Chương 4: Dư nghiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mong mọi người đọc truyện mang cái nhìn vui vẻ khách quan, không chửi công. 

Edit + Beta: Mộc

Giày chiến giẫm lên tuyết đọng, đến trước mặt Thẩm Trạch Xuyên. Người tới dùng mũi giày hất mặt Thẩm Trạch Xuyên, giày cọ vào dính chút máu, thanh âm trầm thấp, nói: "Thẩm Vệ là thằng cha ngươi à?"

Miệng Thẩm Trạch Xuyên máu chảy chẳng ngừng, vội vàng dùng tay che cũng không được, không đáp.

Người này từ trên cao nhìn xuống đánh giá y một lát, nói: "Hỏi ngươi đấy."

Thẩm Trạch Xuyên miệng toàn máu, cúi đầu "ừm" một tiếng.

Kỷ Lôi tận dụng thời cơ, ở bên cạnh chen vào: "Là con trai thứ tám của Thẩm Vệ, tên là Thẩm..."

Người tới nâng cánh tay tháo mũ giáp, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi. Hải đông thanh xoay vòng trên bầu trời, xé gió rét đậu xuống vai hắn, thổi đi vụn tuyết.

Hắn coi Thẩm Trạch Xuyên như giẻ rách, ánh mắt kia không phải khinh bỉ thì là chán ghét, như lưỡi đao lạnh.

Thẩm Trạch Xuyên không nhận ra hắn, nhưng y biết thiết kỵ Ly Bắc.

Thẩm Vệ lúc trước chật vật lui về Tây, tới Từ Châu đã là phòng tuyến cuối cùng của Trung Bác.

Thiết kỵ Ly Bắc từ Bắc đến Nam, thế tử Tiêu Kí Minh đội tuyết hành quân, ba ngày không ngừng nghỉ, vượt sông băng, đuổi thẳng đến Từ Châu. Ai ngờ đến Từ Châu Thẩm Vệ cũng không thủ nổi, khiến thiết kỵ binh Ly Bắc bị vây hãm.

Nếu Tiêu Kí Minh không có tiếp viện, chỉ sợ lại là một trận ác chiến. Qua trận này Ly Bắc hận nhất chính là Trung Bác Thẩm thị.

Người này không phải Tiêu Kí Minh, nhưng hắn có thể giục ngựa đến Khuất Đô, ác điểu trên vai, hẳn là con út Ly Bắc Vương, là đệ đệ Tiêu Kí Minh, Tiêu Trì Dã.

Kỷ Lôi vốn có ý xúi giục, nhưng thấy phó tướng Triều Huy sau lưng Tiêu Trì Dã thì không dám châm ngòi thổi gió.

Tiêu Trì Dã tiện tay ném mũ giáp cho Triều Huy, bên môi nở nụ cười, ánh mắt vừa rồi như lưỡi đao tan ra, vẻ khinh bạc cợt nhả tức khắc xuất hiện, rất không thích hợp với bộ giáp trên người.

"Kỷ đại nhân." Hắn bá vai Kỷ Lôi, nói "Chờ lâu rồi ha."

Kỷ Lôi nhìn Tiêu Trì Dã cười to, đáp: "Nhị công tử, hai năm không gặp, sao khách sáo thế!"

Tiêu Trì Dã chỉ chỉ thanh đao bên hông, "Mang theo đao này, coi như là nửa binh."

Kỷ Lôi dường như giờ mới nhìn thấy, cười nói: "Đao tốt! Nhị công tử lần này cứu giá, vất vả rồi. Chờ lát nữa qua gặp Hoàng Thượng, buổi tối chúng ta đi uống rượu!"

Tiêu Trì Dã ra vẻ tiếc nuối, ý bảo Kỷ Lôi xem phó tướng Triều Huy đi theo phía sau mình, nói: "Đại ca phái người theo sát ta đây này, như vậy uống rượu sao đã được? Mấy ngày chờ ta ổn định, ta mời ngươi."

Triều Huy mặt lạnh tanh hành lễ với Kỷ Lôi.

Kỷ Lôi cười đáp lại, nói với Tiêu Trì Dã: "Thế thì vào cung đi, đội danh dự còn chờ đấy."

Hai người nói chuyện hòa nhã, cứ như vậy đi bộ vào cung.

Triều Huy đi theo phía sau, lúc đi liếc mắt nhìn Thẩm Trạch Xuyên. Cẩm Y Vệ bên cạnh hiểu ý, kéo Thẩm Trạch Xuyên trở về.

Kỷ Lôi nhìn Tiêu Trì Dã vào cung, đợi xung quanh chỉ còn người của mình, mới làm như xúi quẩy nhổ nước miếng. Vẻ tươi cười trên mặt tươi mất sạch, chỉ còn một bụng bực tức.

Hắn vốn nghĩ mượn tay tên khốn này ngày thường lỗ mãng to gan, giết một người cũng không lạ. Ai ngờ này tên quỷ này ranh ma thật sự, dễ cầm dễ bỏ, đạp một phát rồi tha cho Thẩm Trạch Xuyên.

Tiêu Trì Dã vào cung, Triều Huy đưa cái khăn, hắn vừa đi vừa lau tay.

Triều Huy thấp giọng nói: "Vừa rồi công tử mạo hiểm quá, dư nghiệt Thẩm cẩu nếu không may mất mạng, bên phía Thái Hậu sợ là không vui."

Vẻ tươi cười của Tiêu Trì Dã biến mất, mặt đen lại.

Hắn mới từ sa trường về, một thân sát phạt hung khí che dấu không được, bức cho nội quan đằng trước dẫn đường cũng không dám dỏng tai nghe.

Tiêu Trì Dã lạnh nhạt nói: "Ta muốn đạp cho chết. Thẩm lão cẩu làm Trung Bác máu chảy thành sông, quân sĩ chết trong hố trời Trà Thạch chôn nửa tháng không hết. Hoa gia hiện giờ vì tư tình bảo vệ cẩu dư nghiệt, thiên hạ làm gì có việc vừa ý thế. Huống hồ đại ca ta ngàn dặm bôn ba, sau trận chiến chẳng còn gì để phong. Ly Bắc ta vinh đã lên đỉnh, sớm đã trở thành cái đinh trong mắt Thái Hậu."

Triều Huy đáp: "Thế tử thường nói trăng có tròn có khuyết, lần này Khuất Đô phong thưởng hơn phân nửa là Hồng Môn Yến. Công tử, đại quân đình trú ở trăm dặm ngoài Khuất Đô, trong thành toàn là tai mắt thế gia, tuyệt đối không thể hành sự lỗ mãng."

Tiêu Trì Dã ném khăn trả Triều Huy, nói: "Biết rồi."

"A Dã tới rồi?"

Hàm Đức Đế đang cho vẹt ăn.

Con súc sinh lông lá này tỉnh ra trò, nhại theo Hàm Đức Đế, há mồm: "A Dã tới rồi! A Dã tới rồi! A Dã thỉnh an Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"

Tiêu Kí Minh bưng đồ trong tay, đáp: "Hẳn nên tới rồi ạ."

"Hai năm rồi." Hàm Đức Đế trêu vẹt, "Hai năm không gặp nó. Tiểu tử này giống cha ngươi, cao lên rõ mau, có khi bây giờ so với ngươi còn hơn chút."

Tiêu Kí Minh nói: "Người cao lên nhưng tính vẫn trẻ con, ở nhà toàn gây chuyện thị phi thôi ạ."

Hàm Đức Đế muốn nói cái gì, lại khụ một tiếng.

Phan Như Quý ở bên cạnh dâng trà, Hàm Đức Đế nhuận giọng, còn chưa kịp nói tiếp, liền nghe bên ngoài thông báo Tiêu Trì Dã tới.

"Vào đi." Hàm Đức Đế ngồi lại ghế, đặt một tay lên, "Đến đây trẫm nhìn xem."

Nội hoạn cẩn thận vén mành, Tiêu Trì Dã bước vào.

Hắn mang theo hàn khí quỳ xuống, dập đầu thỉnh an với Hàm Đức Đế.

Hàm Đức Đế mỉm cười nói: "Tiểu tử, mặc áo giáp rất có uy. Trẫm nghe nói, năm kia mười hai bộ Biên Sa cướp lương thảo và trạm dịch, ngươi cũng trổ tài, bắt sống vài người, phải không?"

Tiêu Trì Dã cười rộ lên, thưa: "Hoàng Thượng quá khen, tóm được mấy tên, đều là tạp binh thôi."

Năm kia mười hai bộ Biên Sa tập kích đường vận chuyển lương thực biên quan phía Bắc, Tiêu Trì Dã dẫn binh ứng chiến, kết quả bị đám ngốc Biên Sa đánh cho thê thảm, cuối cùng vẫn là Tiêu Kí Minh thu dọn cục diện rối rắm cho hắn.

Việc này truyền thành trò cười, Tiêu Trì Dã cũng bởi vậy bị người người xem là đồ vô dụng.

Hàm Đức Đế thấy hắn như thế, càng thêm ôn hòa, nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, cưỡi ngựa cầm thương đã là bản lĩnh. Bất quá đại ca ngươi là một trong tứ đại danh tướng Đại Chu, ngày thường hẳn cũng chỉ ngươi dùng binh. Kí Minh à, trẫm thấy A Dã biết tiến thủ, ngươi đừng nghiêm khắc quá."

Tiêu Kí Minh vâng lời.

Hàm Đức Đế lại nói: "Lần này thiết kỵ Ly Bắc có công cứu giá, ngoại trừ đại thưởng, hôm nay cũng phải thưởng thêm cho A Dã."

Tiêu Kí Minh đứng dậy hành lễ, nói: "Hoàng Thượng yêu mến là phúc phận của nó. Nhưng nó chưa có công lao, sao dám nhận khen thưởng to lớn."

Hàm Đức Đế dừng một chút, nói: "Ngươi ngàn dặm bôn ba, đêm vượt sông băng, công đức vô lượng. Lần này đừng nói là A Dã, chính thê Lục Diệc Chi của ngươi, trẫm cũng muốn thưởng. A Dã, Ly Bắc là trọng địa biên thuỳ, ngươi tuổi còn nhỏ, ở lâu khó tránh buồn tẻ nhạt nhẽo. Hiện giờ trẫm muốn ngươi đến Khuất Đô, làm chỉ huy sứ nghi loan khoái hoạt, chịu không?"

Tiêu Trì Dã vốn cúi đầu bất động, nghe thế liền ngẩng đầu lên, nói: "Hoàng Thượng thưởng, tất nhiên là chịu. Nhà ta đều là vũ phu hãn tướng, ngày thường muốn nghe khúc nhạc cũng khó, hiện giờ đến Khuất Đô, có thể vui đến quên cả trời đất rồi."

Hàm Đức Đế cười to thành tiếng, nói: "Tiểu tử này, trẫm muốn ngươi tới làm thủ vệ, ngươi lại muốn vui đùa! Lời này nếu để cha ngươi nghe thấy, sợ trốn không thoát một trận đòn đâu."

Không khí gian đường thoải mái, Hàm Đức Đế giữ huynh đệ họ ở lại dùng bữa, khi lui ra, Hàm Đức Đế hỏi: "Nghe nói Khải Đông cũng phái người tới, là ai?"

Tiêu Kí Minh trả lời: "Là  Lục Quảng Bạch của Biên quận."

Hàm Đức Đế có vẻ mệt mỏi, dựa vào ghế trên phất tay, nói: "Bảo hắn ngày mai đến."

Tiêu Trì Dã theo Tiêu Kí Minh lui ra ngoài, hai người họ đi chưa được bao xa, liền nhìn thấy có người quỳ dưới hành lang.

Phan Như Quý tiến lên cúi người, cười tủm tỉm nói: "Lục tướng quân, Lục tướng quân!"

Lục Quảng Bạch mở mắt, uể oải, "Phan công công."

Phan Như Quý nói: "Ngài đừng quỳ nữa, hôm nay Hoàng Thượng mệt rồi, mai mới có thể gặp ngài!"

Lục Quảng Bạch trầm mặc, gật gật đầu, đứng dậy cùng huynh đệ Tiêu gia đi ra ngoài.

Ra cửa cung, lên ngựa, Tiêu Kí Minh mới nói: "Sao quỳ mãi thế?

Lục Quảng Bạch nói: "Hoàng Thượng không muốn gặp ta."

Hai người im lặng một lúc, trong lòng đều hiểu nguyên do.

Lục Quảng Bạch cũng không giận, nghiêng đầu nhìn nhìn Tiêu Trì Dã, "Hoàng Thượng thưởng đệ à?"

Tiêu Trì Dã giữ dây cương, đáp: "Nhốt ta luôn rồi."

Lục Quảng Bạch vươn tay vỗ lưng Tiêu Trì Dã, "Nào phải nhốt đệ, là nhốt đại ca đệ cùng cha đệ."

Tiêu Trì Dã nghe tiếng vó ngựa một lúc mới nói: "Hoàng Thượng còn nhắc đại tẩu ta, lúc ấy ta toát hết mồ hôi lạnh luôn."

Lục Quảng Bạch và Tiêu Kí Minh cười lớn, Lục Quảng Bạch hỏi: "Vương gia và Diệc Chi vẫn khỏe chứ?"

Tiêu Kí Minh gật đầu, áo khoác bên ngoài triều phục, mặc khôi giáp, không có sự cuồng dã thiếu niên như Tiêu Trì Dã, nhưng lại vô cớ khiến người ta không rời được mắt.

Hắn nói: "Đều khỏe, cha vẫn còn nhớ vết thương ở chân lão tướng quân, lần này còn dặn kỹ ta là mang theo thuốc cao quen dùng tới. Diệc Chi cũng tốt, chỉ là từ khi mang thai, luôn rất nhớ mọi người. Thư viết rất nhiều, ta cũng mang đến, chờ lát nữa về phủ đưa ngươi."

Lục Quảng Bạch ghìm cương, "Trong nhà đều là võ phu, cũng không có nương tẩu có thể đi bồi nàng. Ly Bắc mùa đông cực lạnh, ta dẫn binh từ Biên quận đến, nghe xong tin này đi trên đường cứ lo mãi."

"Đúng rồi." Tiêu Trì Dã cũng nghiêng đầu, nói, "Từ Châu nguy hiểm như vậy, đại ca bị vây, bảo ta không được viết thư về nhà, sợ đại tẩu lo lắng. Trận này bất ngờ, lúc rời nhà đi, đại ca và đại tẩu mới biết là có thai."

Tiêu Kí Minh xưa nay khắc chế, lúc này chỉ nói: "Lần này cha ở nhà là muốn bảo vệ Diệc Chi. Đừng lo, qua Tết ta về nhà rồi, không đi đâu nữa."

Lục Quảng Bạch thở dài: "Những năm gần đây Ly Bắc đầu sóng ngọn gió, mỗi lần xuất binh, đều phải suy đi tính lại. Lần này chỉ hận Thẩm Vệ sợ chết không đánh, để lại cục diện rối rắm như vậy. Quân ta lúc đi qua hố trời Trà Thạch, máu ngập móng ngựa. Hắn tội chết khó thoát, đã tự thiêu, nhưng việc này cứ có gì đó không đúng. Kí Minh, ngươi bắt được con trai hắn, có nhìn ra gì không?"

Tiêu Kí Minh khép áo choàng, nói: "Thẩm Vệ từ trước đến nay coi trọng đích thứ chi phân, người này con vợ lẽ, mẫu gia lại không có chỗ dựa, đem ra ngoài Đoan Châu nuôi, không biết nội tình cũng không lạ. Nhưng Hoàng Thượng chấp nhất như thế, có khi trong đó có duyên cớ."

Tiêu Trì Dã đội mũ giáp vào, nói: "Nhiều người oán thán không thôi. Hoàng Thượng giao binh quyền phòng tuyến sáu châu Trung Bác cho Thẩm Vệ, giờ việc thành như vậy, hẳn cũng muốn cũng giết vài người để ra vẻ công bằng."

Nhưng mà ngự long chủ quyền Đại Chu lại không phải Hoàng Thượng, mà là Thái Hậu buông rèm chấp chính.

Hiện giờ thế cục giằng co, đều nhìn chằm chằm tính mạng Thẩm Trạch Xuyên. Nếu y nhận tội rồi chết thì người người đều vui, nhưng nếu không chết, liền trở thành cái gai trong mắt.

Tiêu thị Ly Bắc hiện nay lên đỉnh vinh quang, tổng soái Khải Đông Thích gia cũng phải nhường ba bước.

Tiêu Kí Minh vừa là một trong tứ đại danh tướng - "thiết mã băng hà", vừa là em rể Lục Quảng Bạch Biên quận Khải Đông, truy đến cùng, hắn có thể điều động thiết kỵ Ly Bắc, có thể dựa vào thế gia điều khiển quân phòng vệ Biên quận, khiến Khuất Đô không thể không đề phòng.

"Thái Hậu khăng khăng muốn giữ cho kẻ kia một mạng."

Lục Quảng Bạch mím môi mỏng, "Mục đích là ngày sau, dưỡng ra một con chó vừa để danh chính ngôn thuận thu phục Trung Bác, vừa cúi đầu nghe lệnh. Đến lúc đó trong quyền lực cường hóa, ngoài khống chế Ly Bắc, là tâm phúc đại họa. Kí Minh, người này không thể giữ được!"

Đường phố tuyết lớn, thổi mạnh vào gò má như đao tước.

Ba người trầm mặc, trong không gian yên tĩnh này Triều Huy vẫn luôn đi phía sau giục ngựa lên trước.

"Lúc trước công tử đạp hắn một phát vào ngực, tám phần lực. Ta thấy hắn rất yếu, ngã xuống đất vết thương cũ còn chảy máu." Triều Huy suy tư, "Lại không chết ngay."

Tiêu Trì Dã xách theo roi ngựa, nói: "Chịu thẩm vấn nhiều ngày, lại còn đình trượng, vốn chỉ treo một hơi tàn, phát đạp kia đạp thẳng hắn xuống hoàng tuyền là cái chắc. Sau tối nay nếu hắn không chết, ta công nhận hắn mạng cứng."

Triều Huy nhíu mày, "Hắn gầy yếu, còn chưa khỏi phong hàn, theo lý sớm đã chết lâu rồi. Nhưng hắn vẫn chống được đến nay, có gì đó không đúng. Thế tử..."

Tiêu Kí Minh đảo mắt nhìn, hai người liền ngậm miệng. Trong gió lạnh, hắn nhìn về phía trước, im lặng một lúc mới nói: "Sống hay không, đều do số mệnh."

Gió rít gào, hai bên kỵ binh va chạm thành tiếng. Sát khí trong tuyết tức khắc nhạt nhòa, Tiêu Kí Minh trấn định, thong dong cưỡi ngựa dẫn đầu.

Triều Huy cúi đầu khom người, giục ngựa đuổi theo. Tiêu Trì Dã đội mũ giáp, thần sắc không rõ, Lục Quảng Bạch vỗ vai hắn, nói: " Dù gì cũng là đại ca đệ."

Tiêu Trì Dã cười cười, lẩm bẩm: "Mệnh sao..."

____________________________________________________

Mộc: Hải Đông Thanh là loài hung dữ nhất trong số các loài ưng, cắt, cực kỳ hiếm có, ở phương Nam nó là vua của bầu trời.

Mục dân phương Nam gọi nó là 'hùng khố lỗ' - loài chim bay cao và nhanh nhất thế giới, hàm nghĩa 'Vạn ưng chi thần'( thần của loài ưng, trong truyền thuyết, mười vạn con thần ưng mới có một con Hải Đông Thanh )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net