Chương 18. Ngủ lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

18/12/2021

Tác giả: Trẫm Vạn Tuế

Edit: Lục Quy

Beta: ninhmeo

_____________

Việc đổi tên Tinh tặc đoàn bị phản đối nhưng rồi bị cha Lý Nghị dùng bạo lực trấn áp.

Đoạn văn kia viết rất ngầu, Nhan Thanh xem xong, thậm chí còn ảo tưởng nếu có một Alpha đối tốt với cậu như vậy thì có lẽ cậu sẽ tiếp thu việc mình kết hôn rồi sinh con.

Nhưng đó cũng chỉ là giả thiết.

Trên thực tế cậu đi xem mắt Alpha, tên sau so với tên trước còn cuồng vọng tự đại hơn, mỗi lần đều khiến cậu tức chết.

Khuỷu tay Lý Chuẩn chống trên mặt bàn, đôi tay đan lại chống cằm, nhìn chằm chằm Nhan Thanh hỏi: "Cậu cảm thấy tôi sẽ như thế nào?"

"Dù sao cũng không giống như là sẽ...... Hắt xì." Nhan Thanh đang nói thì mũi đột nhiên ngứa, cậu nhịn không được quay mặt qua một bên rồi hắt xì.

Hắt xì quá mạnh, khoé mắt Nhan Thanh đã ươn ướt, hơn nữa chóp mũi cũng đỏ lên làm cậu thoạt nhìn có chút nhu nhược.

Lý Chuẩn nheo nheo mắt, tầm mắt dừng ở khoé mắt ướt át của Nhan Thanh, ngón trỏ và ngón cái vân vê một chút, nói: "Không có thuốc trị cảm sao?"

Nhan Thanh lắc đầu, "Không có, tôi ít khi bị bệnh, trong nhà cũng không chuẩn bị loại thuốc cảm cúm bình thường."

Lúc còn làm Alpha, thân thể nguyên chủ rất cường tráng, rất ít khi bị bệnh, ai biết sau khi biến thành Omega liền trở thành một đoá hoa yêu kiều sợ gió sợ mưa.

Chỉ bị một trận mưa xối, kết quả liền bị cảm.

Cái thể chất hố cha gì vậy?

"Trong nhà có đường đỏ với gừng không?" Lý Chuẩn đứng lên, thấy được tủ lạnh nhà cậu liền bước đến.

Nhan Thanh còn đang ăn cơm, tranh thủ lúc rảnh rỗi ngẩng đầu nhìn về phía Lý Chuẩn, nói: "Nguyên liệu nấu ăn ở trong tủ lạnh không phải do tôi mua, nhưng hình như buổi chiều mở ra có thấy một củ gừng, còn đường đỏ thì không rõ lắm, nhưng mà cậu muốn mấy thứ này để làm gì?"

"Không phải bị cảm sao? Tôi nấu cho cậu bát canh gừng đường đỏ, đuổi hàn." Lý Chuẩn vừa nói vừa lấy một củ gừng trong tủ lạnh, lại tìm kiếm một hồi mới tìm thấy lọ đựng đường đỏ.

"Nhưng phòng bếp nhà tôi hỏng rồi, cậu lấy cái gì mà nấu?" Nhan Thanh không biết bếp núc, cái gì cũng không biết, chỉ biết phòng bếp bị thiêu kia chính là không thể dùng.

Lý Chuẩn quét mắt liếc cậu một cái sau đó đi vào phòng bếp, tiếp đến làm một vài tiểu xảo cắm điện liền có thể dùng nồi hầm nhỏ.

Một lát sau, quản gia robot đi theo phía sau hắn, đem một cái thớt gỗ và dao phay rồi đặt trên bàn.

Lý Chuẩn rửa sạch gừng rồi đem ra cắt thành miếng, ném vào trong nồi.

Đem Nhan Thanh nhìn đến sửng sốt.

"Cậu đúng là biết nấu cơm thật sao?" Nhan Thanh kinh hô.

"...... Này chỉ là thường thức cơ bản." Mắt Lý Chuẩn cũng không nâng, lấy muỗng khuấy nồi, qua một lát cảm thấy không sai biệt lắm liền đem đường đỏ đổ vào, nấu sôi.

"Ợ~~"

Nhan Thanh ăn no liền ợ một cái.

Cậu nhìn thoáng qua bên ngoài đêm càng đen, cân nhắc đuổi Lý Chuẩn đi nhưng gia hoả này còn muốn tự tay nấu canh gừng cho cậu.

Ôn nhu săn sóc lại tốt bụng như vậy, không thấy chút tác phong nào của nhân vật phản diện cả.

"Hắt xì...... Hắt xì....... Hắt xì......."

Nhan Thanh lại hắt xì cái, dùng sức hanh cái mũi, đầu đều sắp hôn mê.

"Nhanh, uống đi, coi chừng bỏng." Lý Chuẩn mang bát canh gừng đến trước mặt cậu, dặn cậu cẩn thận nóng.

Nhan Thanh bị canh gừng nấu đường đỏ huân cho đỏ bừng cả đôi mắt, cậu chớp chớp mắt, bê bát lên hoài nghi nhìn về phía Lý Chuẩn, "Có phải có việc gì muốn nhờ tôi hay không? Nếu không vì sao lại đối tốt với tôi như vậy?"

Lý Chuẩn nhìn bộ dạng sợ bị người hãm hại của cậu, thật muốn thu hồi món cơm rang thịt bò lúc nãy, cắn chặt răng nói: "Có phải cậu thiếu tình yêu hay không? Một bát canh gừng thôi cũng nói tôi đối tốt với cậu? Còn nữa, tôi có thể cầu cậu làm gì cho tôi chứ?"

"Rất nhiều nha, ví dụ như thấy tôi với Bạch Dương quan hệ tốt, muốn nhờ tôi mai mối chẳng hạn, nhưng mà, thấy cậu mang đồ ăn ngon đến cho tôi, tôi chân thành khuyên cậu, đừng tơ tưởng đến Bạch Dương, hai người không thích hợp đâu."

Chân mệnh thiên tử của Bạch Dương học kỳ sau sẽ xuất hiện.

Lý Chuẩn nhìn Nhan Thanh chắc chắn hắn có mục đích nên mới tiếp cận cậu, tức giận đến mức mong quay lại một tiếng trước để bóp chết cái tên mềm lòng muốn mang cơm cho cậu ăn kia.

Không đưa tới sẽ không bị nhóc thối này chọc tức chết.

Từ trước đến nay Lý Chuẩn đều được người khác nịnh bợ, có bao giờ chủ động đối tốt với một người như vậy? Mà người này cố tình là một tên thiếu đánh.

Lý Chuẩn cũng không biết mình vì cái gì biết rõ thằng nhóc này bài xích và xa cách hắn nhưng vẫn không tự chủ được đối tốt với cậu.

Rất nhiều chuyện, căn bản không đợi hắn suy nghĩ thật kỹ cứ tự nhiên như vậy mà làm.

Đuổi theo đi nhảy Disco hai lần.

Còn giúp cậu chắn rượu.

Nhìn thấy cậu đăng status bán thảm trên vòng bạn bè liền nhịn không được lập tức mang cơm qua.

Hiện tại thấy Nhan Thanh cảm mạo liền theo bản năng mà nấu cho cậu một bát canh gừng đường đỏ.

Kết quả lòng hảo tâm của hắn liền biến thành lòng lang dạ thú.

Trong mắt tên ngốc này, hắn chính là một người có tâm kế, có mục đích thì mới đối tốt với cậu.

Nhan Thanh ẩn ẩn cảm giác được Lý Chuẩn tức giận, nhưng đắn đo không biết hắn tức giận cái gì, có chút chột dạ thêm một khuôn mặt tươi cười, một ngụm lại một ngụm uống bát canh gừng, nói: "Có chút cay, nhưng uống xong cả người liền ấm lên, cảm ơn cậu nha."

Bộ dáng cẩn thận lấy lòng như vậy làm lửa giận trong lòng Lý Chuẩn dần dần tắt xuống.

Nhóc thối này nhiều khi làm người tức giận nhưng đôi khi vẫn là rất đáng yêu.

Lý Chuẩn quyết định đại nhân đại lượng, không chấp trẻ con.

"Tôi uống xong rồi." Nhan Thanh nhìn biểu tình Lý Chuẩn chuyển biến tốt đẹp, trong lòng phun tào gia hỏa này quả nhiên vẫn như trong tiểu thuyết miêu tả, là nhân vật phản diện tâm tình bất định, sau đó lại định cầm bát đặt trên mặt bàn, nhìn về phía Lý Chuẩn nói: "Thời gian cũng không còn sớm, thừa dịp giờ mưa nhỏ lại rồi thì cậu về trước đi. Hộp cơm rửa xong tôi sẽ trả lại cho cậu."

Lý Chuẩn: "......" Đáng yêu cái rắm.

Hắn chính là mắt mù mới có thể muốn thân cận cùng gia hoả này, muốn cùng cậu trở thành bạn bè.

Nhan Thanh trong tay ôm cái chén điêu khắc một chú chuột nhỏ, trên mặt nở một nụ cười thương mại.

Cậu nhìn Lý Chuẩn, tươi cười trên mặt nhanh chóng cứng đờ.

Lý Chuẩn vì sao còn không đi?

Hắn không phải là muốn ăn vạ ở chỗ cậu chứ?

"Rầm--"

Đột nhiên một tiếng sấm sét vang lên làm Nhan Thanh sợ tới mức thiếu chút nữa làm rớt cái bát trên tay.

Ngay sau đó, một cơn mưa còn to hơn hồi chiều tầm tã tới, xôn xao, trắng xoá một mảng lớn, gần như không nhìn rõ vật ở xa.

Nhan Thanh đột nhiên đứng lên, chạy đến cạnh cửa nhìn bên ngoài liếc mắt một cái.

Mưa lớn như vậy, đường cũng không thấy rõ, căn bản không thể ra ngoài.

Trời ạ! Không phải ông trời cố ý không cho Lý Chuẩn đi chứ?

Cái này đừng nói cũng là do Bug nhé?

Đờ mờ chứ.

Rốt cuộc ai mới là người xuyên thư đây?

Bố đây không xứng được vận mệnh sủng ái sao?

Nhan Thanh hít hít mũi, có chút buồn bã, xoay người cụp tai nói với Lý Chuẩn: "Trời mưa quá lớn, đêm nay cậu ngủ lại đây đi, ngủ sô pha có được không?"

Lý Chuẩn đứng lên, lướt qua cậu, nhìn mưa to ở phía sau Nhan Thanh một cái, nói: "Chỉ có thể như vậy."

Nhan Thanh chỉ huy quản gia robot lấy một cái chăn mới, trải ra cho Lý Chuẩn.

Lúc bị cảm mạo, tin tức tố của Omega sẽ không ổn định, Nhan Thanh sợ Lý Chuẩn phát hiện ra manh mối, nói ngủ ngon với Lý Chuẩn xong liền lấy lý do mình bị cảm chóng mặt, nhanh chóng đi vào phòng ngủ trốn.

Cũng may, may mắn là trời vẫn phù hộ.

Cả đêm bình an không có việc gì, buổi sáng tỉnh lại, Nhan Thanh cảm mạo cũng đỡ được bảy tám phần.

Cậu từ trên giường bò dậy, trên đầu có một sợi tóc vểnh lên.

Sau đó mơ hồ nghe thấy thanh âm gõ cửa.

Nhan Thanh vừa ngáp vừa đi ra ngoài, nhìn thấy chăn trên sô pha mới nhớ tới tối hôm qua Lý Chuẩn ngủ lại.

Nhan Thanh ở phòng khách nhìn một vòng, không nhìn thấy Lý Chuẩn, còn tưởng rằng Lý Chuẩn tỉnh dậy liền đi về, có chút vui vẻ, như vậy cậu không cần ở cùng một chỗ với hắn nữa rồi.

Kết quả lúc cậu đi qua phòng khách, chuẩn bị lấy nước uống liền thấy một hai ba bốn năm sáu bạn học chen đầy huyền quan trong nhà.

Lý Chuẩn đứng ở trước đám người, bộ dạng mới vừa tỉnh ngủ, quần áo có hỗn độn, tóc cũng có chút lộn xộn, trên cổ còn có một điểm đỏ khả nghi như là vết dâu tây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net