[DraHar] Ngàn viên ngọc trai (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Rice-Ball247 (Koibito247)

Link gốc: https://www.fanfiction.net/s/5688527/1/One-Thousand-Pearls

Dịch + Edit: Mạc Nghi Ảnh

Nhà dịch: Fog--Shade

Tóm tắt: Hoàng tử người cá Harry yêu một con người bị rơi xuống đáy biển. Cậu đã cầu xin một cơ hội được đến Vùng đất của con người, chỉ để nhận ra rằng cuộc sống ở trên mặt nước chỉ mang lại cho cậu thêm nhiều nỗi đau hơn mà thôi. DMHP, DMAG, implied RWHP, three-shot.

Disclaimer: Tôi không sở hữu Harry Potter hay bất cứ nhân vật nào của nguyên tác. Đều là thành quả của J.K. Rowling và tác phẩm không mang tính lợi nhuận. Câu chuyện này được dựa trên bộ truyện tranh "Mister Mermaid" của họa sỹ Setona Mizushiro, mà ngược lại được dựa trên câu truyện cổ tích cổ điển "Nàng tiên cá", chắc không ai không biết nó.

Cảnh báo: slash (boy x boy) và het (boy x girl), nam nhân ngư/ hầu gái, OOC, AU, nếu bạn dị ứng với thể loại nam nam, vui lòng quay lại. Truyện lấy ý tưởng từ truyện cổ tích, nhưng không phải cố tích nào cũng kết thúc đẹp với hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Suy nghĩ cẩn thận trước khi đọc.

Link: https://fogshade.wordpress.com/2015/01/22/nvnt-chuong-1/#more-192

------------------------------------------------

Chương 1: Hoàng tử

Làm sao đo được giá trị cuộc sống này?

Từng đợt sóng rít gào va vào vách đá, cuồn cuộn nhấp nhô trên mặt biển, giữa cơn bão hoang dại mặc sức hoành hành trên đất liền và đại dương. Những giọt mưa rét lạnh như kim châm rơi xuống làn da trắng bệch, và ướt đẫm của anh. Ở trên cao, mặt trăng tròn vành vạnh là ánh sáng duy nhất đôi mắt trần thịt của con người có thể nhìn thấy.

Cuộc sống này có nghĩa lý gì chứ...

Hít thở thật sâu - hít vào, rồi lại thở ra - không khí ẩm mùi muối biển chạy thẳng xuống phổi; anh ghét nó. Chiếc áo sơ mi màu trắng ướt nhẹp, dính sát cơ thể, phô bày thân hình cường tráng. Mái tóc vàng bạch kim mất đi ánh sáng rực rỡ trong mưa bão, những lọn tóc dích bếch trên trán và theo nước mưa rơi xuống bao phủ khuôn mặt góc cạnh. Dưới chân thỉnh thoảng mắc dính nhưng đám rêu, cùng với cát trôi tuột theo từng đợt sóng. Bước thêm một bước, rơi vào vô tận, tự do mà tăm tối.

.... chết rồi liệu mọi chuyện có kết thúc hay không?

***

Chính bóng trăng tròn phản chiếu trên mặt nước là sợi dây kết nối thế giới người cá và Vùng đất của con người. Vào một đêm như thế này, nửa ngồi nửa nằm thả đuôi trên một mỏm đá nổi lên giữa biển khơi, Harry nhìn ngắm ánh trăng cô độc thống trị bầu trời và tỏa ánh sáng trắng ngà lên khắp Mặt đất - nơi vua cha cấm cậu đến gần, chưa nói đến chuyện đặt chân lên đó.

Chẳng có người cá nào quanh đây, ai cũng thích tham gia bữa tiệc kỳ thú tổ chức ở dưới lâu đài hơn là ngồi nơi đây ngắm trăng. Mọi người đang tổ chức lễ hội Trăng rằm chào mừng mùa trăng tròn đầu tiên trong năm. Đức vua, James Potter, người thống trị Biển Sâu, là một người cha luôn luôn bảo vệ lợi ích tốt nhất cho người thừa kế vương vị duy nhất của mình.

Để bảo vệ cậu con trai duy nhất, đồng nghĩa với việc hạn chế sự tự do của hoàng tử. Harry rất căm tức điều đó. Cậu đã lén trốn khỏi Cung điện để được ở một mình. Sẽ không ai nhớ đến cậu, ờ cũng không hẳn. Cậu luôn là một đứa con trai ngoan ngoãn, nghe lời vua cha và không bao giờ hỏi về thế giới bên ngoài và lên trên những bức tường của Cung điện. Dù bị gìn giữ trong cái lồng vững chắc như vậy, nhưng cậu luôn khát vọng một ngày được lên Mặt đất. Trên đấy có cái gì thôi thúc cậu hướng tới.

Thế là cậu ở đây, yên lặng trên một mỏm đá ở một khoảng cách an toàn với Cung điện - không quá xa để bị lạc nhưng cũng không quá gần khiến cậu dễ bị phát hiện. Từ nơi này, cậu có một cái nhìn tuyệt diệu về cánh cổng giữa thế giới của cậu và nhân loại. Đôi mắt Harry sáng bừng, đầy hân hoan khi cậu nhìn lên mặt trăng sáng rực và trong vắt, không hề bị che dấu bởi những cái cửa sổ ở nhà.

Đôt nhiên cậu phát hiện một bóng đen trong ánh trăng trắng ngà, đang từ từ chìm xuống dưới mặt đại dương. Một mũi kim sợ hãi đâm đến tận xương sống khi cậu nhận ra đó là một cái xác, và lập tức hành động. Cậu nhảy xuống nước, chiếc đuôi cá xinh đẹp, trong suốt giúp cậu lướt nhanh trong làn nước. Những cái vảy mềm mại, xanh như ngọc bích là điểm độc đáo của Hoàng tộc, nói đúng hơn là của riêng hoàng tử Harry.

Cái xác nhẹ nhàng rơi trên tay cậu, dòng nước đưa đẩy làm mọi thứ như không có trọng lượng. Harry chăm chú nhìn người thanh niên từ từ chìm xuống sâu dưới biển, dừng lại trên hai cánh tay cậu. Gã thật cao và cường tráng. Nếu Harry ở trên mặt đất, có đôi chân như con người, bắt lấy anh ta như vậy chắc chắn chắc sẽ khiến cậu ngã vập xuống do lực hút của Trái đất.

Người thanh niên này rất đẹp trai, cái cằm nhọn và khỏe, mũi thẳng và gò má cao hoàn hảo. Tóc vàng kim, sáng một màu rực rỡ nhất Harry từng thấy, xõa tung theo làn nước chảy ngầm trên đầu anh như một vầng hào quanh chói mắt. Nhận ra con người vẫn còn sống, Hoàng tử chỉ dám dành vài giây để tán thưởng thân hình người đàn ông (dẫu sao, anh ta cũng là con người, cần không khí để thở).

"HARRY!"

Hoàng tử giật mình cứng đờ, vẫn lơ lửng trong làn nước khi nhìn thấy người bạn thân nhất, Ron, đang bơi tới với tốc độ kinh hoàng. Ron được giao nhiệm vụ như một vệ sỹ từ thời hai đứa còn con nít, vì Harry không thích một gã vệ sỹ già cao to vua cha đã chọn. Nhờ rèn luyện, thân hình Ron như một cái xe tăng, nhưng dù thế, người đàn ông trong tay cậu cũng không thua kém.

Anh chàng tóc đỏ hiển nhiên vô cùng tức giận. "Cậu nghĩ cậu đang làm cái gì ngoài cung điện thế hả?! Mọi người đang tán loạn cả lên. Cậu rời đi mà- mà - cậu đang làm cái quái gì thế?!"

Harry cười rầu rĩ nhìn anh, "Tớ đưa anh ta trở lại mặt đất."

"Mặc xác hắn! Sẽ có người lo chuyện này. Con người mà chìm đến mức này chắc chết lâu rồi," Ron ngắt lời, định đưa Harry quay trở lại con đường an toàn. Nhưng hoàng tử tóc rối từ chối.

"Không, anh ta còn sống. Chỉ hôn mê thôi, anh ta có uống ngụm nước nào đâu."

"Kệ nó đi, Harry! Tớ nghiêm túc đó! Harry! Quay trở về nào!" Ron hét lên, nhìn cái người vào tai trái ra tai phải, đành bất đắc dĩ bơi theo sau. Anh đuổi theo hoàng tử của mình lên tới gần Mặt đất. Ngay khi vừa nổi lên mặt nước, Hoàng tử Harry dừng lại.

"Tớ sẽ đưa anh ta lên bãi biển. Cậu ở đây đi, Ronald."

Mỗi khi hoàng tử gọi anh Ronald, nghĩa là câu đó là câu mệnh lệnh, mệnh lệnh của Hoàng tử không thể trái. Giữa cơn giận của đức vua và biểu tình thất vọng của hoàng tử, anh chấp nhận hứng chịu cơn thịnh nộ của nhà vua. Biệt tài của Harry là làm người khác thấy có lỗi những lúc họ làm cậu thất vọng, và đó là cảm giác mà Ron ghét nhất. Anh chỉ còn cách nghe lời hoàng tử, đứng nguyên tại chỗ nhìn thân ảnh rạng ngời kia bơi đi cùng gánh nặng quý báu của cậu.

Harry nhô đầu lên mặt nước và dần dần chạm đến bờ cát. Cậu từ từ bò vào bờ, một cảm giác ngứa ngày kỳ lạ chạy dọc xương sống, và đột nhiên, cả người cậu trở nên rất, rất nặng nề và yếu ớt. Cậu ngã vập xuống khi lực hút trái đất kéo sức nặng của người đàn ông đổ ập lên người câu, cũng như nơi mới vừa rồi vẫn còn là những vây cá, đã biến thành một đôi chân rắn chắc và chân thật.

Harry vô cùng kinh ngạc thả người đàn ông nằm trên bãi cát và một tay vuốt ve làn da mềm mại của chân phải. Hai chân ướt nhẹp và hơi gầy, nhưng lần đầu người cá rời khỏi mặt nước biến thành như vậy là bình thường. Quay lại nhìn người đàn ông, cậu nhẹ cười.

Tên tôi là Harry, có cố đến rát cả họng, nhưng cậu vẫn không thể nói ra được. Đó là một phần trong lời nguyền để che giấu vương quốc của cậu với con người. Nếu con người xâm nhập vào thánh địa dưới đại dương, họ không thể sống được, chết ngạt vì thiếu không khí. Nếu người cá rời vương quốc và lên bờ, họ sẽ mất đi giọng nói, không thể nói về nơi họ đến, nếu không lời nguyền sẽ trừng phạt họ mất đi đôi chân, và dù còn vây đuôi, cũng không thể quay trở về với biển cả.

Hoàng tử đặt môi lên cái trán lạnh như băng của người đàn ông, vén những lọn tóc vàng ướt đẫm ra khỏi khuôn mặt anh ta trước khi ngập ngừng đứng dậy và chập chững bước từng bước về hướng biển cả.

Quay người lại, nhìn người đàn ông chỉ-có-thể-thấy-mặt-mà-không-thể-quen-biết này tắm dưới ánh trăng kỳ ảo rồi mới quay trở lại Cung điện.

"Draco! Này này, Draco!"

Người tóc vàng quay đầu lại khi nghe có người kêu tên mình, và cười xếch môi với một anh chàng đi cùng một cô nàng. "Chào Blaise, Pansy."

Anh chàng cao, tóc đen cười tươi rồi vỗ vai Draco. "Tôi nghe Millicent nói cậu vừa được bệnh viện thả ra mấy ngày trước. Cậu thấy thế nào rồi?"

"Đủ sức để mở lại nhà hàng," Draco đùa với nụ cười gượng gạo. Anh gật đầu chào Pansy, rồi tiếp lời. "Hai người thỉnh thoảng nên ghé qua chơi. Cho tôi chút lộc để phát tài."

"Chắc rồi, Drake. Thôi, bọn tớ phải đi. Có hẹn ăn tối. Tháng trước Pansy từ Nhật về đây. Em bỏ lỡ nhiều chuyện vui rồi đó," Blaise đáp lời, một tay choàng qua vai vị hôn thê. "Gặp sau, nhá?"

"Ờ, hẹn gặp lại" dứt lời, Draco tiếp tục đi về nhà.

Pansy tò mò nhìn người yêu. "Anh có ý gì thế, 'được bệnh viện thả ra'? Chuyện gì xảy ra khi em đi thế?"

Ngay sau khi cô vừa đề cập đến chuyện Draco nhập viện.Vẻ mặt vui tươi nhìn theo bóng lưng của Draco đột nhiên lập tức chuyển thành buồn bã. Đó là chuyện mà đám bạn anh quyết định không bàn tán nữa, ít nhất, là không ở trước mặt Draco. "Chừng hai tháng trước, Draco rơi xuống biển, và trôi dạt vào bờ. Vài ngư dân quanh đó phát hiện và đưa cậu ấy đến bệnh viện. Rồi vì bị ngâm nước quá lâu nên dẫn đến suy nhiệt và viêm phổi. Cậu ta bảo chỉ là tai nạn thôi - trượt chân rồi ngã xuống. Nhưng mà, những người khác ... họ đều nói là tự tử."

***

Đã hai tháng kể từ khi Harry cứu con người đó từ dưới biển sâu. Hai tháng không yên lòng. Cậu muốn được gặp lại người đó. Cung điện quá ngột ngạt - bây giờ Harry thật chán ghét ở nơi này, nhất là sau khi vừa được nhìn thoáng quá, được nếm chút hương vị mới lạ của thế giới bên ngoài, xa khỏi những bức từng cao vời vợi của lâu đài.

Còn có mấy ngày nữa là tới mùa trăng tiếp theo, nhưng đợi chờ thế này thật vô nghĩa, bởi cậu chẳng có cơ hội nào để trốn khỏi cung điện một lần nữa. Vua James đã cấm túc cậu trong lâu đài, và Harry giận dỗi tuân mệnh nhà vua. Không chỉ có Ron, mà nguyên cả một dàn vệ sĩ theo đuôi cậu mọi lúc mọi nơi.

Đáng ghét!

Mẹ cậu, Hoàng hậu xinh đẹp Lily, đã cố gắng giúp cậu nói vài lời với vua cha, nhưng người thống trị biển cả không hề lay động. Harry phải ở trong lâu đài suốt, và ít nhất năm vệ sỹ dõi sát từng bước chân cậu, ngay cả nhà xí cũng có người canh chừng, bao gồm Ron.

Harry phát ôm lên mất thôi. Cậu chịu đủ rồi, phải tìm cách trốn ra thôi. Cậu biết phải làm gì.

"Đi mà, làm ơn!"

"Con có biết con đang yêu cầu gì không, Hoàng tử nhỏ?"

Harry tôn kính cúi thấp đầu, chuyển sang giọng nhẹ nhàng hối lỗi, đảo mệnh lệnh thành cầu xin.

"Con xin lỗi, pháp sư Dumbledore. Xin ngài, con xin ngài đó, giải thoát con khỏi cung điện tù túng này. Ban cho con một cuộc sống trên Mặt Đất, xin ngài!"

Vị pháp sư già nhăn nheo, đôi mắt xanh thương cảm nhìn Hoàng tử quỳ xuống sàn đất, đuôi cậu ngoặt ra sau đầy khuất phục.

"Tất cả những gì con yêu cầu là xin ngài cho con một cơ hội. Con sẽ làm bất cứ việc gì."

Dumbledore thở dài, nhìn Hoàng tử, cậu bé ông quý mến và yêu thương như cháu ruột của mình, cầu xin được thoát khỏi nơi mà không một người cá nào tự nguyện đặt chân đến. Cụ biết, Vùng đất của con người không phải là thiên đường. Đó là một nơi bị chiến tranh tàn phá, cái nghèo cái đói giăng giẫy khắp nơi. Không chỉ có thế, họ còn đầu độc ngôi nhà chung của người cá, thả đủ loại hóa chất độc hại vào trong nước. Họ đánh bắt và tiêu thụ những người bạn của người cá mà không hề biết rằng, tất cả mọi loại cá họ ăn vào có thể là gia đình của những sinh vật khác.

Con người.

Thật là những sinh vật vừa ghê tởm, vừa bẩn thỉu. Đó là lý do tại sao họ không bao giờ biết đến Vương quốc dưới biển. Họ sẽ phá hoại nó. Nhưng Hoàng tử .... Hoàng tử Harry! Một hoàng tử dịu dàng, ôn hòa và vị tha, luôn hy sinh vì người khác... lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn, và liều lĩnh như vậy! Hết sức phi lý!

Nhưng đó cũng là điểm yếu của pháp sư Dumbledore - cụ rất rất yêu Hoàng tử, và dù có phải đánh đổi mọi thứ, cụ sẵn sàng ban cho cậu bé một điều ước.

"Con biết điều kiện đó, hoàng tử nhỏ của ta," Dumbledore nhắc nhở Harry, người dứt khoát gật đầu và đứng thẳng dậy.

"Dạ vâng ạ, pháp sư Dumbledore. Con phải từ bỏ giọng nói và thân phận trong suốt thời gian ở Vùng đất loài người."

"Ta sẽ cho con một tháng," Dumbledore nói, giọng cụ mềm mại nhưng đau đớn. "Con là Hoàng tử, và ta không thể cho phép con rời khỏi nơi này lâu hơn thế."

"Như thế là quá đủ rồi ạ. Con chỉ ước.... được gặp anh ấy... một lần nữa thôi...." hoàng tử thì thầm, lau đi những viên ngọc nhỏ xíu trào ra từ hai mắt cậu khi pháp sư ngượng ngùng xoa đầu cậu bằng đôi tay xương xẩu.

"Con sẽ gặp được thôi, nếu con biết tìm nơi nào. Pháp thuật của ta sẽ đưa con đến bãi biển. Cho đến thời điểm con cần gặp ta, ta sẽ biến mất. Gọi ta khi trăng tháng sau tròn. Ta sẽ đưa con về nhà."

Harry cảm giác như tim cậu bay vọt ra khỏi cổ họng khi tỉnh dậy, úp mặt và nằm sấp trên bãi cát nơi cậu đã đặt cơ thể người thanh niên tóc vàng kia xuống. Harry nửa bò nửa trườn trên cát ướt, nhờ có sóng nước vỗ vào bờ, tát lên chân mà cậu thấy dễ chịu hơn.

Chân. Cậu có chân!

Và khi cậu từ từ đứng dậy trong cơn sốc, hai tay sờ vào bộ phận giữ thăng bằng của con người mà mới hai tuần trước vô tình có được. Harry hét lên mừng rỡ, nhưng chỉ có miệng há ra mà không có tiếng, lúc này cậu mới buồn bã nhận ra mình đã từ bỏ giọng nói. Hai tay cậu siết chặt cổ họng, và cố phát ra âm thanh, nhưng vô ích. Cậu thở dài - ít nhất cậu còn có thể mở miệng - chỉ là tiếng không thoát ra thôi.

Có thế thôi mà. Ma pháp đã ban cho cậu một đôi chân, đổi lấy giọng nói, thế là công bằng rồi. Giờ cậu chỉ việc thề không bao giờ được tiết lộ thân phận của mình cho bất cứ ai, nếu không cậu sẽ mất đi đôi chân để đứng và biến trở lại thành đuôi cá. Cậu nở nụ cười tiu nghỉu, lúc này mới để ý là cậu có mặc đồ, ướt, nhưng mà, là quần áo thực sự. Quần, 'tắt', "dày', trọn bộ. Miệng cậu như muốn kêu lên bất mãn, cảm giác dính ướt của đôi tất dưới chân cậu thật khó chịu. Thực ra, cả người mặc quần áo ướt nhèm nhẹp không hề dễ chịu tý nào. Cậu muốn cởi sạch ra, nhưng cuối cùng cũng kiềm nén lại được.

Con người phải mặc quần áo. Dumbledore đã cảnh báo cậu không được trần truồng đi đâu cả, Harry thở dài và loạng choạng giữ thăng bằng trên đôi chân run lẩy bẩy. Ít nhất cậu có thể đi được. Cậu lảo đảo đi dạo quanh bãi biển vài phút, dần dần làm quen với việc giữ thăng bằng cho cơ thể. Sau một thời gian khó nhọc đi trên bãi cát, cậu nhìn thấy vài dấu chân lún trên cát dẫn đến con đường phía trên. Harry thẳng đường đi lên các bậc thang, hai tay nắm chặt lan can mỗi khi bước lên một bước.

Đột nhiên một chiếc máy kỳ cục xông thẳng tới làm Harry giật mình đến nỗi trượt tay khỏi lan can và ngã ngược ra sau, va mạnh vào cơ thể cơ bắp rắn chắc. Hai chân cậu đá phải nhau

thì người đàn ông vững vàng kéo cậu lên, đôi mắt mệt mỏi nhưng đầy quan tâm nhìn chằm chằm vào mặt cậu. "Này, câu không sao chứ?"

Harry nhìn chằm chằm người đàn ông vì sốc, nhận ra mái tóc vàng và khuôn mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt xám tro càng hớp hồn hơn ngay từ khoảnh khắc chúng nó khóa chặt vào đôi mắt xanh lá cây rạng ngời của Harry. Người đàn ông lặp lại câu hỏi, gương mặt hằn lên vẻ ghê tởm khi anh nhận ra quần áo Harry ướt nhẹp đến nước còn nhỏ giọt, và mặt trước áo sơ mi của anh bị dính ướt một mảng lớn.

Harry đờ đẫn gật gật đầu, nhìn người đàn ông buông tay cậu ra và chuyển sang cầm chiếc túi nhựa. "Thế thì, đừng có đứng đực ra đó, không khéo lại bị đụng nữa. Nếu là tai nạn, ít nhất cậu phải nói tiếng xin lỗi chứ."

Harry mở miệng, nhưng không thể nói ra được. Hiểu nhầm chuyện Harry không thể nói xin lỗi được thành bị sốc đến nỗi chưa kịp hoàn hồn, hoặc là thiếu hiểu biết, người đàn ông giận dỗi và đẩy Harry sang một bên. "Được rồi. Tránh sang một bên coi."

Người thanh niên lắc đầu nghi ngờ rồi tiếp tục đi về hướng định đi, bỏ Harry miệng há hốc, mắt chăm chú nhìn theo từ đằng sau. Mãi đến khi anh ta biến mất sau ngọn đồi, Harry mới quay đầu lại để bị thêm hai một cú sốc đứng tim khi mấy chiếc máy khác rầm rầm chạy vụt qua người rồi quẹo vào hẻm và khuất khỏi tầm mắt. Đặt một tay lên ngực, Harry bắt đầu lang thang về hướng người đàn ông đi tới.

Harry không biết đã qua bao lâu rồi, nhưng trời đang nhanh chóng tối dần, tối dần. Con người không phải là những sinh vật tốt bụng - họ chỉ cho cậu những cái nhìn kỳ quái, và một khoảng không để cậu đi qua, nhưng ngoài đó ra, thì đều lơ cậu. Thêm nữa, chân cậu đau quá. Cậu thở dài, dựa người vào hàng rào chắn trên đường, tháo một chiếc "dày" ra để xoa bóp cái chân sưng thũng của mình. Cậu không biết tại sao con người phải cần chân chứ! Thật lòng mà nói, có một cái đuôi cá sướng hơn cả ngàn lần!

Phải mất một lúc Harry mới nhận ra mình không hề biết này là nơi nào, và cậu phải làm gì để sống khi lên bờ. Cái ý tưởng ngu ngốc và dại dột gì thế này! Đáng nhẽ cậu phải bám theo người đàn ông đó, nhưng có lẽ người đó lại càng hiểu nhầm cậu thêm nếu theo đuôi anh ta như vậy...

Hơn nữa, có vẻ con người thích đi thành một bầy, nhận thức này lại làm cậu thấy mọi thứ thêm phức tạp một ít, thanh phố vừa ồn ào vừa nhộn nhịp khiến cậu tự hỏi, khi nào thì không còn chỗ để loài người sinh sống. Bên cạnh đó, nơi cậu đang lạc, một thành phố, cậu nhớ từng học ở cung điện, đầy các phương tiện chạy đua nhau khiến Harry hết hồn hết vía, nhất là khi nhìn một hàng máy móc bị kẹt thành một đường dài trên đường.

Thở dài trong lòng, cậu ngồi xuống một cái ghế đá gần đó và nhìn chung quanh. Ánh nắng ban ngày ấm áp để giúp cậu hong khô quần áo, nhưng giờ thì ông mặt trời lặn mất tiêu rồi, cậu bắt đầu thấy cái rét lạnh của màn đêm và phải tay này xoa tay kia để giữ ấm.

Đột nhiên, một thân ảnh đọng lại trong một thoáng lướt nhìn, Harry nhận ra người thanh niên đang đi giữa đám đông ở phía đối diện con đường. Hy vọng người kia có thể nhận ra cậu, Harry như con lật đật xuống lề đường. Nhưng không phán đoán chuẩn xác chiều sâu giữa lề và mặt đường, Harry chúi người về phía làn đường có một chiếc xe hơi đang chạy tới.

Cậu nghe thấy tiếng một người phụ nữ thét lên chói tai vì hoảng sợ, tiếng rít do xe phanh gấp cà lên mặt đường cùng mùi cao su cháy khét do ma xát với nhựa đường. Nhắm chặt hai mắt, cậu chờ đợi cơn đau do va đập, nhưng nỗi đâu trong tưởng tượng đó không hề xảy đến. Cậu mở mắt và loạng choạng đứng lên. Cậu có thể nghe tiếng người đàn ông giận giữ hét thẳng vào mặt mình, gọi cậu là "thằng ngu" và không được qua đường giữa chừng. Tiếng tim đập thình thịch bên tai, cậu nhìn lên và bắt gặp người đàn ông bên kia đường, tò mò quay đầu sang. Một đống xe dừng chung quanh cậu, tận dụng tình huống, cậu vội chạy sang bên kia đường.

Harry nhìn nhìn người thanh niên, anh ta hứng thú nhếch lông mày. "Lại là cậu." Harry chớp mắt và cười, như muốn nói cậu hiểu được. Anh ta thở dài và túm lấy cẳng tay cậu rồi lôi đi khỏi đám đông đang vây xem và xì xầm về tai-nạn-suýt-chết của Harry. "Bộ cậu muốn gì ở tôi à?" người đàn ông dịu giọng nói, nhưng cái siết rắn chắc, gần như đau đớn trên tay Harry hoàn toàn ngược lại.

Harry mở miệng, lại quên chuyện cậu không thể nói. Khi không có âm thanh nào phát ra, người đàn ông bực bội hừ mấy tiếng và tức giận thả phắt tay cậu ra. Anh định xoay người đi, nhưng Harry đưa bàn tay gầy gầy ra túm lấy đuôi áo anh.

Anh quay phắt lại, lên cao giọng và rít lên, "Muốn nói gì thì nói phứt ra, rồi cút!" Harry lại mở miệng, chỉ chỉ vào nó, nhưng người đàn ông hiểu nhầm cậu đang xin thức ăn, và ghê tởm tránh đi.

"Này, nhóc, tránh đường cho người ta đi, hiểu chưa? Tôi không có thời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net