Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Chậm rãi bước vào trong hồ nước, cho đến khi mặt nước ngập gần đến bụng, Triệu Vân Tiêu mới dừng lại. đứng yên ở đó hơn mười phút, anh mới chậm rãi mò mẫm di chuyển sang bên cạnh, cỏ dại dưới nước quấn lấy mắt cá chân anh, mỗi bước đi phải vô cùng cẩn thận. Cứ như vậy mò mẫm đến khi kiệt sức, anh mới bơi về bờ.

Hôm nay lại thất bại. Gió lạnh ban đêm thổi qua, thân thể ướt đẫm của anh khẽ rùng mình, vội vàng chạy về một hang động trên vách đá gần bờ hồ. Ba mặt bao quanh hồ nước này đều là rừng, mặt còn lại là một vách đá nham thạch. Triệu Vân Tiêu tìm được một hang động có thể cư trú tạm giữa vách đá, không rộng lắm, nhưng đây là chỗ ẩn thân tốt nhất mà trước mắt anh có thể tìm được.

Trở lại hang động, cởi quần áo đặt ở cửa động để hong khô, sau đó lại xếp những tảng đá anh nhặt về để che chắn lối ra vào. Triệu Vân Tiêu nhặt một hòn đá vạch lên vách động, nơi đó đã có vài nét vạch rồi, điều này có nghĩa là lại thêm một ngày nữa trôi qua.

Ban ngày, ánh nắng mặt trời vô cùng gay gắt, đến buổi tối, những cơn gió từ trong rừng thổi ra mang theo hơi lạnh, thỉnh thoảng còn mang theo cả những tiếng gầm ghè của dã thú. Đếm những vạch trên tường đá, tất cả là mười chín vạch. Triệu Vân Tiêu vẫn không thể tin nổi mình đã lạc đến một nơi kỳ quái như thế này, càng không dám tin thực ra là anh đã xuyên không rồi. Anh nhớ rõ mình bị rơi xuống nước, kết quả sau khi tỉnh lại anh không nằm trong bệnh viện, mà nằm bên một bờ hồ, nơi này hoàn toàn khác xa với chỗ anh đã rơi xuống. Hồ nước anh rơi xuống rất rộng, nhìn không thấy bờ bên kia, còn hồ nước này thì không lớn lắm, nhưng lại rất sâu.

Sau khi trải qua cơn hoảng loạn lúc ban đầu, Triệu Vân Tiêu không thể không trấn tĩnh lại. Màn đêm buông xuống, ánh trăng đỏ như máu treo trên đỉnh đầu như nhắc nhở anh nơi này là một thế giới khác. Nơi anh rơi xuống nước xung quanh đều là khách sạn du lịch, chắc chắn không thể có những khu rừng rậm rạp như thế này, còn cả vách đá nham thạch dựng đứng. Trong lúc đọc sách giết thời gian, Triệu Vân Tiêu thầm đoán đến tám phần là anh đã xuyên không rồi.

Trước khi "đến" đây anh chưa ăn gì, sau khi "đến" anh lại đói bụng thêm một ngày nữa, cuối cùng bản năng sinh tồn cũng chiến thắng tinh thần đang suy sụp, Triệu Vân Tiêu lấy hết dũng khí đi vào trong rừng tìm thức ăn. Vận may vẫn mỉm cười với anh, ở bìa rừng có một cái cây, bên trên sai trĩu quả. Anh nhìn thấy một con vật hình dạng như con lợn rừng có hai cái cánh dài, nó đang há cái mồm gớm ghiếc nhai nhồm nhoàm đống quả kia, Triệu Vân Tiêu đợi con lợn rừng ăn no xong bỏ đi, mới đến nhặt mấy quả chín rụng trên mặt đất rồi chạy về, quả nhiên anh đã xuyên không rồi. Lợn rừng trong thế giới của anh tuyệt đối không có cánh!

Chẳng có tâm trí để đau buồn chuyện Lâm Minh Viễn ngoại tình, vấn đề lớn nhất trước mắt Triệu Vân Tiêu gặp phải chính là làm thế nào để sống sót. Anh không có cánh, không thể bay qua vách núi nham thạch, anh cũng không dám đi vào sâu trong rừng rậm. Ăn một quả dại kia cũng đủ no bụng, Triệu Vân Tiêu bắt đầu nghĩ cách trở về. Anh từ trong hồ nước xuyên không tới đây, vậy rất có thể hồ nước chính là manh mối quan trọng để tìm được đường về nhà. Anh mất tích, người lo lắng và đau lòng nhất chính là cha anh, anh nhất định phải trở về.

Ban ngày sẽ có động vật đến bên bờ hồ uống nước, Triệu Vân Tiêu không dám đi ra ngoài, trốn trong hang động mà anh tìm thấy. Đợi đến buổi tối, anh mới dám đi ra, vì lúc này xung quanh hồ chỉ có vài động vật nhỏ ăn đêm. Mấy con vật ấy trông có vẻ hiền lành, Triệu Vân Tiêu nhìn thấy chúng chỉ ăn rong rêu, cỏ và lá cây, không giống như những động vật lớn ban ngày, chúng vừa uống nước vừa nhìn chằm chằm về phía anh ẩn nấp, như thể nhìn thấy ở đó có một con mồi ngon đang chờ, mấy con vật miệng đầy răng kiếm hoặc răng nanh nhọn hoắt luôn khiến Triệu Vân Tiêu sợ hãi vô cùng. May mắn thay, chúng chỉ nhìn thôi, cũng không có ý định đi tới thăm dò gì đó, nên anh mới có thể bình yên sống sót đến giờ này.

Nhận thấy buổi tối có vẻ an toàn hơn, Triệu Vân Tiêu bắt đầu tìm kiếm đường về nhà. Mỗi đêm anh đều mò mẫm trong hồ nước, nhưng khiến người ta muốn nản lòng chính là anh vẫn còn ở đây. Đến nơi này, đồ đạc mà Triệu Vân Tiêu mang theo chỉ có di động, máy tính bảng và gậy laser phòng thân là vẫn còn hữu dụng. Ba thứ này đều sử dụng năng lượng mặt trời, đương nhiên, di động không có sóng. Ban ngày, Triệu Vân Tiêu không dám ra ngoài sẽ ngồi đọc sách hoặc chơi trò chơi trên di động giết thời gian. Thật biết ơn trí tuệ của nhân loại, nếu là mấy trăm năm trước đồ điện tử vẫn sạc bằng điện, vậy anh chỉ có thể tay trái cầm máy tính bảng, tay phải cầm di động, đập vào nhau nghe cho vui tai.

Loại quả ở bìa rừng mỗi bữa ăn một quả cũng đủ cho Triệu Vân Tiêu no bụng, nhưng khổ nỗi là không có muối, nên cơ thể bị đuối sức. Không còn cách nào khác, Triệu Vân Tiêu chỉ có thể quanh quẩn ở bìa rừng tiếp tục tìm kiếm. Tuy rằng xui xẻo lạc đến nơi này, nhưng cũng coi như là trong cái rủi có cái may, anh tìm được một hang động để ẩn nấp, tìm được loại quả có thể ăn no bụng, còn tìm được quả muối có thể dùng như muối ăn. Quả muối là Triệu Vân Tiêu tự mình đặt tên. Đây là một loại quả trông giống như một chùm nho màu trắng. Anh phát hiện, dù là động vật ăn ngày hay ăn đêm, đều đến bên vách núi nham thạch hái loại quả màu trắng này để ăn. May mà nơi anh núp không có loại quả này, nếu không thật khó đảm bảo anh sẽ không bị mấy động vật ăn thịt xử luôn. Sau đó Triệu Vân Tiêu cũng hái một chùm ăn thử, kết quả suýt chút nữa mặn chết anh.

Triệu Vân Tiêu lúc này mới hiểu ra vì sao mấy con vật đó chỉ liếm chứ không ăn luôn cả quả. Thức ăn, nước uống, muối đều đã được giải quyết, vấn đề còn lại chính là đường về nhà. Đang cầm máy tính bảng, chóp mũi Triệu Vân Tiêu lại cay cay, anh nhớ cha, anh muốn về nhà. Nếu không quay về, có thể anh sẽ chết già trong cái hang động nhỏ này hoặc trở thành bữa ăn trong bụng một con dã thú nào đó. Anh không muốn như vậy. Một thứ cảm xúc tiêu cực bỗng không ngừng dâng lên, Triệu Vân Tiêu vỗ vỗ mặt, nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo lại. Bên cạnh cha còn có chú Quách, nên cha nhất định có thể vượt qua nỗi đau mất con. Về phần những người khác, Triệu Vân Tiêu thất thần nhìn đỉnh động. Thời gian dài qua đi, bạn bè anh cũng sẽ chỉ còn một chút tiếc thương, huống chi bạn bè anh cũng không nhiều. Mà Lâm Minh Viễn... Triệu Vân Tiêu nhếch môi tự giễu, anh bây giờ thân mình còn lo chưa xong, quan tâm đến Lâm Minh Viễn làm chi.

Nhưng cho dù Triệu Vân Tiêu có quẳng Lâm Minh Viễn ra khỏi đầu, trái tim anh vẫn không thể chế ngự được nỗi đau đang âm ỉ. Lâm Minh Viễn là mối tình đầu của anh, là người mà anh đã dành trọn tình cảm. Vậy mà cuối cùng, thứ anh nhận được lại là sự phản bội. Anh không hận Lâm Minh Viễn yêu người khác, nhưng không thể không hận y lừa dối anh. Nếu không phải anh vô tình phát hiện ra, Lâm Minh Viễn còn định lừa dối anh đến bao giờ. Nghĩ đến việc có thể cả đời này anh không hay biết gì, chỉ ngày ngày chờ đợi Lâm Minh Viễn trở về. Triệu Vân Tiêu không khỏi rùng mình.

Bên ngoài vang lên những tiếng gầm của dã thú, Triệu Vân Tiêu vội vàng ngừng nghĩ ngợi, đi đến kiểm tra cửa động một lần nữa, đẩy một hòn đá, nhìn theo khe hở ra ngoài, Triệu Vân Tiêu thầm kêu lên. Có một đàn động vật nhỏ ăn thịt đang vây bắt một động vật lớn hơn chúng rất nhiều. Động vật nơi này Triệu Vân Tiêu cũng không biết tên gọi là gì, con vật duy nhất mà anh nhận ra là con lợn rừng có cánh. Không đành lòng nhìn tiếp, anh lùi về sau, cố gắng để hơi thở của mình trở nên nhẹ nhất có thể. Nếu đám động vật "nhỏ" kia phát hiện ra anh, chắc chắn anh sẽ không còn được nhìn thấy ánh trăng đỏ đêm nay.

Quá trình đi săn diễn ra nhanh chóng, khi mặt trời xuống núi, bờ hồ đã quay về vẻ yên tĩnh. Triệu Vân Tiêu đi thu quần áo phơi bên ngoài, đã khô cả rồi. Đây là tài sản quý giá nhất của anh, nếu quần áo bị rách hay mục nát, anh chỉ có thể trần truồng hoặc dùng lá cây che lại mà thôi. Không thể ngờ được, anh – từ một con người của thế kỷ 27 lại lưu lạc trở thành một người nguyên thủy, trải qua cuộc sống nguyên thủy gần hai mươi ngày, Triệu Vân Tiêu trở nên vô cùng sùng bái tổ tiên của loài người, vậy mà có thể sống sót trong hoàn cảnh gian khổ này.

Tiếp tục đợi cho đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, Triệu Vân Tiêu gỡ bỏ hai hàng đá che chắn cửa động rồi đi ra ngoài. Để túi xách lại bên trong, dựa vào ánh trăng anh trèo xuống vách đá. Mặt trăng nơi này không chỉ có màu sắc kỳ dị, mà nó còn luôn tròn, Triệu Vân Tiêu vừa đi xuống vừa nghĩ ngợi miên man. Hành tinh này rút cục quay thế nào? Vì sao mặt trăng luôn tròn? Nơi này thời tiết có chia mùa không? Hành tinh mới nơi anh đang sống chỉ có hai mùa xuân hạ, nếu muốn cảm nhận bốn mùa rõ rệt chỉ có thể quay về trái đất.

Nhảy xuống tảng đá cuối cùng, Triệu Vân Tiêu đi đến bên bờ hồ, hít sâu một hơi, âm thầm cầu nguyện cho anh có thể tìm được đường về nhà, sau đó nhấc chân bước xuống. Làn nước lạnh lẽo khiến cơ thể anh run lên, Triệu Vân Tiêu đi từng bước từng bước, đến khi nước ngập ngang bụng mới dừng lại. Anh bắt đầu mò mẫm đến khi kiệt sức, nhưng đêm nay lại là một đêm vô vọng, anh không thể không quay về bờ. Ngồi trên bờ nghỉ ngơi thêm một lát, Triệu Vân Tiêu cởi quần áo đã ướt sũng ra, vắt khô nước rồi lại mặc lên người. Anh muốn đi hái quả cho ngày mai. Xem xét xung quanh, thấy không có động vật nguy hiểm nào, anh đi tới nơi mình vẫn nhặt quả, mà không hay biết rằng trong rừng rậm có một đôi mắt đỏ thẫm luôn nhìn chằm chằm anh. Đúng hơn là, đôi mắt này đã nhìn anh được ba ngày rồi.

Đi đến dưới tán cây bánh mì, Triệu Vân Tiêu trước hết tìm kiếm trên mặt đất một phen, xem có quả chín nào rụng xuống hay không. Cây bánh mì cũng là Triệu Vân Tiêu tự mình đặt tên. Tên như vậy nhưng không có nghĩa là nó ăn giống bánh mì, mà ăn nó có thể chống đói giống bánh mì, nên Triệu Vân Tiêu mới gọi như vậy. Nhưng đêm nay có vẻ anh không được may mắn lắm, những quả bánh mì trên mặt đất đều đã bị gặm qua rồi.

Cây bánh mì rất cao, Triệu Vân Tiêu lại không biết trèo cây, anh chỉ có thể tìm một cành cây dài để chọc cho quả rơi xuống. Vật lộn hơn một tiếng đồng hồ mới chọc được sáu quả bánh mì anh cần. Quả bánh mì để qua hai ngày là hỏng, nên mỗi lần Triệu Vân Tiêu chỉ lấy đủ ăn trong hai ngày. Gói quả bánh mì bằng một chiếc lá to, Triệu Vân Tiêu lập tức đứng dậy đi về, chỉ thêm một giây thôi anh cũng không dám ngẩn người ở đây. Rừng rậm ban đêm, giống như một cái động đen ngòm ăn thịt người, luôn làm anh sợ hãi không thôi.

Chọc quả bánh mì khiến cả người nhễ nhại mồ hôi, hai tay cũng đầy bùn đất. Triệu Vân Tiêu rửa sạch lá cây trước, sau đó rửa quả bánh mì, rửa xong anh cởi quần áo bước vào trong hồ tắm rửa. Không nhớ đến cha nữa, cũng chẳng cố nghĩ xem làm thế nào để quay về thế giới của mình, Triệu Vân Tiêu để cho bản thân hưởng thụ những giây phút tĩnh lặng này. Không giống với sự tĩnh lặng khi anh một mình mòn mỏi chờ đợi ở nhà, mà chỉ đơn thuần là sự tĩnh lặng của không gian. Nơi này có những cơn gió tự nhiên, tiếng chim hót, tiếng côn trùng hoang dã kêu râm ran, cả cánh rừng rậm tự nhiên không có bất cứ dấu vết nhân tạo nào. Thậm chí nước uống cũng ngọt lành hơn.

[Nếu nơi này thuộc về thế giới trước đây của anh, cha anh nhất định sẽ muốn ở đây dưỡng lão] Thả mình trôi trên mặt nước. Triệu Vân Tiêu nhìn lên bầu trời đêm với ánh trăng đỏ rực. Nơi này chỉ có một mặt trăng, và không có bất cứ ngôi sao nào, đây rút cục là thế giới gì? Hay là một hành tinh mới do con người tìm ra? Bên tai là tiếng sóng nước gợn lăn tăn, Triệu Vân Tiêu nhắm mắt lại, trái tim với nỗi đau luôn day dứt giờ đây đã có thêm một chút yên bình mà anh vô cùng cần. Anh tới nơi này là ngẫu nhiên hay là định mệnh? Những ngày không có Lâm Minh Viễn cũng không quá khó khăn như anh tưởng tượng, có lẽ, tình yêu của anh đối với Lâm Minh Viễn cũng đã bị mài mòn theo những tháng ngày đằng đẵng một mình. Cho nên, anh đau khổ, nhưng không tuyệt vọng. Nếu anh không phải là người trung tính, liệu Minh Viễn có tìm đến anh không? Câu trả lời nhất định là có. Như thế chỉ cần anh không phải là người trung tính thì tốt rồi.

"Tí tách, tí tách."

Hai giọt nước chảy dọc theo thái dương của Triệu Vân Tiêu rơi vào trong nước. Mở mắt, càng ngày càng nhiều giọt nước trong suốt hòa xuống mặt hồ, Triệu Vân Tiêu mỉm cười với chính mình, rời khỏi Lâm Minh Viễn, Triệu Vân Tiêu vẫn là Triệu Vân Tiêu. Thế giới này sẽ không vì nhiều thêm một người là anh mà thay đổi điều gì, cũng tương tự như vậy, thế giới của anh cũng sẽ không vì thiếu đi một Lâm Minh Viễn mà mãi mãi u sầu. Anh, vẫn là Triệu Vân Tiêu. Cho dù không còn tin tưởng vào tình yêu, không còn tiếp tục kết hôn, anh cũng vẫn là anh, không ai có thể cướp đi hạnh phúc của anh, ngoại trừ chính bản thân anh.

Nổi lên khỏi mặt nước, Triệu Vân Tiêu bơi vào bờ. Lên bờ, anh cứ trần truồng như vậy ôm bọc quả và quần áo quay về cái "tổ nhỏ" của mình. Một đôi mắt đỏ ngầu núp trong đám bụi rậm trắng trợn nhìn thân hình trần trụi của người nào đó, nhìn thấy người nọ cố hết sức leo lên vách núi, cuối cùng chui vào trong hang động.

Chiếc lưỡi đỏ tươi liếm môi, chiếc răng kiếm màu trắng bén nhọn hiện lên ánh sáng lạnh, bụi cây phát ra tiếng "sột soạt", một thân hình khổng lồ đứng lên khỏi bụi cây. Dưới ánh trăng màu đỏ, toàn thân nó cũng bao phủ một màu đỏ như máu.

***

Triệu Vân Tiêu đem quần áo phơi trên một tảng đá lớn bên ngoài hang động, sau đó trở lại bên trong rồi lấp cửa động lại. Trong động phủ kín bởi những chiếc lá cây mềm mại, anh xếp những chiếc lá chồng lên nhau thành những lớp thật dày đắp trên người làm chăn. Đọc vài trang sách, sau đó anh tắt máy tính bảng, nằm xuống đi ngủ. Một giấc ngủ kéo dài đến tận sáng hôm sau, Triệu Vân Tiêu có chút lười biếng tỉnh dậy. Ngẩn ngơ một lát, anh mới ngồi dậy, ngay sau đó, anh hét to một tiếng sợ hãi, nhanh chóng lùi lại phía sau, dính sát vào vách động.

Đây, đây là có chuyện gì đang xảy ra! Toàn thân sởn gai ốc, lông tơ dựng đứng, hoocmon tuyến thượng thận (*) cũng trào ra như giếng phun. Bên cạnh chỗ anh vừa nằm có một mảnh lá cây lạ! Đây không phải nguyên nhân khiến anh hoảng sợ. Mà là trên chiếc lá kia có một con vật bị lột da không biết là con gì! Đầu và nội tạng đều đã bị bỏ đi, thậm chí con vật ấy còn bị hai nhánh cây xuyên qua! Bên cạnh chiếc lá là hai hòn đá màu vàng! Tối qua trước khi anh đi ngủ tuyệt đối không có mấy thứ này!

(Hoocmon tuyến thượng thận: là do , vùng ngoài của . Các đa vòng này có nhiều vai trò quan trọng đối với phản ứng của cơ thể trước sự (ví dụ: ) và chúng cũng điều chỉnh các chức năng khác trong cơ thể. Các mối đe dọa đối với , chẳng hạn như , , hoặc , ...)

Có người đã tới đây! Triệu Vân Tiêu cắn răng, gần như sợ chết khiếp. Sau khi nhìn chằm chằm con vật vô danh hồi lâu, Triệu Vân Tiêu toàn thân mềm nhũn mới khôi phục chút sức lực đi đến cửa động nhìn ra ngoài. Bên phía hồ nước rất im ắng, một con vật cũng không có, nhìn một lát, anh mới có dũng khí đẩy một tảng đá, đi ra ngoài thăm dò, bên ngoài không có cái gì cả. Rốt cục là ai?!

Đặt tảng đá lại chỗ cũ, Triệu Vân Tiêu cuộn tròn người lại, từ khi đến nơi này đây là lần đầu tiên anh sợ hãi như thế. Trong lòng không ngừng gọi "Cha ơi, Cha ơi", Triệu Vân Tiêu dù một cử động nhẹ cũng không dám. Cho đến khi bụng phát ra tiếng sôi ùng ục vì đói, anh mới để ý vậy mà đã đến giữa trưa rồi. Trong lòng ngổn ngang mà ăn hết một quả bánh mì, Triệu Vân Tiêu tiếp tục nhìn chằm chằm xác động vật kia, ánh mặt trời đã tắt, buổi tối đã đến, khi bụng anh lại một lần nữa sôi lên, anh nhích lại gần xác con vật đó.

Màu sắc vẫn còn tươi mới, có vẻ mới chết cách đây không lâu. Trên ấy cũng không có màu gì kỳ lạ, hẳn là không có độc hay gì đó. Triệu Vân Tiêu liếm liếm môi, anh thừa nhận mình muốn ăn thịt. Mỗi ngày ngoài quả bánh mì thì chính là quả muối, Triệu Vân Tiêu không phải không muốn đổi món, nhưng anh không có lựa chọn nào khác. Rốt cục là ai đem tới đây? Triêu Vân Tiêu đã có thể khẳng định có người phát hiện sự tồn tại của anh. Người? Thần kinh Triệu Vân Tiêu đột nhiên chấn động, nơi này có người?!

Nhanh chóng đẩy tảng đá chắn cửa động ra, mặc vào người bộ quần áo đã bị hao mòn. Triệu Vân Tiêu chui ra khỏi động, đứng trên tảng đá nhìn về phía xa. Anh không dám gọi to, anh hi vọng người mang tới thức ăn cho anh có thể nhìn thấy mình. Anh vẫy tay về phía rừng rậm, hi vọng người ấy có thể đến đây dẫn anh đi. Chỉ là, cho dù vẫy đến khi cánh tay Triệu Vân Tiêu nhức mỏi, "người" mà anh mong muốn vẫn không xuất hiện.

Chẳng lẽ không phải người? Nếu không phải con người thì ai có khả năng lột da động vật, bỏ nội tạng, lại còn dùng cành cây xuyên qua, rõ ràng là để anh có thể nướng thịt ăn. Thịt nướng? Triệu Vân Tiêu cầm hai hòn đá màu vàng kia lên, ngửi ngửi, hai mắt anh tỏa sáng. Cọ sát hai hòn đá lại với nhau, anh vui mừng phát hiện thế mà có tia lửa phát ra! Đây chẳng lẽ là đá đánh lửa trong truyền thuyết?!

"Cảm ơn ngươi!" Anh hướng về phía rừng rậm, không dám hô quá lớn, Triệu Vân Tiêu quyết định buông bỏ nỗi sợ hãi mà hưởng thụ bữa tối do "người" tốt bụng mang đến cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei
Ẩn QC