Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác thức dậy thật sớm bế anh rời khỏi giường trước Mặc Mặc. Tiêu Chiến đêm qua làm việc quá sức nên hôm nay đến chút sức để cựa quậy cũng không có. Anh ngoan ngoãn nằm im trong lòng cậu, ngái ngủ.

- Bác Bác, anh còn muốn ngủ nữa...

- Không cho! Anh ôm người con trai khác không phải là em ngủ, anh đừng hòng được thoải mái! - Cậu phồng má giận dỗi.

- Vương Nhất Bác! Em đừng vô lý vậy chứ! - Anh gân giọng mắng.

- Lão bà của em đêm qua trước mặt em ôm ấp người khác ngủ, cả đêm em chỉ mong trời mau sáng... - Cậu lườm anh một cái lạnh người. - Còn anh thì hay rồi... ngủ ngon quá mà!

- Anh hết nói em nổi rồi, trẻ con mà em cũng ghen!

- Nếu là đứa khác em sẽ không ghen nhưng Mặc Mặc có ý đồ với anh thì không thể được!

- Hóa ra em sợ Mặc Mặc cưới anh? Hahaaa... - Anh ôm cổ cậu hôn lên môi một cái cười trêu. - Vậy anh sẽ cưới con trai của em. Từ nay anh sẽ ngủ cùng nó, nếu em không ngại thì cứ tiếp tục nhìn bọn anh "ân ái" với nhau nhé... Vương tổng....

- Anh dám?

Vương Nhất Bác đặt anh ngồi trên thành bồn tắm, ánh mắt giận dữ ghì chặt người anh xuống. Đôi môi mềm như cánh đào bị cậu nuốt chửng, vừa hôn vừa gắm mút như muốn trút hết cơn giận lên người anh. Tiêu Chiến vừa hốt hoảng vừa có chút vui vẻ trong lòng, chủ động hôn lại. Nụ hôn triền miên không dứt.

- Bác Bác... ưm...

Vương Nhất Bác hài lòng liền buông anh ra, ôn nhu kéo anh ngồi lên chân mình ôm vào lòng, cười cười.

- Cả đời này anh có muốn thì em cũng không để anh chạy khỏi em dù chỉ một khắc... Sau này anh chỉ cần có ý định đó em liền sẽ hôn anh đến khóc!

.

Buổi chiều sau khi hai người thăm ba Vương trở về, Tiêu Chiến vội chạy ngay vào bếp làm bữa tối cho Mặc Mặc. Thằng nhóc này tuy bề ngoài có vẻ bám lấy anh nhưng anh có thể nhìn ra nó chẳng qua muốn ngăn cậu không được gần gũi với anh. Cũng phải thôi, bao nhiêu năm qua nó đều xem cậu là ba của nó, đột nhiên nó phải trơ mắt nhìn cậu yêu thương một người khác đương nhiên không thể chịu được. Bây giờ đối với mối quan hệ này anh phải đành lùi một bước, hi vọng sau này quan hệ của anh và nó có thể tốt đẹp hơn một chút.

Nghe dì Hà nói, Mặc Mặc từ ngày về đây lúc nào cũng đòi ăn món súp thịt sợi mà mẹ nó nấu nhưng đầu bếp trong Vương gia trang đều chẳng ai làm được. Đêm qua Tiêu Chiến đã lên mạng tìm công thức theo vị quê nhà của Tiểu Huệ xem thử mong có thể giúp nhóc vui vẻ hơn.

Tiêu Chiến loay hoay trong bếp một lúc liền bê ra ngoài một bát súp nóng hổi. Mặc Mặc ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn đợi sẵn. Anh cẩn thận đặt bát súp trước mặt nó, giọng ôn nhu.

- Mặc Mặc, con nếm thử xem có hợp khẩu vị của con không?

Mặc Mặc đưa bàn tay tròn tròn cầm muỗng lên tự múc đưa vào miệng. Nhóc nhìn anh cười híp mắt, vui vẻ.

- Dạ ngon lắm ạ.

Vương Nhất Bác ngồi trên chiếc ghế đối diện nhìn bọn họ thân thiết với nhau trong lòng cực kỳ khó chịu, giận lẫy.

- Sao anh chỉ nấu một phần? Của em đâu?

- Không có! - Anh nhìn cậu lạnh lùng trả lời.

- Tại sao?

- Món này dành cho trẻ con!

- Em cũng là trẻ con mà? - Cậu chớp chớp mắt làm nũng.

- Vậy được thôi. Nếu em đã nói mình là trẻ con thì sau này em không được... như vậy với anh nữa!

Vương Nhất Bác im bặt. Đương nhiên giữa súp sợi thịt và Tiêu thố thố, cậu vẫn thích "ăn" Tiêu thố thố hơn rồi. Không ăn súp thì không ăn!

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn lui về vị trí nhìn bát súp mà anh nấu niệm chú "tuyệt thực chia ly", xem như đời này cậu và nó không có duyên cùng nhau, hẹn kiếp sau đôi ta tương phùng.

Nếu lúc đầu cậu kiên quyết vì anh mà để Mặc Mặc đến chỗ khác thì cục diện hôm nay không phải như thế này, ngay cả địa vị trong nhà của mình cũng bị nhóc cướp mất. Cậu nhìn hai người bọn họ đầy đau thương. Nếu đã như vậy, là đàn ông con trai không thể hèn yếu nhường người thương cho kẻ khác. Ba con thì ba con, tình địch không phân vai vế sang hèn. Vương Nhất Bác giận dỗi ôm quần áo vào phòng tắm ngồi đợi.

Mặc Mặc ăn xong bữa tối, Tiêu Chiến cũng ôm nó vào trong tắm rửa. Hơi nước ấm ấm nhàn nhạt tỏa ra hòa cùng mùi nước hoa trong phòng thật dễ chịu. Tiêu Chiến loay hoay tìm sữa tắm cho nhóc bỗng bị ôm lực mạnh từ phía sau ôm tới rơi tõm cả người vào bồn tắm. Anh chưa kịp phải ứng gì, một nụ hôn như trời giáng áp chế tinh thần hoảng loạn của anh. Tiêu Chiến bị cưỡng hôn liền sợ hãi giãy giụa không ngừng.

- Ưm... Bác Bác... em làm gì vậy... bỏ ra...

- Cơm tối anh làm Mặc Mặc đều ăn hết, vậy bây giờ em "ăn" anh bù lại nhé.... - Cậu nhìn anh cười nguy hiểm.

- Em đừng làm càn! Anh... anh sẽ la lên đó...

- Anh cứ việc. Dù sao Mặc Mặc cũng đang ở ngay bên ngoài, nếu anh muốn nó nhìn thấy chúng ta tắm uyên ương thì cứ việc!

Rõ ràng là Vương Nhất Bác cố ý mà. Càng ngày mặt của cậu càng dày, ngay cả chuyện xấu hổ này cũng làm ra được. Tiêu Chiến ngượng đỏ mặt im lặng không đáp.

Vương Nhất Bác cười lưu manh nhào tới ép anh nằm dưới thân mình. Bây giờ anh mới biết không những cậu cố tình dọa anh mà còn muốn làm thật. Bên dưới hạ thân dù bị nhấn chìm trong nước nhưng cảm giác nhiệt lượng từ con rồng nhỏ tỏa ra hừng hực như đang muốn thiêu sống con mồi là anh.

Bỗng tiếng bật cửa mở ra, nhóc Mặc Mặc lon ton chạy vào nhìn thấy hai người đang chơi "đấu vật"cùng nhau trong nước, nhóc giận dỗi cất giọng sữa gọi.

- Baba!!

- Con đi ra!!!

Vương Nhất Bác nhịn đó đủ lâu rồi. Lửa đã mồi xong liền bị phá ngang tâm tình bực tức, cậu lớn tiếng quát nó. Sau đó ôn nhu hôn lên trán anh một cái yêu thương.

- Bảo bối, mau "tắm" cho em đi...

Vương Nhất Bác mặc kệ nhóc, tay luồn xuống đai quần anh kéo hờ xuống một nửa. Tiêu Chiến xấu hổ vội ngăn tay cậu lại, giọng bối rối.

- Anh... anh chưa chuẩn bị... anh muốn...

Nhóc Mặc Mặc vẫn không bỏ cuộc, nhóc líu ríu chạy đến ôm lấy tay anh lay mạnh.

- Bảo bối, mau tắm cho con...

- Ai là bảo bối của con, bỏ ra!!

Vương Nhất Bác giận dỗi lớn tiếng hơn lúc nãy nhưng vẫn không dọa được nhóc đành chuyển sang dọa nạt người lớn. Bên dưới cậu hệt như vẻ mặt cáu gắt của chủ nhân hung hăng tiến tới trước cửa, đỉnh đầu chạm vào lối nhỏ không ngừng uy hiếp đối phương.

Cũng may lúc nãy anh đã cho bọt xà phòng vào nước nên cơ bản nhóc không thể nhìn thấy được tình thế bức người bên dưới. Tiêu Chiến bối rối co rút người lại như sợ người kia thật sự ra tay, nét mặt anh trắng bệch toát đầy mồ hôi. Cậu nhìn anh nháy mắt ra hiệu.

- Bảo bối, giữa em và Mặc Mặc, anh chọn đi!

- Vương Nhất Bác, em đừng ấu trĩ nữa! - Anh gân giọng tranh cảnh cáo. - Anh... anh tắm cho cả hai!

- Không được!

Mặc Mặc và Vương Nhất Bác đồng thanh. Hai ba con không ai nhường ai giằng co qua lại vô tình với trúng sợ dây chuyền trên cổ nhóc làm nó đứt ra rơi xuống đất. Mặt dây chuyền bị va đập mạnh vỡ ra thành hai mảnh làm rơi ra chiếc chìa khóa nhỏ bên trong.

Nhóc con ôm sợi dây chuyền ngồi bệch dưới đất òa lên nức nở. Tiêu Chiến thấy vậy vội vã chạy đến ôm lấy nhóc vào lòng dỗ ngọt.

- Mặc Mặc đừng khóc, papa sẽ đánh ba báo thù cho con chịu không? Ngoan nào...

- Hức... hức... dây chuyền của mẹ con hỏng rồi... hức... hức...

- Của mẹ con?

Vương Nhất Bác nghe thấy vội vã khoác thêm áo tắm chạy đến hỏi dồn.

- Con nói cái này của mẹ con?

- Hức... hức... là mẹ con trước khi đi đeo lên cho con.... hức... hức...

Vương Nhất Bác cầm chiếc chìa khóa trên tay lên nhìn, bên trên còn khắc mật khẩu bốn số rõ rệt.

Sau khi Tiểu Huệ qua đời cậu điều tra cô ấy vốn đã tìm được vài vật chứng quan trọng nên mới bị bọn người của Dương Hiểu Nguyệt sát hại hòng hủy đi chứng cứ. Nhưng thật không ngờ, Tiểu Huệ lại nhanh trí giấu tất cả vào tủ bảo hiểm còn giao chìa khóa lại cho Mặc Mặc. Xem ra cô ấy đã dự liệu trước mọi việc nên hi sinh bản thân để bảo vệ mọi người an toàn. Vương Nhất Bác hổ thẹn trong lòng, chính cậu lại nợ gia đình họ thêm một ân tình rồi. Cậu đau xót ôm Mặc Mặc vào lòng thầm nhủ, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ để vợ chồng họ có thể mỉm cười an nghỉ nơi Chín Suối.

.

Sau khi dỗ Mặc Mặc vui vẻ trở lại, Vương Nhất Bác kể lại cho anh mọi việc. Xem ra cuộc chiến cuối cùng bắt đầu rồi, với số bằng chứng bọn họ có được cũng đủ để hai mẹ con bà ta phải trả giá cho tất cả mọi chuyện đã làm.

Bỗng tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Tiêu Chiến vui vẻ nhấc máy trả lời.

- Ba, con nghe đây ạ!

- Con cái lớn rồi, đã giỏi rồi! Chưa kịp gả đã muốn theo họ người ta, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi về! - Ba Tiêu tức giận quát.

- Ba, con xin lỗi, tại mấy ngày nay con bận nhiều việc nên quên mất... - Anh xấu hổ trả lời.

- Bận việc gì? Có chuyện gì mà ngay cả ba cũng quên hả?

- Là... con phải chăm con... - Giọng anh lí rí đáp.

- Con tự chăm bản thân thì có việc gì lớn???

- Không phải, là... là con ở đây chính là con của Nhất Bác, không phải bản thân con.

Ba Tiêu sống từng tuổi này rồi lần đầu tiên nghe mấy chuyện bồng bông rối tung như thế này tạm thời không bắt kịp tần số. Ông im lặng ngồi bên kia đầu dây phân tích một chút sau đó đột nhiên kích động hét lên suýt tí hỏng luôn màng nhĩ của anh.

- Con nói cái gì??? Con của Vương Nhất Bác??? Thằng khốn đó đâu? Bây giờ ba sẽ đi tới nhà chém chết nó! Lúc đòi sống chết cưới con thề thốt không cần con cái, bây giờ về mới được mấy ngày liền đem con riêng về ức hiếp con. Tiêu Chiến, ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, chưa cưới không được thất thân. Giờ thì hay rồi, nó có được con liền không coi ra gì. Trước mặt thì nói yêu con, sau lưng sinh con với người khác. Nhà họ Tiêu chúng ta không phải không nuôi nổi con. Không gả được thì về đây ba mẹ nuôi con, có xuống tóc đi tu cũng không được gả cho loại người đó!

Ba Tiêu luyên thuyên một tràng dài mấy chục cây số làm Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh cũng tái mặt. Cậu run run cất giọng nhỏ xíu đáp lại.

- Nhạc phụ, chuyện không phải như ba nghĩ đâu... con không có làm chuyện gì có lỗi với Tán Tán hết, ba bình tĩnh nghe con giải thích, con...

- Nhạc phụ!!!

Bỗng một giọng sữa leo lẻo từ phía sau bắt chước y hệt cậu gọi ba Tiêu làm ông ngây người vài giây. Tiêu Chiến vội ôm nó vào lòng, chau mày sửa lại.

- Con phải gọi là ông ngoại!

- Không! Là nhạc phụ, ba gọi là nhạc phụ, con cũng muốn gọi là nhạc phụ.

- Là ông ngoại!!!

Vương Nhất Bác giơ tay dọa nó tét mông nhưng nó vẫn ngoan cố không đổi. Cả ba người bọn họ tranh cãi kịch liệt bên đây đầu dây quên béng luôn vị phụ huynh ở đầu dây bên kia cũng đang bất an không kém. Ba Tiêu bị đả kích không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, quyết định xỉu ngang.

==========
Xong WEB rồi, nhà ngoại không gả con nữa 🤣🤣🤣🤣🤣


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net