Chương 25: Gặp mặt (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Aimée

Mặc dù Liêu Kiêu Lâm đã từ chối liên tục như bọn Liêu Khả Nhiên lại xuống tay từ bên Già Nghệ, thành công hẹn được Liêu Kiêu Lâm cùng ăn bữa tối sinh nhật. Khi Già Nghệ đi theo Liêu Kiêu Lâm vào trong phòng, cô phát hiện bên cạnh họ còn có một số gương mặt không quen thuộc, nhưng điều khiến Già Nghệ ngạc hơn cả đó chính là Tống Tư Duyệt cũng đang ngồi ngay ngắn trong số đó. Liêu Kiêu Lâm dường như cũng hơi ngạc nhiên khi thấy nhiều người như vậy, sau khi mỉm cười chào mọi người, anh nhìn về phía Trần Dật Trạch với ánh mắt tra hỏi. Trần Dật Trạch cười giải thích: "Cậu trở về lâu như vậy cũng không hẹn mọi người được bữa nào, đúng lúc sinh nhật cậu nên mọi người nói tụ tập với nhau để giúp tổ chức sinh nhật cho cậu," nói xong lại nhìn về phía Già Nghệ, "Với cả tôi cũng đề cập đến việc cậu và một người đẹp nhỏ siêu đáng yêu đang ở bên nhau, bọn họ càng tò mò hơn." Già Nghệ đỏ mặt, hơi không biết phải làm gì, Liêu Kiêu Lâm khẽ cười một tiếng, đặt tay lên trên lưng ghế của Già Nghệ, nâng cằm lên, nhìn về phía bên đó giới thiệu với những người bạn cấp ba mà anh đã lâu không gặp: "Ừm, ngoại trừ tên Trần Dật Trạch rất lẻo mép kia ra thì đây là bạn gái tôi, Già Nghệ, Lục Già Nghệ." Nghe anh nói xong, vài chàng trai lớn tiếng trêu chọc nói: "Trần Dật Trạch nói cô gái nhỏ còn đang đi học, Kiêu Lâm cậu cầm thú quá."

"Em gái xinh đẹp như vậy, có thể giới thiệu chị em khác được không thế?"

...

Liêu Kiêu Lâm không nể nang một chút nào bảo bọn họ đừng có nằm mơ, Già Nghệ xấu hổ cười, ngẩng đầu lên phát hiện Tống Tư Duyệt đang nhìn thẳng đánh giá mình, biểu cảm trên mặt cũng không tốt lắm, để ý đến Già Nghệ đang nhìn về phía mình, cô ấy mới quay mắt đi chỗ khác và nói chuyện phiếm với cô gái bên cạnh.

Không khí bữa tối rất tốt, mọi người đều nhớ lại quá khứ thời trung học, Liêu Kiêu Lâm trông cũng rất vui vẻ, Già Nghệ ngồi bên cạnh nhìn anh và bạn học hào hứng thảo luận về trận bóng ở trung học, trong lúc ngẩn ngơ dường như cô nhìn thấy được khí phách cao ngạo của người thiếu niên kia. Khi nói về chuyện hẹn hò ở cấp ba, một cô gái tóc ngắn cười nói với Liêu Kiêu Lâm: "Lúc ấy, cậu và Tư Duyệt được coi là có giá trị nhan sắc cao nhất toàn khối, mọi người vẫn luôn cảm thấy hai người xứng đôi vừa lứa. Ai ngờ, cả ba năm cấp ba vẫn chẳng có động tĩnh gì, vậy mà vừa đến Mỹ đã ở bên nhau, uổng công nhiều cô gái thời cấp ba viết thư tình và gửi quà cho cậu." Bọn họ dường như không để ý đến sự tồn tại của Già Nghệ, tất cả đều bắt đầu lấn tới trêu chọc đôi tình nhân cũ này, ngay cả Tống Tư Duyệt kiệm lời cũng tự trêu chọc mình nói: "Anh ấy quá lạnh lùng, cuối cùng vẫn là tôi tỏ tình, vừa đến đất nước xa lạ nhạt, anh ấy không có lựa chọn nên mới đồng ý thôi." Liêu Kiêu Lâm cười, gọi nhân viên phục mang đồ ngọt lên mới cắt ngang được cuộc thảo luận này.

Già Nghệ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, vừa mới vào buồng thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài vang lên, là hai cô gái ở trên bàn ăn, họ đang trang điểm lại sau khi đi vệ sinh xong. Già Nghệ nghe thấy một cô gái nói: "Nghe nói Tư Duyệt từ chối lời mời của một công ty lớn ở Mỹ và trở về nước là vì Kiêu Lâm." Cô gái khác nói: "Không thể nào, bọn họ đã chia tay nhiều năm như vậy."

"Nghe nói lúc trước là Tư Duyệt chuyển trường, hai người ở nơi đất khách mới tách nhau ra, mày suy nghĩ lại đi ngay từ năm đầu học cấp ba Tư Duyệt đã yêu thầm Kiêu Lâm."

"Được rồi, tao cũng cảm thấy bọn họ có chút tình cảm lỡ dở. Nhưng Kiêu Lâm đã có bạn gái, bọn họ cũng rất khó ở bên nhau đấy."

"Loại em gái nhỏ này chỉ là thứ đồ mới mẻ thôi, không có cơ sở tình cảm gì để tiến xa, tao vẫn rất lạc quan bọn họ thành một đôi."

Già Nghệ cảm thấy kiểu nghe lén họ nói chuyện chăng hay gì, nhưng có vẻ cô đã bỏ lỡ cơ hội để nhắc nhở bọn họ, chỉ có thể yên lặng ngồi trên bệ bồn cầu, cố gắng không phát ra tiếng động nào.

"Bố của Tư Duyệt còn đầu tư vào công ty của Kiêu Lâm, bản thân cô ấy gần đây cũng tìm được việc làm ổn định ở trong nước."

"Tao nghe nói mẹ Kiêu Lâm rất thích Tư Duyệt, quan hệ hai nhà cũng rất tốt..."

Giọng nói của hai người dần nhỏ đi, Già Nghệ ở trong nhà vệ sinh một lúc rồi mới đi ra ngoài. Vào phòng, Liêu Kiêu Lâm đã chọn ít món ngọt đặt trên đĩa của cô, Già Nghệ ngồi xuống cầm thìa múc kem đào vào trong miệng, Liêu Kiêu Lâm quay đầu về phía cô: "Ăn ngon không?" Già Nghệ gật đầu. "Vậy cho anh nếm thử." Nói xong, anh trực tiếp cầm lấy thìa của Già Nghệ, không chút do dự đào một miếng bánh kem, sau khi ăn xong thì tỏ vẻ đồng ý: "Cũng khá ngon." Lại đào một miếng nữa đưa đến miệng Già Nghệ, Già Nghệ để ý tới mọi người đều trốn ở sau khu tráng miệng nhìn trộm cảnh này như thể đang xem trò vui, mặt cô hơi nóng lên.

Sau khi bữa tối kết thúc, có người đề nghị đổi địa điểm, tìm một chỗ ca hát, Liêu Kiêu Lâm ôm Già Nghệ, cười từ chối: "Muộn rồi, tôi phải đưa bạn nhỏ về ngủ, nếu có cơ hội tụ tập, lần sau tôi sẽ thu xếp." Nghe thấy anh nói như vậy, mọi người đều mỉm cười đầy ẩn ý, nhưng cũng không khuyên ở lại, nên nói lời tạm biệt kết thúc bữa tiệc.

Trên đường trở về, Già Nghệ không hề lên tiến, khi chờ đèn đỏ, Liêu Kiêu Lâm đưa tay gãi gãi má cô hỏi: "Mệt mỏi hả?" Già Nghệ cười với anh: "Nhiều năm như vậy mà quan hệ bạn học cấp ba của anh vẫn rất tốt nhỉ." Đèn chuyển sang màu xanh, Liêu Kiêu Lâm lái xe về phía trước: "Bình thường không gặp mặt nhiều lắm, nhưng khi gặp nhau vẫn có không khí như xưa." Trong thang máy, Liêu Kiêu Lâm ôm lấy Già Nghệ từ phía sau, tựa đầu vào vai Già Nghệ: "Anh xin lỗi, bé con, anh biết em muốn ở nhà hơn." Già Nghệ chắp hai tay của anh, nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người qua cửa thang máy, nhẹ nhàng lắc đầu: "Em thích ăn cơm cùng bạn bè của anh, có thể hiểu rõ về quá khứ của anh." Nói xong, cô lại nhấp môi cười: "Biết khi cấp ba viết thư tình cho anh chỉ tổ lãng phí thời gian." Vừa dứt lời, cửa thang máy đã mở, Liêu Kiêu Lâm chặn Già Nghệ bế ngang, thì thầm bằng giọng nói cực kỳ gợi cảm: "Vậy thì bây giờ chúng ta không để lãng phí thời gian nữa."

Đêm đã khuya, ánh đèn thành phó trở nên lác đác, trong phòng cô gái nằm trên giường, hai má ấn đầy ửng hồng, bởi vì động tác phía dưới thô bạo nên cơ thể trần trụi trắng nõn đong đưa có quy luật. Cơ thể hai người liên kết chặt chẽ với nhau, Liêu Kiêu Lâm từng chút từng chút một tiến vào bên trong cô, chiếm hữu lấy cô. Giọng nói của Già Nghệ vốn đã nhẹ nhàng mềm mại, bây giờ bị lạc trong cơn mê tình cũng bất chấp rụt rè, tùy ý uyển chuyển rên rỉ thở dốc, tiếng kêu kéo dài như vậy nghe có vẻ thống khổ nhừng lại giống như đạt được khoái cảm cực độ. Liêu Kiêu Lâm cảm thấy toàn thân tê dại khi nghe thấy tiếng rên ấy, anh đưa đầu càng nhanh, càng tiếp thêm lực hơn, duy trì động tác dữ đội và tần suất cao như vậy thật lâu. Liêu Kiêu Lâm nhanh chóng bị khoái cảm của mình bao phủ lán át, cố gắng kiềm chế dục vọng xuất tinh của bản thân.

Già Nghệ cảm thấy đường đi co rút, xoắn chặt lại, khu rừng phía dưới như muốn bài trừ quái vật không lồ kìa ra, như lại càng khát vọng nó tiến vào thật sâu hơn nữa. Côn thịt ở trong tiểu huyệt ướt át nhanh chóng ra vào phát ra âm thanh cọ xát phốc phốc, mật dịch ở nơi giao hợp từng giọt từng giọt chảy xuống.

Đầu của Già Nhệ đột nhiên trở nên trống rõng, còn chưa kịp phản ứng lại, hai chân đã không kiềm chế được duỗi thẳng ra, ngón chân co chặt lại, khoái cảm dồn dập như từng đợt sóng biển liên tiếp ào đến.

Liêu Kiêu Lâm chú ý đến cao trào của Già Nghệ, anh chưa kịp phản ứng thì vách trong co rút đột ngột khiến anh liên tiếp bại lui, dưới sự phản ứng mãnh liệt, tinh hoàn đột nhiên thả lòng, tinh dịch lập tức bắn đầy ra bao cao su.

Liêu Kiêu Lâm nặng nề hít sâu một hơi, nằm xuống ôm lấy Già Nghệ, hai người đầy mồ hôi nhưng vẫn ôm nhau không rời, muốn để người kia hòa nhập vào trong cơ thể của mình.

Một lúc sau, Liêu Kiêu Lâm ôm lấy Già Nghệ đi vào phòng tắm, việc trần trụi trong không gian kín rất sẽ lau súng cướp cò, Già Nghệ mơ màng lại bị Liêu Kiêu Lâm đè lên bồn cầu, làm từ phía sau một lần nữa. Nhận thấy Già Nghệ đã kiệt sức, Liêu Kiêu Lâm cũng không ham chiến nữa, cuối cùng đẩy mạnh rất nhiều lần, sau đó rút dương vật ra, nặng nề dùng tay tuốt vài lần qua lại, bắn tinh dịch ở trên mông và đùi Già Nghệ.

Liêu Kiêu Lâm nhanh chóng tắm sạch cho mình và Già Nghệ, sau đó bế cô gái nhỏ mệt mỏi về giường. Trước khi mất đi ý thức, Già Nghệ hình như nghe thấy Liêu Kiêu Lâm ghé vào tai mình, thì thầm nói: "Cảm ơn Tiểu Thất, anh yêu em, ngủ ngon." Nói xong, anh đặt nụ hôn xuống sườn mặt cô, Già Nghệ chưa kịp đáp lại anh đã chìm vào trong giấc mộng.

Già Nghệ cảm thấy bản thân đã ngủ được một lúc nhưng ngay sau đó bừng tỉnh dậy, sau sườn cổ có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của người đàn ông ngủ say phả ra. Đồng hồ trước tủ đầu giường đã điểm 3 giờ sáng, cơ thể rất mệt mỏi nhưng Già Nghệ cảm thấy trong đầu có một sợi dây đang kéo thật chặt. Cho dù cô đã cố gắng hết sức để gạt bỏ cuộc trò chuyện mà cô lén được trong nhà sinh lúc buổi tối, nhưng Già Nghệ nhanh chóng nhận ra rằng thật ra cô vẫn rất để ý. Khi ở bên nhau dường ta như luôn nghĩ tới tương lai, cho dù tình trạng hiện nay có làm người ta cực kỳ vừa lòng. Ngay cả nằm trong vòng tay vững chãi của người đàn ông nhưng khi nỗi sợ hãi, cảm giác mất mát lo âu ấy thổi qua cũng đủ khiến Già Nghệ mất ngủ cho đến khi rạng sáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net