Chương 18: Tin Đồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu nhận lấy hồ sơ bệnh án của hắn, liền cười cười nói: "Cẩu độc thân như tỷ không hiểu được đâu. Nhanh ra ngoài thu dọn lại công việc đi."

Vào ngày Tiêu Chiến nhận được hết những gì thuộc về cậu, đó cũng có thể coi là ngày mà Dương Minh Lan bị làm cho khó chịu nhất từ khi bà lấy Vương Cẩm Phong.

"Minh Lan, con cứ để yên cho thằng ranh con kia nhận tiền như thế. Tới tận bây giờ, đừng nói là cổ phần, quản lý tài sản trong gia đình cũng không phải con. Còn nữa Nhất Vỹ cũng không còn nhỏ, tại sao lại không cho thằng bé bất kỳ cổ phần nào. Cuối cùng Vương Cẩm Phong, hắn muốn như thế nào." Bà Dương liên tục lải nhải bên kia.

Dương Minh Lan cảm thấy thật phiền phức: "Mẹ đủ rồi, đến bây giờ con còn không biết bản thân bị cấm túc đến khi nào, còn Nhất Vỹ nữa thằng bé phải đi ra ngoài xin việc cực khổ. Sao mẹ không quan tâm, mà mẹ chỉ nghĩ về tiền của nhà họ Vương."

Bà Dương bên kia lớn tiếng trách: "Mẹ lo lắng như thế là vì ai hả. Nói ra thì là do con vô dụng mà thôi. Sống bên Cẩm Phong bao năm, vậy mà một chút quyền lợi cũng không có."

"Mẹ, Cẩm Phong đã cho nhà ta rất nhiều." Dương Minh Lan mệt mỏi nói.

Bà Dương không cho là vậy: "Nhiều, nó chẳng cho nhà ta được gì cả. Chút tiền ít ỏi đó làm được gì. Minh Lan à, con không nghĩ cho con cũng phải nghĩ cho Nhất Vỹ. Tên Tiêu Chiến kia chưa gì mà đã được 10% cổ phần Vương thị, ai biết được sau này nó có được nhiều hơn hay không."

"Mẹ con đi nghỉ trước, mẹ cũng nghỉ ngơi đi." Dương Minh Lan chủ động tắt điện thoại trước.

Bên kia bà Dương vẫn không từ bỏ, gọi lại cho Dương Minh Lan mấy lần nhưng không ai bắt máy.

"Vợ ơi, sao lại bực tức như vậy." Ông Dương ngồi nhìn bà.

"Ông nói xem, làm sao mới dẹp được tên con hoang kia." Bà Dương hỏi ông.

"Cách trị thằng nhóc đó thì rất nhiều, nhưng bà muốn dùng cách nào." Ông Dương hỏi bà.

"Làm nó ói ra hết số tiền nó đang giữ càng tốt." Bà Dương lạnh lùng nói.

Khi bọn họ tìm cách lấy lại số tiền không thuộc về họ. Tiêu Chiến lại hưởng thụ sự giàu có của mình. Mỗi ngày đi làm, xem bệnh, về nhà, đi chơi. Cuộc sống tưởng chừng như nhàm chán bắt đầu thú vị hơn.

Nhưng chuyện vui vẻ thì chưa được bao lâu, nhưng tin tức phó chủ tịch Vương thị và công tử Hàng thị hẹn hò lại nỗi lên.

Tiêu Chiến siết chặc lấy điện thoại, trừng mắt nhìn người ngồi đối diện.

"Mới sáng ai lại chọc em giận." Vương Nhất Bác nhìn cậu: "Này, đêm qua tôi rất nghe lời, một lần là một lần, không hề làm lần hai. Em tức giận gì chứ."

Hắn cười mĩm: "Chẳng lẽ ý em là muốn thêm lần nữa nhưng tôi lại quá thành thật, khiến em không vui."

"Anh là Vương Bát Đản." Tiêu Chiến không thèm ăn sáng, đi thẳng tới chổ làm.

Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn cậu, hắn chẳng hiểu nỗi bản thân đã làm gì, bản thân chỉ biết lắc đầu.

Một lát sau khi hắn đến Vương thị, vừa đến trước cổng công ty, hắn nhìn thấy toàn mấy tay săn báo. Lúc này thư ký Hạ lại gọi điện thoại đến.

"Phó chủ tịch, sếp tốt nhất đừng đến công ty hôm nay. Phía dưới toàn mấy tay nhà báo chờ sếp." Thư ký Hạ dè chừng nói.

Vương Nhất Bác nhíu mày: "Tôi đã đến cổng, cũng thấy được. Chuyện gì."

"Sếp hôm nay không xem báo sao." Thư ký Hạ hỏi xong liền muốn tự chửi mình.

Dù sếp có xem cũng xem mấy thể loại kinh tế, chính trị. Sếp có bao giờ coi mấy báo lá cải viết.

Anh từ tốn kể lại: "Sếp, sáng hôm nay, tin tức sếp và con trai của Hàng thị đang hẹn hò bùng nổ. Toàn bộ người dân Bắc Kinh nói riêng và người dân Trung Quốc nói chung đều có thể đã đọc được tin tức. Không chỉ vậy, có rất nhiều cô gái đang khóc ròng vì chuyện này."

Vương Nhất Bác lúc này mới nhớ đến phản ứng của cậu. Tên nhóc kia lúc nào cũng thích đi đọc mấy tin tức không bổ ích thế này.

"Được, tôi biết mình cần làm gì." Vương Nhất Bác tắt máy.

Sau khi hắn kêu bảo vệ dọn sạch bọn nhà báo, liền lấy điện thoại gọi cho cậu. Nhưng cậu không bắt máy, cho nên hắn trực tiếp gọi cho Nhất tỷ.

"Nhất tỷ, đặt cho tôi một cuộc hẹn với bác sĩ Tiêu lúc 1 giờ." Vương Nhất Bác nói xong, không thèm nghe bên kia nói gì, liền cúp máy.

Nhất tỷ đột nhiên bị điểm danh, đầu óc liền bị đình trệ. Đến khi xem lại lịch trình thì phát hiện, đúng là vào lúc 1 giờ bác sĩ Tiêu không có hẹn. Người gì đâu mà nắm chắc thời khóa biểu của bác sĩ Tiêu đến thế.

"Nhất tỷ, hôm nay đến 2 giờ 30 tôi mới có hẹn đúng không." Tiêu Chiến vừa ăn trưa vừa hỏi lại lịch làm việc.

"Không, 1 giờ bác sĩ có một bệnh nhân mới gặp lần đầu. Lát nữa tôi đưa hồ sơ cho bác sĩ."

Tiêu Chiến gật đầu xem như đã nghe.

Vào đúng một giờ, Tiêu Chiến chưa kịp nhìn tên trên hồ sơ, thì Vương Nhất Bác xuất hiện.

"Anh ở đây làm gì." Tiêu Chiến còn giận dỗi nói.

Vương Nhất Bác ngồi đối diện cậu: "Bác sĩ Tiêu, tôi đến xem bệnh, trên tay em là hồ sơ của tôi."

Tiêu Chiến nhíu mày, cầm hồ sơ lên, tên trên đó đúng thật là Vương Nhất Bác.

"Anh có bệnh tâm lý sao." Tiêu Chiến mỉa mai nói: "Có thể là do hoang dâm vô độ, gây hại tâm lý, làm ảnh hưởng tinh thần của anh đó."

Vương Nhất Bác phì cười: "Tôi tới đây là muốn tâm sự cùng bác sĩ tâm lý. Chưa gì bác sĩ đã phán bệnh của tôi như thế, hình như không phải cho lắm."

Tiêu Chiến cười đúng tiêu chuẩn: "Được, vậy không biết Vương tiên sinh đến đây có việc gì muốn nói."

Hắn giả vờ bi thương nói: "Chuyện là bạn trai tôi đột nhiên nỗi giận, không nghe tôi giải thích, một mực phán tôi tội chết. Chuyện này khiến tâm lý tôi không ổn định, không những thế chổ làm cũng bị người ta quấy rầy. Còn hơn thế nữa chính là cả ngày không thể bình tâm làm việc, trưa cũng không buồn dùng cơm. Mang tâm lý tổn thương đi gặp bác sĩ, mong bác sĩ có thể giúp đỡ."

Khuôn mặt Tiêu Chiến hiện lên toàn là sự khinh bỉ: "Vậy cho hỏi Vương tiên sinh đã làm gì khiến bản thân bị bạn trai giận."

"Dám thề với trời, tôi chẳng làm gì. Vậy mà bạn trai tôi lại không tin." Vương Nhất Bác đáp.

Cậu nhìn thấy hắn diễn kiểu này, càng thêm đáng giận.

Vương Nhất Bác ngay thẳng nói: "Tôi thật không làm gì. Trước đây tôi và Hàng công tử kia được người khác mai mối. Ngoại trừ những lần gặp ở mấy buổi tiệc bắt buộc, tôi và cậu ta chưa từng gặp riêng, nói chi là bàn tính chuyện yêu đương."

"Nhưng người ta là chụp được hai người cùng nhau về nhà nha." Tiêu Chiến liền nói.

Hắn buồn bã thở dài: "Lần đó, tôi không biết bạn trai tôi ăn dấm vào thì bỏ tôi ở tiệm lẩu, tôi đành nhờ người khác chở về giùm. Tôi cũng đâu còn cách nào khác. Dù sao về nhà còn hơn đi cả đêm không về, với lại lúc đó trên xe còn có người khác, là Vương Nhất Vỹ."

Tiêu Chiến hình như cũng có ấn tượng với ngày hôm đó. Cậu không biết nên đáp lời hắn như thế nào. Lúc đó cậu bỏ hắn lại, để cho người khác lợi dụng cơ hội làm chuyện xấu.

Tiêu Chiến quyết không nhận chuyện này có lỗi của mình: "Chuyện này dù sao cũng do anh mà ra. Đừng hòng loạn ngôn."

"Tôi cảm thấy tôi cũng không liên quan gì đến chuyện này, nên cảm thấy thật là oan ức, nhưng không biết phải làm sao. Cảm thấy tâm tình buồn bực, tâm lý bất ổn." Vương Nhất Bác nói quá lên.

Cậu thật muốn đánh bay mặt nạ của hắn ra: "Bệnh anh nặng như vậy, tôi không chữa được. Xin mời đi tìm bác sĩ tâm lý khác."

"Tới bác sĩ từ nước ngoài về cũng không chữa được. Vậy thì thôi đi, tôi về nói chuyện với bạn trai vậy. Thật hy vọng cậu ấy không giận vô cớ nữa." Vương Nhất Bác cảm thán nói.

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ nhìn sang chổ khác, rồi gật đầu nhẹ.

Hành động này của cậu, Vương Nhất Bác hoàn toàn nhìn thấy hết, hắn liền liền cười. Sau đó lập tức hắng giọng làm vẻ nghiêm túc.

"Vậy bây giờ tôi phải về công ty chuyên tâm làm việc, lấy việc công quên đi việc tư. Mong là chiều này khi về nhà, đã nhìn thấy bạn trai tôi ở nhà." Hắn đứng lên đi về.

Cậu nhìn thấy hắn đi ra khỏi văn phòng, tâm trạng hôm nay đáng ra không vui vẻ, cũng trở nên tốt hơn.

Nhưng cậu cảm thấy chuyện hôm nay tốt nhất không nên xảy ra lần nữa. Tiêu Chiến trong đầu lại nãy lên ý tưởng không an phận.

"Dì Minh Lan, con thật không chuyện này lại bị bọn nhà báo thấy. Con cũng thử gọi rất nhiều lần cho Nhất Bác ca, nhưng anh ấy không nhận điện thoại của con. Dì xem..." Hàng Thanh ngồi cạnh bà nói.

Dương Minh Lan mấy hôm nay đã đủ mỏi mệt, bà cũng muốn mở một công ty nhỏ cho Nhất Vỹ, nhưng Cẩm Phong nói, ông chỉ cho bằng với số tiền đã cho Tiêu Chiến. Còn có thành công hay không đành phải xem Nhất Vỹ có tài năng hay không.

Bây giờ, bà còn phải ngồi đây nghe tên Hàng Thanh này nói nhảm: "Hàng Thanh à, con muốn nói gì thì đợi gặp được Nhất Bác rồi nói, dì có chút mệt. Dì lên phòng trước."

Dương Minh Lan bỏ mặt Hàng Thanh trong phòng khách. Bà chỉ muốn con trai bà có gì đó hơn người, nhưng nhìn thế nào cũng thấy cuộc sống sau này của Nhất Vỹ không ổn chút nào.

"Mẹ, chuyện lần trước mẹ nói, mẹ có cách giúp Nhất Vỹ, là thật phải không ạ." Dương Minh Lan gọi điện cho bà Dương.

"Đương nhiên, đương nhiên. Con gái à, con nhất định phải cố gắng làm chổ dựa cho Nhất Vỹ sau này." Bà Dương bên đây vui vẻ nói.

Dù sao cuộc sống của bà chỉ tốt lên khi Dương Minh Lan sống tốt. Nói thêm một lát, bà Dương tắt điện thoại.

"Này, bà nhìn xem tôi tìm thấy được gì này." Ông Dương đưa cho bà một sấp hình.

Toàn bộ đều là hình ảnh của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

"Hai đứa nó." Bà Dương kinh ngạc nói.

"Hình như là vậy, không uổng công chúng ta cho người theo giỏi thằng nhóc đó." Ông Dương vui vẻ nói: "Bà tính thế nào."

"Đương nhiên là bán cho tụi nhà báo rồi. Tin tức thế này, mới là tin đáng tiền." Bà Dương đáp.

Tin cũ chưa hết, tin mới lại lên. Anh em nuôi lại trở thành người yêu. theo như mấy bài báo viết, cộng thêm mắm muối đủ đường.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến mới gặp đã yêu, mặc dù thân phận có phần khó nói, nhưng dẫu sao Vương Nhất Bác cũng chỉ là con nuôi của Vương thị. Cho nên có thể nói phù sa không chảy ruộng ngoài, người tài giỏi như Vương Nhất Bác, nhất định cần người xinh đẹp như Tiêu Chiến giữ lại.

Tiêu Chiến đọc mấy bài báo này, liền cảm thấy làm sao mà cảnh còn người mất thế này. Hôm qua cũng tại chổ này, cậu đọc được tin hắn cùng người khác hẹn hò. Hôm nay đối tượng lại là cậu.

"Vương Nhất Bác, nếu ngày mai anh lên bản tin cùng người khác, tôi chắc chắn sẽ không còn ý định tỏ ra kinh ngạc."

Vương Nhất Bác lần này thông minh hơn, đi đọc mấy tin lá cải. Lần này lại lên đây cùng cậu.

Tiêu Chiến đang đọc, liền cười lớn, lộ cả má lúm hai bên: "Người ta nói Vương Nhất Bác anh là tên tra nam kìa. Quả đúng không sai. Tra nam."

Hắn chẳng thèm quan tâm cậu nói gì. Lúc này điện thoại liền vang lên. Vương Nhất Bác ngồi trước mặt cậu trả lời.

Nào là được, đã biết, lập tức về ngay. Cậu cũng không thấy khuôn mặt hắn có biến hóa gì, nhưng kẻ ngốc cũng biết hắn nói chuyện cùng ai.

"Em gọi cho Nhất tỷ báo nghỉ buổi sáng đi. Chúng ta về Hồng Tử Đằng một chuyến." Vương Nhất Bác nhắn tin cho thư ký Hạ.

"Không về được không." Tiêu Chiến nhăn nhó nói.

Hắn ngước lên nhìn cậu: "Lúc em muốn tôi về đây ở, cũng nên biết chuyện này sớm muộn cũng bị lộ ra. Nói sớm nói muộn cũng là nói. Nếu được dịp thì nói thẳng với họ, cũng tránh họ suy nghĩ nhiều. Chẳng lẽ em mong lại có Hàng Thanh thứ hai được giới thiệu cho tôi."

Mặt Tiêu Chiến lúc này thật sự rất khó coi, cười gượng cũng không được.

"Ăn nhanh còn đi." Vương Nhất Bác bắt cậu phải ăn cho hết.

Một buổi sáng khá giống thường ngày đối với Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, nhưng ở Hồng Tử Đằng thì không.

"Đại thiếu gia, nhị thiếu gia hai người đã về." Dì Phương cuối đầu chào.

Cả hai sánh bước đi vào, Dương Minh Lan nhìn thấy liền nhíu mày không vui.

Nhưng bà cố gắng tỏ ra dịu dàng nói: "Hai đứa đến rồi, mau ngồi xuống."

Vương Nhất Bác kéo ghế cho Tiêu Chiến ngồi, sau đó bản thân ngồi bên cạnh. Mọi người nhìn thấy dáng vẻ hai người không chút ngượng ngùng, lại vô cùng tự nhiên, liền ngầm hiểu là cả hai đã quen biết được thời gian dài.

Bà nội Vương là người phá vỡ không khí trước: "Hai đứa, chuyện của hai đứa là bắt đầu từ khi nào."

潘艺美

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net