Chương 13: Rời Khỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Y Trang đã cầu ta giúp hắn được ngươi sủng ái, còn túi thơm là của ta. " Tiêu Chiến mở cửa bước vào, trên mặt còn có thêm một nụ cười đầy chế giễu nhìn họ.

"Chiến Chiến, sao ngươi lại vào đây." Y Tranh ngạc nhiên ngồi dậy.

Tiêu Chiến tiến lại gần họ, phía sau là Lý Tiểu Hoàng và Lý Tiểu Kim.

"Tới lấy lại đồ của ta." Tiêu Chiến liếc nhìn bọn họ đang không mặc y phục nằm trên giường.

Vương Nhất Bác cảm thấy có gì đó không đúng, hắn cố gắng đứng lên mặc y phục. Giả vờ bình tĩnh đi lại ghế ngồi xuống, rót cho bản thân một ly nước.

"Chiến, ngươi không có vẻ như đã quên hết tất cả." Vương Nhất Bác quay sang nhìn cậu.

Tiêu Chiến nhìn hắn cười mỉa mai: "Đúng vậy, một chút cũng không quên."

"Ngươi kiên nhẫn tới bây giờ, là vì điều này sao." Vương Nhất Bác nhìn cậu.

"Đương nhiên, ai bảo thứ ta muốn, không chỉ là linh đơn của tam ca. Mà còn có mạng của ngươi nữa. Ngươi nói xem, ta có nên học cách kiên nhẫn thêm chút không" Tiêu Chiến rút kiếm ra khỏi bao.

"Tiêu Chiến, ngươi không được làm Nhất Bác bị thương." Lúc này Y Trang đang bị Lý Tiểu Kim chặn lại.

"Chiến, ngươi muốn đưa hai anh em họ trốn cùng ngươi." Vương Nhất Bác cười mỉa mai.

"Ngươi thật thông minh đến đáng ghét." Tiêu Chiến vừa dứt lời Lý Tiểu Hoàng lập tức dùng linh lực trói Vương Nhất Bác lại.

"Tiêu Chiến, ngươi chỉ là sủng vật, chỉ là một con hồ ly được nuôi để cho ta máu. Ngươi không được làm phản." Y Tranh lớn tiếng: "Người đâu cứu ta. Người đâu?"

Lý Tiểu Kim nghe Y Tranh kêu cứu, định chặn y lại. Nhưng Tiêu Chiến lại nhanh tay hơi, cắt đứt lưỡi của y.

"Ưmmmmmmm" Y Tranh kêu la không vô vọng.

"Ngươi thật nhiều lời." Tiêu Chiến nhỏ nhẹ nói.

Vương Nhất Bác hơi bất ngờ, hắn thật không nghĩ Tiêu Chiến có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.

"Chiến, ngươi từ khi nào đã lập nên kế hoạch này." Vương Nhất Bác nhìn cậu.

"Từ khi nào sao?" Tiêu Chiến đưa tay lên cằm, làm bộ dáng suy nghĩ: "Chắc là khi ta vừa trở lại hình người."

Tiêu Chiến đi đến trước mặt hắn nói: "Khi ta vừa trở lại, điều đầu tiên là đi gặp Y Tranh của ngươi, nói cho y biết, tiên đơn của tam ca ta nhất định sẽ yếu đi nếu không dùng máu hồ ly khống chế, bởi vì y là người phàm. Y nên dùng máu ta, nếu muốn làm cho tiên đơn mạnh lên. Còn túi thơm có thể giúp y giữ mãi vẻ thanh xuân,và còn có thể khiến ngươi yêu y mãi không thôi. Ta còn đặc biệt căn dặn, nếu nói cho ngươi biết, ta sẽ không giúp y nữa. "

"Ngươi biết không, tên ngốc ấy lại tin là thật. Ta dùng máu của bản thân để tránh cho tiên đơn của tam ca hợp nhất với cơ thể hắn. Túi thơm được điều chế bằng hương liệu đặt biệt, nếu ngươi ngửi nó trong thời gian dài, nó có thể khiến sức lực trong người ngươi biến mất hai canh giờ." Tiêu Chiến đứng trước mặt hắn: "Trong hai canh giờ này, ta đủ thời gian để có thể vừa giết ngươi, vừa lấy lại tiên đơn."

Vương Nhất Bác chỉ lẳng lặng nhìn cậu: "Chiến, ngươi lập kế hoạch tỉ mỉ vì hận ta. Vậy những lần ngươi ngoan ngoãn nằm trên giường cho ta thao. Rốt cuộc ngươi có cảm giác gì?"

"Cảm giác gì sao. Chắc là kinh tởm, là dơ bẩn đi." Tiêu Chiến khinh miệt nói.

"Dù như vậy nhưng ta thấy ngươi vẫn rất thỏa mãn không phải sao?" Vương Nhất Bác nhẹ giọng.

"Không hề, nếu không phải vì tránh để ngươi nghi ngờ, đừng nói lên giường, đến nhìn người ta cũng lười." Tiêu Chiến khinh bỉ nói

"Vậy bây giờ thì sao, ngươi sẽ ra tay giết ta." Vương Nhất Bác nhìn cậu.

"Không, bây giờ ta muốn ngươi thấy, ta lấy lại tiên đơn ngươi dùng cái kế hoạch rách nát kia của ngươi có được, khiến nó biến mất trước mặt ngươi là như thế nào." Tiêu Chiến ra hiệu cho Lý Tiểu Hoàng.

Lý Tiểu Hoàng bước tới gần Y Tranh, còn y hoảng sợ lui về phía sau. Cho tới khi y đụng phải chiếc giường.

Y Tranh liên tục lắc đầu, máu từ miệng y chảy ra, nước mắt y rơi liên tục, như đang cầu xin Lý Tiểu Hoàng.

"Chiến, nếu làm được hai việc này xong, ngươi sẽ vui trở lại sao?" Vương Nhất Bác lạnh nhạt nhìn về phía Y Tranh.

"Sẽ không, nhưng ích nhất, nó có thể xoa dịu sự khó chịu của ta." Tiêu Chiến nhìn hắn nói.

Vương Nhất Bác cũng không biết nói gì khác, hắn chọn im lặng, nhìn Y Tranh đang bị Lý Tiểu Hoàng hút tiên đơn, đến khi tiên đơn hoàn toàn thoát khỏi cơ thể y. Tiêu Chiến dùng một chiếc hộp gấm đựng nó.

Sau khi xong, Y Tranh hoàn toàn ngất đi, Tiêu Chiến bước chầm chậm lại phía Vương Nhất Bác, cậu rút kiếm, không hề chần chừ đâm vào tim hắn.

"Vương Nhất Bác, ta thật muốn biết, tim của ngươi làm bằng gì. Bị đâm thế này có còn sống được không, bởi vì tim ta, bị ngươi giết chết rồi." Tiêu Chiến rút kiếm, đứng lên, nhìn Vương Nhất Bác gục xuống sàn.

Trước khi Vương Nhất Bác ngã xuống, hắn nhìn thấy được ánh đỏ đầy đau thương phát ra từ mắt cậu.

Tiêu Chiến cùng anh em Lý Tiểu Kim tranh thủ bỏ chạy, bọn họ rời khỏi Minh Hà sơn trang. Suốt chặn đường Lý Tiểu Kim luôn lo sợ người của Vương Nhất Bác sẽ đuổi theo giết chết họ, nhưng họ vẫn an toàn đi về hướng Hồ tộc.

Ba người họ đi mất mười ngày đường, thay biết bao nhiêu ngựa mới đến được Hồ tộc. Khi cậu xuất hiện tại đây, ai ai cũng nhìn cậu bằng cặp mắt khó hiểu, bởi vì bên cạnh cậu lại một phàm nhân, và một con sói.

Tiêu Chiến dặn hai người kia ở bên ngoài đợi. Còn cậu đi về phía Hồ Đế.

"Hồ cha." Tiêu Chiến nhìn cha mình.

"Con về rồi à." Hồ cha tiến lại ôm cậu.

Sau đó là các tỷ tỷ và ca ca. Bọn họ lần lượt đến ôm cậu, hỏi thăm cậu, lúc này Tiêu Chiến mới cảm thấy bản thân sống lại sau một khoảng thời gian dài.

"Hồ cha, tam ca thế nào rồi ạ." Tiêu Chiến hỏi.

"A Hàng đã không sao, tuy chưa thích ứng được với tiên đơn của con, nhưng cũng đã bình phục." Hồ cha xoa đầu con trai út của mình.

"Hồ cha, cái này trả lại huynh ấy." Tiêu Chiến lấy hộp gốm ra đưa cha.

"Đây là." Hồ cha nhận lấy, khi ông mở ra thì thấy, là tiên đơn của Tiêu Hàng: "Làm sao con lấy lại được. Chiến, con giết người."

Lúc này, ai ai cũng nhìn về phía cậu, nhưng cậu lại không muốn nói ra cách làm sao cậu lấy lại viên tiên đơn này.

"Hồ cha, tiên đơn của tam ca đã lấy lại, con muốn lấy lại tiên đơn của mình." Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói.

"Con đang nói gì?" Hồ cha không hiểu.

"Con đã uống máu người, không thể ở lại đây. Bên ngoài kia lại có hai vị bằng hữu con muốn bảo vệ, cho nên con muốn lấy lại tiên đơn." Tiêu Chiến giải thích.

Hồ Đế lúc này xem như đã hiểu, ông thật không ngờ lần này hồ ly mà ông phải trục xuất chính là con trai mình.

Hồ Đế dùng thời gian một nén hương đê đưa lại tiên đơn vào trong cơ thể Tiêu Chiến, sau đó tuyên bố trước tộc, Tiêu Chiến bị trục xuất.

Tiêu Chiến mang vẻ mặt đau thương rời khỏi nơi mình trưởng thành. Lần đầu tiên khi cậu rời khỏi đây, cậu ôm một tình cảm mãnh liệt. Lần thứ hai khi rời khỏi đây, cậu lại mang một tâm hồn tan nát đến không còn nhìn được ra đi.

"Công tử." Lý Tiểu Kim đứng trước mặt cậu.

Tuy hai anh em Lý Tiểu Kim đứng bên ngoài, nhưng họ vẫn nghe được lệnh trục xuất Tiêu Chiến.

Cậu nhìn bọn họ: "Ta không sao."

"Công tử, để ta vào giải thích với họ, là người không hề biết bản thân đã uống máu người." Lý Tiểu Kim bối rối nói.

"Tiểu Kim." Tiêu Chiến ngăn chặn hành động của Lý Tiểu Kim: "Nếu không nhờ ngươi, ta cũng không lấy lại được tiên đơn cho tam ca, cũng không thể tự do bước ra khỏi Minh Hà sơn trang. Chuyện trước kia tới đây là hết, chúng ta nên suy nghĩ sẽ phải đi đâu thì hơn."

"Công tử, nhưng..."Lý Tiểu Kim muốn nói nhưng lại không biết nói sao.

"Ngươi cũng không cần gọi ta là công tử nữa, ngươi không còn là người hầu của Minh Hà sơn trang. Bây giờ ngươi là Lý Tiểu Kim, bằng hữu của ta." Tiêu Chiến nói.

"Nhưng công tử..." Lý Tiêu Kim thấy cậu nhìn mình không hài lòng, lập tức sửa lại: "Được, A Chiến."

Ba người bọn họ chính thức rời khỏi khu rừng của Hồ tộc. Tiêu Chiến cùng anh em Lý Tiểu Kim nhau đi du ngoại, cùng nhau vui vẻ sống qua ngày. Nhưng có những chuyện Tiêu Chiến và Lý Tiểu Hoàng phải chấp nhận, Lý Tiểu Kim là con người, bọn họ không thể bên nhau mãi mãi.

Đến một ngày, Lý Tiểu Kim già đi, khi cậu ta sắp chết, cậu ta nhờ Tiêu Chiến chăm sóc Lý Tiểu Hoàng. Bảy năm mươi năm bên nhau, bọn họ là bằng hữu, nhưng khi Lý Tiểu Kim chết đi, Tiêu Chiến lại cảm thấy rằng, thì ra đối với cậu Lý Tiểu Kim chính là thân nhân.

Sau khi chôn Lý Tiểu Kim tại núi Thái Bảo, nơi Lý Tiểu Kim được sinh ra. Tiêu Chiến và Lý Tiểu Hoàng lại tiếp tục du ngoại khắp nơi. Mãi đến trăm năm sau, hai người họ lại quay về núi Thái Bảo, tại trấn Thái Bảo dựng lên một thanh lâu.

Tiêu Chiến gọi đây là Nhất Tiếu lâu có nghĩa là một nụ cười. Cậu hy vọng rằng các vị khách quan tới đây đều vui vui vẻ vẻ.

Nhất Tiếu lâu này có thể nói là một thanh lâu khá lâu đời tại trấn Thái Bảo, các cô nương ở đây nhiều vô số kể, đa dạng đa cách, nhưng chỉ có một vị công tử khiến bao nhiêu người tò mò.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy được khuôn mặt của vị công tử này. Vị công tử này luôn dùng mặt nạ che mặt. Điều họ biết chỉ là vị công tử này giỏi cầm kỳ thi hoạ, được người đời gọi một tiếng Công Tử.

Trấn Thái Bảo năm Canh Tý, trên trấn, mọi người đều tấp nập đi qua đi lại, các giang hàng đều được mở cửa. Nhưng chỉ có duy nhất một nơi vẫn nội bất xuất ngoại bất nhập, đó là Nhất Tiếu lâu.

Trong khi mọi người đều đang bận rộn cho ngày mới của mình, thì trong thanh lâu, có một đám người đang gây náo nhiệt.

"Cái tên hổn đản này, ngươi thì hay rồi, vào thanh lâu, ngủ qua đêm mà lại không đem theo bạc thanh toán, còn muốn trốn." Mẫu Đơn kéo tay người thanh niên, không cho y đi.

"Mẫu Đơn cô nương, ta đã nói rồi, bây giờ ta về khách điếm lấy ngân lượng. Lập tức quay lại trả cho cô nương." Thiếu niên mặc y phục màu trắng nói.

"Dương Thái Quân, ngươi đừng hòng lừa ta." Mẫu Đơn không tin y.

"Mẫu Đơn à, đến tên ta còn nói cho ngươi biết, chẳng lẽ chút bạc vụng này lại thiếu ngươi." Dương Thái Quân nhìn cô.

"Ta nói cho ngươi biết, đừng hòng rời khỏi đây. Đợi Công Tử tỉnh dậy rồi tính toán với ngươi." Hồng Tuyết lên tiếng.

"Mấy vị cô nương à, Công Tử các ngươi nổi tiếng sáng không ra cửa. Dương Thái Quân ta đây phải chờ đến khi nào chứ." Dương Thái Quân bất lực lên tiếng.

"Chờ đến khi công tử tỉnh dậy. Người đâu, bắt giam hắn, chờ Công Tử định đoạt." Mẫu Đơn ra lệnh.

Hôm đó, Dương Thái Quân thật sự phải chờ đến tận tối, nhưng y không phải là chờ bị sử phạt, mà là có người đến cứu.

Y đi ra ngoài đại sảnh, thì có hai người đang ngồi uống rượu, một người mặc y phục mà xanh nhạt, vị còn lại chỉ mặc y phục tối màu.

"Cuối cùng hai người cũng đến cứu ta." Dương Thái Quân tiến lại bàn, ngồi xuống, bắt đầu than thở, oán trách mấy cô nương thanh lâu không có nhân tính.

Không ai tin y có ngân lượng, còn dám bắt nhốt y, gây tổn hại nhân phẩm của y.

Người mặc y phục xanh nhạt nhìn y cười: "Ngươi thật tài giỏi, đi thanh lâu mà cũng không mang theo ngân lượng."

"Ta cũng không cố ý." Dương Thái Quân ngượng ngùng cười.

"Thật hết nói." Người thanh niên tiếp tục cười y.

"Tường Minh Thiên. Tại sao hai người lại biết ta đang bị bọn họ nhốt ở đây?" Dương Thái Quân thắc mắc.

"Bọn ta đi kiếm ngươi, nhưng lại không thấy ngươi trong phòng, đoán là ngươi ở đây. Thật không ngờ, các cô nương ở đây lại nói ngươi bị nhốt lại do không chịu trả ngân lượng." Tường Minh Thiên cười y.

"Các ngươi thì biết gì chứ, ta đây túc trực tại thanh lâu này hơn một tháng rồi. Vậy mà cả thân ảnh của Công Tử còn chưa thấy được." Dương Thái Quân có chút bất mãn lên tiếng.

"Ngươi từ khi nào lại có hứng thú với vị Công Tử ở thanh lâu này." Tường Minh Thiên thắc mắc.

Dương Thái Quân cầm ly rượu uống: "Vậy là ngươi chưa nghe về Công Tử của Nhất Tiếu lâu?"

Tường Minh Thiên lắc đầu.

"Ta nghe nói, thanh lâu này xuất hiện ở trấn này hơn trăm năm. Đứng đầu là một vị Công Tử hơn trăm tuổi." Dương Thái Quân nói.

"Hắn ta là yêu sao?" Tường Minh Thiên nói.

Dương Thái Quân lắc đầu: "Không ai biết hắn là người, tiên, hay yêu ma quỷ quái gì cả. Người dân ở đây chỉ biết từ khi thanh lâu này được mở, luôn có vị Công Tử ở đây, nhưng không ai thấy mặt. Nên họ thường hay truyền tai nhau rằng, có thể thanh lâu này là cha truyền con nối. Còn câu chuyện kia, chỉ là được dựng lên."

"Nếu thế thì có gì đâu ngươi phải thắc mắc." Tường Thiên Minh nói.

"Nhưng từ khi thanh lâu này xuất hiện, nghe nói trăm dặm, chưa từng có yêu ma quấy rầy. Không chỉ thế, nơi duy nhất ta nhìn thấy yêu là ở đây." Dương Thái Quân đưa mắt nhìn về các cô nương đang ngồi phía xa.

Tường Thiên Minh nhìn theo nói: "Là hồ yêu."

"Đúng vậy, chính là hồ yêu. Nhìn bọn họ chắc pháp lực cũng không yếu, nhưng lại ngoan ngoãn ở đây. Không gây khó khăn cho dân tại trấn này. Ngươi nghĩ tại sao?" Dương Thái Quân hỏi.

"Người đứng đầu nơi đây còn mạnh hơn họ." Tường Thiên Minh nói.

"Chính xác, nên ta nghi ngờ, vị Công Tử kia có thể chính là người em trai thất lạc của Tiêu Hàng, Tiêu Chiến." Dương Thái Quân nói.

Khi y vừa dứt câu, y nghe một tiếng 'Xoảng' âm thanh của ly rượu rơi xuống đất.

潘艺美


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net