Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc trước trong nhà hai vị phụ thân không đồng ý hắn ở ký túc xá, sợ con trai Omega nhà mình tính tình thẳng thắng không hợp cùng người ở khã chung, lo lắng cậu sẽ dễ bị ăn hiếp. Về sau là đứa con cả Dư Sênh vỗ ngực đảm bảo sẽ chiếu cố tốt em trai, còn nói Dư Đường cũng nên học giao tiếp, tiếp xúc với xã hội .

Lúc đó hai vị phụ thân mới miễn cưỡng đồng ý cậu thử ở một học kỳ. Quả nhiên, điều họ lo lắng cũng không phải là dư thừa, trong suốt một học kỳ, Dư Đường chỉ dùng một nửa thời gian ở tại ký túc xá.

Vẫn như cũ không thích tham gia những hoạt động mà lớp tổ chức, ngay cả bạn bè cũng không làm quen với người nào.

Khu ký túc xá của đại học A là kiểu một phòng gồm bốn người, Dư Đường ở căn phòng kia có bạn chung phòng đều là Omega. Đưa chìa khoá vừa muốn mở cửa liền thoáng nghe thấy tên của mình.

"Nghe nói Dư Đường đang xin trường cho tạm nghỉ học rồi? Là vì đang mang thai sao?"

"Không phải sao? Học trưởng Tô là bị bức hôn nha. Năm ngoái còn ở trước mặt của mọi người đã làm cho Dư Đường khó xử, các ngươi đều quên rồi sao?"

“Nhìn hắn lạnh như tảng băng di động vậy, trên giường khẳng định khi làm đơ như cái xác vậy. Khó trách học trưởng sau khi kết hôn lại thường xuyên ra ngoài uống rượu mua vui.“

“ Cũng đúng! Dư Đường tuy có gương mặt ưa nhìn, chỉ là nhìn dáng vẻ khô cằn gầy yếu của hắn kìa. Nếu ta là học trưởng chắc cũng phải uống say mới có thể ra tay được."

"Ha ha coi như hắn có thai thật đi. Cơ mà học trưởng cũng chưa chắc muốn hắn sinh con cho mình. Bởi vì sợ nhất là sinh ra lại là cái mặt đơ như hắn thì phải làm sao bây giờ? Đây chính là sợ ảnh hưởng gen của gia tộc mình đó!”

"So sánh như vậy thì ta tình nguyện nhường học trưởng cùng Hà Linh học tỷ để bọn họ ở cùng một chỗ. Ta thua cũng thua tâm phục khẩu phục nha."

“Các ngươi mau dẹp ý nghĩ đó đi. Không bằng mấy người chúng ta tổ chức tiệc rủ học trưởng tham dự. Nghe nói hắn thấy tham gia mấy vụ đấy lắm! Không chừng một trong số chúng ta sẽ được ngủ cạnh hắn cũng không tệ.”

Ba bạn học Omega càng nói càng lố tự chọc nhau, toe toét không nhịn được cười.Dư Đường đứng tại cửa nghe trong chốc lát. Nhân lúc bọn họ tiếng cười chưa ngừng liền mở cửa đi vào.

Trong phòng thoáng chốc lặng ngắt như tờ, bạn bè cùng phòng làm bộ mình đang bận làm việc riêng. Dư Đường nhanh chống tìm quyển tập tranh, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi ký túc xá.

Thẳng đến khi ngồi ở phòng học trong văn phòng, Dư Đường ôm tập tranh trong tay, lúc này có chút run run, bàng hoàng về việc đã xảy ra khi nãy.

Thầy Lý cho cậu rót chén trà nóng, lo lắng hỏi: "Có phải là không thoải mái phải không? Thầy dẫn trò đi phòng y tế nghỉ ngơi nhé?"

Dư Đường cứng cổ lắc đầu.

"Đứa học trò này... " Thầy Lý thở dài, nói:

"Nếu trò có một nửa sự thẳng thắn như anh trai của trò thì thật tốt."

Bởi vì Dư Đường cùng Dư Sênh đến kỳ phân hóa ra một đứa là Alpha, đứa còn lại là Omega chung quan hệ. Vì là song thai nên hai huynh đệ từ nhỏ đến lớn rất ít bị người lấy ra so sánh. Dư Đường chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn thầy.

Thầy Lý nói rõ chi tiết nói: "Dư Sênh nói quá nhiều, miệng nói thì tay chân liền không chịu ngồi yên. Còn trò đây, cái gì cũng không nói ra, đều đặt ở trong lòng, cũng không sợ nhịn quá sẽ đau bao tử sao?“

Dư Đường lắc đầu, chậm rãi nói: " Em không có."

Thầy Lý tiếp lời: “ Vậy bây giờ trò đi nói cho Tô Sóc biết là trò đang mang thai đi. Cần sự quan tâm của hắn.“

Dư Đường không lên tiếng, dùng trầm mặt im lặng .

Thầy Lý tiếp tục khuyên nhủ: “ Tô Sóc nhìn có vẻ không đáng tin cậy nhưng thật ra tính tình rất tốt. Nếu trò không nói ra thì làm biết hắn muốn gì chứ?“

"Anh ấy không nguyện ý kết hôn với em. . ." Dừng một chút, Dư Đường cúi đầu xuống, nói: "Em biết chứ."

"Trò!! Nếu trò có một nửa như anh của trò, không tim không phổi liền..."

"Em không phải là Dư Sênh, thầy Lý cũng không phải học trưởng Tô Sóc, cả hai việc này đều không giống."

Thầy Lý biết cậu quyết giữ ý mình, liền không cần phải nhiều lời nữa.
Cầm sách cùng thời khoá biểu, Dư Đường đi tới cửa, ngẫm lại lại quay đầu: " Thầy ơi, anh của em ... là thật tâm thích thầy. Em với anh ấy từ nhỏ cùng nhau lớn lên, liền có thể nhìn ra được.“

Thầy Lý sửng sốt một chút, giả bộ bất mãn nói:
“Trò thật đúng là một điểm thua thiệt đều ăn không được, trái lại dám giáo dục thầy? Không sợ ta đem bí mật nhỏ của trò ra chọc à?“

Thầy Lý là một Beta có dáng vẻ nhã nhặn nho nhã, khí chất ôn nhuận, trừng mắt đều ôn nhu giống như nước, không có chút khí chất người dạy học uy nghiêm.

Dư Đường nhịn không được cong lên khóe miệng, nói: "Em sai rồi. Đại tẩu, không nên đem sự tình của em nói cho anh trai đấy."

Chị nháy mắt đỏ mặt, nắm mặt thịt của Dư Đường, nói: “Em lên rất dễ thương, về sau thầy không muốn nhìn thấy em xụ mặt nữa. Nhớ kỹ cười nhiều một chút!"

Trong thời gian chờ Tô Sóc ở cổng trường, Dư Đường quay mặt vào tường tự tập mỉm. Không thẻ nhìn thấy vẻ mặt của mình bây giờ cười như thế nào. Lần đầu tiên cậu cảm thấy không có di động thật bất tiện.

Luyện cũng đã luyện rồi, chờ cũng đã chờ mỏi chân rồi. Mặt trời đã ngã về phía Tây đang lặng lẽ khuất núi cũng chưa thấy bóng dáng của Tô Sóc. Trường học đánh chuông gõ vang sáu lần, Dư Đường ôm một xấp nặng nề sách, trở vào trong sân trường tìm người. Hội học sinh không còn ai, sân trường không một bóng người, sân vận động cũng vậy. Đến lớp tìm Tô Sóc cũng không thấy ai cả. Dư Đường gấp đến hoảng, chạy trên đường cản vài bạn học, hỏi họ cho cậu mượn điện thoại gọi cho Tô Sóc.

Tiếng chuông vang một hồi lâu cũng không có người nhấc máy nghe.

Dư Đường vội vàng nhìn xung quanh, ngẫu nhiẻn nhìn thấy một bạn nữ Omega đang sóng vai đi cùng Tô Sóc. Hắn cũng không có ý định giữ khoảng cách, hình như còn đang thì thầm nói gì đó với cô ấy.

Thì ra cô gái ấy chính là Hà Linh học tỷ hay được mọi người hay nhắc đến là rất xứng đôi với học trưởng Tô Sóc.

Dư Đường không biết mình đã đi như thế nào để đến nhà ăn, thời điểm đứng trước mặt Tô Sóc, hắn cùng Hà Linh đang nói đến cái gì khiến cả hai rất vui vẻ sự. Thấy cậu xuất hiện rất không cao hứng: "Làm sao cậu tới đây?" 

Tô Sóc thu hồi nụ cười trên mặt ,  cau mày, nói: "Tôi ở chỗ này có việc chưa giải quyết xong, cậu ra ngoài chờ tôi." Dư Đường đứng bất động, Hà Linh bịt mũi lại lui về sau một bước: "Ấy. Thì ra núi băng nhỏ lại có máu ghen không nhỏ nha?"

Tô Sóc cũng phát giác được chuyện gì đang xảy ra. Dư Đường đang phóng thích tin tức tố, không phải loại tin tức tố của cậu thường ngày mà hương vị trở nên có chút sắc bén cùng uy hiếp đối phương. Bình thường Alpha áp chế tình địch hoặc là Omega dụ hoặc Alpha mới có thể làm như vậy.

Vậy mà Omega ốm yếu này dám ttùy tiện phóng thích tin tức tố đối với  thân thể có hại không có lợi.Tô Sóc tiến lên ngăn cậu lại , nói: "Cậu tới đây làm gì? Đi ra ngoài trước đi."

Dư Đường thuận thế giữ chặt cánh tay của hắn, khan giọng nói: "Cùng nhau trở về."

"Cậu đi trước, một chút nữa tôi trở ra...."

Dư Đường bướng bỉnh dùng sức, không nói lời gì lôi kéo hắn đi ra ngoài.

Tô Sóc sao có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ mà người khác sắp đặt. Dùng lực cánh tay hất ra tránh sự lôi kéo Dư Đường khiến cậu theo quán tính văng ra, lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống.

Sau đó liền bị học viên trong nhà ăn chụp hình liên tục, thi nhau đăng lên diễn đàn của trường. Bỗng chốc trở thành tiêu đề tìm kiếm, bàn luận sôi nổi nhất trường.

Chỉ thấy Dư Đường cầm trong tay tập sách hung hăng ném tới người Tô Sóc. Góc sách sắc bén sượt qua tay áo của hắn tạo ra hai vết xước dài, vết thương đỏ đến như muốn rướm máu.

Tô Sóc mở mắt vì kinh ngạc, giơ lên cánh tay nhìn thoáng qua, quát: "Cậu bị thần kinh à?"

Dư Đường nghĩ trước tiên xem xét vết thương của Tô Sóc, lại bị hắn hung nhìn khiến cậu không dám bước đến, khuôn mặt nhỏ nhắn bây giờ đã trắng bệch như tờ giấy. Lồng ngực kịch liệt đập thật đau, cậu thở hổn hển mấy cái, sau đó quay đầu bỏ đi.

Hà Linh đứng bên cạnh lắc chậc chậc cảm thán, từ trong balo lấy ra một cái băng dán cá nhân đưa cho Tô Sóc: "Chịu đựng dán tạm vậy đi, nhanh đuổi theo người ta. . ."

Tô Sóc mắt nhìn trừng trừng theo dáng vẻ bỏ chạy của Dư Đường, tức giận nói: "Đuổi theo cái đ*o !"

Hà Linh bĩu môi: “Không đuổi theo thì đừng hối hận . Nói rồi dụi dụi mắt nói : “Núi băng nhỏ của nhà mi giận lắm rồi đấy!“

.

.
.
.

Heana có lời muốn nói:

Các cậu đã thấy khó chịu chưa? Nếu đã thấy khó chịu thì xin mời quay xe ngay tại đây. Càng về sau thì càng muốn dùng dao phóng lợn hơn thôi.

Mình không có ý định dùng bột giặt ABA để tẩy trắng cho Tô Sóc.

Nhìn chung thì Tô Sóc của bây giờ chưa nghĩ đến việc nghiêm túc yêu một người. Càng không biết đối xử với Dư Đường ra sao vì hắn vốn không chấp nhận cuộc hôn nhân không có tình yêu từ hai người.

Dư Đường thì ngốc quá. Yêu một người không yêu mình còn làm ra chuyện cho hai nhà khó xử, cả cậu cũng mang tiếng xấu cho mình. Nên chuyện gì đến thì cũng phải đến thôi.

.
.
.

[ "Gặp đúng thì hoan hỉ, gặp sai thì sầu bi

Đi đúng thì dài lâu, đi sai thì ly biệt." ]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net