[DMRW] Cheating

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Arcadian_dream

Dịch+Beta: Mì Bát

Nhà dịch: Thất Lạc Thần Miếu

Couple: Draco Malfoy x Ron Weasley

Thể loại: Nhẹ nhàng, HE. - LƯU Ý: R18 -

Ngày đăng: 12 - 06 - 2016

Tóm tắt: "Chúng ta không thể tiến tục làm chuyện này."

Link: https://for1day.wordpress.com/2016/06/12/cheating/

--------------------------------------

"Chúng ta không thể tiến tục làm điều này."

"Gì?" Draco hỏi bằng cái chất giọng dài thượt quen thuộc của mình. Dường như chỉ nguyên những cố gắng để nói lên lời ngay lúc đó cũng cần đến một đống nỗ lực: "Chúng ta không thể tiếp tục làm gì?"

Ron khịt mũi. "Điều này, điều này -" cậu vung hai tay lên, cử chỉ dứt khoát với hy vọng rằng điều này sẽ giúp mình để truyền đạt - để định nghĩa - tính chất thực sự của bất cứ điều gì; "Chúng ta không thể làm điều này, Malfoy. Nó không đúng."

Draco nhướn mày; một nụ cười thoáng qua trên môi anh. Anh với lấy quần của mình - thứ nằm bên cạnh anh trên sàn nhà - và lục lọi tìm mấy điếu thuốc lá của mình.

"Malfoy, cậu có đang nghe tôi không đấy?"

"Tôi đang cố gắng để không làm thế đây," Draco trả lời khi một điếu thuốc chưa đốt treo lơ lửng giữa đôi môi của mình, "Nhưng em đang làm cho nó hết sức khó khăn."

"Ha ha cái con khỉ ấy." Ron lắc đầu. "Nó không phải là một trò đùa, Malfoy. Tôi nói thật đấy".

"Tôi biết. Em và mấy thứ của em - luôn quá con mẹ nó nghiêm trọng." Draco dừng lại. Anh hít vào một hơi thuốc lá sâu và dài; đầu điều thuốc sáng rực rỡ: thứ màu hổ phách thiêu đốt rực rỡ ngay cả trong luồng ánh sáng đầu chiều lúc này.

"Có lẽ em nên học cách tươi tỉnh lên đi."

Với đôi môi mím chặt, Draco thở ra; đám khói cuộn lên môi và lưỡi của anh trước khi biến thành những đường ngắt quãng, tan vào không khí.

Ron lắp bắp khi mùi cay đắng do thuốc lá của Draco chui vào trong vòm họng của mình: "Tên khốn," cậu ho sặc sụa; "Cậu biết tôi không thích điều đó, Malfoy. Hút thuốc."

"Tôi không thấy cái gì đang khiến em bận tâm, Weasley - rằng chúng ta không thể tiếp tục làm điều này," anh nói thêm chế giễu.

"Chúng ta không thể. Cậu biết chúng ta không thể." Ron thì thầm giận dữ; cậu bò dậy để đứng lên.

Cậu bị vấp.

"Không, tôi không biết. Nhưng em có vẻ rất chắc chắn về nó." Draco vẫn thoải mái ở vị trí mình đang nằm trên trên sàn nhà. Anh chuyển động. Thứ vải thô của thảm cứ chà lên cái mông trần của anh.

"Dù thế tôi chỉ chắc chắn về một điều thôi, Weasley ạ." Draco nhấn mạnh họ của Ron; giữ nó trên đầu lưỡi, quyện vào với nước bọt và bia cũ; và sự gay gắt không khoan nhượng của điếu thuốc.

"Và cái đó là cái gì?" Ron hỏi khi vùi mình vào việc thay đồ, khi cậu vội vã chộp lấy đống quần áo nhàu nát từ sàn nhà.

"Rằng tất cả những điều em nói, chả cái nào quan trọng cả."

Ron dừng lại. Đứng trên một chân khi trượt cái chân kia vào quần đang mặc dở. Cậu quay sang Draco: "Cái gì - Cậu có ý gì?"

"Mấy thứ đó không phải là vấn đề. Không phải chúng. Nhìn đi, Weasley," Draco đứng dậy và bước đến gần Ron, người đang, trong lúc này, nhảy lên có thể duy trì cơ thể của mình cân bằng khi đang cố gắng mặc quần áo.

"Thấy chưa, Weasley," Draco lặp đi lặp lại: "Em cần nó"

"Cút ra, Malfoy." Ron vấp phải cái ống quần treo lơ lửng bên chân; cậu ngã xuống và hạ cánh giữa một mớ quần áo nhăn nheo với đôi má ửng đỏ, và một tiếng uỵch.

"Kệ cho đây là gì," Draco thì thầm khi anh quỳ gối xuống bên cạnh Ron trên sàn nhà: "Dù đây là gì, em rất mẹ nó mong muốn đấy, Weasley ạ."

Draco bò về phía Ron. Những chuyển động hơi chậm chạp, như thể bản thân là một con thú rừng đang rình rập con mồi của mình. Anh rón rén luồn vào giữa hai chân của Ron: "Em cần tôi".

Bối rối, Ron nuốt xuống: trái táo Adam của cậu nhấp nhô; những tia nắng cuối cùng của ánh sáng mặt trời buổi chiều bắt lấy ánh mồ hôi trên làn da tàn nhang.

"Cút ra, Malfoy. Tôi không cần cái khỉ gì từ anh hết."

"Thấy chưa, anh nghĩ là em có đó."

"Cút ra."

Những từ ngữ thật yếu ớt, vỡ vụn và sụp đổ khi thoát ra ngoài.

"Cút ra, Malfoy," Ron cố gắng thêm một lần nữa, nhưng nó không quan trọng. Ngay cả khi cậu nói - khi miệng hình thành những từ ngữ và âm tiết rối lạo thoát ra từ miệng, cậu kéo Draco lại gần. Draco, đáp lại hành động đó bằng cách ép cơ thể trần truồng của mình lên cơ thể bán khỏa thân của Ron. Anh đẩy người lên trên cậu. Chất vải trên quần của Ron lướt nhẹ lên làn da mềm mại dịu dàng nơi dương vật của Draco; anh thở hổn hển. Giữ lấy ánh mắt của Ron khi di chuyển, Draco lướt tay trên mặt Ron. Ron quằn quại bên dưới Draco; lưng áp vào khoang ngực và hông gầy của Draco, mạnh bạo, bàn tay chống mạnh xuống sàn nhà.

Với đôi môi hé mở và hơi thở ngày càng dồn dập, Draco tiếp tục nhấn cơ thể của mình lên trên Ron. Anh ép hông của mình lên cậu, và ngay sau đó, anh có thể cảm nhận được dương vật của Ron căng cứng chọc lên người mình.

Nhịp thở của Ron sớm hòa nhịp với Draco khi họ cuốn lấy với nhau.

" Nó không đúng," Ron thở khò khè: "Nó không đúng."

"Suỵt," Draco lầm bầm, giọng điệu lạnh nhạt thường ngày thay thế bằng một tông trầm vang thú tính: "Suỵt"

Anh nghiến mạnh môi lên miệng của Ron: môi và lưỡi gặp nhau trong một sự tàn bạo tuyệt vọng khi họ níu lấy nhau; lạc lối trong những động tác kéo và đẩy, ngập trong những tiếng rên rỉ mắc nghẹn giữa cổ họng và những tiếng thở dài; đầu hàng trong những cái chạm môi vồ vập và tuyệt vời, những lần hít vào đầy phổng không khí lạnh rùng mình khi nhào bóp da thịt đối phương; lần theo từng thớ cơ và bám víu vào xương tủy.

-

Draco nâng mình dựa lên trên khuỷu tay. Anh nhìn xung quanh trong bóng tối. Đêm đã xuống; phần còn lại của ngày hôm đó anh và Ron đã trải qua cùng nhau tiêu biến trong một loạt các xâm nhập và rên rỉ mà không có ai trong cả hai nhận thức về những gì xảy ra.

Và bây giờ là đêm; và Ron vẫn còn ở đây với anh: vẫn nằm dài bên cạnh Draco trên sàn phòng chờ, với tất cả những cánh tay chân dài đầy tàn nhang và làn da nhợt nhạt.

Và bất kể những gì Ron chắc chắn sẽ nói ra: trong những phản đối sẽ đến vào buổi sáng (hoặc bất cứ khi nào cậu tỉnh táo); của những cái cớ say mê rằng điều này- thứ lừa lọc, dối trá này, bộ sưu tập lộn xộn những khoảnh khắc đánh cắp bên nhau là điều duy nhất họ có thể thực sự gọi là của riêng mình - điều này, bất kể cho nó là gì, đều sai, Ron rồi sẽ trở lại thôi.

Cậu sẽ luôn luôn quay trở lại: và Draco mỉm cười, vì anh biết, ngay cả khi Ron không hay; Draco biết rằng nó sẽ như thế.

Tuy nhiên họ đã trải qua điều đó - và tất nhiên họ sẽ tiếp tục - điều đã, đang, và sẽ luôn thế.

Hài lòng, Draco ngồi lại xuống sàn nhà. Anh dựa đầu lên trên hai bàn tay khoanh lại của mình; và thở dài.

Bên cạnh anh Ron rên rỉ; ngón tay dò dẫm trong bóng tối và những lời không thể tránh khỏi thoát ra ngay sau đó:

"Chúng ta không thể tiếp tục làm điều này."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net