò mò.

- Nàng ta khác, một đóa hoa xinh đẹp và tài năng hiếm có, không thua kém gì tài sắc Nhị hoàng tỉ. Một khi đã gặp một lần thì không thể quên - Bách Khải không khỏi mỉm cười khi nói về nữ nhân ấy - còn nữa, một cái tên xinh đẹp, Tĩnh Du,...

Bách Dự nghe đến cái tên này ánh mắt thoáng chút thay đổi, thì thầm hai tiếng "Tĩnh Du", rồi lại nhanh chóng trở về bộ dạng lạnh lùng.

- Danh kỹ đệ nhất kinh thành đấy, nghe tên rất quen đúng không Tam ca - Bách Khải như giải thích.

Hai tiếng danh kỹ thoáng qua khiến Bách Dự cau mày, chàng lắc đầu.

- Chỉ là một kỹ nữ, sao đệ có thể mang Nhị tỉ ra so sánh như vậy... - Bách Dự lạnh lùng trách mắng. Chàng đã nghe qua về nữ nhân này, nào là dung nhan tuyệt trần, cầm kỹ khó ai sánh,... nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một kỹ nữ, thân phận thấp kém, mang ra so sánh với nữ nhân hoàng tộc chẳng phải quá khập khiễng. Bách Dự chàng là vậy, luân thường đạo lý, luật lệ, truyền thống đều phải tuân theo. Tư tưởng môn đăng hộ đối với chàng là một triết lý. - đệ cũng đừng tiếp xúc với những người như vậy, mất hết thân phận.

Bách Khải nhíu mày, Tam ca này của chàng cái gì cũng tốt, chỉ có cái tư tưởng bảo thủ, nguyên tắc, cứng nhắc là không thể nào chịu được. Thân thế quan trọng đến vậy sao, với chàng, chỉ cần được bên cạnh người mình yêu thương chẳng phải đã là phúc phần.

- Tam ca...

- Ta chỉ muốn tốt cho đệ thôi - Bách Dự trầm giọng - thử nghĩ đến tương lai đi, đừng vì cảm xúc tức thời mà hành động nông nỗi.

Bách Khải nhìn Tam ca, đôi mắt có chút phân vân. Quả thật, với một hoàng tử như chàng, hôn nhân đại sự định sẵn không thể tự quyết, chưa nói đến việc nàng lại là kỹ nữ... Chàng chợt nhếch môi cười, trong đầu thoáng lên một suy nghĩ, có gì đáng phải lo, cùng lắm chàng đưa nàng đi ẩn cư, hai người cung nhau tận hưởng cuộc sống, như vậy đúng là quá tuyệt hảo. Chàng có màng gì tới danh lợi phù du ấy mà phải bận tâm, lo sợ.

- Đệ hiểu rồi...- Bách Khải nhìn ca ca mỉm cười, trước tiên phải dùng kế hoãn binh.

- Ta cũng mong đệ hiểu - Bách Dự lạnh lùng, chàng quá hiểu người đệ đệ này. Bên ngoài thì nói vậy nhưng thật sự có nghe lọt tai không thì chẳng ai chắc. Chàng cũng không thể khuyên giải gì hơn nên không nhắc nữa. Nhưng thật tâm chàng vẫn không hài lòng chút nào.

4

Diệp Hân công chúa hôm nay bỗng dưng tâm tình phấn khởi, hứng thú đi dạo ngự hoa viên. Hoa cỏ khắp nơi đang mùa khoe sắc, tỏa hương. Khung cảnh đúng là động lòng người. Nhị công chúa nàng cũng tựa như hoa, xinh đẹp, thuần khiết và đầy kiêu hãnh. Nàng cúi người đưa tay hái đóa hồng vừa chớm nở, định tâm sẽ tặng cho Tam đệ, đệ ta yêu hoa như vậy, nâng niu như vậy, chắc sẽ thích lắm. Đi đến chiếc cầu nhỏ bắt ngang liên trì thì nàng gặp một nữ nhân lạ mặt đang khẽ chạm đóa mẫu đơn mới nở đầy nâng niu. Nàng ta đứng đó trông còn đẹp hơn hoa. Diệp Hân hôm qua về cung có nghe nói về Khả Nhược công chúa Trần quốc đến cầu thân, chắc chắn là nữ nhân này rồi, trăm nghe không bằng một thấy, đúng là dung nhan hơn người, nàng nhìn thấy còn động lòng nói gì đến nam nhân. Diệp Hân tiến lại gần. Khả Nhược nhìn thấy vội cúi chào.

- Nàng là Khả Nhược công chúa của Trần quốc đúng không? - Diệp Hân nở nụ cười thân thiện.

- Vâng - Khả Nhược dịu dàng đáp - Không biết tỉ là...

- Ta là Diệp Hân, Nhị công chúa Ngô quốc.

- Đúng là thất lễ - Khả Nhược cúi đầu.

Diệp Hân tươi cười lắc đầu, xét về vai vế thì hai người xem như ngang hàng, có gì đáng thất lễ chứ. Nàng ta lại sắp trở thành một vương phi quyền uy của đất nước này, lúc đó sẽ hơn nàng một bậc.

- Nàng cứ tự nhiên, ta đã nghe rất nhiều về nàng, hôm nay có dịp diện kiến, quả là dung mạo hơn người.

Khả Nhược ngượng ngùng cúi mặt

- Đa tạ Nhị công chúa đã khen ngợi, Khả Nhược không dám nhận trước Nhị công chúa nàng đây...

- Nàng thật là, ta lớn hơn nàng, hay cứ xưng hô tỉ muội cho thân thiết, ta cũng không quá câu nệ tiểu tiết - Diệp Hân mỉm cười, nàng là vậy, chỉ sống theo nguyện tắc mà bản thân đặt ra thôi.

- Vâng, Diệp Hân tỉ - Khả Nhược nhỏ nhẹ.

Nhị công chúa hiếu khách bèn đề nghị đưa Khả Nhược đi tham quan vài nơi trong hoàng cung, cũng là để nàng ta làm quen với nơi này. Hai vị công chúa rảo bước dọc theo những con đường trong cung, vừa đi vừa bàn luận đủ thứ chuyện, trông có vẻ rất ăn ý. Hoàng cung rộng lớn có vô vàn lối đi, vô vàn cung, phủ. Mỗi nơi lại mang một dáng vẻ khác nhau, thể hiện phần nào tính cách, sở thích của chủ nhân. Nhưng trên tổng thể lại vô cùng hài hòa. Điều mà Khả Nhược thích nhất là hệ thống dòng chảy, ao hồ uốn lượn đầy thú vị khắp hoàng cung, tạo một cảm giác thật thư thái. Nhưng những kiến trúc hoành tránh này khiến nàng có cảm giác thật xa lạ, hoàn toàn khác với Trần quốc. Nơi đó, hoàng cung không tráng lệ thế này, nơi đó, hoàng cung là một mái nhà ấm áp... Khả Nhược chợt nở nụ cười buồn.

Diệp Hân nãy giờ vô cùng thích thú với vai trò của mình, nàng đi đến đâu cũng mang đủ thứ chuyện kể cho Khả Nhược nghe, đúng là cả hoàng cung này đều ở trong lòng bàn tay nàng, cảm giác vô cùng thú vị. Nàng công chúa này đôi khi khiến người khác cảm giác vô cùng thân thiện, gần gũi, đôi khi lại như được bao bọc bởi tường thành cao ngút, chẳng thể chạm đến. Tính cách này của nàng một phần là do sinh ra và trưởng thành trong gia đình đế vương, từ nhỏ đã luôn được nuông chiều, đặc biệt là Hoàng Thượng vì nàng là nữ nhi duy nhất của ngài. Và một phần là do tư tưởng không giống ai của nàng, quy tắc cung đình, lễ nghi trên dưới, nàng chỉ áp dụng phần nào, hầu như chỉ làm những gì mà bản thân yêu thích.

- Đây là phủ Tam Hoàng tử Lý Bách Dự - Diệp Hân chỉ vào nơi Bách Khải vừa bước ra - người mới đi ra đó là Tứ Hoàng tử Lý Bách Khải.

Thấy Khả Nhược tập trung vào phủ Tam đệ, Diệp Hân mỉm cười đầy bí ẩn.

- Tốt nhất là muội đừng bao giờ bước chân vào...

Khả Nhược vô cùng ngạc nhiên, nơi này nhìn rất truyền thống, trang trí tao nhã, khung cảnh giản dị khiến người khác có cảm giác rất ấm cúng, gần gũi.

- Tại sao vậy Diệp Hân tỉ? - Khả Nhược thành thật hỏi.

- Ở trong đó có một "núi băng" quanh năm tỏa đầy hàn khí, lạnh lẽo đến đáng sợ, chỉ sợ muội muội chết cóng trong đó - Diệp Hân cười to, đưa cành hồng mới hát ban nãy ra - nhưng hôm nay thì tỉ tỉ ta phải hy sinh bản thân để đem chút sinh khí vào nơi ấy, cải thiện tâm tình Tam đệ của ta..

- Tỉ nói thật sao? -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net