[DraHar] Du hành về quá khứ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---DU HÀNH VỀ QUÁ KHỨ---

---JOURNEY TO THE PAST---

Tác giả: hiện vẫn chưa biết. (bổ sung sau)

Translater: Mạc Nghi Ảnh.

Nhà dịch: Fog--Shade

Disclamer: All Harry Potter characters herein are the property of J.K. Rowling and Bloomsbury/Scholastic. No copyright infringement is intended.

Nguồn gốc: http://hd-smoochfest.livejournal.com/138425.html

Couple: Draco Malfoy x Harry Potter.

Rating: PG-13

Tóm tắt: Harry Potter biến mất không một dấu vết sau Trận chiến cuối cùng. 5 năm sau, một giải thưởng được trao cho người tìm được Harry. Tất nhiên, Draco Malfoy tổ chức một buổi diễn thử để tìm một kẻ giống y chang Potter để huấn luyện, và sau đó lấy tiền thưởng. Không may thay, buổi duyệt thử không tốt đẹp lắm, nhưng rồi Draco tình cờ gặp một người đàn ông bí ẩn tên là Henry, người giống y chang Potter, nếu có thêm vết sẹo tia chớp trên trán.

Warning: không có gì đáng nói.

Link: https://fogshade.wordpress.com/drarry-fic/drarry-du-hanh-ve-qua-khu/

--------------------------------------

PART 2

Người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt anh là Harry Potter. Hắn có mái tóc rối y hệt, đôi mắt màu xanh lục sáng biêng biếc; hắn cũng hao hao gầy và cao, tuổi cũng tầm Harry. Nhưng sau đó Draco nhìn lên trán hắn, không hề có vết sẹo nào. Ra là một người giống hệt Potter, đúng là người giống nhất, nhưng vẫn không phải là Harry Potter.

"Xin lỗi, tối nay chúng tôi đã xong việc." Blaise lẩm bẩm, đôi mắt vẫn dán chặt vào mảnh da dê trên tay. Draco lén lút chích vào eo anh.

"Cái gì!" Blaise nghiến răng, nhưng lập tức liếc nhìn người mới đến, há họng ngớ người. Draco nhìn Blaise liếc lên trán người đàn ông, và lại cúi đầu xuống trong thất vọng.

"Xin lỗi, nhưng chúng ta biết nhau sao?" Người đàn ông hỏi, và điều đó càng chắc chắn hắn không phải Potter. Blaise có thể quên Potter, nhưng Draco thì không bao giờ.

"Không, chỉ là cậu giống hệt một người tôi từng biết," Draco trả lời, phất phất tay.

"À," Người đó đáp lại, đôi môi khô nở một nụ cười sáng bừng. "Đêm nay hai người chiếm dụng nơi này à? Tôi có thể đi, nếu các người đã đánh dấu nơi này."

"Không, chúng tôi không chiếm nơi này." Blaise hồi đáp, và nghe có vẻ như anh ta hiểu chiếm dụng nghĩa là gì; Draco chưa bao giờ nghe thấy cụm từ này. "Tôi chỉ tự hỏi làm sao cậu có thể đi qua lớp phòng ngự chúng tôi đã thiết lập."

Một thoáng bối rối lướt qua trên nét mặt người đàn ông. "Cái gì phòng ngự?"

Draco trao đổi ánh mắt với Blaise. Người này không phải là Muggle chứ? Nhưng sao có thể, khi mà hắn ta có một con Crup đồng hành. Có lẽ là một phù thủy gốc Muggle bị giữ ở thế giới Muggle bởi những cha mẹ định kiến và sợ hãi.

"Cậu tên gì?" Draco hỏi, tự động bỏ qua câu hỏi của kẻ lạ mặt.

"Henry, Henry Perth," người đó - Henry - đáp. Perth, một cái họ lạ hoắc, Draco chưa từng nghe tới, đúng là một phù thủy gốc Muggle.

"Tôi là Draco Malfoy, và đây là người hợp tác của tôi, Blaise Zabini," Draco nói, vươn tay về phía Henry.

Henry tò mò săm soi Draco vài giây, rồi bắt lấy tay anh, thô lỗ lắc lắc.

"Thế nếu không phải chiếm dụng thì hai người đang làm cái quái gì ở cái đống đổ nát này?" Henry thắc mắc, tháo đôi găng cụt đầu ngón tay ra khỏi bàn tay. "Tôi không đi nhầm vào "vụ ngầm" nào đấy chứ?"

Lần này, cả Blaise cũng không chắc nghĩa câu đó là gì.

May mắn, hai người được cứu khỏi việc trả lời nhờ tiếng sủa của con Crup. Nhưng chưa kịp mừng thì con vật nhỏ đã ngoạm lấy tờ báo cũ ngay trang đăng tin Potter mất tích, và nhảy lại chỗ cậu chủ của nó với mẩu báo trong miệng.

"Gì thế, Snuffles?" Henry hỏi, lấy mảnh báo từ con Crup. "Wow, trong thoáng chốc, tôi cứ tưởng như trông thấy chính mình."

Draco có thể hiểu sự nhầm lẫn đó.

"Đây có phải là người cậu muốn nói? Anh ta vẫn mất tích à?" Henry hỏi, Blaise và Draco đồng loạt gật đầu. "Năm năm trước? Ừm, ... , lạ nhỉ."

"Sao lạ?" Draco ngắt lời. "Cậu từng thấy cậu ta?" Trong gương ngoại trừ, Draco nghĩ.

"Tôi tỉnh dậy ở bệnh viện và hoàn toàn quên đi ký ức năm năm trước. Harry thầm thì, tiếp tục đọc bài báo. "Nhưng mái tóc cậu bé này đẹp hơn, và tôi cũng không có vết sẹo như thế. Có thể là anh em."

Không buồn chỉ ra Potter không hề có anh em nào, Draco nói tiếp"Cậu không phiền nếu tôi và Blaise nói chuyện riêng một tý chứ?"

"Ờ, cứ tự nhiên." Henry nhún vai, và nửa ngồi nửa quỳ vuốt ve bộ lông con Crup của cậu trong lúc chờ đợi.

"Sao, cậu thấy thế nào? Nghĩ sao nếu lôi cậu ta vào? Tao thề mới đầu tao đã nghĩ gã là Potter," Draco hỏi sau khi sử xuất một Bùa riêng tư. Anh chú ý cái nhìn chằm đầy kinh ngạc và hứng thú của Henry, nhưng như thế cũng chẳng thể trả lời được câu hỏi cậu ta thực sự là Muggle, phù thủy gốc Muggle hay thậm chí là một Squib bị ngăn cách với thế giới phù thủy.

"Tao cũng nghĩ hắn là Potter." Blaise thú nhận, khẽ liếc người cậu thanh niên tóc đen, Henry, đang ngồi cười đùa với Crup. Merlin a, cậu ta có nụ cười của Potter. "Tao không nghĩ cậu ta có bất cứ ý tưởng nào về ma pháp, nhưng cũng không nghĩ hắn có thể nào được lớp màn pháp thuật, hoặc thân thiết như thế với một con Crup nếu là một Muggle thực sự. Chúng ta có thể lợi dụng thế để dựng lên một màn kịch, thế nào? Đại loại cậu ta trúng lời nguyền và mất hết ma pháp?"

"Và giải thích về vết sẹo biến mất," Draco chỉ ra. "Nhưng đúng là một cơ hội tuyệt hảo; một người giống hệt Harry Potter, không ký ức từ năm năm trở về trước, và dường như không có nhiều vướng bận, nhìn tình trạng cậu ta kìa. Tao nghĩ cậu ta thích hợp nhất."

"Chúng ta nói thế nào với cậu ta đây? Blaise hỏi, ngệch đầu nhìn sang Henry.

"Cứ thế đi." Draco đáp, thu hồi Bùa riêng tư. "Henry, chúng tôi có thể nói chuyện với cậu không?" Henry gật đầu, ngay cả con thú cưng của cậu cũng chuyển sự chú ý đến Draco. "Blaise và tôi thảo luận, bởi vì chúng tôi không chắc chắn cũng không muốn làm cậu sợ hãi, nhưng tôi nghĩ rằng cậu chính là người trên báo."

Henry mở to đôi mắt tròn xoe nhìn sững anh.

"Cậu giống y hệt cậu ta, ngày tháng cũng khớp nữa," Blaise thêm vào, cố gắng kéo cậu ra khỏi cơn sốc.

"Tôi không có vết sẹo đó," Harry chỉ ra, xoa trán, hành động đó giống y hệt Potter từng làm. Draco không nghi ngờ gì khả năng hoàn thiện của chương trình huấn luyện sau này.

"Sẹo rồi cũng sẽ lành." Draco nhún vai. "Như thế thật bình thường mà, phải không? Tôi đoán cậu không biết về gia đình mình, không sai chứ? Cậu nghĩ có thế là anh em trai gì đó với cậu ta, cậu sao có thể biết được?

"Tôi chưa bao giờ nhớ lại bất cứ ký ức nào trước khi vào bệnh viện," Henry nhỏ giọng giải thích, nhìn chăm chăm xuống tờ báo nhàu nhít bị bóp chặp trong lòng bàn tay. "Các người thực sự cho rằng đó là tôi?"

"Chúng tôi chắc chắn." Blaise vừa nói vừa gật đầu cái rụp, khiến Henry nở nụ cười thật tươi.

"Thế hai người có biết gì về gia đình tôi- cậu ta? Bạn bè cậu ấy?"

"Thực ra, hai người bạn thân thiết nhất của cậu đang ra sức tìm kiếm cậu," Draco nói, ráng giữ chữ "cậu" thế cho "cậu ta"; sử dụng từ ngữ thích hợp rất quan trọng khi muốn kéo một người vào một vai trò nào đó. "Chúng ta sẽ đến chỗ hai người vào đám cưới của họ tháng sau."

"Tôi có thể không phải cậu ta." Henry cau mày nói. "Tôi không muốn làm họ thất vọng."

"Thử một lần cũng đâu có sao, mà?" Blaise dịu dàng nói. "Cậu có thể lại tìm thấy những người bạn của mình, và nếu không phải, ít nhất cậu không phải sống mà luôn tự hỏi 'nếu như', đúng không?"

"Tuy nhiên có một vấn đề nhỏ, luôn có những kẻ mạo danh cố gắng đóng giả cậu - Harry Potter, như vậy - họ sẽ lấy được số tiền thưởng đó," Draco phát biểu, sẵn sàng đóng phần cuối cùng của thỏa thuận. "Kết quả là, bạn của cậu - Ron và Hermione - đang phỏng vấn những Harry giả mạo kia, và nếu như cậu mất trí nhớ, thể nào cũng bị xem là giả, nhưng tôi hiểu Harry rất rõ lúc học cùng ở trường, nên tôi có thể dạy cậu mọi điều cậu cần biết."

"Hừm," Henry ậm ừ, ngẩng đầu và nghi ngờ nhìn vào mắt Draco. "Thế thì các người được lợi gì? Từ kinh nghiệm mấy năm lăn lộn của tôi, tôi biết chả ai làm gì không công cả."

Có nghi ngờ, đúng thế, nhưng Henry nghe có vẻ như đang xem xét cơ hội này. Giờ đến lúc trả lời bằng câu chuyện gì đáng tin, và cả một lý do thích đáng nữa.

"Ron có một cô em gái tên là Ginny Weasly, và Blaise yêu thầm cô nàng," Draco tùy ý nói, liếc mắt cảnh cáo chặn lời Blaise khi anh định phản bác. "Thật không may là, Ginny chả biết có một Blaise như thế tồn tại, nhưng nếu đem về cho anh trai cổ một món quá cưới tuyệt vời như thế này chắc chắn có thể thu hút sự chú ý của cổ."

"Còn anh?" Henry nhìn Draco từ trên xuống dưới, mím môi suy xét. Draco đang mặt một bộ vét đặt may theo kiểu, màu xám đen, đôi giày hiệu đen bóng và một vòng bạc đeo tay đắt tiền hình dạng như một con rắn - không cần nói, Draco thích tiền và thứ đắt tiền.

"Tôi biết rõ Potter hơn xa Blaise, thế nên cậu ta trả tôi một khoản lớn để giúp đỡ tìm kiếm cậu. Tất cả mọi thông tin chúng tôi có là bắt đầu ở Inverness, chúng tôi hy vọng nó sẽ cho một dấu hiệu, và chắc hẳn là nó đã."

Môi Harry nhếch lên, và cuối cùng không thể giấu nụ cười. Gương mặt cậu như say, đôi mắt sáng rỡ càng thêm xanh biếc. Con Crup sủa hùa theo mấy tiếng, khiến nụ cười người thanh niên càng rạng rỡ.

"Tôi đã nghĩ theo chân một con chó là điều ngu xuẩn nhất tôi đã làm hôm nay."

oOo

Trên cao nơi ba người đang đứng, con dơi yên lặng nghĩ nó đã nghe đủ chuyện cần thiết, liền bay khỏi xà nhà qua cánh cửa sổ mở rộng.

Nó bay nhanh nhất có thể, qua những thị trấn chìm trong đêm muộn, những cánh đồng xanh xám, cho đến khi một căn nhà đá ở bên ngoài làng Hogsmade.

Nó bay từ cửa sổ vào nhà, hạ cánh một cách mềm mại, con dơi biến mất và thế chỗ là một người đàn ông đứng trên sàn.

"Mày đến trễ, Nott," một giọng nói khàn khàn trong bóng tối, yêu cầu một lời giải thích.

"Xin lỗi Ngài." Nott nói ngắn gọn và cộc lốc. Tay gã đã bị đập mạnh vào lần cuối gã khiến hắn thất vọng, và gã thì không muốn bị phạt lần nữa. "Tôi đang theo dõi thằng nhãi thừa kế nhà Malfoy; và nghe được hắn đang tìm một Potter qua một buổi tổng duyệt."

"Và?" Gã đàn ông trong bóng tối sắc bén hỏi, và Nott hiểu là hắn chỉ muốn nghe một câu trả lời duy nhất.

Tạ ơn trời, Nott có sẵn câu trả lời, "Tôi tin là chúng đã tìm thấy hắn, thưa Ngài. Hắn không có vết sẹo và cả ký ức, nhưng lời Malfoy xem ra khá thuyết phục rằng hắn chính là thằng nhãi Potter đó. Hắn giống y như đúc. Bọn chúng đang dự định đưa thằng Potter đó đến đám cưới tên nhóc nhà Weasley."

"Hoàn hảo," gã đàn ông sau màn đáp, từ từ bước ra khỏi bóng tối. Rabastan Lestrange quả là một gã đáng kinh hãi, gã đã trở nên càng điên cuồng và tàn bạo hơn cả bởi cái chết của anh trai và bà chị dâu. Làn da gã nhốm màu xám chết chóc, mái tóc đen dài, hợp rơ với cả bộ râu dài luộm thuộm. "Trước cứ cho chúng một ít thời gian, rồi chúng ta sẽ bắt lấy cả những tên phản bội huyết thống, lũ Máu bùn với cả hai thằng nhóc Potter và Malfoy. Tụi tao đã chờ đợi hơn năm năm ròng, và nhất quyết không để cơ hội tốt thế này vụt khỏi tầm tay."

oOo

"Cậu phải bước đi như thể cậu nghĩ mình hơn hẳn những người khác," Draco giải thích, trong khi Blaise sao chép lại vào mảnh da dê. Một kẻ kỳ lạ, Blaise chọn lọc từ ấy để ghi bằng một chiếc lông ngỗng kiểu cổ và một lọ mực, mà không dùng bút.

"Kiểu như cậu ấy hả?" Henry hỏi vặn lại, cười tinh nghịch. Blaise cố nén cười chỉ phát ra tiếng khịt khịt, Draco chỉ biết trợn mắt, nhưng đôi môi mím chặt như đang giữ lại lời những lời văng tục muốn được phun ra.

Henry đã ở cùng với Draco và Blaise được 4 ngày, với Draco ngày ngày giảng những bài học kiểu như Harry Potter hành động như thế nào, tính cách ra làm sao, và kể về gia đình và bạn bè cậu ta.

Henry phải thừa nhận cậu không thể tập trung nghe hết mọi thứ Draco nói - đơn giản vì Draco quá cuốn hút.

Khi Henry lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, cậu cảm giác như bị cái gì đánh vào ngực, cảm giác như đã từng quen biết, nhưng lại không thể nói rõ được. Khi nó qua đi, Henry cho phép mình thưởng thức sự hấp dẫn của người đàn ông đang đứng trước mặt mình, Draco chắc chắn đúng kiểu cậu thích.

Draco cao, nhưng không quá mức - chỉ hơn Henry chừng 1 inch - và với làn da nhạt màu không hiểu sao lại đối ngược một cách hoàn mỹ với mái tóc bạch kim của anh. Draco trông như một thiên thần, nhưng thực tế thì hoàn toàn không phải.

Henry chỉ cần nhìn là biết ai là kẻ lừa bịp - dù gì, cậu cũng đã từng dưới trướng một kẻ như thế - bây giờ khi mọi sự hứng khởi về ý nghĩ ấy phai dần, cậu không còn tin tưởng mình là Harry Potter lắm. Cậu nghi là Draco cũng chả tin nữa là, nhưng cái cách Blaise nói chuyện, ừm, Henry không nghi ngờ gì tình yêu anh ta dành cho Ginny, mặc dù nó gần như hoang tưởng. Nhưng không sao, Henry vẫn rất vui vẻ theo kế hoạch, bởi tận sâu trong tim, cậu luôn hy vọng đó là sự thật, và nếu mọi người tin điều ấy, thì Draco có thể lấy tiền công từ Blaise.

Hơn nữa, rời bỏ Blaise và Draco bây giờ nghĩa là phải xa Draco. Trong khi Blaise, mặc dù có lạnh lùng và bề ngoài vô cảm, nhưng khá là ổn, Henry có thể sống không cần anh ta, nhưng Draco lại là một chuyện khác. Nó như thể hai người đã biết nhau từ rất lâu; không hẳn là bạn, nhưng Draco có vẻ như rất quan trong đối với cậu. Thêm nữa, Henry thích trêu chọc khiến Draco nổi điên lên, thậm chí bị Draco trả đũa lại gấp mười lần tệ hại hơn thế.

"Tôi không nghĩ cậu có thể đi giống như tôi đâu," Draco nâng cằm nói, "Tư thế của tôi là tự tin và tao nhã, còn cậu chỉ là một con chuột trong cống thôi."

"Y như đàn bà," Henry lẩm nhẩm, nhưng trong giọng nói không mang ác ý.

"Dù sao," Draco tiếp lời với một tiếng thở dài. "Potter sinh ra trong một gia đình ngạo mạn, đặc biệt là ba và cha đỡ đầu của cậu ta, luôn gây phiền phức cho bạn học, người này sau thành giáo sư của chúng ta đấy- ông ấy là Snape."

Cái tên như sợi dây đàn bị gõ nhẹ vang lên trong đầu Harry, nhưng cậu không thể bắt rõ hết cảm xúc. Chuyện này vẫn thường xảy ra kể từ khi cậu có những bài giảng "về mình", nhưng cậu không hiểu tại sao. Henry cho rằng chỉ não cậu chỉ đang cố nhập vai thôi.

"Snape luôn nói thế hệ trước nhà Potter lúc nào cũng vênh váo như thể họ sở hữu nơi đó và cho rằng người khác phải cúi đầu, hôn chân họ," Draco kể. "Thú thực, Potter không có tệ như vậy, nhưng mọi người đúng là cúi đầu trước cậu ta. Nhiều cô gái còn xúc động đến ngất đi khi có mặt cậu ta, rồi Potter sẽ giả vờ như không để ý hay không quan tâm gì đó, nhưng biểu hiện thì rõ như thế. Cho nên cậu phải diễn - trịnh thượng, nhưng che dấu các biểu hiện mặt ngoài, kiểu giả tạo một tý, như thế."

"Tại sao cậu làm chuyện này, Draco?" Henry hỏi, cảm nhận một cơn "Draco huênh hoang" điển hình sắp đổ ập tới. Một Draco huênh hoang để chỉ trạng thái Draco bay lơ lửng nói luyên thuyên về Potter, không chú ý đến Blaise ở đằng sau đang trợn trắng mắt và làm những động tác thô thiển, "Mày hiểu quá mức cần thiết đối với một người mày ghét, nhỉ!"

Blaise khịt mũi, và Draco liếc ánh mắt hình viên đạn trừng cậu ta một phát.

"Tao đâu có muốn biết những cái này." Draco lớn giọng tuyên bố. "Potter - hắn ta tự tiện xâm nhập cuộc sống tao ấy chứ, tao có cho phép đâu, Hắn lúc nào cũng ở đó, và tụi tao chửi lộn rồi oánh nhau, và sao có thể không để ý tới cậu ta khi cậu ta ở đó, hành động như không quan tâm mình nổi tiếng thế nào."

"Nói cách khác là mày không dám thú nhận mày "cảm" Potter," Blaise nháy mắt với Harry. "Tin tôi, cậu Henry, giá cậu nghe được cậu ta nói; lúc nào cũng liếng thoắng tóc Potter này, mông cậu ta này. Mải miết thế cả ngày, thậm chí lúc lên giường, và đó -"

"Blaise!" Draco giận dữ rít lên. Một mảng hồng nhạt nhuốm trên má anh, Heenry thấy thật đáng yêu, nếu không phải sự thật là Draco tưởng chừng như có thể há miệng phun lửa bất cứ lúc nào, "Nếu tao là mày, tao sẽ ăn nói cẩn thận hơn với người giúp mày lấy thứ mình muốn."

"Tôi nghĩ Blaise có thể tự mình cưa đổ Ginny nếu cậu ấy muốn," Henry nói, tiến lại gần, khoát tay lên vai anh, có chút ngượng ngập vì Blaise cao hơn cậu nhiều. "Tôi cần nghĩ ngơi một chút, nên thoải mái kể cho tôi nghe về Ginny đi, Blaise."

Henry lén nhìn lại Draco, cái người đang âm u nhìn cánh tay Henry choàng qua cổ Blaise. Hoàn hảo.

oOo

Draco, Blaise, Henry và Snuffle sững sờ nhìn chằm chằm cái lỗ hổng còn bốc khói trên chính giữa bức tường.

"Ờm, không thể ngờ được!" Blaise lẩm bẩm, rồi quay xuống tập giấy tờ. Snuflles sủa vang như đồng ý.

Draco không quan tâm cậu bạn thân, chuyển chú ý sang Henry. Draco đã kể cho Henry về sự tức giận của Potter đối với những kẻ cầm quyền - đặc biệt nhân viên Bộ pháp thuật và những giáo sư khắt khe - và khi thực hành hét lên phẫn nộ, Henry đã làm cháy thủng một cái lỗ trên tường - bằng tay không.

Draco và Blaise chưa nói gì về ma pháp. Hai người không biết khơi gợi chủ đề này lên như thế nào bởi không thể nào phán đoán một phù thủy được nuôi bởi Muggle sẽ phản ứng như thế nào. Blaise đã từng học môn Muggle học ở Hogwarts để có thể "biết địch", đã xoáy đủ chiều để biến mọi thứ họ kể với Harry bình thường với một Muggle.

Hogwarts là một trường học dành riêng cho tôn giáo ở nước ngoài, nơi Snape dạy môn Hóa học, và Potter tham gia đội tuyển bóng đá. Chúa tể Hắc Ám hóa thành một kẻ lãnh đạo cuồng tín, và trận chiến được miêu tả như một cuộc chiến không ma pháp bình thường.

Nhưng bây giờ vừa chuẩn để nói ra sự thật.

"Henry, tôi nghĩ, giờ vừa đúng lúc để nói thật rằng tôi và Blaise không hoàn toàn thành thật," Draco bắt đầu, có chút lúng túng khi không thấy mấy biểu cảm sốc hay kinh hoàng trên mặt Henry. "Cậu, giống tôi và Blaise, đều là phù thủy."

"Nghĩa là tôi không bị điên?" Henry cười toe, nụ cười còn toe toét hơn khi nhìn cái lỗ thủng. "Ô, tôi biết mà, tôi không tưởng tượng mọi thứ!"

Draco dễ dàng nhận thấy, Henry không phản ứng theo kiểu nói đùa để biểu hiện sự ngạc nhiên, và điều đó chỉ làm người đàn ông này càng đặc biệt hơn bình thường. Henry thực quá giống Harry, nhưng đồng thời cũng khác biệt. Ngoại trừ ngoại hình tương tự, tính cách gần như cùng một kiểu; cả hai đều thích chọc Draco phát cáu lên, và đều có những mánh lới gây bất ngờ. Nếu không phải vết sẹo không có, và sự thật Henry khá là ưa thích Draco, Draco chắc rằng người đang ở cùng họ là Potter.

"Vậy những chuyện như thế này đã từng xảy ra trước đây?" Draco hỏi, chỉ về phía cái lỗ thủng.

"Yup," Henry gật đầu đầy hứng khởi, vô thức cọ cọ đầu ngón tay. "Không lớn như vậy, nhưng luôn có một số thứ nho nhở nơi này nơi kia, như làm vài thứ bay lung tung, mở đồ vật mà không hề động tới chúng. Tôi cũng làm một số nghiên cứu, và đoán chừng liên quan tới Wicca hoặc gì gì đó, nhưng những thử nghiệm này cũng không tốt lắm." Harry ngái ngủ xoa xoa cổ, Draco một lần nữa như bị giật mình bởi sự tương tự đến không ngờ giữa hai người.

----------

(tbc)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net