Chương 52: Công kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mộc
Beta: Kansha

Tuyết trắng phiêu phiêu, đêm đã sắp qua.

Thẩm Trạch Xuyên không thể ở lại, lúc y sắp đi, Tiêu Trì Dã đứng dậy theo, lấy áo choàng từ trên giá xuống, đưa cho y.

"Đao này của ngươi lạ ghê," Tiêu Trì Dã cúi người nhặt Ngưỡng Sơn Tuyết lên, cầm lên thấy nhẹ, nói, "Mới có à?"

Thẩm Trạch Xuyên gật đầu, quay ra cửa mặc áo choàng.

Tiêu Trì Dã dùng ngón cái niết lên đao, nói: "Đao tốt, tên là gì?"

Thẩm Trạch Xuyên đáp: "Ngưỡng Sơn Tuyết."

"Ngưỡng phún tam sơn tuyết, hoành thôn bách xuyên thủy [1]." Tiêu Trì Dã tra đao, bước lên một bước, từ sau dán sát vào lưng Thẩm Trạch Xuyên, tay thuần thục đeo lại Ngưỡng Sơn Tuyết bên eo Thẩm Trạch Xuyên.

( Bản dịch thơ của Dương Anh Sơn: Ngẩng phun ra tuyết ba non, Trăm con sông lớn nuốt tròn ngang xương! )

Hắn hơi cúi đầu, nói: "Rất được, tên cũng đẹp."

Thẩm Trạch Xuyên bỗng nhiên quay đầu, Tiêu Trì Dã lại bước một bước, nắm lấy eo y, kéo người vào lòng mình.

"Hôm nay sau khi rời khỏi đây, ngươi sẽ dùng ánh mắt gì nhìn ta nhỉ?"

"Nên là ánh mắt gì, thì là ánh mắt nấy." Thẩm Trạch Xuyên vội quay đầu lại, như là cùng hắn đầu kề bên đầu.

"Nếu không chịu được, có thể xin nhị công tử của ngươi giúp đỡ bất cứ lúc nào." Tiêu Trì Dã ước lượng đại khái, cười nói.

"Nhị công tử ốc còn không mang nổi mình ốc," Thẩm Trạch Xuyên nói, "Xin ta còn có khả năng hơn đấy."

Tiêu Trì Dã buông ra y, nói: "Ngươi gầy hơn rồi, nếu ta đoán không lầm, ngươi vẫn còn đang dùng thuốc che giấu hình thể."

Thẩm Trạch Xuyên khép áo choàng, không nói chuyện.

"Ta xin khuyên ngươi một câu," Tiêu Trì Dã nói, " Thuốc đấy uống nhiều hỏng người, vài năm sau ngươi sẽ suy sụp đấy."

Thẩm Trạch Xuyên bước ra cửa, thở dài nói: "Nhãn lực sư phụ ngươi thật tốt, mới gặp một lần đã có thể nhìn ra được."

Tiêu Trì Dã nói: "Vì những việc này, ngươi cam chịu làm đến mức này?"

"Sống chết của ta chỉ là ở trong ý niệm của người khác, tất nhiên phải cẩn thận mọi việc, dụng tâm mọi chỗ." Tay Thẩm Trạch Xuyên rất lạnh, y nói, "Ta luyện Kỷ gia quyền lâu rồi, không dùng chiêu này thì không qua mắt Kỷ Lôi được."

Tiêu Trì Dã nói: "Kỷ Lôi đã chết."

Trên người Thẩm Trạch Xuyên còn thoang thoảng mùi rượu, nói: "Không dùng thuốc nữa rồi."

Sau khi Thẩm Trạch Xuyên rời đi, Tiêu Trì Dã đứng trong gió tuyết, nhớ tới lời Tả Thiên Thu nói.

"Dược này từ phía Đông đưa vào, uống vào có thể giả vờ ốm yếu lừa người, một hai lần thì không sao, nhưng lâu rồi sẽ thành tật. Độc tích tụ trong thân thể, bây giờ còn chưa thấy gì nhưng sau này nhất định sẽ phát tác."

"Phát tác?"

Tả Thiên Thu ngưng mắt nhìn chén trà trong tay, nói: "Tích độc thành thương, dưỡng không tốt, đến thời điểm, người có lẽ sẽ phế."

Tiêu Trì Dã giơ tay, hơi ấm sót lại trong lòng bàn tay bị gió tuyết thổi tan.

Hắn nhớ lại đêm đó, cảm thấy chính mình xoa Thẩm Trạch Xuyên như muốn tan ra, lại dường như chỉ làm Thẩm Trạch Xuyên ấm lên trong chốc lát.

Mỹ nhân luôn làm người ta có cảm giác dễ vỡ.

*     *    *

Kiều Thiên Nhai đầu đội đấu lạp, đánh xe ngựa chạy tới nhà cũ của Thẩm Trạch Xuyên trên phố Đông Long.

Thẩm Trạch Xuyên dựa vào thành xe, chợp mắt.

Kiều Thiên Nhai tới cửa, dừng xe, vén màn xe lên cho Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên cúi người xuống xe ngựa, về phòng tắm gội thay quần áo.

Dựa theo tấu thỉnh, Thẩm Trạch Xuyên lần này là một bước lên trời, thăng lên trấn phủ ngũ phẩm của Cẩm Y Vệ.

Nhưng chức vị này phân thành Nam, Bắc. Nam trấn phủ tư chưởng quản sự vụ quân thợ Cẩm Y Vệ, Bắc trấn phủ tư chưởng quản chiếu ngục Cẩm Y Vệ.

Lý Kiến Hằng có lòng muốn trọng dụng y, nhưng quan văn nội các đều có suy tính, vì xuất thân của Thẩm Trạch Xuyên, bọn họ không tình nguyện để y chưởng quản chiếu ngục, cho nên sau khi xem xét kỹ đã bác bỏ nhâm mệnh Thẩm Trạch Xuyên đảm nhiệm Bắc trấn phủ, sửa thành Nam trấn phủ.

Quả nhiên Lý Kiến Hằng không vui, vì thế nội các lại tòng quân thăng Thẩm Trạch Xuyên lên chức Thiên hộ chính ngũ phẩm Cẩm Y Vệ, thêm cả Lý Kiến Hằng ban cho y cả mãng y và loan đai, này đã là vinh hạnh nhất rồi.

Thẩm Trạch Xuyên đã đoán trước được nội các sẽ phản đối.

Y lần này là dẫm lên Hàn Thừa đi lên, Tiết Tu Trác giữ lời để y thăng chức, lại đúng lúc đạp y một phát, đây là muốn y hiểu, dù y có công cứu giá như vậy, cũng còn lâu mới có thể đấu với bọn họ.

Thẩm Trạch Xuyên ăn mặc chỉnh tề, lúc ra ngoài Kiều Thiên Nhai cầm ô, nói với y: "Chủ tử thăng chức, căn nhà này đơn sơ, sau này khách khứa đến thăm, đông người quá thì không được."

"Không phải gấp," Thẩm Trạch Xuyên xốc bào lên xe, lúc rũ mành nói, "Khi nào lên Chỉ Huy Sứ thì đổi vẫn kịp."

Tiếng dứt mành buông, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Hôm nay thời tiết không tốt, đám quan viên chờ ngoài điện tuyết phủ đầu vai, bọn họ không thể đi lại tùy tiện, không thể hành động tùy tiện, cũng không thể ồn ào hay là ho khan.

Thẩm Trạch Xuyên theo Hàn Thừa đeo đao đứng nghiêm, mãng bào đỏ thẫm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của y, khóe mắt mỉm cười kinh tâm động phách, nhưng ở vẻ thân thiết lại sinh ra cổ lệ khí nguy hiểm.

Tiêu Trì Dã cũng mặc hồng bào, sư tử nhị phẩm trong đám người, khiến hắn càng thêm như hạc giữa bầy gà, hắn nhìn như thể không có gì vui, mắt chỉ nhìn Thẩm Trạch Xuyên.

Hai người đứng cách nhau, lại khiến người ta cảm thấy như hình thành một thế giằng co, đến Hải Lương Nghi cũng phải nghiêng đầu nhìn vài lần.

Đám quan văn nhìn nhau, trong lòng từng người hiểu rõ mà không nói ra.

Không lâu sau, Hàn Thừa thấp giọng nói: "Đi."

Cửa điện mở ra, thái giám Tư Lễ Giám cùng trọng thần nội các đi lên, hiện giờ Tư Lễ Giám bỏ trống, cũng chỉ có Hải Lương Nghi cầm đầu trọng thần nội các đi trước.

Hàn Thừa theo sau, dẫn Thẩm Trạch Xuyên lên bậc, đứng dưới bên trái long ỷ.

Lý Kiến Hằng ở trên long ỷ chống hai đầu gối, nói: "Án hành thích đã qua hai đêm, bộ Hình có tiến triển mới gì không?"

Thượng Thư Khổng Thu bộ Hình bước ra khỏi hàng, bái rồi nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, chuyện nữ quan thượng thực cục Phục Linh xúi giục Quý Sinh hành thích chứng cứ vô cùng xác thực, thần hôm nay sẽ đệ trình lên Đại Lý Tự phúc thẩm."

Chẳng biết vì sao Lý Kiến Hằng lại nhìn Tiêu Trì Dã một cái rồi quay lại nói tiếp: "Nhưng điều tra rõ nàng vì sao lại làm vậy chưa?"

Khổng Thu nói: "Đã kiểm tra đối chiếu sự thật, Phục Linh lúc ở trong cung từng làm vỡ ngự đĩa của chùa Quang Lộc, bởi vậy bị ghi lại, ngày được ra cung càng xa. Cô ta thường nói với người ta rằng mẫu thân đã già, muốn xuất cung phụng dưỡng, lại đáng tiếc cung quy không cho. Ban đầu nàng liên tục hối lộ cầm bút của Tư Lễ Giám, lại đều là giỏ tre múc nước công dã tràng, lại bị lừa hết tài sản cóp nhặt cả đời, cho nên lần này nổi lên ác ý, sinh ra ý định trả thù."

"Thần có điều muốn tấu." Đại Lý Tự thiếu khanh Ngụy Hoài Hưng là đích thứ tử Ngụy thị trong tám đại gia tộc, cũng là huynh trưởng Ngụy tần thời Hàm Đức Đế.

Hắn bước ra khỏi hàng, bái.

Lý Kiến Hằng nói: "Mời Ngụy đại nhân nói."

"Thần đã điều tra rõ, nữ quan thượng thực cục Phục Linh và Cấm quân đoạn sự tư Viên Liễu từng có giao dịch quyền sắc, căn nhà mẫu thân nàng ở, là Viên Liễu ra mặt hỏi mua chịu cho."

Ngụy Hoài Hưng cũng không nhìn ai, nói, "Tóm tắt nội dung vụ án này Bộ Hình chủ thẩm, sự tình liên quan đến an nguy của Hoàng Thượng, không thể nói không quan trọng, Khổng thượng thư lại ở ngự tiền nửa úp nửa mở, là có chuyện gì mà không nói được, hay là có người nào không nói được?"

Khổng Thu nghiêng đầu, nói: "... Việc này ta đều viết trong tấu chương, lừa gạt ở đâu?"

"Lâm triều là để nói chính sự, Hoàng Thượng hỏi ngươi tra rõ chưa, ngươi lại trước mặt tất cả quan lại úp úp mở mở, tránh nặng tìm nhẹ."

Ngụy Hoài Hưng ngẩng đầu, "Làm quan giả, nhập tắc khẩn khẩn lấy tận trung [2], triều đình tuyệt không phải nơi tàng trữ chuyện xấu. Ngươi sợ cái gì? Ngươi không dám nói thẳng thì để ta nói. Hoàng Thượng, việc này không chỉ liên quan đến các nha môn đại nội, mà còn liên quan đến cấm quân!"

Sắc mặt Tiêu Trì Dã không vui, như đang cười lạnh.

Lý Kiến Hằng vốn định cho qua, nhưng bây giờ không lừa được người khác, do dự nửa ngày, nói: "... Sách An nói xem như thế nào?"

Tiêu Trì Dã nói: "Cấm quân hai vạn người trong biên chế, thần có thể điều tra rõ hộ tịch từng người, nhưng không thể điều tra tư tình tất cả. Lần này thần quản chế sơ suất, xin Hoàng Thượng trách phạt."

Lý Kiến Hằng suýt há mồm.

Ngụy Hoài Hưng dập đầu trước, hắn nói: "Tiêu tổng đốc, trước mặt hoàng thượng, sao không nói thật? Hai vạn người trong biên chế Cấm quân đúng là không tra được tư tình, nhưng  Viên Liễu và ngươi căn bản là không phải quan hệ tầm thường, sao ngươi cũng có thể làm bộ không biết!"

Thẩm Trạch Xuyên nhìn sang.

"Người có quan hệ không tầm thường với ta nhiều lắm," Tiêu Trì Dã liếc nhìn Thẩm Trạch Xuyên một cái, chẳng thèm để ý cười rộ lên, "Nhưng ta có mỹ nhân để ôm, bị mù mới đi ngủ với một lão già. Viên Liễu đáng tuổi cha ngươi đấy, Ngụy đại nhân, không có bằng chứng thì thôi đi, gì đến nỗi mưu hại Tiêu Sách An ta như vậy?"

"Đang trong triều," Hải Lương Nghi ho nhẹ một tiếng, nói, "Tổng đốc ăn nói cẩn thận."

"Ta là tên khốn nạn, Hoàng Thượng hiểu tận rõ mà, từ xưa đến nay có bao giờ làm bộ làm tịch ở đây đâu." Tiêu Trì Dã đã sùng lên thì chính là một bá vương, đến cả Hải Lương Nghi cũng không thèm để ở trong mắt, "Truy cứu cấm quân, được, ta sẽ tự tránh hiềm nghi, giao yêu bài cho các vị đại nhân tra. Nhưng muốn thêm tội danh cho ta, xin lỗi, ta không nhận."

"Lời nói thô bỉ, ngự tiền bội nghịch, Tiêu gia có đứa con tốt thật!" Ngụy Hoài Hưng lấy tấu chương ra từ trong tay áo, "Tổng đốc nói ta không có bằng chứng, nhưng ta thân là quan viên Đại Lý Tự, sao dám như vậy?"

Tiêu Kí Minh vẫn luôn im lặng hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Ngụy Hoài Hưng, muốn nhìn xem hắn có chứng cứ gì.

Ngụy Hoài Hưng nói: "Viên Liễu vốn chỉ là tiểu kỳ Cấm quân, là Tổng đốc tự mình đề hắn làm phó đoạn sự, sau đó chưa đến hai năm, Tổng đốc lại lần nữa đề hắn làm đoạn sự. Ta hỏi Tổng đốc, mấy năm nay, cấm quân không có việc quan trọng, hắn dựa vào cái gì thăng rồi lại thăng?"

Tiêu Trì Dã trào phúng nói: "Hắn đã đến tuổi, tuy vô công, nhưng cũng không mắc lỗi. Mấy năm gần đây Cấm quân tuyển nhiều người mới, ta nể tình cũ, người lớn tuổi đề bạt không chỉ có mình Viên Liễu. Ngụy đại nhân sao không kể hết ra đi, tính từng người một vào tư tình của Tiêu Sách An ấy."

"Những năm gần đây Cấm quân còn không phải là toàn nghe theo lời Tổng đốc sao!" Ngụy Hoài Hưng không nhanh không chậm nói, "Ai nấy đều nguyện trung thành với Tiêu thị, chứ đâu phải Hoàng Thượng."

Hắn lời này mang theo hai tầng hàm nghĩa, nói thẳng là Tiêu Trì Dã, nói bóng gió là kéo theo cả Tiêu Kí Minh.

Tiêu Trì Dã quả nhiên trở mặt, hắn nói: "Việc nào ra việc đó, con mẹ nó cứ mở miệng ra là Tiêu thị! Tiêu Sách An ta đi theo Hoàng Thượng mới đến được vị trí này, sao mà so được với Ngụy đại nhân xuất thân nhà cao cửa rộng, con đường làm quan đã trải ra bằng phẳng."

Ngụy Hoài Hưng thấy hắn tức giận, mới mở tấu chương ra, nói: "Năm trước Tổng đốc cùng người uống rượu, trong bữa tiệc Viên Liễu đã tặng một số tiền lớn, Tổng đốc thừa nhận không?"

Lời vừa nói ra, Lý Kiến Hằng cũng sửng sốt.

Hắn siết chặt quyền, không mở miệng nữa.

Tiêu Trì Dã nói: "Ta không uống rượu với Viên Liễu."

"Tỷ nhi Hương Vân Phường trên phố Đông Long đều có thể làm chứng, đêm đó Viên Liễu hoa giá cao tiền mở tiệc chiêu đãi Tổng đốc, trong bữa tiệc Tổng đốc say mèm, Viên Liễu tặng ngươi một rổ kim đào." Ngụy Hoài Hưng nói, "Tổng đốc còn không chịu thừa nhận sao?"

Tiêu Trì Dã nói: "Ta hỏi ngươi, Viên Liễu chỉ là một tiểu quan lục phẩm, hắn lấy đâu ra kim đào mà tặng?"

"Chuyện này phải hỏi Tổng đốc," Ngụy Hoài Hưng cuối cùng ra sát chiêu, nói,

"Lúc Viên Liễu mua chịu căn nhà cho Phục Linh, cũng mua thêm ba căn ở trên phố Đông Long. Ta đã kiểm chứng, lúc ấy hắn dùng là thủ dụ Tổng đốc! Mấy năm nay Cấm quân đầu tiên là sửa chữa doanh trại, lại xây dựng thêm giáo trường ở núi Phong, tiền đều lấy ở đâu? Không phải là Tổng đốc nương theo chức cấm quân moi ra từ đám người môi giới à, người vì ngươi an bài thỏa đáng là Viên Liễu. Hiện giờ Viên Liễu xúi giục Phục Linh hành thích Hoàng Thượng, ngươi dám nói ngươi không liên quan gì à?"

Tiêu Trì Dã không đáp.

Hữu Đô Ngự Sử Đô sát viện Phó Lâm Diệp bước ra khỏi hàng, nói: "Thần cũng có điều muốn tấu."

Lý Kiến Hằng không biết vì cái gì, đầu ngón tay run mạnh, nói: "Ngươi nói đi!"

Phó Lâm Diệp nói: "Thần hôm nay cũng muốn vạch tội Tổng đốc Cấm quân. Theo luật pháp, trước khi tam pháp tư hội kết thúc hội thẩm, trừ phi có chỉ dụ của Hoàng Thượng, nếu không người khác tuyệt đối không được vào hình ngục thẩm tra trọng phạm. Hôm qua Tổng đốc không có chỉ dụ, lại tự tiện tới hình ngục, xong việc chậm chạp không báo."

Sắc mặt Tiêu Trì Dã dần dần trầm xuống.

"Tổng đốc vừa rời khỏi hình ngục thì mẫu thân Phục Linh chết." Phó Lâm Diệp dập đầu, "Giữa khoảng thời gian này đã xảy ra cái gì, xin mời Tổng đốc giải thích rõ ràng trước mặt Hoàng Thượng."

Tiêu Trì Dã nói: "Các ngươi thật sự không hẹn gặp, khéo thật đấy!"

"Tổng đốc đừng đánh trống lảng," Ngụy Hoài Hưng lạnh lùng nói, "Nhân lúc còn sớm nói thật đi!"

"Muốn gán tội thì sợ là không có lí do gì nữa," Tiêu Trì Dã như bị vây quanh, trầm mặc giây lát, nói với Lý Kiến Hằng, "Ta không làm những chuyện như chư vị nói, tối nay xin Hoàng Thượng làm chủ!"

Trong bầu không khí này Lý Kiến Hằng  nôn nóng nắm ướt đầu gối, hắn cũng nhìn Tiêu Trì Dã, đột nhiên hỏi: "Thủ dụ kia, ngươi giải thích thế nào?"

Tiêu Trì Dã rũ mắt, cười như không cười mà nói: "Thần chưa từng viết."

Lý Kiến Hằng chợt đứng dậy, nôn nóng đi xuống vài bước, nói: "Cho trẫm xem!"

Ngụy Hoài Hưng trình lên, Lý Kiến Hằng lật xem một lát, bỗng nhiên run lên.

Môi Lý Kiến Hằng mấp máy: "Này không phải chữ ngươi sao... Sách... Sách An!"

Tiêu Trì Dã chém đinh chặt sắt nói: "Thần chưa từng viết."

Lý Kiến Hằng vô cùng hoảng sợ, ném văng công văn trên tay như ném củ khoai nóng bỏng tay.

Hắn gần như mất khống chế nói: " Viên Liễu kia, rốt cuộc có phải người của ngươi không!"

Tiêu Trì Dã ngước mắt.

Lý Kiến Hằng thấy thế, chống tay lên thành, có chút sợ hãi.

Hắn trong sợ hãi nháy mắt này, nhớ tới Tiêu Trì Dã lúc trước lạnh nhạt ném hắn xuống, hắn lại sinh ra một nỗi vô cùng chán ghét, như vứt bỏ thứ gì đáng sợ, dùng hết toàn lực nói: "Thu yêu bài của hắn!"

Tiêu Trì Dã nói: "Thần ——"

Ngụy Hoài Hưng động thân quát: "Hắn dám có gan trái lời, theo luật có thể bắt tại chỗ!"

Tiêu Trì Dã đột nhiên nhìn chằm chằm  Ngụy Hoài Hưng, sau đó nhìn về phía Lý Kiến Hằng, lạnh lùng nói: "Muốn bắt Tiêu Sách An ta cũng được thôi, nhưng phải có tội danh để ta tin phục chứ."

Lý Kiến Hằng cảm thấy chính mình tín nhiệm sai lầm, đã vì sự vây khốn mà thiên về người khác, hiện giờ thấy Tiêu Trì Dã như vậy, trong lúc nhất thời bốc hỏa, trách mắng: "Quỳ xuống! Hôm nay Trẫm nhất định phải thu yêu bài của ngươi!"

Tiêu Trì Dã không động đậy.

Lý Kiến Hằng đã nổi giận lôi đình, nói: "Trẫm, bảo ngươi quỳ xuống!"

Tác giả có lời muốn nói:

[1]: Lý Bạch ·《 Cổ phong thứ ba mười ba 》

[2]: Trương dưỡng hạo ·《 vi chính trung cáo》


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net