Chương 30: Hạnh Phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Còn về Tiêu Chiến, sau khi mọi chuyện được trực tiếp phát trên báo cũng như truyền thông, anh mới biết được chuyện mà Bạch Tử Du, Vương Tu Kiệt, Vương Nhất Bác và Lưu Tử Tô đã làm sau lưng mình. Tuy lúc vừa biết có chút tức giận, nhưng anh cũng biết bọn họ là đang trả thù cho anh, nên anh cũng coi như không biết gì.

"Chiến ca, sau khi em thi xong, chúng ta đi du lịch đi." Vương Nhất Bác đang ôm lấy Tiêu Chiến trong lòng.

Từ sau khi họ quay lại, tình cảm của hai người cũng khác trước, ngọt ngào hơn rất nhiều.

"Để xem em thi được thế nào đã." Tiêu Chiến dùng tay nghịch lấy tai mèo.

Đúng thế, sau khi bọn họ dọn về sống chung. Vương Nhất Bác có nhận nuôi một con mèo và một con chó. Cậu còn đặt biệt trang hoàng cho bọn chúng một chỗ ở.

"Tại sao lại để xem." Vương Nhất Bác khó hiểu.

"Nhất Bác, lần kiểm tra trước, điểm của em không được cao lắm." Tiêu Chiến thật thà nhìn cậu.

"Anh lo rằng em thi không được?" Vương Nhất Bác đem con mèo trong tay anh đặt xuống đất.

"Có chút, anh cũng không muốn em phải nợ môn." Tiêu Chiến xoa mặt cậu.

"Chiến ca, anh không tin em." Vương Nhất Bác để yên cho anh sờ mặt mình.

"Anh chỉ đang lo lắng cho chuyện học hành của em." Tiêu Chiến lại nghịch lên tóc cậu.

Tiêu Chiến cảm thấy, tóc cậu tuy không mềm như lông mèo, nhưng xoa cũng rất thích. Tiêu Chiến vừa rờ tóc cậu vừa cười.

"Nếu em thi được thành tích tốt thì thế nào?" Vương Nhất Bác nắm tay anh, ngăn chặn hành vi anh làm rối tóc cậu.

"Nếu em thi được điểm cao, anh nhất định đi du lịch cùng em, không chỉ vậy toàn bộ chuyến đi đều nghe theo ý em." Tiêu Chiến nhướng mày nhìn cậu.

"Chuyện gì cũng được." Vương Nhất Bác nâng cằm anh lên.

"Đúng vậy." Tiêu Chiến nhìn cậu cười.

"Được, đồng ý." Vương Nhất Bác tiến lại gần khuôn mặt anh.

"Vậy nếu em thi không được thì sao?" Tiêu Chiến nghiêng người ra sau, không cho cậu hôn.

"Nếu em thi không được, tuỳ anh định đoạt." Vương Nhất Bác kéo anh lại

"Thành giao." Tiêu Chiến vừa dứt câu, anh lập tức hôn một cái chụt lên môi cậu.

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác lại nghiêm túc học hành, có nhiều khi cậu còn bỏ quên anh sang một bên mà tập trung ôn thi.

Chuyện cậu bỗng nhiên siêng năng học hành đã truyền tới tai của nhị vị phụ huynh nhà Vương Nhất Bác. Cả hai ai ai cũng vui mừng, còn cảm ơn anh ríu rích.

Chuyện thú vị hơn đó là cậu còn kéo cả bọn Trương Hắc Minh phải học cùng mình. Làm bọn họ muốn trốn cũng trốn không được.

Lúc này Tiêu Chiến mới cảm nhận được cậu thật sự muốn chỉnh anh, thật không ngờ cậu nhóc này có khi lại nghiêm túc học hành vì một câu đùa của anh. Tiêu Chiến cảm thấy bản thân cũng nên tranh thủ hoàn thành công việc, rồi còn xin Vương Tu Kiệt nghỉ phép.

Ngày thi càng ngày càng gần, Tiêu Chiến luôn cố gắng giúp đỡ cậu, anh còn cố tình ngày nào cũng đi chợ nấu cơm bồi bổ cho cậu. Anh sợ với cường độ học bây giờ sẽ khiến cậu ngã bệnh mất.

"Chiến ca, nếu em thua. Anh muốn em làm gì?" Vương Nhất Bác đang ăn cơm, nhưng cũng ngước lên hỏi anh.

"Đương nhiên là chuyện anh rất mong em đáp ứng." Tiêu Chiến cười gian.

"Là gì thế?" Vương Nhất Bác húp miếng nước canh.

"Anh muốn làm công." Tiêu Chiến lớn tiếng nhìn cậu.

"Khụ...khụ... anh nói gì cơ?" Vương Nhất Bác đang hy vọng mình nghe nhầm.

"Anh muốn được làm công, anh thấy bản thân cũng rất có tố chất nha." Tiêu Chiến nhắc lại bằng giọng khẳng định.

"Tố chất? Chỗ nào?" Vương Nhất Bác thật nhìn không ra.

"Gì chứ, em không cảm nhận được sao?" Tiêu Chiến cảm thấy không vui.

"Thật là không thấy được." Vương Nhất Bác cười anh.

"Anh nuông chiều em, quan tâm em, dỗ dành em, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, không chỉ thế anh còn rất rất nhiều khí chất Alpha. Tại sao em lại không nhìn ra." Tiêu Chiến bất mãn nói.

"Ai nói cho anh mấy chuyện đó thế." Vương Nhất Bác không nghĩ cái này là chính bản thân anh suy nghĩ ra được.

"Là Tử Tô, cậu ấy nói anh tốt như thế này, tại sao anh phải nằm dưới chứ, anh nhất định phải nằm trên." Tiêu Chiến tự hào nói.

"Cho nên anh thấy chị ấy nói đúng?" Vương Nhất Bác lại cảm thấy buồn cười.

"Đương nhiên, tuy Tử Du bảo Tử Tô nói chuyện không biết suy nghĩ, nhưng anh thấy Tử Tô nói đúng mà." Tiêu Chiến nhớ lại lời Bạch Tử Du từng nói với anh, anh lại cảm thấy đỏ mặt.

"Vậy chị Tử Du nói gì?" Vương Nhất Bác có chút muốn nghe.

"Tử Du nói, trên dưới công thụ lên giường mới biết, bên ngoài chẳng ai có thể phân biệt được, cậu ấy nói em trên giường nhìn thế nào cũng tốt hơn anh." Tiêu Chiến nói lý nhí.

Vương Nhất Bác nghe thế thì bật cười, cuối cùng cậu thật muốn biết mấy người này nói chuyện gì mà kéo tới chuyện lên giường của hai người họ rồi.

"Chiến ca, anh tốt nhất chỉ nên chơi với chị Tử Du, chị Tử Tô dạy hư anh đấy." Vương Nhất Bác gắp cho anh ít đồ ăn.

"Anh thấy Tử Du mới không tốt. Đã nhỏ tuổi hơn anh, mà còn không nhìn ra khí chất của anh." Tiêu Chiến gặm gà nói.

"Thật ra nếu anh muốn làm công, cũng không phải không được." Vương Nhất Bác giả vờ nói.

"Thật sao?" Mắt Tiêu Chiến sáng lấp lánh nhìn cậu.

"Đúng vậy." Vương Nhất Bác nhìn anh: "Chỉ cần anh chủ động một chút, trong xe cùng em làm, em sẽ suy nghĩ lại."

"Vương Hổn Đản, em lưu manh." Tiêu Chiến đỏ mặt.

Vương Nhất Bác nhìn anh cúi gằm mặt vào chén cơm mà cười không dừng.

Sau một tuần thi xong, vào ngày biết kết quả, Vương Nhất Bác đặt biệt hồi hộp. Cậu thật không hy vọng bản thân vì một chút sơ xuất nào mà phải thua anh. Cuộc sống của cậu sau này đều nhờ vào lần thi này rồi.

"Em chưa kiểm tra điểm thi sao?" Tiêu Chiến đưa cho cậu một ly nước, còn anh thì ôm một bịch snack khoai tây ăn.

"Cảm ơn Chiến ca." Cậu nhận ly nước của anh, sau đó đặt qua một bên: " Vẫn chưa."

"Sao thế, em sợ thi không tốt sao?" Tiêu Chiến quan tâm hỏi, anh còn đút cho cậu miếng bánh.

"Cũng không phải, chỉ sợ anh không xin được ngày phép." Cậu há miệng ăn.

"Chuyện nghỉ phép anh đã coi như xong, chỉ cần báo ngày nghỉ. Nếu em thấy bản thân thua rồi, thì sau này cứ nghe lời Chiến ca mà sống đi." Tiêu Chiến khoát vai cậu rồi cười.

"Nghe lời anh? Cho anh làm công." Vương Nhất Bác mở laptop lên, nhập mã học sinh vào.

"Đúng vậy, anh nhất định yêu thương em. Nhất Bác anh có nên đổi qua gọi em là Điềm Điềm luôn không?" Tiêu Chiến đang suy nghĩ tới chiến thắng của bản thân.

"Chiến ca, em nói rồi. Ít chơi với chị Tử Tô lại." Vương Nhất Bác đang coi điểm thi của mình.

"Xí, em bảo anh chơi với Tử Du vì Tử Du theo phe em chứ gì. Anh cứ chơi với Tử Tô đấy, dù gì cậu ấy cũng là đang ủng hộ anh làm công nha." Tiêu Chiến tính ghé vào coi điểm thi của cậu, thì bị cậu che lại.

"Nhất Bác, không phải em bị rớt môn thật rồi chứ." Tiêu Chiến cười gian: "Điềm Điềm, mau gọi lão công. Gọi đi rồi anh thương em." Tiêu Chiến hưng phấn nói.

"Chiến ca, anh nhất định hành xử thế này." Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn anh.

"Đúng vậy, đưa anh nào." Tiêu Chiến dành chiếc laptop từ tay cậu, sau đó nhìn xem điểm số của cậu.

Tiêu Chiến hoàn toàn đứng hình, mắt mở to nhìn các dãy điểm của cậu. Không thể nào, điểm kiểm tra lần trước của cậu tệ như vậy, tại sao bài thi lại toàn A thế này, không công bằng.

"Chiến ca, đứng hình rồi." Vương Nhất Bác xoa nhẹ đầu anh.

"Em nhất định gian lận, anh phải báo với nhà trường." Tiêu Chiến không tin vào mắt mình.

"Anh hy vọng em rớt môn tới vậy." Cậu cười khổ nhìn anh.

"Không phải thế, nhưng sao điểm em lại như vậy." Tiêu Chiến vui khi cậu thi điểm cao, nhưng anh cũng muốn cậu thi rớt a.

"Em chỉ lấy điểm cao ở các bài kiểm tra chính thức, hay bài thi giữa kỳ và cuối kỳ thôi, còn mấy bài kiểm tra nhỏ, lấy đủ điểm là được." Vương Nhất Bác thật thà trả lời.

Tiêu Chiến cảm thấy không thể tin được lời cậu nói, đây là cách cậu học sao. Thật kỳ quái.

"Hiểu rồi." Tiêu Chiến có chút buồn: "Vậy chúng ta xem ngày đặt vé đi du lịch."

"Anh thật muốn nằm trên đến vậy." Vương Nhất Bác xoa đầu anh.

"Đúng vậy, anh cũng muốn được thử cảm cảm giác làm công." Tiêu Chiến dùng mắt thỏ con nhìn cậu.

"Không cho." Vương Nhất Bác lắc đầu.

"Em chả thương anh gì cả. Vẫn là Tu Kiệt tốt nhất, lúc nào cũng nghe lời Tử Du." Tiêu Chiến bất mãn.

"Đúng vậy, cho nên tới tận bây giờ, tay người ta cũng không nắm được, nói chi là danh phận." Vương Nhất Bác mỉa mai.

"Nói chung cậu ấy vẫn rất nghe lời Tử Du." Tiêu Chiến cãi lại.

"Địa vị gia đình không thể nói thay là thay." Vương Nhất Bác nhìn anh nói.

"Vậy chúng ta cứ giữ như cũ, nhưng cho anh một lần nằm trên thế nào." Tiêu Chiến đang cố thương lượng.

"Một lần nằm trên?" Vương Nhất Bác hỏi lại.

"Đúng vậy, một lần thôi. Em nói yêu anh mà, chẳng lẽ lại không được." Tiêu Chiến làm nũng: "Sau này chuyện gì cũng nghe em, được không?"

"Gọi lão công." Vương Nhất Bác nhìn anh.

"Lão công, một lần thôi nha...nha." Tiêu Chiến thức thời nghe lời cậu.

Vương Nhất Bác vừa nghe Tiêu Chiến gọi lão công, cậu lập tức bắt lấy môi anh hôn xuống, cậu với anh lại dây dưa trên ghế đến khi cả hai thoát hết quần áo trên người.

Lúc này, hơi thở của cả hai đã có chút nặng nhọc. Vương Nhất Bác để anh ngồi trên đùi cậu, tay xoa nhẹ trên lưng trần của anh, cảm nhận làn da mịn màng, môi thì đặt lên vùng cổ anh.

"Chiến ca, anh muốn ở trên." Giọng Vương Nhất Bác khàn đi.

"Ưmm." Tiêu Chiến chỉ có thể rên lên một tiếng.

"Vậy những gì em hay làm cho anh, tới phiên anh làm." Vương Nhất Bác nhìn người trong lòng đang mơ hồ.

"Được." Tiêu Chiến bước xuống khỏi người cậu.

Anh quỳ gối trước tiểu Vương, đưa tay lên cầm vào chổ đó của cậu, bắt đầu di chuyển lên xuống. Tiêu Chiến có thể cảm nhận được Vương Nhất Bác vừa hít sâu vào.

Miệng anh từ từ tiến lại gần, sau đó ngậm vào. Tiêu Chiến có thể cảm nhận được nơi đó của cậu đang lớn dần trong miệng anh khi anh di chuyển. Anh dùng lưỡi liếm nhẹ phần đầu, sau đó bắt đầu lên xuống cho đến khi miệng có chút mỏi.

"Chiến ca, lên đây" Vương Nhất Bác xoa đầu anh, kéo anh ngồi lên đùi cậu lần nữa.

"Nhưng em chưa ra mà." Môi Tiêu Chiến sưng đỏ, mắt có chút nước, ủy khuất nhìn cậu. Cậu thật đáng ghét, anh làm thế mà vẫn không chịu ra.

"Đủ rồi, ngoan." Vương Nhất Bác lại hôn anh.

Nụ hôn của cậu khiến anh dần dần mất tập trung, cho tới khi anh cảm nhận được có cái gì đó mát lạnh đang đi vào huyệt động của mình.

"Ưm..Nhất Bác...lần này là anh làm mà." Tiêu Chiến bám lấy người Vương Nhất Bác.

"Đúng thế, từ nãy giờ em đều cho anh làm mà." Vương Nhất Bác gian manh nói.

Tiêu Chiến thấy mình bị cậu gạt thật rồi, căn bản ý anh không phải thế này.

"Lúc nãy..ưmmmm. Em... umm...không...nói thế....này." Tiêu Chiến rên lên khi cậu đưa thêm một ngón tay khác vào.

"Em chỉ nói cho anh ở trên." Vương Nhất Bác vừa cảm thấy đủ.

Cậu lập tức rút ba ngón tay ra, đưa tiểu Vương vào huyệt động của anh.

"Aaaa..Nhất Bác...aaa..em lừa anhh." Tiêu Chiến cảm nhận được vật đó của cậu đã hoàn toàn đi vào hết trong anh.

"Chiến ca, còn lại là của anh. Bây giờ anh đang ở trên." Vương Nhất Bác để yên cho anh muốn làm gì thì làm.

Tiêu Chiến cho chút ấm ức nên không thèm di chuyển cho cậu nghẹn chết luôn. Vương Nhất Bác đợi mãi không thấy anh động nên nhìn anh.

"Nếu anh không động, em mà làm, anh nhất định hối hận." Vương Nhất Bác ghé vào tai anh thì thầm, tay thì xoa lên cơ thể anh liên tục.

Tiêu Chiến ghét nhất chính là những lúc thế này cậu lại đe dọa anh. Tiêu Chiến thật tuổi thân, nhưng lại không dám không nghe theo. Anh không muốn ngày mai lại không thể rời giường. Nên bắt đầu di chuyển.

Vương Nhất Bác đúng là giữ lời cả đêm không hề để anh nằm dưới, không chỉ thể cậu còn bắt anh phục vụ cậu như cách cậu hay làm với anh. Tiêu Chiến cảm thấy vừa mệt vừa không còn sức lực. Bọn họ cứ thế làm đến khuya.

Sáng ngày hôm sau, Tiêu Chiến lại không thể dậy nổi, không chỉ thế anh còn cảm thấy bản thân mệt hơn mọi lần. Anh thấy tốt nhất cứ nằm dưới cho lành.

"Chiến ca, sau này hoan nghênh anh nằm trên." Vương Nhất Bác đã dậy từ sớm, cậu cuối đầu hôn lên môi anh.

"Vương Điềm Điềm đáng ghét." Tiêu Chiến nói lý nhí trong miệng.

Còn Vương Nhất Bác nhìn con kén Tiêu Chiến cười sủng nịnh.

Lần này bọn họ cùng nhau đi Rovaniemi- Phần Lan. Tiêu Chiến thật sự rất hào hứng, anh hầu như quên hết mọi phiền muộn trên đời này. Anh chỉ cần vui vẻ nắm lấy tay Vương Nhất Bác cùng nhau ngồi ngắm cực quang.

"Cực quang thật đẹp, nó có màu em yêu thích kìa." Tiêu Chiến đang dựa vào vai Vương Nhất Bác

"Đúng vậy, còn có người em thích nữa." Vương Nhất Bác vòng tay qua, ôm chặt anh hơn.

"Nhất Bác, em thích anh từ khi nào?" Tiêu Chiến thắc mắc chuyện này đã lâu.

"Anh tin nhất kiến chung tình không?" Vương Nhất Bác nắm tay anh qua đôi bao tay.

"Không tin." Tiêu Chiến trả lời thật.

"Nhưng em lại tin. Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của anh ở sân bay, em nghĩ em đã thích anh." Vương Nhất Bác nhớ lại hôm ấy.

"Nhưng em không có tỏ ra như thế." Tiêu Chiến cảm thấy không đúng lắm.

"Bởi vì lúc đó em không biết xác định như thế nào. Còn anh thì sao?" Vương Nhất Bác nhìn anh.

"Anh sao, chắc là lâu ngày sinh tình đi." Tiêu Chiến chầm chậm trả lời: "Sau khi gặp em, tiếp xúc, nói chuyện, từ từ anh cảm thấy anh thật thích em."

"Vậy từ giờ về sau, em và anh, cứ mỗi ngày yêu nhau nhiều hơn được không?" Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt anh.

"Được. Mỗi ngày chúng ta đều yêu nhau nhiều hơn." Tiêu Chiến nhìn cậu cười tươi.

"Chiến ca, em yêu anh." Vương Nhất Bác thâm tình nhìn anh.

"Nhất Bác, anh cũng yêu em." Tiêu Chiến dịu dàng nhìn cậu.

Hai người cuối cùng dành cho nhau một nụ hôn thật nồng thấm dưới ánh sáng đầy màu sắc do cực quan đem tới. Chuyện tình yêu của họ bắt đầu bằng nhất kiến chung tình, đáp trả bằng lâu ngày sinh tình và tiếp diễn bằng mỗi ngày thâm tình.

*Đôi lời của kẻ mới tập viết truyện*

Xin chào tất cả các bạn đang đọc truyện do mình viết. Mình rất cảm ơn các bạn đã dành thời gian ra để đọc bộ truyện này. Đây là bộ truyện đầu tay của mình, nên mình biết nó có rất nhiều sai sót. Mong các bạn thông cảm, hy vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ mình. Xin chân thành cảm ơn và hẹn gặp lại.

艺美

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net