CHƯƠNG 10: CHÂN TÂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù đã thực sự vào đông nhưng thời tiết hôm nay lại sáng sủa hiếm thấy, là một ngày tốt lành.

Mọi người tới lui trên đường đều dừng chân nhìn tổ hợp quái dị thu hút ánh mắt ở trước mặt.

Một 'mỹ thiếu niên' tuấn tú toàn thân trắng tinh?

Dùng chiếc xe đạp chở một người đẹp chững chạc lãnh khốc mặc áo đen?

Trước không nói dung mạo của hai người, cũng không nói tới trang phục của hai người có hiềm nghi là trang phục tình nhân, chỉ nói bầu không khí giữa người trước với người sau, luôn khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị.

Đới Manh đang đạp xe cảm thấy sau lưng lạnh tanh, trên trán không khỏi đổ mồ hôi.

-- chỉ nhớ bị Từ Tử Hiên làm cảm động tới rối tinh rối mù, lại quên mất hoàn cảnh xấu hỗ giữa mình cùng nàng, hồi sáng sớm còn trốn tránh không muốn gặp nàng, hiện tại lại đạp xe chở nàng ta, nhưng may mà lát nữa sẽ gặp hai kẻ họ Tần dở hơi, bầu không khí chắc sẽ sinh động hơn! Nghĩ như thế, khuôn mặt cứng nhắc của Đới Manh cuối cũng cũng thấy hơi vui vẻ.

-- còn nữa, nàng rất nhẹ, còn nhẹ hơn cả tiểu nha đầu Triết Hàm , chở nàng bằng xe đạp, hoàn toàn không mất sức chút nào.

Thế nhưng, như thế thì sao đón Triết Hàm được đây?

Gọi điện thoại báo cho nàng ta biết vậy, chỉ hy vọng khi gặp mặt thì nàng ta sẽ tha cho cái lỗ tai của mình.

"Alo? Triết Hàm ... bởi vì bên ta còn có một người bạn... cho nên không thể tới chở ngươi... Hả? Ngươi có việc, không thể tới?... Alo? Đừng cúp máy!"

Buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn Mạc Hàn đang nhàn nhã tự đắc ngồi uống cà phê,

"Sao giờ? Bọn họ không tới, vậy không phải chỉ còn hai chúng ta thôi sao?"

Đới Manh lau mồ hôi, đi tới gần Mạc Hàn .

"Mạc Hàn , bọn Triết Hàm bận chuyện nên không thể tới, cho nên hôm nay chỉ có hai người chúng ta." Nói xong còn lén nhìn Mạc Hàn .

"Oh" Mạc Hàn tiếp tục khuấy cà phê.

"Vậy ngươi muốn đi đâu?" Do dự nửa ngày, Đới Manh vẫn hỏi ra miệng.

"Đi đại đi ~" Mạc Hàn buông tách, nhìn thẳng Đới Manh . Nhìn tới Đới Manh cảm thấy hơi luống cuống.

Trước cửa công viên giải trí.

Mạc Hàn nhìn hình ảnh hoạt hình thật to trước mắt mình, lại nhìn chiếc bong bóng trong tay Đới Manh , thở dài.

-- lại một đứa bé bị ông già đầu độc, tuy hai giọt nước mắt đó của ông già là giả nhưng hình như nàng thật sự bị cảm động lây.

"Đi tàu lượn trên không?"

"Đi đảo thần kỳ?"

...

Cuối cùng Đới Manh chỉ một tòa kiến trúc ở đằng xa, rất ôn nhu nói: "Đi vào coi."

"Nhà ma..." Trên trán Mạc Hàn toát mồ hôi lạnh.

Đới Manh cười: "Chẳng lẽ ngươi sợ à?"

"Ai sợ chứ?"

Mạc Hàn quệt miệng, Đới Manh đứng ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn nàng -- hiếm khi thấy dáng vẻ của nữ sinh trên người nàng, phần lớn thời gian Mạc Hàn luôn khiến người khác cảm thấy nàng là một tòa núi băng biết đi, nhưng thật ra bên dưới tòa núi băng đó cất giấu một ngọn lửa không muốn cho ai biết.

Thực ra, khi nàng cứng miệng nhìn rất dễ thương, vì thế, hay là thôi đi nhà ma vậy

~Mặc kệ vẻ kinh ngạc của Mạc Hàn , Đới Manh nhét bong bóng vào tay của nàng, nhấc xe đạp chỉ ra phía sau: "Đi, chúng ta đi vào cung điện hải dương!"

Vẫn bóng dáng đó, Mạc Hàn ngồi sau xe nhìn bóng lưng yếu ớt của Đới Manh trước mặt.

Mới trước đây mình vẫn rất muốn ngồi sau ba ba như thế này, ôm lấy lưng của ông ta, cảm nhận một sự ấm áp mà mỗi đứa nhỏ đều nên có.

Bong bóng nhất thời bay lên bầu trời.

Đới Manh đang đạp xe đột ngột cứng đờ người.

Cảm giác mềm mại... ở phía sau mình... hai cánh tay thon dài đang đặt lên eo của mình.

Ngây người, xe đạp chạy thẳng vào đầu rồng phòng cháy bên ngã tư đường...

Đới Manh xấu hổ đứng ở một bên nhìn Mạc Hàn , lại nhìn chiếc xe đạp bị tông không còn ra hình dáng gì.

-- trước đó, hai người thật ăn ý nhảy xuống xe, chẳng qua chiếc xe lại không ngừng lăn bánh.

Đới Manh muốn nhấc chiếc xe đạp đã biến dạng kia lên thì bị Mạc Hàn ngăn cản.

"Ngươi bị thương." Mạc Hàn bình tĩnh chỉ vào ngón tay Đới Manh --- đúng vậy, vừa rồi lúc nhảy xuống bị trầy một chút, trên bộ đồ màu trắng nhuộm vết máu mờ nhạt.

"Không sao, vết thương nhỏ." Đới Manh hơi ngượng nên bắt đầu gãi đầu, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra trước khi bị "tai nạn xe cộ", khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề lạc đỏ bừng, giống như một quả cà chua đáng yêu.

"Thế nhưng, kỹ thuật lái xe của ngươi..."

Mạc Hàn dừng một chút, hơi châm biếm: "Không tồi đấy!"

"Đó còn không phải bởi ngươi ---" lời vừa ra miệng thì bỗng nhiên dừng lại.

"Ta? Bởi vì ta... chuyện gì?"

Giọng nói của Đới Manh đột nhiên nhỏ lại gần như không nghe thấy.

"Còn không phải... bởi vì... ngươi ghé... ghé vào... lưng ta."

Mạc Hàn nghe xong thì trước tiên là sửng sốt, sau đó ngồi trên mặt đất cười không ngừng khiến cho Đới Manh hoài nghi có phải Mạc Hàn lạnh lạnh lùng lùng bị chuyện vừa rồi dọa điên rồi không.

"Ngươi... không sao... chứ?" Đới Manh cẩn thận ngồi xổm bên cạnh nàng, cẩn thận hỏi thăm.

Mạc Hàn cố gắng khống chế cảm giác cười ra nước mắt của mình, vỗ vai Tiểu Manh Manh :

"Không có gì.. chỉ là.. ngươi.. rất..."

"Rất?"

"Rất e thẹn ~" Mạc Hàn thở một hơi, nói hoàn chỉnh câu.

Đới Manh không khỏi gãi đầu. Ngây ngô cười theo Mạc Hàn .

Tình yêu

Đôi khi không kinh thiên động địa.

Nó luôn vào dịp ngươi không phòng bị

Mà lặng lẽ tiến tới

Khiến nhiều năm về sau, khi Mạc Hàn lười biếng nằm trên giường, ngọ ngoạy trong lòng ngực ấm áp của Đới Manh đã có suy nghĩ như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net