[SBSS] Habit - Thói quen (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Yatri

Dịch+Beta: Mai Lạc

Nhà dịch: Mai Lạc

Couple: Sirius Black x Severus Snape

Thể loại: Nhẹ nhàng, HE

Ngày đăng: 23 - 03 - 2012

Tóm tắt: Rất nhiều chuyện chỉ do thói quen

Link: https://mailac.wordpress.com/2012/03/23/habit-ph%E1%BA%A7n-2/

------------------------------

Sáng sớm, bậc thầy độc được đứng trước gương kiểm tra áo choàng mới mặc trên người, vuốt vết gấp căn bản không tồn tại, cầm lược chỉnh lý mái tóc đen dài mềm mại, chẳng biết vì sao hắn đặc biệt gội sạch đầu, cuối cùng hít sâu một hơi, ngưng mắt nhìn mình trong gương.

Tuổi không nhỏ, nếp nhăn trên mặt khiến hắn cảm thấy mình càng không đẹp bằng trước đây, dù rằng khi còn trẻ thì Snape cũng không phải thanh niên diện mạo tuấn tú, nhưng, giờ kém trước rất xa. Một trong những lý do khiến diện mạo của hắn luôn bị cười nhạo là, mũi quá lớn, môi quá mỏng, xương gò má rất cao, gương mặt quá gầy, đừng nói đến màu da vàng như nến và mái tóc bóng nhờn, phối hợp với hai mắt đen nhánh, thoạt nhìn vô cùng không đẹp. Severus thấp giọng thở dài, ngay cả chính mình cũng không phát hiện.

"Hôm nay hẹn hò sao?" Cái gương hỏi chủ nhân của nó, "Ngươi rất đẹp trai."

Nên đập vỡ cái gương chỉ biết nói dối này mới được, nhưng như vậy thì mất đi thanh âm duy nhất sẵn sàng ca ngợi hắn, dù đến từ một chiếc gương pháp thuật không có sinh mệnh. Snape cắn môi dưới, lắc đầu, ra khỏi phòng. Hắn tiến vào đại sảnh vắng vẻ, ngồi xuống, giơ đĩa ăn, bữa sáng xuất hiện.

"Xin chào." Vô cùng đúng giờ, Sirius bước đến, chào hỏi Slytherin, nhân được gật đầu đáp lại của người nào đó.

Đã được 2 tháng 26 ngày, cùng nhau dùng bữa sáng như vậy, thậm chí Snape chủ động đổi thức ăn với đối phương. Thứ sáu hàng tuần bọn họ sẽ xuống làng Hogsmeade, xem sách tại tiệm rồi dùng bữa. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Severus cảm thấy thời gian bữa sáng quá ngắn, đợi đến thứ sáu lại quá lâu.

Thói quen thay đổi, hắn biết, nhưng hắn không rõ là vì sao.

"Cậu nghe nói trận đấu giao hữu giữa các trường chưa?" Gryffindor ngồi bên cạnh, miệng đầy khoai tây, hàm hồ nói, "Dumstrang sắp đến trường chúng ta."

"Toàn bộ trường học đều nói chuyện này." Giáo sư độc dược nhẹ giọng trả lời, "Đám quỷ sứ đầu óc trống rỗng kia chẳng có tâm đi học." Hắn quay đầu liếc đối phương rồi nhanh chóng quay lại nhìn cốc cà phê của mình.

Không thể nghi ngờ Black là giáo sư hấp dẫn nhất trường, dù là ai cũng nhận xét như vậy. Nữ sinh cho rằng diện mạo hắn anh tuấn; nam sinh thưởng thức tính cách dũng cảm của hắn. Nam giáo sư thích nói chuyện phiếm với hắn; nữ giáo sư luôn nhìn hắn cười khúc khích. Severus uống một ngụm cà phê lạnh, nhớ tới hình ảnh phản chiếu trong gương sáng nay, vừa già hựu xấu.

"Bởi vậy từ hôm nay trở đi tôi phải đặc biệt tăng cường huấn luyện cho đội." Không nhận thấy tâm trạng đột nhiên xuống thấp của đồng nghiệp, giáo sư huấn luyện Quidditch tiếp tục lải nhải, "Kết thúc chương trình học cả ngày bọn chúng còn phải đến sân bóng, tôi có đề cập qua chuyện tầm thủ chưa? Đó là học sinh nhà cậu."

Chủ nhiệm nhà Slytherin ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt xám của người hóa thú, dưới ánh đèn, hai mắt Black thoạt nhìn lấp lánh xanh nhạt. Môi Black hồng nhạt, êm dịu; làn da mạch sắc, khỏe mạnh co dãn. Thoạt nhìn, Black không giống một giáo sư trung niên gần 40 tuổi, mà chỉ như thanh niên mới qua tuổi 30. Mắt Snape khẽ híp lại rồi liền mở ra, không dám nhìn kỹ đối phương, hắn sợ hắn sẽ phân tâm.

"Tôi biết." Hắn nói, sau đó thưởng thức hừng đông dần dần hiện ra trên trần nhà pháp thuật, "Nếu Kevin cũng chăm chỉ như thế trong môn độc dược, chắc chắn thành tích có thể xếp hạng đầu."

"Cậu không thể kỳ vọng mỗi người đều trở thành bậc thầy độc dược." Sirius ý bảo bởi vì tôi cũng rất ghét đọc sách, "A, được rồi." Hắn dừng lại, như muốn hỏi tiếp gì đó, Snape tò mò nâng mi. "Buổi chiều cậu có việc gì đặc biệt không, nếu không có thể, ừm,..." Sirius gãi gãi khóe miệng, "Đến sân bóng xem."

"Vì sao tôi phải lãng phí thời gian rảnh rỗi đến xem một đám quỷ cưỡi chổi bay tới bay lui?"

Giáo sư huấn luyện Quidditch mỉm cười rộng rãi, "Kevin là Slytherin duy nhất trong đội, nếu nó được chủ nhiệm quan tâm, nó sẽ cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh rất lớn."

Snape hừ nhẹ một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Nhưng mà, sau khi hoàn thành lớp độc dược buổi chiều, chủ nhiệm nhà Slytherin vẫn đến sân Quidditch. Hắn ngồi dưới tàng cây, mở một quyển sách ra, tầm thủ của đội bóng - học sinh năm thứ ba Kevin của nhà Slytherin thấy chủ nhiệm thì ngượng ngùng phất tay, Snape gật đầu, sau đó thấy rõ ràng đội trưởng - một Gryffindor, không tiếng động mấp máy môi gọi ngu ngốc bóng nhờn. Severus lộ ra biểu tình hung ác, giận giữ lật xem sách.

Giáo sư huấn luyện Quidditch tập hợp toàn bộ cầu thủ, dằn dò một số việc, do Sirius nắm chặt hai tay kích động đến mặt đỏ bừng, Snape đoán hắn đang cổ vũ các cầu thủ đoàn kết chiến thắng. Sau đó các cầu thủ phải chạy khắp sân, bằng hai chân. Snape cúi đầu, giả vờ không chú ý động tĩnh trên sân bóng, mái tóc đen che khuất khuôn mặt. Thật kỳ lạ, đây là trận đấu cưỡi chổi, vì sao phải chạy bộ? Chạy quanh sân 5 vòng, các cầu thủ bắt đầu lên chổi, tập truyền bóng trên không.

Đủ loại chổi qua lại như con thoi trên bầu trời Hogwarts, cầu thù từ các nhà khác nhau đều mặc đồng phục cùng kiểu dáng, khi bọn họ bay, vạt áo bung ra giống hệt cánh hoa. Severus cắn môi dưới, không phát hiện mình nhìn chằm chằm người duy nhất mặc áo chùng giáo sư giữa đám người. Mái tóc đen của Sirius tung bay hai bên má, khi hắn chuyển thì thân thể sẽ nghiêng theo, tăng tốc thì nửa người trên gần như dán xuống chổi. Hắn làm mẫu kỹ xảo cho các cầu thủ, có mấy lần Snape nghĩ rằng hắn sẽ ngã xuống - thiếu chút nữa Snape thất thanh kinh hô - nhưng đó chỉ là chiêu thức làm đối thủ lẫn lộn.

Ngồi dưới mặt đất, tuy không thấy rõ ràng Black, nhưng Snape có thể biết đối phương rất tự tin và chuyên tâm.

"Lúc cậu ấy bay lên thật đẹp phải không?"

Bậc thầy độc dược bị thanh âm đột ngột vang lên dọa sợ, hất văng quyển sách trên tay xuống cỏ. Remus Lupin mỉm cười hiền lành, không chút khách khí ngồi bên cạnh Slytherin. "Không để ý tôi ngồi đây chứ?" Hắn hỏi.

"Cậu đã ngồi rồi." Snape khô khan trả lời.

Người sói lấy chocolate đã ăn gần nửa từ túi ra đưa cho đồng nghiệp, Snape trợn to hai mắt trừng miếng chocolate, thật giống như Remus đưa cho hắn một quả ớt xanh.

Lupin nhún vai, há mồm cắn chocolate, "Chân Nhồi Bông cưỡi chổi rất đẹp, cậu cũng nghĩ thế nhỉ?"

"Không đặc biệt chú ý." Snape nói dối, cúi đầu giả vờ đọc sách. Trên thực tế dưới ánh sáng mờ mờ, hắn không thấy rõ chữ gì.

"Thực sự là đáng tiếc."

Hiện trường rơi vào bầu không khí trầm mặc, Snape muốn rời khỏi đây, nhưng hắn mới là người đầu tiên chiếm được vị trí quan sát tuyệt hảo này, nếu đi trước, giống như bị người sói đánh đuổi. Vì vậy căn cứ vào lý do không mấy rõ ràng, Severus ngồi yên tại chỗ.

"Xem động tác kia của cậu ấy." Lupin thở nhẹ, ngón trỏ nơi tay đang cầm chocolate chỉ hướng bầu trời. Snape ngẩng đầu, Sirius đang xoay tròn như đinh ốc trên không trung, tựa như không cưỡi chổi, "Chân Nhồi Bông chỉ dựa vào biểu hiện trên không trung cũng có thể bắt lấy tâm mọi phù thủy." Người sói lẩm bẩm, như đang nói cho chính mình, sau đó quay đầu nhìn Snape, "Nhưng cậu biết không? Kỳ thực, Sirius thích người khác phái hơn."

Dưới ánh mặt trời, đôi mắt nâu của người sói lòe lòe sáng, hình như đang ám chỉ cái gì đó, Severus nuốt nước miếng, "Không liên quan tới tôi." Hắn lẩm bẩm, đột nhiên đứng dậy, "Tôi, tôi phải đi." Không chờ Lupin đáp lời liền nhanh chóng rời khỏi.

Hắn không rõ vì sao Lupin muốn nói điều đó với hắn, càng không rõ vì sao nghe điều đó thì mặt lại nóng lên. Hắn nghĩ là vì bước chân gấp gáp nên trái tim mới đập nhanh như vậy, mới có cảm giác khó thở. Snape chạy ào về hầm, hình như vô tình va phải Neville Longbottom, dù sao hắn cũng không nhớ kỹ. Hắn dùng lực đóng cửa, lảo đảo vào phòng tắm, mở vòi nước liều mạng hất lên mặt. Rốt cục khi nhiệt độ giảm xuống hắn mới cúi đầu nhìn vào gương.

Merlin, sao mặt hắn đỏ như vậy?

"Thân ái, ngươi nóng lên sao?" Cái gương quan tâm, "Uống say?"

"Câm miệng." Snape tê tê nói, trở lại phòng ngủ thả mình lên giường, hai cánh tay đặt lên trán, ngơ ngác nhìn trần nhà. Có lẽ trước kia hắn biết mình không giống người thường, nhưng không để bất kì ai biết. Cha hắn dẫn hắn đến giáo đường, thượng đế nói giống như hắn là tội ác. Mà đi học, diện mạo và tính cách đủ để nhóm Slytherin khinh thường, không cần cho mình thêm nhục nhã. Tin tưởng không ai biết bí mật này, bởi vì hắn không nói với ai, kể cả Albus.

Vậy Remus Lupin có ý gì? Người sói có đôi mắt như xem thấu tất cả, Severus hoài nghi có phải mình đã biểu hiện không cẩn thận. Hắn biết Lupin và Black là bạn tốt, nhưng nếu quan hệ của bọn họ hơn mức bạn bè thì sao? Sói là một sinh vật độc chiếm mạnh mẽ, Lupin hướng hắn biểu thị công khai chủ quyền ư?

Bậc thầy độc dược suy nghĩ vẩn vơ, tâm trạng không tốt. Mà chuyện đâu liên quan gì tới hắn, hắn và Black chỉ là đồng nghiệp cùng nhau dùng bữa sáng, thậm chí bạn bè cũng không phải. Snape xoay người đối mặt với tường, vô thức chọc chọc khe hở trên đó, trong lòng có chút nhói đau.

Hắn nghĩ hắn sinh bệnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net