Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đều không nói lời nào, sự im lặng này khiến Jeon Min càng thêm khó chịu, ông gầm lên, "Khốn kiếp! Các người là cái thá gì chứ? Tự cho mình là kẻ đứng đầu mà thoả sức che giấu bí mật ư? Tự cho mình là kẻ hùng mạnh mà thoả sức điều khiển người khác ư?"

Baekhyun thở hắt ra một hơi, quỳ xuống đất, cúi gầm mặt, cố gắng bình tĩnh đối mặt cơn cuồng nộ của Jeon Min, "Anh à, là lỗi của bọn em. Thành thật xin lỗi." Chanyeol cũng quỳ xuống.

Jeon Min đập mạnh lên bàn khiến cho mặt kính vỡ toang, máu của ông chảy ra, những vết xước dần dần hình thành. Mọi người hốt hoảng, Jeon San nói, "Anh cần bình tĩnh lại. Bây giờ không phải là lúc để kích động đâu."

Những tưởng sẽ làm Jeon Min bình tĩnh lại, không ngờ lại gây ra tác dụng ngược, Jeon Min càng tức điên lên, "Các người khiến tôi không thể biết được con trai mình hết mười tám năm nay! Các người cũng che giấu không cho tôi biết đến Woohyun! Mẹ nó! Chỉ vì lòng đố kị mà các người chia cắt gia đình tôi! Các người thật sự rất rất ác độc đấy!"

Chanyeol cắn chặt môi, hối lỗi, "Xin lỗi anh..."

"Cậu còn biết gọi tôi một tiếng anh?!!" Jeon Min đá mạnh khiến cái ghế bay thẳng vào tường, "Mẹ nó! Cậu còn coi tôi là anh cả của cậu hả? Jeon Chanyeol?! Vậy mà cậu còn che giấu chuyện này?! Các người còn có thể mặt dày nói Jungkook là con trai mình?!!"

Mọi người đều im lặng nhìn Jeon Min tức giận. Không ai dám cản ông, cũng không ai dám nói điều gì.

Jeon Min nắm chặt tay lại khiến cho mảnh thuỷ tinh đâm sâu vào da hơn, cơn đau hoàn toàn không xuất hiện, chỉ là dường như ông đã bớt kích động, "Lần này, tôi tuyệt đối không tha cho ai đâu!"

Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, một bóng dáng đi vào, "Jeon Min à, anh cũng có tư cách tức giận ư?"

Trong phút chốc, không gian trở nên thật yên ắng, ngay cả tiếng mắng chửi của Jeon Min cũng kết thúc, mọi người đều chết lặng mà nhìn người đứng trước mặt.

Là... Yang Woohyun...

Không phải y đang ở phòng bệnh ư? Tại sao y lại ở đây?

Jeon Min lập tức chạy tới, ôm chầm lấy Woohyun, không hề để ý bàn tay đầy máu của mình đang làm cho cái áo trắng đổi sang màu đỏ, "Em... là em ư? Em cuối cùng đã quay lại... Woohyun, em đi lâu quá rồi... Tôi nhớ em..."

Không còn chút sự tức giận nào, lúc này chỉ còn sự nhớ nhung vô hạn.

Woohyun cười lạnh, đẩy Jeon Min ra, y nói, "Cũng là nhờ Jeon gia mà tôi mới trở thành như bây giờ..."

Jeon Min cảm thấy tim mình đập mạnh hết mức, lòng ông tràn đầy sự chua xót. Người ông yêu thương nhất giờ đây lại nhìn ông bằng ánh mắt lạnh nhạt lạ lẫm.

Thà Woohyun nhìn ông với sự hận thù, ông còn chấp nhận được. Bởi vì những việc gia tộc gây ra cho y quá tàn nhẫn.

Nhưng, Woohyun lại nhìn ông mà không hề có cảm xúc nào. Điều đó làm ông... có chút mất mát. Woohyun không còn cảm xúc gì với ông nữa. Y hoàn toàn coi ông là người xa lạ.

Woohyun nhếch môi, nói, "Cuối cùng cũng biết được hết rồi. Anh nghĩ như thế nào về gia tộc vĩ đại của anh?"

Giọng nói y tràn ngập tư vị khinh thường. Y khinh thường sự giả tạo này! Bên ngoài làm như rất hào nhoáng, thế mà bên trong lại mục nát đến không thể nào tưởng tượng được.

Jeon Min mím môi, buông lỏng bàn tay, những mảnh thuỷ tinh rơi xuống đất tạo nên tiếng động leng keng. Tiếng động vốn nhỏ mà ngay khoảnh khắc này lại ồn ào đến không ngờ.

Nó khiến cho mọi người cảm thấy như trôi qua hàng nghìn thế kỉ. Họ phải mất một thời gian thật lâu mới chấp nhận được những sự việc xảy ra nãy giờ.

Bí mật mà bọn họ cố gắng che giấu, bí mật có thể làm cho Jeon gia phải sụp đổ. Cuối cùng, đã không thể che giấu được nữa.

Mọi thứ, có lẽ đã đến hồi kết.

Phải chăng... câu bói khi ấy đã thành hiện thực? Một cậu con trai có khả năng huỷ diệt cả Jeon gia...

Jihyo... họ cần Jihyo bảo vệ Jeon gia!

Jeon gia không thể nào sụp đổ được. Mọi công sức mà họ dành ra cho Jeon gia... có người đã dùng nửa đời, nhưng cũng có người dùng hết cả đời.

Họ thật sự không cam tâm, cuộc đời của họ là dành cho Jeon gia. Niềm tin của họ là dành cho Jeon gia.

Họ không chấp nhận được!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net