Chương 77. Bốn mươi phút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

22/06/2023

Tác giả: Trẫm Vạn Tuế

Editor: Lục Quy

Beta: ninhmeo
-----------------------

Lý Chuẩn thu tin tức tố lại, nhưng chăn đệm vẫn có mùi hương chanh thanh đạm, đây là phần tin tức tố còn sót lại.

Nhan Thanh ngửi mùi hương này, có chút xúc động.

Một lát sau.

Nhan Thanh hoảng sợ phát hiện thân thể mình có biến hoá.

Cậu kẹp hai chân, khóc trong lòng.

Bố đây sẽ không thành hentui chứ? Ngửi tin tức tố thôi cũng có thể xúc động như vậy, nếu lớn mật thì có phải trực tiếp làm Lý Chuẩn luôn không?

Nhan Thanh lặng lẽ xốc chăn lên, nhưng Lý Chuẩn bên cạnh đang trở mình, Nhan Thanh sợ tới mức kéo chăn xuống, nuốt nước miếng, thân thể dần trở nên cứng đờ.

Nhưng dù vậy, nơi có nhiều tinh thần vẫn tiếp tục có nhiều tinh thần.

Nhan Thanh hít hít mũi, khóc không ra nước mắt.

Cậu lặng lẽ nghiêng đầu, lén liếc mắt nhìn Lý Chuẩn một cái, lại vừa vặn đụng trúng tầm mắt Lý Chuẩn, Nhan Thanh sợ tới mức nhanh chóng quay đi, gắt gao nhìn chằm chằm trần nhà, nhỏ giọng nói: "Sao cậu vẫn chưa ngủ?"

"Ừm." Lý Chuẩn đè nặng tiếng nói, không dám nói quá nhiều, e sợ thanh âm sẽ làm lộ cảm xúc của hắn.

Nhan Thanh còn chưa chú ý tới biến hoá của Lý Chuẩn, trong đầu chỉ có thanh tâm kinh, muốn áp tà hoả trên người xuống.

Xong con bê.

Bố đây thật sự thành hentui.

Nhan Thanh nhịn trong chốc lát, cảm thấy Lý Chuẩn bên cạnh không tiếp tục động đậy, cậu lặng lẽ dịch ra xa, muốn tự lực cánh sinh.

Tay cậu còn chưa có sờ lên.

Sau lưng cậu lại dán lên một nguồn lực.

Lý Chuẩn nắm lấy tay Nhan Thanh.

Thân thể Nhan Thanh cứng đờ, nhỏ giọng nói: "Cậu, cậu cầm tay tôi làm gì?"

Cậu gấp đến độ sắp khóc ra.

Làm loại chuyện này còn bị bắt tại trận, xấu hổ chết đi được!

Giọng Lý Chuẩn khàn khàn: "Tôi giúp cậu."

Thanh âm Nhan Thanh còn có chút nhè nhẹ nức nở, muốn tránh ra, nói: "Không......"

Chữ "không cần" còn chưa nói xong, cậu đã cảm nhận được biến hoá của Lý Chuẩn.

Trời ạ, hôm nay trước sau gì cũng gặp nguy.

Không chỉ có như thế, cậu còn muốn che chở bụng để Lý Chuẩn không phát hiện cho nên không dám dùng sức giãy dụa, sợ không cẩn thận làm Lý Chuẩn sờ tay lên bụng mình.

Nếu Lý Chuẩn sờ vào bụng cậu thì chuyện có bé con chắc chắn sẽ không giấu được.

Muốn giữ được áo choàng, thì phải ngoan ngoãn cho hắn táy máy tay chân, Nhan Thanh muốn khóc..... Cuối cùng biến thành khóc thật.

Viền mắt đỏ lên, muốn bao nhiêu xinh đẹp có bấy nhiêu xinh đẹp.

Nhan Thanh sờ đến tủ đầu giường, nhanh tay ném khăn giấy đưa cho Lý Chuẩn, mặt đỏ như táo, không cần sờ cậu cũng cảm thấy mặt mình nóng lên.

Cậu không dám nhìn mặt Lý Chuẩn, chỉ là đưa khăn giấy qua, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cho cậu."

Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp của Lý Chuẩn, mặt Nhan Thanh ngày càng nóng lên, xấu hổ đến mức muốn chôn mặt vào chăn bên dưới.

Ngay khi cậu xấu hổ đến mức không dám gặp người khác, chăn phía sau lưng bỗng nhiên động đậy, theo sau là một chỗi tiếng động nhẹ.

Nhan Thanh nhịn không được tò mò, lặng lẽ nhìn qua, nhìn thấy Lý Chuẩn đang xuống giường.

Tầm mắt hai người chạm nhau.

Nhan Thanh còn chưa hỏi nguyên do, Lý Chuẩn đã nói: "Tôi đi WC, cậu ngủ trước đi."

Mặt Nhan Thanh nháy mắt bị thiêu chín.

Bây giờ đi toilet, không cần nghĩ cũng biết hắn định làm gì.

Nhan Thanh giấu nửa khuôn mặt vào chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như mực, làn da trắng nõn nà nay càng thêm đỏ.

"Cạch." Nghe tiếng khoá toilet lại, hầu kết Nhan Thanh lăn lăn.

Cậu trộm nhìn thời gian, bây giờ là mười giờ tối.

Nhan Thanh xốc chăn lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp nghẹn đến đỏ bừng, ánh mắt lướt qua phòng tắm.

Cậu nhịn không được nghĩ: Lý Chuẩn rốt cuộc cần bao lâu sẽ ra?

Nhan Thanh cảm giác đêm nay mình sẽ mất ngủ.

Mười giờ bốn mươi phút, phòng tắm truyền đến tiếng nước.

Nhan Thanh tính thời gian, suốt 40 phút.

Thật lâu.

Cậu nghĩ lại vừa rồi mình còn chưa đến mười phút, cúi đâu tức giận mắng: "Mày cũng thật có tiền đồ!"

Dễ dàng thua trận như vậy.

Nhan Thanh cho rằng đêm nay mình sẽ mất ngủ, kết quả không đợi Lý Chuẩn đi ra cậu đã ngủ say rồi.

Lý Chuẩn đi ra, nhìn thấy một bé dễ thương đang đá chăn.

Một chân tùy tiện gác lên chăn, hai tay mở ra, vạt áo hướng lên trên làm lộ ra bụng nhỏ.

Lý Chuẩn nhíu nhíu mày, lau khô nước trong tay xong, khẩn trương đi vài bước đến mép giường, thừa dịp bàn tay còn nóng hổi, hắn duỗi tay nhẹ nhàng sờ vào bụng Nhan Thanh, thanh âm rất nhẹ, nói với nhóc con trong bụng: "Ba ba con luôn tùy tiện, không làm con lạnh chứ?"

Lý Chuẩn không nhịn được mà cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên bụng Nhan Thanh, nói: "Con yên tâm, ba nhỏ con tùy tiện, nhưng ba sẽ không, ba sẽ luôn bảo vệ hai người."

Mới vừa nói xong, Nhan Thanh trở mình.

Cẳng chân vừa lúc gác lên vai Lý Chuẩn, dẫm lên người hắn cũng không tỉnh, sờ vào cái bụng đang ngứa ngứa, lại tiếp tục ngủ say sưa.

Lý Chuẩn đắp chăn lại cho Nhan Thanh, đứng dậy đi ra ngoài uống ly nước lạnh, khi về ngồi trên ghế bên mép giường hồi lâu mới leo lên giường nằm.

Hắn mới vừa nằm xuống, Nhan Thanh đã tự động lăn sang, gối đầu lên cánh tay Lý Chuẩn, cái mũi giống như chó con củng tới củng đi, ngửi được mùi yêu thích xong lại tiếp tục ngủ khò khò.

Lý Chuẩn vất vả lắm mới để mình buồn ngủ cuối cùng không cánh mà bay.

Hắn nhìn người trong lòng ngực, thấy khuôn mặt xinh đẹp kia gần trong gang tấc, nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Nhóc thối này thật biết cách làm khổ người mà."

Cuối cùng hắn hôn lên trán Nhan Thanh một cái, ôm người chặt hơn, nhắm mắt ngủ.

Có lẽ là tiếng hít thở bên tai quá bình tĩnh, có lẽ là giờ phút này quá hạnh phúc, bất tri bất giác Lý Chuẩn cũng nặng nề ngủ say.

Ngày hôm sau, người dậy sớm nhất là Từ Khải.

Từ Khải lên phía trước, sau đó quay lại giường.

Khi y ra cửa đi một vòng, không thấy một bóng người, muốn đi gõ cửa phòng ngủ thì lại sợ mình giống như mấy cảnh phim kinh điển, gián đoạn chuyện tốt nào đó, rất nhiều lần đi đến cửa nhưng lại phải nhẫn nại.

Không thể quấy rầy.

Không thể làm phiền.

CP fan vạn tuế.

Từ Khải đứng ở phòng khách, hít đất mười cái, chảy rất nhiều mồ hôi, đi lên vẫn chưa thấy người đi ra, y nhìn chằm chằm phòng ngủ vẫn đang đóng chặt, trong đầu lại bắt đầu YY.

Đầu Từ Khải bắt đầu lái xe.

Trong phòng ngủ.

Nhan Thanh ngửi tin tức tố của Lý Chuẩn đi vào giấc ngủ, ngủ vô cùng thoải mái, thậm chí còn mơ mình đi vào một vườn chanh, cậu ở bên trong nấu ăn dã ngoại, đọc sách, chơi game, lăn qua lăn lại...... Lăn lăn, lăn vào lòng ngực một người.

Người nọ ôm chặt eo cậu, còn hôn cậu vài cái, làm cho cả người cậu đều là nước miếng.

Nhan Thanh thấy không rõ mặt đối phương, chỉ có thể ngửi được trên người đối phương nồng nặc mùi chanh.

Khi Nhan Thanh nỗ lực muốn mở mắt nhìn rõ đối phương là ai.

Cậu tỉnh dậy.

Khi mở mắt ra, đúng lúc đối mặt với khuôn mặt đẹp trai của Lý Chuẩn.

Tối hôm qua Lý Chuẩn ngủ trễ, động tĩnh khi Nhan Thanh ngủ dậy cũng không đánh thức hắn.

Ban đầu Nhan Thanh còn cảm thấy vô cùng kinh dị, sau đó cậu phát hiện mình tư thế ngủ của mình không hề đứng đắn, giống như bạch tuộc quấn lên cả người Lý Chuẩn.

Cho nên là, tối hôm qua khi cậu ngủ say, tự mình lăn vào lòng Lý Chuẩn?

Nhan Thanh không hề nghi ngờ khả năng này, bởi vì tối hôm qua trước khi ngủ, cậu có xúc động muốn lại gần hắn vì tin tức tố.

Nhưng cậu lại khống chế được, nhưng không nghĩ tới khi ngủ say mình lại không an ổn như vậy.

Nhan Thanh cảm thấy mặt mình bị ném qua nhà bà ngoại luôn rồi.

Vì không để cho Lý Chuẩn phát hiện một màn xấu hổ này, Nhan Thanh cẩn thận muốn tách ra.

Khi cậu nghĩ mình sắp thành công, Lý Chuẩn tỉnh.

"Chào buổi sáng." Thanh âm Lý Chuẩn khi mới tỉnh dậy có chút khàn khàn, nhưng lại gợi cảm hơn so với bất cứ khi nào.

Nhan Thanh thiếu chút nữa lỗ tai mang thai vì thanh âm này.

"Chào buổi sáng."

Nhan Thanh không hề do dự, nhanh chóng chạy qua mép giường bên kia, ngồi dậy.

"Tôi đi rửa mặt trước."

Nhan Thanh chạy trốn như bay.

Nhan Thanh cảm thấy cả phòng ngủ đều là mùi hương của Lý Chuẩn, cậu sợ mình sẽ ỷ lại vào tin tức tố của hắn, nhanh chóng rửa mặt, tóc cũng chưa chải đã vội chạy ra ngoài.

Từ Khải còn đang tập squat ở phòng khách, chờ đến khi đếm đến lần thứ hai mươi, cửa phòng ngủ rốt cuộc cũng mở ra.

Từ Khải vui mừng nhìn qua, chạm mắt với Nhan Thanh, nhìn đến đầu tóc lộn xộn của cậu.

Còn có áo ngủ lộn xộn.

Éc éc.

Thật kích thích.

Từ Khải điên cuồng lái xe trong đầu.

"Nhan ca, chào buổi sáng." Từ Khải cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với Nhan Thanh.

Nhan Thanh nghe câu chào buổi sáng xong liền phản xạ có điều kiện nhớ đến giọng nói trầm thấp kia, da gà đều nổi lên.

Cậu chà xát cánh tay đang nổi da gà, đi nhanh vài bước vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, cầm một lon nước có ga ra, mở nắp uống.

Chất lỏng lạnh như băng, mang đi đa số nhiệt lượng trong người.

Nhan Thanh cảm giác cổ khô nóng trong thân thể cũng hoà hoãn.

-----------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net