Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cướp!!! Có cướp!!!!

Cả hai đang hôn nhau thắm thiết giữa trời sao rực rỡ, nghe tiếng hô hoán, Tiêu Chiến theo phản xạ tự nhiên chuyên nghiệp của cảnh sát liền hất mạnh Vương Nhất Bác ra suýt tí rơi luôn xuống hồ, cấp tốc đuổi theo tiếng truy hét đằng kia.

Tiêu Chiến vận dụng kĩ năng bắt cướp một thân một mình phi nhanh như chớp đuổi theo, cuối cùng cũng dồn được tên cướp kia vào chân tường. Hắn ta vẫn thản nhiên như không nhìn anh cười khinh bỉ.

Thời nay thanh niên tuổi trẻ đúng là không biết trời cao đất dày, giữa thanh thiên bạch nhật dám cướp của lại còn không biết cúi đầu khuất phục. Hôm nay hắn ta gặp phải viên cảnh sát bảo vệ chính nghĩa như anh đúng là xui tám đời rồi. Anh cười cười, cất giọng.

- Tôi xem cậu chừng khoảng độ hai mươi, sao lại đi làm nghề này hả? Cậu có biết trộm cướp sẽ phải ngồi tù, sẽ đánh mất tương lai, sẽ...

- Ha, thì đã sao? Anh đừng bày đặt ỷ mình lớn tuổi liền lên giọng dạy đời tôi. Anh có thể đuổi theo tôi tới đây cũng đã rất giỏi rồi, nhưng đáng tiếc, nghĩa hiệp đúng chỗ chỉ để rước họa vào người. Một thân một mình đuổi theo? - Hắn cười nhạt. - Là anh chọn con đường chết đấy nhé!

Hắn ta phất tay ra hiệu một cái, phía sau anh hai tên cao lớn vẻ mặt dữ tợn cầm theo gậy lớn vây anh các phía.

Tiêu Chiến anh đường đường là cảnh sát, dù có chết cũng không thể khuất phục bọn xấu. Ba mẹ dạy, làm người không thể thoái lui. Thầy cô dạy, sống phải biết bảo vệ lẽ phải quyết không thoái lùi. Tổ nghề dạy, thà chết trên sa trường còn hơn chết trên giường, à nhầm, chết dưới đao kẻ ác. Tiêu Chiến lấy hết dũng khí bình sinh lao về phía bọn chúng.

Trong không gian yên ắng, tiếng thét đau đớn vang lên chói tai. Chớp mắt, ba tên cướp bị đánh gục nằm lăn lóc dưới đất ôm mặt đầy máu dưới chân một đám vệ sĩ áo đen lạ mặt.

Tiêu Chiến chưa kịp hoàn hồn, bỗng một dáng người quen thuộc hối hả từ xa chạy đến ôm lấy anh nét mặt lo lắng, hỏi dồn.

- Tán Tán, anh không sao chứ? Anh có bị thương ở đâu không? Em đưa anh đi bệnh viện kiểm tra...

- Không cần đâu. Anh không sao. Nhưng mà đây là..

Anh cười gượng chỉ tay về phía nhóm vệ sĩ kia. Lúc này cậu mới nhớ đến bọn họ, ánh mắt sắc lẹm lườm một cái lạnh người, tức giận quát.

- Các anh, tháng này trừ lương!!

- Tại sao? - Anh ngạc nhiên nhìn cậu.

- Bọn họ đến muộn, không bảo vệ nổi anh, đáng phạt!

- Nhưng bọn họ cũng đã đến kịp lúc, anh không bị gì hết!

- Em thuê họ theo bảo vệ anh vậy mà dám chậm trễ để anh bị ba tên khốn này hăm dọa. Đúng là thất trách! - Cậu căm giận quát chúng.

- Vương Nhất Bác!!! Em có thôi đi không? Anh là cảnh sát đương nhiên có thể tự bải vệ tốt cho mình, anh không cần vệ sĩ!!! - Tiêu Chiến tức giận lớn tiếng cãi lại. - Ai cho em thuê người đi theo anh hả?

- Nhưng anh là Vương phu nhân, là chồng của em! Tại sao không được???

- Anh.. - Anh cúi mặt xấu hổ, xuống giọng. - Nhưng anh là cảnh sát, ra ngoài làm nhiệm vụ dẫn theo vệ sĩ thì rất kì, anh...

- Có gì kì chứ? Em thương phu nhân của mình, ai dám ý kiến thì cứ việc đến gặp Vương Nhất Bác em đây nói chuyện!

- Nhưng mà anh....

- Không được. - Vương Nhất Bác đột nhiên chau mày, nắm lấy tay anh kích động. - Em nghĩ kĩ rồi, nghề cảnh sát này rất nguy hiểm, lỡ như sau này gặp phải bọn cướp nguy hiểm hơn thì biết làm thế nào? Ngày mai anh đến cục cảnh sát thôi việc luôn đi, Vương Nhất Bác em nuôi anh được, không cần anh phải vất vả ra ngoài lăn lộn kiếm tiền!

- Không được! Chuyện gì anh cũng có thể nghe lời em nhưng duy chuyện này là không thể được. Nghề này chính là hoài bão và ước mơ của anh, anh không thể dễ dàng từ bỏ được.

- Vậy cũng được, nếu anh muốn tiếp tục làm cảnh sát, anh phải hứa với em hai chuyện. Một là phải để bọn họ đi theo bảo vệ anh, hai là anh nhất định phải biết bảo vệ bản thân an toàn trước, được không?

- Cái này....

Tiêu Chiến nhìn lướt qua năm tên vệ sĩ áo đen to lớn trước mặt cười gượng. Đời anh chưa bao giờ nghe qua có chuyện cảnh sát thuê người bảo vệ, nếu nói ra không biết anh phải giấu cái mặt này ở đâu cho được. Anh rưng rưng nước mắt nhìn Vương Nhất Bác tỏ vẻ tội nghiệp.

- Không cần bàn nữa. Cứ quyết định vậy đi, anh mà không đồng ý nữa, bây giờ em sẽ gọi ngay cho cục trưởng cắt chức anh ngay lập tức.

Vương Nhất Bác tức giận, thái độ thể hiện rõ ý quyết tâm không thể lung lay. Chịu thôi, ai bảo anh có lão công quyền lực nhiều tiền lại sủng anh tận trời như vậy, số của anh khổ quá mà!

- Được, anh nghe em. Nhưng mà bọn họ không được đi gần anh quá nhé, khi nào cần thiết mới được xuất hiện. Với lại...

Vương Nhất Bác chưa kịp nghe anh nói hết cậu liền cúi người xuống bế anh nhấc lên mang đi. Giọng lạnh lùng phun ra từng chữ.

- Anh thật ồn ào!

- Em... em làm gì vậy? Vương Nhất Bác mau thả anh xuống... ở đây có rất nhiều người... - Anh xấu hổ dụi mặt vào lòng cậu, giọng thỏ thẻ.

- Rất nhiều người? Anh mà cũng biết xấu hổ sao? - Cậu cười cười trêu chọc. - Hôm đó, trước mặt bao nhiêu người tuyên bố em là chồng của anh, em cũng đâu thấy anh sợ?

- Hôm đó...hôm đó bởi vì anh say nên ăn nói bậy bạ. Bây giờ anh đỡ nhiều rồi.  Haha... - Anh cười trừ. - Vương tổng đại nhân đại lượng không nên vì chút chuyện nhỏ này để bụng nhỉ?

- Em thích để bụng đó thì đã làm sao? Ai bảo anh trả lời đúng đáp án của em, em sẽ cố để bụng cả đời để "đền đáp" anh thật tốt chứ!

Vương Nhất Bác nhìn anh cười nham hiểm. Cảm giác này thật quen, nụ cười đáng ghét kia còn quen hơn nữa, đột nhiên anh lạnh sống lưng. Giãy giụa gân cổ giành lại công bằng.

- Anh...anh không đồng ý!!!

- Tán Tán, ngoan nào, đừng nháo. Em bế anh đi xa vậy rất mỏi, anh còn làm loạn nữa sẽ ngã thật đó.

Vương Nhất Bác ôn nhu ôm lấy anh vừa chặt vừa lỏng, an tĩnh bước tiếp về phía trước.

- Ý em chê anh nặng đúng không? - Anh chau mày giận dỗi. - Đúng rồi, anh rất béo, rất xấu lại còn lớn tuổi nữa nên làm em chán ghét, vậy bỏ anh xuống đi. Anh không gả cho em nữa!

- Được rồi, được rồi... bảo bối, anh là nhất, anh đẹp trai nhất, anh có thế nào thì em vẫn luôn yêu anh, đừng giận nữa mà. - Cậu mỉm cười hôn lên trán anh một cái yêu thương. - Lúc nãy anh đuổi theo tên cướp đó mệt rồi, để em bế anh về nhà.

- Không cần đâu, anh làm gì yếu ớt vậy chứ. Lúc trước anh còn một mình đuổi theo một băng xã hội đen cả đêm trong rừng nữa đấy, em đừng xem thường anh.

- Vậy sao? - Cậu nhếch môi cười khinh bỉ. - Vậy tại sao lúc trên giường chúng ta chỉ làm một chút anh đã chịu không nổi?

- Cái đó... - Anh ngượng đỏ mặt, chu môi dỗi. - Nhưng một chút của em hết ba bốn tiếng, đủ lấy mạng anh luôn rồi!

- Haizz... là tại anh yếu quá thôi. Xem ra sau này em nên giúp anh "rèn luyện" sức khỏe tốt hơn mới được... - Vương Nhất Bác chắp lưỡi cười gian.

Cả hai ồn ào suốt dọc đường, cuối cùng cũng ra đến cổng chính công viên. Trợ lý Trần vừa thấy hai người bọn họ liền kính cẩn cúi chào, hỏi han.

- Vương tổng, phu nhân?

- Phu nhân không sao. Anh để lại xe, tôi tự lái được rồi. Anh tự thu xếp giải quyết bọn chúng giúp tôi.

Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn ba tên cướp xấu số kia ánh mắt sắc lẹm, nghiến răng phun ra từng chữ.

- Gọi luật sư xử lý bọn chúng, không được nương tay!

- Dạ.

.

Chiếc xe từ từ dừng lại trước cửa chính biệt thự. Vương Nhất Bác nhanh chân bước xuống xe mở cửa bế anh vào trong dưới ánh mắt bao người.

Lúc ở công viên trời vừa tối lại thưa người nên anh cũng không mấy quan tâm, nhưng bây giờ thật sự mọi người trong biệt thự đang nhìn chằm chằm vào anh trông cực kì mất mặt.

Xem ra Vương Nhất Bác này sau khi từ nghĩa địa trở về da mặt còn dày hơn cả anh. Thật đáng tiếc, đẹp trai như vậy, trắng trẻo lại sinh ra trong gia đình quyền thế được người người ngưỡng mộ vậy mà bây giờ vứt hết liêm sỉ bế trai vào nhà. Trước đây anh cứ nghĩ mặt anh đã đủ dày rồi, ai ngờ mặt lão công nhà anh còn dày hơn gấp bội. Anh cảm thán trong lòng, tay bất giác đưa lên chạm vào mặt cậu sờ thử, ngây ngốc chắp lưỡi.

- Thật đáng tiếc, haizzz....

- Anh nói cái gì đáng tiếc? - Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn anh.

- Lão công à, mặt em được làm bằng gì mà có thể dày đến thế nhỉ?

- Anh có ý gì?

- Em bế anh như vầy không phải không biết xấu hổ sao?

Vương Nhất Bác nghe thấy đột nhiên chùn bước, ánh mắt nhìn con thỏ da ngâm trong lòng ngơ ngác sau đó liền buột miệng phì cười.

- Anh nói gì vậy bảo bối? Mặt em dày cũng làm sao sánh nổi với anh. Anh đang sờ mặt em...mọi người đang nhìn anh đấy.

Tiêu Chiến giật mình vội bỏ tay ra, ngây người nhìn xung quanh. Thiên à, đánh chết anh đi! Bao nhiêu cặp mắt đang hướng về phía anh thút thít thầm cười ngượng ngùng. Tiêu Chiến khẽ lườm tên xấu xa đang ôm mình, cáu giận.

Là anh lơ đãng, là anh bị sự đẹp trai của Vương Nhất Bác làm phân tâm mới làm ra cái chuyện xấu hổ gia môn này. Liệt tổ liệt tông Tiêu gia tại thượng, xin mọi người tha thứ cho sự bất cẩn này của con, con hứa sau này gả đi rồi sẽ giữ đạo hiếu quyết không để sắc đẹp lừa gạt làm xấu hổ gia môn. Con xin hứa để con mê hết lần này, lần sau con hứa sẽ ngoan. Tiêu Chiến ngượng đỏ mặt dụi đầu lòng cậu, thầm nhủ trong lòng.

Bỗng một giọng nữ trung niên trầm trầm từ trên lầu đi xuống, nửa cười nửa không cất lên.

- Giỏi lắm! Vương thiếu phu nhân... thật không biết xấu hổ!!!

======
Khụ khụ, nhà nội mau ngăn WEB lại đi, anh Chiến còn phải làm cảnh sát để rạng danh gia môn nữa 🤧🤧🤧🤧🤧

*Thông báo nhỏ: nhà mình hôm qua vừa phát phúc lợi 1k fl, up chap 1 fic "Khóa học làm baba của Vương Nhất Bác". Mời mọi người ghé qua 😚😚😚😚😚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net