Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya tại phòng bệnh, Tô Sóc vẫn không thể nào gọi điện thoại được cho Tô Nghiên, hùng hùng hổ hổ đưa di động vỗ lên bàn. Cái vỗ này kinh động trên giường bệnh của Omega nhỏ này, Dư Đường lại vô ý biết hắn ở hướng bên cạnh liền nhích gần lại, trong miệng nhỏ lẩm bẩm vài câu không rõ nghĩa, càng nhìn giống như đang làm nũng.

Đã lâu lắm rồi, hình như từ đêm đầu, tiên của hai người họ cho đến nay Dư Đường ở trước mặt hắn không ngoan có như vậy. Người khác không dễ gì được hắn đặc biệt trân quý, Tô Sóc thấy vậy bèn dùng bông tâm dính một chút nước, cho lên môi cậu lau đi vết máu đã khô lúc ở nhà cậu đã cắn tới ra máu. Nhìn Omega nhỏ đang nằm trên giường này gầy đến nỗi chỉ còn gương mặt và môi xem như còn có chút thịt.

Tô Sóc nhìn trong chốc lát, quỷ thần xui khiến lại đưa tay đi sờ mặt của cậu, ngón tay vừa muốn đụng phải làn da, lại nghĩ tới cái này Omega nhỏ này đã cùng thằng Tô Nghiên thân mật, trong bụng còn mang con của nó mà cắn răng thu tay về chỗ cũ. Nghĩ thầm mình đã tạo nghiệp gì mà nghiệt ngã đến vậy.

Bên mũi bây giờ quanh quẩn lấy Omega nhỏ hương vị tin tức tố ngọt lịm, Tô Sóc tại phòng bệnh ngồi trên ghế chịu đựng nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát. Buổi tối hôm qua bận bịu ngủ không ổn giấc nhưng mà càng mệt mỏi lại càng là ngủ không được, không biết có phải hay không mà thời gian lâu ngày không có cùng Omega này ngủ cùng một chỗ. Trong đầu như khua chiêng gõ trống tinh thần cực kì tỉnh táo.

Mắt thấy Dư Đường ngủ được an ổn, ban đêm ở bệnh viện lại có y tá kiểm tra phòng, Tô Sóc liền rời khỏi bệnh viện. Đến khách sạn gần đó đặt một phòng để ngủ cho thoải mái , tiện tay chỉnh đồng hồ báo thức thành tám giờ sáng, sau đó ngã đầu vào gối chìm vào mộng đẹp.

Trời mới vừa tờ mờ sáng lúc này Dư Đường mở mắt ra nhìn trần nhà chằm chằm tuyết trắng nửa ngày. Lúc kiểm tra phòng buổi sáng thì bác sĩ đẩy cửa tiến vào, nghe tiếng động cậu mới thu hồi ánh mắt, chậm rãi quay đầu hướng ra cửa nhìn.

"Tỉnh rồi?" Bác sĩ nhìn xung quanh phòng, hỏi: "Tiểu tử thúi kia đâu?"

Dư Đường muốn nói chuyện, hé miệng chỉ phát ra mấy tiếng khàn khàn, giọng khô khốc, bác sĩ thấy vậy rót cho cậu ly nước, đỡ Dư Đường ngồi dậy cho cậu uống một ít, ngồi bên cạnh mắng: "Đã bảo hắn trông coi cậu cho tốt thì liền chạy mất dép. Còn cái thái độ đánh chết không thừa nhận đứa bé này là của hắn. Lần này chứng cứ bày ở trước mắt để tôi nhìn hắn còn muốn làm sao chống chế cãi cùn với tôi!"

Uống xong nước, Dư Đường nhận báo cáo xét nghiệm mà bác sĩ đưa tới.

"Tôi làm ở khoa sản nhiều năm như vậy, tin tức độ xứng đôi độ cao ở vợ chồng đã thấy nhiều rồi. Cho tới bây giờ chưa thấy qua cặp phu phu nào giống hai người các ngươi mà xác suất cao như vậy đâu. Đến chín mươi chín phần trăm đấy. Chậc! Cái này chỉ cần vừa thấy đã yêu, dám cá không phải hắn không có đi? Tựa như ông trời sinh ra hai người là để dành cho nhau giống như chỉ cần một cái liếc trong đám đông liền nhìn thấy rõ đối phương. Đúng là trách không được tại sao cậu lại chết sống không chịu cùng tên kia để hắn và hài tử phải xa cách." Bác sĩ cười ha hả nói: "Nếu là tôi cũng không chịu, tôi nhìn thấy tiểu tử kia cũng không phải đối với cậu không có tình, khẳng định là đang hiểu lầm chuyện gì. Cậu cùng hắn tốt nhất là ngồi xuống nói chuyện một chút, không lẽ ngay cả cốt nhục của mình còn có thể không nhận sao? Đây chính là duyên phận trời định nên đôi phu phu trẻ mới về ở cùng nhau như các cậu cũng đừng đùa lung tung."

Đối mặt nữ bác sĩ đang làm cách mạng tâm lý về hôn nhân thì thái độ Dư Đường hoàn toàn ngược lại cao hứng không nổi.


Cậu đương nhiên biết tin tố xứng đôi rất quan trọng, rất nhiều cặp bạn đời muốn ở bên nhau sẽ đến bệnh viện để kiểm tra về xứng đôi độ giữa họ, nếu như không thích hợp, thậm chí sẽ giải quyết đặt dấu chấm bằng cách dứt khoát kết thúc mối quan hệ này tránh để sau này chôn xuống tai hoạ ngầm cho hôn nhân.

Thế nhưng mà mình cùng hắn...

Dư Đường nhìn chằm chằm trên giấy "99%", đến khi trước mắt bị bịt kín một tầng hơi nước, nước mắt tràn dần dần khoie đôi mắt khiến mọi thứ đều mơ hồ, linh hồn ậu bây giờ như đang bay vào một nơi nào đó xa xôi.

Thì ra điều hấp dẫn cậu cảm thấy an ủi là đến từ nơi này.

Trên người cậu còn giữ lại mùi hương của Tô Sóc, nhắc nhở Dư Đường chuyện phát sinh xảy ra trước khi bản thân rơi hôn mê. Alpha nhà người ta đều là biết cách khống lượng tin tức tố để trấn an cho Omega của mình, cẩn thận mọi chuyện chỉ sợ có cái sơ xuất sẽ khiến Omega nhà mình cảm thấy bất an. Chỉ có cậu là bắt buộc tiếp nhận số lượng lớn tin tức tố nông nặc mùi khống chế, trả thù đến từ Alpha mà cậu đem lòng yêu.

Tin tức tố của Tô Sóc thật sự cực kỳ mê người, giống như lúc mới gặp để cậu vừa mới tới gần liền không tự chủ được luân hãm bước vào mà hiện tại tất cả đã không phải giống trước đó nữa. Mọi chuyện nối tiếp đến ngày hôm nay đã biến thành một sợi dây thừng rắn chắc, vô tình tàn nhẫn đem cậu trói buộc để cậu không cách nào phản kháng giãy dụa để mình đau đến không muốn sống nữa.

Cho dù là “Duyên phận trời định" thì cậu cũng không có cách nào khiến Tô Sóc thích mình.

Tô Sóc mang theo bữa sáng rảo bước tiến lên cửa bệnh viện lúc đến phòng thăm Dư Đường đã là mười giờ sáng.

Có lẽ là tối hôm trước cơ thể quá mệt mỏi nên ngủ một giấc thật sự say, điện thoại chuông báo cũng không thể làm hắn làm tỉnh dậy.

Đi tới khu nội trú dành riêng cho bệnh nhân, Tô Sóc nhấn nút thang máy đi xuống tầng dưới rồi rẽ hướng ra sảnh ở tầng hai của bệnh viện, đi tới trước cửa phòng bệnh bèn rướn cổ lên cách tấm cửa sổ thủy tinh nhìn quanh phòng thì vừa vặn đụng phải Tô Nghiên.

Tô Sóc trực tiếp ném đồ trong tay nhanh chóng nắm chặt Tô Nghiên rồi xách cổ áo y hướng trên tường nói: "Tiểu tử thúi. Mày còn dám dám tới đây ?"

Tô Nghiên bị bóp cổ, thở gian nan nói: "Không phải... Không phải anh gửi nhắn tin. Để cho tôi tới sao?"

"Mày nghe tao nói cho kỹ này. Còn không thấy vui à?" Tô Sóc nắm lấy tóc Tô Nghiên để đầu của y rời đi mặt tường sau đó đập thật mạnh vào tường, phát ra "Phanh" một tiếng vang thật lớn, quát: "Người ta mang con của mày. Vậy mà mày không chăm sóc cũng không dỗ dành. Ngược lại là chạy nhanh là giỏi!"

Tô Nghiên bị đầu đâm vào tường đến mức váng đầu mắt hoa cả lên, càng nói không rõ ràng lắm: "Cái ... Cái gì... Cái gì con ai?"

Có đi ngang qua bác sĩ y tá tới can ngăn hành vi gây mất trật tự tại bệnh viện còn nhắc nhở bọn họ giữ yên lặng.Không khí thoáng bớt mùi thuốc súng, không lâu sau đã thấy Tô Nghiên đem người nâng lên trong góc khuất ở hành lang thoát hiểm, cả hai người không nói lời liền lao vào đánh nhau bất chấp .

Cuối cùng là Tô Nghiên không thắng nổi Tô Sóc đã có kinh nghiệm đánh nhau ở phương diện này vô cùng phong phú. Tô Nghiên bị Tô Sóc dùng lực kìm lấy hai tay của mình bắt chéo ra sau lưng đè lên cánh tay rồi chất vấn:  "Mày còn dám nói đứa nhỏ trong bụng của Dư Đường không phải mày à ?"

Tô Nghiên không hiểu sao đã liên tiếp hai ngày đều bị Tô Sóc  đánh bầm dập, mới vừa rồi còn ngay trước mặt của nhiều người như vậy bị đánh. Lúc này y muốn động đậy cũng không thoát được. Bộ dạng phách lối ngày hôm qua đều bị quét sạch, tuy có hơi sợ nhưng vẫn cộc tính nói: "Không phải tôi."

Tô Sóc thấy Tô Nghiên nhất quyết không nhận trách nhiệm của bản thân liền như hung thần  muốn đập thằng nhãi này một trận nữa. Tô Nghiên thấy vậy bất đắc dĩ, nghĩ không giấu nổi nữa nên đem toàn bộ sự việc nói ra: "Tôi nghĩ là sẽ có thể cưa được đại tẩu nhưng cậu ta đối tôi lúc lạnh lúc nóng nhìn thế nào cũng rất kỳ quái... Nói đến đây thì thật ra tôi với cậu ta mới quen biết nhau cùng nói chuyện đôi câu. Làm sao thân đến nỗi chiếm được báu vật như vậy ? Vậy thì đứa nhỏ kia làm sao có thể là con của tôi được."

Tô Sóc hiểu rất rõ mình tính cách của thằng em trai cùng cha khác mẹ này. Nhìn qua liền thấy ngây thơ, lại có máu hiếu chiến, lấy mạnh hiếp yếu luôn tự cho là mình thông minh. Từ nhỏ đã thích đoạt lấy đồ vật mà hắn có để làm thú vui khiến hắn càng là quan tâm món đồ trong tay thì Tô Nghiên càng muốn cướp. Cho nên lúc trước có mấy ngày bận rộn rồi né tránh Dư Đường nên hắn không có lên núi. Cũng không phải là vì trốn tránh tình cảm của Dư Đường, Tô Sóc làm vậy là muốn để Tô Nghiên biết hắn đối Dư Đường không hứng thú, từ đó để Tô Nghiên tự động từ bỏ cậu.

Cho nên khi Tô Sóc nhìn thấy hai người bọn họ ôm ấp cùng nhau ở chung một chỗ thì hắn đầu nóng lên, sóng não bị chập mạch bắt loạn thông tin khẳng định quan điểm của mình là "Đứa con này là của Tô Nghiên" . Khi đó Dư Đường có giải thích như thế nào thì đến một chữ đều không thể nào chạm vào não hắn được.

Trên đường chạy tới phòng bệnh thì đầu hắn trước nay chưa từng thấy loạn xì ngầu đến vậy. Không phải Tô Nghiên, vậy thì đứa nhỏ đó là con ai? Bên người Dư Đường không giống có người khác ở bên ngoài.

Hắn nhớ tới hôm qua Dư Đường để hắn sờ bụng, nhỏ giọng nói "Anh" . Bỗng nhiên lại nghĩ đến Giang Khả Trừng đưa cho hắn nhìn mang thai kiểm báo cáo, trên đó viết "Mang thai 18 tuần" xem như đúng là trùng vào khoảng thời gian này mà mang thai.

Khi đó hắn uống say nên hơi mơ màng, bây giờ tỉnh táo mới nhớ kỹ lại chuyện cũ. Giang Khả Trừng nói đêm hôm đó có ngủ với hắn nhưng bản thân không có ấn tượng gì với nàng. Chỉ nhớ rõ có một cơ thể nhiệt độ hơi thấp trực tiếp ngã vào lòng mình, da thịt mềm mại còn có tay nhỏ đặt trên mặt hắn vừa dìu vừa dẫn mình, hình như dáng vẻ ngại ngùng, thật giống như... Giống như lần trước Dư Đường thừa dịp hắn đi ngủ mà trộm chạm hắn cảm xúc này thật không sai 

Suy nghĩ chưa thông suốt rõ ràng thì Tô Sóc liền vội vàng đẩy ra cửa phòng bệnh.

Gian phòng bên trong trống rỗng, chỉ lưu một ít mùi hương ngọt ngào của người đã từng nằm ở đây, đưa mắt nhìn xung quanh phòng đều không tìm được bóng dáng của Dư Đường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net