Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhận được cuộc điện thoại của sếp Dương, một nhà hai người cùng dẫn nhau đến cục cảnh sát trình diện. Cũng chẳng rõ chuyện gì xảy ra nhưng nghe giọng điệu đó của sếp Dương đúng là có chuyện không lành rồi. Lòng anh vô cùng bất an.

Chuyện gì quan trọng cũng không quan trọng bằng chuyện giải quyết nhu cầu cá nhân. Con ma nào đó đang chuẩn bị xơi tái anh, thịt dâng tới miệng rồi mà còn bị kẻ khác hất xuống đất, cậu không cam lòng. Nhưng chịu thôi, với anh công việc là hàng đầu, cậu chỉ là đứa xếp sau không quan trọng. Vương Nhất Bác rưng rưng đôi mắt ủy khuất nhìn theo bóng dáng anh, thầm tự nhủ. Về nhà cậu nhất định phải khiến anh nhớ cậu mãi không quên!

Cục cảnh sát buổi chiều cũng vắng người. Chủ yếu là còn vài anh em lo việc hành chính chưa tan sở, còn lại mọi người đều ra ngoài tra án.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác tiến thẳng một đường vào văn phòng sếp Dương. Bên trong, mọi người đã có mặt đông đủ, ngay cả Lâm Khả Như đang bị thương nghỉ phép cũng đến khiến anh cũng không khỏi nghi hoặc. Anh bẽn lẽn bước tới cúi chào sếp Dương một cái lịch sự rồi bắt đầu vào chuyện chính.

- Hôm nay tôi gọi các cậu đến đây vì có vài chuyện quan trọng cần tuyên bố. Chuyện thứ nhất, tôi thay mặt cục trưởng gửi lời khen ngợi đến bốn người các cậu đã cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ, phá được đường dây buôn người lớn khu vực phía Nam. Ý của cục trưởng chính là lần này sẽ trọng thưởng cho các cậu, mỗi người sẽ được thăng một cấp quân hàm và tăng thêm lương.

Vừa thăng chức lại được thăng lương, đúng là không uổng công mấy ngày qua anh phải dùng "công sức" của mình phá án. Tiêu Chiến thầm cười vui sướng trong lòng.

Sếp Dương mỉm cười vui vẻ rồi quay sang phía anh nghiêm mặt nói tiếp.

- Riêng Tiêu Chiến không được!

- Dạ??? - Anh tròn mắt ngạc nhiên.

- Vì xét công lao và tội trạng trước đó không cân xứng. Cậu không trực tiếp giao dịch với tội phạm, cơ bản vẫn chưa làm được gì. Nhưng nghĩ đến cậu cũng có công tham gia nên chuyện viết kiểm điểm lần trước tôi có thể bỏ qua, còn việc xét thưởng...không có phần của cậu!

Không đươc nha, rõ ràng anh cũng lao tâm khổ trí, bỏ sức chỉ có hơn chứ không kém bọn họ đâu. Nếu không có anh truyền dương khí cho con ma bên cạnh thì chuyện này làm sao có thể hoàn thành suôn sẻ được. Anh không đồng ý, anh muốn khiếu nại!

Tiêu Chiến nhiệt huyết dâng trào sau đó liền xìu xuống. Uất ức này làm sao có thể nói, anh làm sao có thể nói mọi người liều mạng chiến đấu nơi sa trường còn anh chính là liều mạng chiến đấu trên giường được.

Anh ủy khuất như sắp khóc. Vương Nhất Bác nhìn thấy liền hiểu ra vấn đề. Cậu lên tiếng thương lượng.

- Sếp Dương, có phải tôi cũng được nhận thưởng đúng không ạ?

- Phải.

- Nhưng mà tôi không phải cảnh sát, thăng lương hay thăng chức đối với tôi cũng không có ý nghĩa.

- Đúng vậy, tôi cũng đã nghĩ tới chuyện đó rồi. Cậu có thể chọn phần thưởng khác, bên cục cũng chuẩn bị cho cậu một ít tiền thưởng riêng, cậu yên tâm.

- Sếp Dương, anh có thể cho tôi chuyển phần thưởng được không? Chiến ca với tôi là người một nhà, thưởng cho tôi hay anh ấy cũng đều như nhau cả. Anh cứ để anh ấy thăng chức, thăng lương, tôi sẽ không nhận phần thưởng nữa.

Đúng là không uổng công anh nuôi cậu ta béo ra thế này lại còn khỏe mạnh cường tráng. Hôm nay lại biết nghĩ cho anh rồi, về nhà nhất định anh sẽ thưởng lớn cho cậu!

Sếp Dương trầm ngâm suy nghĩ một lúc liền khẽ gật đầu đồng ý, nói tiếp.

- Chuyện này không thành vấn đề. Vậy tôi sẽ báo cấp trên trả lại 5 vạn tiền thưởng của cậu.

Cái gì? Anh có nghe nhầm không. Là 5 vạn sao? Sao đột nhiên hôm nay cục trưởng chơi lớn vậy, thưởng cho Vương Nhất Bác đến tận 5 vạn. Bình thường phần thưởng lớn nhất mà cục trưởng thưởng cho toàn đội nhiều lắm cũng chỉ có 1 vạn, nhưng là 1 vạn chia cho 20 người. Biết vậy anh thà để Vương Nhất Bác lấy 5 vạn còn hơn.

Tiêu Chiến nhìn chi phiếu 5 vạn bay lơ lửng trên đầu vĩnh viễn không thể hôn một cái, tim anh bỗng dưng đau như cắt, khóc không thành lời. Nhưng chịu thôi, dù sao cũng được thăng chức ngang bằng với tên Trần Phi nếu không đời này của anh nhất định sẽ bị cậu ta phỉ báng, trêu chọc cho mà xem.

- Chuyện thứ hai tôi muốn nói với mọi người. Cục trưởng và tôi hôm qua họp đã quyết định yêu cầu các cậu thanh toán lại các chi phí tổn thất không liên quan công việc phá án trong thời gian qua. Nhưng các cậu yên tâm, chỉ là một phần nhỏ thôi, chủ yếu là của Tiểu Chiến và cậu Vương.

- Dạ??? - Tiêu Chiến kích động thêm lần nữa.

- Ngoài tiền phòng thuê khách sạn và tiền ăn uống của các cậu, các dịch vụ khác không liên quan đều phải thanh toán lại. Phòng của Tiểu Chiến và cậu Vương hôm nay khách sạn thông báo, hai người các cậu phá hỏng hết ba bộ chăn drap mới của họ, vỡ hết vài cái ly uống rượu cao cấp cùng một số dịch vụ phòng tắm và nội thất phục vụ phòng tân hôn, ngoài ra cậu Vương còn dùng tiền bên cục để mua một số "đồ dùng thiết yếu". Chi phí tổng cộng là 4 vạn 9 ngàn 9 trăm 99 nhân dân tệ.

Aa, anh nghĩ không sai mà. Rõ ràng không phải cục trưởng tốt bụng mà chính là muốn bức chết anh thật mà. Có phải lúc nãy anh nên ngoan ngoãn chọn lấy 5 vạn vẫn hơn không.

Nhưng mà không đúng, mấy cái chi phí đó đều phục vụ phá án hết đó. Phòng tân hôn, "đồ dùng thiết yếu", mấy thứ đó là để cậu ta hút dương khí của anh đi phá án. Còn mấy cái ly bị vỡ chẳng qua, chẳng qua...trong lúc không khống chế được cảm xúc anh mới lỡ tay, nhưng tất cả đều có liên quan đến phá án. Anh bị oan, anh muốn khiếu nại!

Tiêu Chiến khóc ròng trong lòng. Chuyện "truyền dương khí" cho ma Vương vĩnh viễn không thể nói ra, có chết cũng phải mang theo. Đời này anh còn muốn kết hôn, anh không thể vì chút tiền "nhỏ xíu" đó mà mang thân mình ra bán được.

Anh liếc xéo qua tên hung thủ đang nhởn nhơ bên cạnh, tâm càng kích động hơn. Dao đâu, súng đâu, thuốc độc đâu, dây thừng đâu, anh muốn giết người!!!!

.

Thế là cuộc họp đổ máu, à không, đổ tiền của anh kết thúc, kết quả chung cuộc là anh phải gánh thêm món nợ 5 vạn. Cũng may, sếp Dương thấu hiểu cho anh, cũng không ép anh thanh toán ngay, chỉ là một tháng trừ một nửa tiền lương của anh đến khi hết nợ thì thôi.

Tính ra anh chỉ là một viên cảnh sát nghèo nhà không có mồng tơi để rớt, lương bèo bọt mỗi tháng chỉ có 5 ngàn còn bị trừ đi một nửa, bây giờ còn phải nuôi thêm con ma ăn hại, anh không biết những tháng tiếp theo phải sống như thế nào. Tiêu Chiến đau lòng, im lặng đi suốt một quãng đường dài.

Vương Nhất Bác tự biết tội lỗi không thể tha thứ, cậu cũng không dám mở miệng  an ủi liền đánh vu vơ vài chuyện cho đỡ buồn.

- Chiến ca, chút nữa chúng ta về nhà em sẽ giúp anh làm bếp chịu không. Em mới học được vài món ngon lắm đó nha.

Tiêu Chiến càng bực hơn, anh đột ngột dừng bước quay sang lườm người kia một cái lạnh người.

- Ăn! Ăn! Ăn! Tối ngày chỉ biết ăn! Giờ hay rồi, ngay cả một hạt gạo cũng sắp không có mà ăn nữa, tất cả đều tại cậu!!!

- Chiến ca, em thật sự không có cố ý. - Vương Nhất Bác ỉu xìu buồn bả. - Chẳng phải anh cũng dùng chung với em sao?

- Cậu im miệng cho tôi!

Cậu ta không nói cũng không ai bảo câm đâu. Ai bảo là anh muốn dùng mấy thứ đó, tất cả đều do cậu ta ép anh dùng chung thôi, anh không có liên quan nha. Anh đỏ mặt xấu hổ.

- Dù thế nào đi nữa, món nợ đó tôi không gánh thay cậu đâu, tự mà lo đi!

- Nhưng em lấy tiền đâu ra mà trả... - Cậu ủy khuất.

Tiêu Chiến nhìn cậu từ trên xuống dưới một cái khinh bỉ. Đúng là không có tiền thật, nhưng không có tiền không có nghĩa không kiếm được tiền nha. Đầu anh liền hiện ra một nụ cười gian xảo. Anh vỗ vai cậu một cái lấy tinh thần.

- Chẳng phải cậu luôn tự hào về thân thể xinh đẹp cường tráng của mình sao?

- Anh... anh muốn gì?

Vương Nhất Bác nhìn anh đầy nguy hiểm, tay bất giác ôm lấy cổ áo thật chặt như thể trinh nam trước mắt cường quyền khiếp sợ, giọng ủy khuất thà chết không khuất phục.

- Chiến...Chiến ca...em... không được đâu. Em tuy là ma nhưng ma có danh dự của ma, em không bán thân kiếm tiền đâu. Thân này của em chỉ cho một mình anh, kẻ khác đừng hòng!

- Ây, cậu nghĩ gì vậy? Cậu mà dùng bán thân kiếm tiền chỉ sợ chưa lấy được tiền của kim chủ, cậu đã "làm" người ta đến chết rồi. - Anh cười hề hề nói tiếp. - Cậu nói xem lần trước trên biển cậu nhảy rất đẹp, nếu cậu bây giờ ra công viên nhảy vài bài liệu người ta có cho tiền không nhỉ?

- Không được. Em không làm mấy chuyện mất mặt vậy đâu? - Cậu quay mặt sang hướng khác phồng má sữa tỏ vẻ giận dỗi.

- Hây, không phải như cậu nghĩ đâu. Cái đó người ta gọi là nghệ thuật đường phố đó, không mất mặt đâu nha. - Tiêu Chiến lấy ngay vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo. - Nếu cậu không làm thì thôi cũng được, bây giờ lập tức dọn khỏi nhà tôi đi, nhà tôi hết tiền nuôi thêm cậu rồi!

Đương nhiên giữa liêm sỉ và anh, cậu sẽ chọn anh rồi. Liêm sỉ gì đó, vứt đi. Cậu không muốn anh đuổi cậu đi đâu, nếu bây giờ trở về nghĩa địa nhất định rất đáng sợ, cậu không chịu nổi đả kích sợ hãi bị ma ở đó dọa nữa, ma cũng bị đau tim đó nha. Vương Nhất Bác ôm mặt cún con quay sang bám lấy anh.

- Cũng được. Nhưng mà anh sẽ không hối hận chứ?

- Tất nhiên!

Tất nhiên là không rồi, việc gì anh phải hối hận. Nếu có đi chăng nữa chính là anh không nhận ra bản thân đang nuôi một con ma biết kiếm tiền. Sớm biết như vậy anh đã khai thác tài nguyên này sớm hơn rồi.

Tiêu Chiến thầm cười vui sướng trong lòng rồi mang theo "mỏ tiền" ra chỗ công viên đông người nhất bắt đầu kế hoạch kiếm tiền trả nợ.

Đúng như anh nghĩ, với tài năng thiên bẩm của Vương Nhất Bác kèm thêm gương mặt đẹp trai khó tìm đã kéo đến bao nhiêu cô gái hào phóng. Thoáng chốc túi tiền của anh dày cọm.

Mấy cô gái kia hết cho tiền lại tặng quà, thức ăn. Anh ngồi bên cạnh phẩy quạt nghỉ mát ăn tối ngắm người nhà làm việc, cảnh tượng đó đúng thật là sướng hơn cả thần tiên.

Bỗng từ xa, một chiếc siêu xe màu đen đổ bến. Một nam thanh niên quần áo lịch lãm trông có vẻ là người có tiền. Anh ta nhìn về phía Vương Nhất Bác cười cười rồi tiến đến chỗ cậu.

Kim chủ đến rồi, chuyến này thật sự anh có thể trả hết nợ một lần kèm thêm số dư nữa nha. Tiêu Chiến vội vã ném túi khoai tây chiên xuống, hí hững ôm thùng tiền chạy về phía hai người bọn họ.

Nam thanh niên kia đến trước mặt Vương Nhất Bác rút ra một xấp tiền lớn đặt vào tay cậu, trầm trầm nói tiếp.

- Một đêm 10 vạn!

A, anh sai rồi, không phải hắn đến xem cậu nhảy nha. Tên này rõ là đang muốn bao trai, là bao trai đó. Vương Nhất Bác còn chưa nói lời nào đã bị anh giành lấy xấp tiền ném thẳng vào mặt tên đó, kích động quát lớn.

- Đồ khốn!!!!

Tiêu Chiến hùng hùng hổ hổ nắm tay Vương Nhất Bác lôi thẳng về nhà một nước.

Vương Nhất Bác thầm vui vẻ trong lòng, giở giọng trêu chọc.

- Tán Tán, anh ghen rồi sao?

- Không có!

- 10 vạn đủ cho anh trả nợ còn hờn thêm một khoản, sau này chúng ta sẽ được sống thoải mái hơn, anh không muốn sao?

- Tôi không cần! - Sau đó anh thấy không ổn liền giải thích thêm. - Tôi là tôi lo cho cậu thôi. 10 vạn một đêm, một đêm cậu dám chắc là hắn ta không lấy cả vốn lẫn lời không? Yêu tiền cũng phải biết yêu mạng chứ?

- Nhưng anh đã bảo em phải kiếm đủ tiền trả nợ nếu không anh sẽ đuổi em đi. - Cậu ủ rũ đau lòng.

- Không cần! Tôi không cần nữa. Tôi tự nghĩ cách khác trả nợ không cần cậu lo!

- Nhưng chỉ cần một đêm là đủ rồi. Dù sao anh và em cũng là gì của nhau đâu, em ngủ với ai cũng không liên quan gì tới anh.

- Ai bảo cậu không liên quan? Cậu là người của tôi, lên giường cũng chỉ có thể lên giường với tôi, nghe rõ chưa!!!

=====
Là anh tự nói đó nha anh Chiến 😌😌😌😌

Thư mời,
Ngày 18/8/2020 nhà hacvucac_9503 bọn mình mừng kỉ niệm 1 năm xây nhà. Mình và RN xin gửi lời mời đến tất cả các bạn gần xa ghé qua chung vui với bọn mình. Hôm đó bọn mình sẽ up 3 fic mới đã hoàn đủ thể loại, ngọt sủng là chính. Các bạn có thể rủ thêm bạn bè người thân đến góp vui, bọn mình rất sẵn lòng đón tiếp, hi vọng mọi người sẽ yêu thích. Moazzz... 😚😚😚😚

#Yy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net