Chương 15: Điều Tra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cậu cười với Hàn công tử, mở cửa phòng, cả hai cùng tiến vào bên trong, trước khi đóng của phòng. Tiêu Chiến còn hướng về phía đối diện, nhìn Vương Nhất Bác đang quan sát nhất cử nhất động của cậu, mĩm cười, đóng cửa.

"Công Tử." Hàn Thanh hành lễ với cậu.

"Hàn Thanh, chuyện ta nhờ ngươi, ngươi điều tra tới đâu rồi." Tiêu Chiến rót cho cậu ly trà.

"Công Tử, ta đã điều tra qua, những phàm nhân được cho là bị hồ ly hút máu, toàn bộ đã bị mất tích, hiện tại vẫn chưa có tin tức gì." Hàn Thanh bẫm báo lại những chuyện mình biết.

"Nói thế, ngươi vẫn chưa điều tra được gì." Tiêu Chiến có chút thất vọng.

"Nhưng có một chuyện, Công Tử. Ta nghe tỷ tỷ nói, Ma Tôn đã đến đây." Hàn Thanh nói.

"Có liên quan gì đến hắn." Tiêu Chiến hỏi.

"Thật ra khi ta đi điều tra, ta từng gặp qua hộ pháp của hắn, là Tà Mộc. Có thể Ma Tôn cũng đang điều tra chuyện này." Hàn Thanh nói.

"Ta đã hiểu, Hàn Thanh chuyện ta nhờ ngươi, vẫn nên cẩn thận." Tiêu Chiến nhắc nhỡ.

"Được. Vậy bây giờ ta đi trước." Hàn Thanh đứng lên, nhưng lại bị Tiêu Chiến chặn lại.

"Ngươi ngồi đây thêm một lát. Khi nào ta muốn ngươi đi, ngươi hãy đi." Tiêu Chiến lấy sách ra đọc.

"Công Tử, người giữ ta càng lâu. Không phải vị Ma Tôn kia sẽ càng nỗi giận sao?" Hàn Thanh lo sợ nói.

"Đừng lo, lát nữa ta sẽ bảo Tiểu Hoàng đi giúp ngươi. Cứ ngồi đi." Tiêu Chiến bình tĩnh nói.

"Công Tử, ta sẽ không sao đúng không? Ta sẽ còn mạng gặp tỷ tỷ đúng không? Ngươi sẽ bảo hộ ta an toàn đúng không? Công Tử, người nói gì đi." Tâm Hàn Thanh đang bị Tiêu Chiến đùa giỡn.

"Ngươi còn nói nữa, ta không bảo Tiểu Hoàng giúp ngươi nữa." Tiêu Chiến dọa cậu ta.

Hàn Thanh đành im lặng, nhưng nước mắt lại lưng tròng. Ôi Công Tử thật đáng sợ.

Khi Hàn Thanh lo lắng, Tiêu Chiến thì thảnh thơi đọc sách. Vương Nhất Bác đang ngồi yên bất động, mắt mình về cách cửa đang được đóng kính kia.

"Ma Tôn, bọn tại hạ thật sự không đến gần được." Tà Đồng nói.

"Ra ngoài hết cho ta." Vương Nhất Bác giận dữ nói.

Tà Đồng và Tà Mộc đành ra ngoài, bọn họ thật sự hết cách. Ma Tôn muốn họ đi quan sát xem Tiêu công tử đang làm gì. Nhưng căn bản bọn họ không thể tiến lại gần.

Trên mái nhà thì có Lý Tiểu Hoàng đang canh, xung quanh các gian phòng thì có mấy vị hồ ly đang tiếp khách. Bọn họ muốn nghe lén cũng không được, nhìn trộm cũng không xong.

Bọn họ đành thành thật báo cho Ma Tôn, cuối cùng bị người đuổi ra.

"Hàn Thanh, ngươi về đi." Tiêu Chiến nói lớn tiếng: "Người đâu, mang nước tắm."

Vương Nhất Bác phía đối diện đương nhiên nghe được, hắn đứng lên muốn đi về phía sương phòng của Tiêu Chiến, thì bị Linh Lung chặn lại.

"Vương công tử, hiện tại Công Tử của bọn ta đang tắm , không tiện gặp ngài." Linh Lung khéo léo nói.

"Tránh ra." Vương Nhất Bác muốn tiến vào, nhưng vẫn bị chặn.

Lần này lại có thêm vài cô nương.

"Vương công tử, Công Tử nhà ta có thói quen, sau khi tiếp khách thường thích tắm một mình, hy vọng công tử hiểu cho." Hồng Tuyết lên tiếng.

"Tà Mộc, Tà Đồng." Vương Nhất Bác kêu.

Tiếng hắn vừa dứt, Tà Mộc và Tà Đồng lập tức xuất hiện. Chĩa mũi kiếm về phía bọn Linh Lung.

"Kiếm chém yêu, các ngươi thật muốn tiến tới." Tà Đồng cảnh cáo.

"Các vị khách quan, các vị đang hành động không phải phép thì phải." Tay Ngọc Lan cũng xuất hiện móng vuốt hồ ly.

"Không muốn chết thì tránh ra." Tà Đồng đưa kiếm gần cổ của Linh Lung.

"Các ngươi..." Hồng Tuyết muốn tiến lên thì có một giọng nói vọng ra.

"Để hắn vào." Là Tiêu Chiến.

"Dạ được." Linh Lung nghe thế, tránh sang một bên.

Ngọc Lan cùng Hồng Tuyết cũng tương tự, chừa cho Vương Nhất Bác đi. Nhưng mắt họ vẫn nhìn chăm chăm hắn, móng vuốt cũng đã trong tư thế sẵn sàng chờ lệnh.

Vương Nhất Bác xem như không thấy gì, bình tĩnh đi vào sương phòng của Tiêu Chiến, đóng cửa lại cho cậu.

Hắn nhìn thấy cậu đang ngâm mình, thân thể hoàn toàn thả lỏng, mắt nhắm nghiền.

"Từ khi nào ngươi lại thích dòm ngó ta như vậy." Tiêu Chiến nói.

"Còn ngươi từ khi nào lại buông thả bản thân thế này." Vương Nhất Bác đứng nhìn cậu.

Tiêu Chiến mở mắt, nghiên đầu nhìn hắn: "Ma Tôn, người hình như chỉ đến mượn thanh lâu ta nghỉ ngơi. Ta chưa từng biết ta còn phải nhìn sắc mặt người mà sống."

"Chiến, nếu ta nói ta chỉ lấy cớ để tới đây gặp ngươi, ngươi tin không?" Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn cậu.

"Nếu đúng như ngươi nói, vậy thì tốt nhất ngươi nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì ta nhất định khiến ngươi chết đi sống lại." Tiêu Chiến bỡn cợt nói.

"Còn nếu không phải?" Vương Nhất Bác hỏi lại.

"Vậy thì ngươi đừng làm những chuyện vô nghĩa này nữa. Chuyện ta đáp ứng với người, ta đã cho người mượn một gian phòng tại thanh lâu. Ta mong người đừng làm gì quá với các tỷ tỷ ở đây." Tiêu Chiến đột nhiên đứng lên.

Cậu nắm lấy nội y đang được treo gần đó khoác vào người, sau đó lập tức dùng móng vuốt tấn công Vương Nhất Bác.

Hắn hoàn toàn bất ngờ về hành động này của cậu, nhưng vẫn có thể tránh né được.

"Chiến, ngừng tay." Vương Nhất Bác vừa chống đỡ, vừa cố gắng không làm cậu bị thương.

Tiêu Chiến lại hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời của Vương Nhất Bác, cậu tấn công không ngừng, đến khi cảm thấy bản thân không thể trụ được nữa thì dừng lại.

"Thì ra, dù ta luyện tập thế nào, vẫn không thể tổn thương được ngươi." Tiêu Chiến mệt mỏi ngồi xuống.

"Chiến, linh lực với võ công của ngươi rất tiến bộ." Vương Nhất Bác lấy trung y cho cậu khoác lên.

"Vậy sao." Tiêu Chiến đột nhiên ngước lên nhìn hắn.

Mắt hai người giao mau, mắt Tiêu Chiến bỗng trở nên ma mị, lóe lên chút ánh đỏ. Vương Nhất Bác cứ nhìn mãi vào ánh mắt ấy, đến khi hắn cảm nhận được vật sắt đang hướng về mình.

"Chiến." Vương Nhất Bác nắm lấy tay đang cầm dao của cậu.

"Thực lực không tồi." Tiêu Chiến buông dao.

Cậu hất tay hắn ra, xem như không có chuyện gì, ngồi xuống, cầm lượt chải mái tóc dài của mình.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác qua chiếc gương.

Vương Nhất Bác im lặng.

"Chẳng lẽ, do đang ở trong thanh lâu, nên ngươi cũng muốn cùng người khác làm chuyện đó." Tiêu Chiến tiếp tục chải tóc.

Vương Nhất Bác nhìn cậu.

"Thật ra nếu Ma Tôn muốn như vậy thì để ta kêu một vài cô nương đến phục vụ cho ngài. Các cô nương ở đây đa sắc đa dạng, tùy Ma Tôn chọn." Tiêu Chiến đặt cây lượt xuống bàn, đứng lên: "Còn bây giờ ta có chút mệt, hay người để cho ta nghỉ ngơi một lát được không, vị khách quan kia, có chút không thương hoa tiết ngọc."

"Chiến, ngươi thật sự muốn dùng thái độ này nói chuyện với ta." Vương Nhất Bác khó chịu nhìn cậu.

Tiêu Chiến chỉ cười, đi về phía giường: "Còn ngươi, lần này xuất hiện là muốn gì từ ta?"

"Ngươi cho rằng người còn giá trị lợi dụng." Vương Nhất Bác nhìn cậu đang thờ ơ ngồi trên giường.

"Còn hay không, chỉ có ngươi biết." Tiêu Chiến nói xong, nằm xuống giường, muốn ngủ: "Nếu không phiền, ngươi có thể về."

Tiêu Chiến cứ thế nhắm mắt, không ngó ngàng đến Vương Nhất Bác. Còn hắn thì thật không biết phải làm gì. Nên mang theo nỗi bực tức rời khỏi phòng.

Từ khi dọn đến thanh lâu, Vương Nhất Bác cảm thấy cứ hai ba ngày, tên Hàn công tử gì đó lại đến.

Hắn từng sai người đi điều tra, nhưng lại không có được chút thông tin hữu ít nào. Hôm nay, Vương Nhất Bác tâm trạng có chút buồn chán, nên hắn đi xuống uống rượu cùng Tường Thiên Minh.

"Nhất Bác này, ngày mai Tiêu Hàng sẽ đến, ngươi có muốn tránh đi không?" Tường Thiên Minh hỏi hắn.

"Lý do ta phải tránh đi là gì?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Thì là chuyện năm đó đó." Tường Thiên Minh cố tình nói tránh.

Thật ra chuyện cũ của Vương Nhất Bác và chuyện Y Tranh lịch kiếp cũng không phải bí mật gì. Nhưng chuyện liên quan đến Tiêu Chiến, thì hoàn toàn là bí mật, cho đến khi hắn tò mò, cố tình tìm hiểu thì mới điều tra ra được chuyện năm đó.

Đối với thần tiên bọn họ, chuyện lịch kiếp này cứ như một giấc mộng mà thần tiên nào cũng phải trải qua. Nên nói đến tình cảm này nọ, bọn họ căn bản không quan tâm.

Nhưng chuyện năm đó của Vương Nhất Bác và Y Tranh lại khác. Vương Nhất Bác say đắm vẻ bề ngoài của Y Tranh trong một lần lên thiên giới.

Hắn theo đuổi Y Tranh, muốn cùng Y Tranh thành thân, nhưng không ngờ, đến một hôm Vương Nhất Bác cùng một vị tiên gia đánh nhau vì Y Tranh, dù lỗi không phải của y. nhưng y lúc đó chỉ là tiên gia bình thường, nên bị Tiên Đế đẩy mọi trách nhiệm lên đầu, sau đó bị phạt lịch kiếp.

Kiếp nạn của Y Tranh là cả đời sống trong đau đớn của bệnh tật, chết ở tuổi sáu mươi. Nhưng khi Vương Nhất Bác biết được, hắn không muốn Y Tranh phải chịu đau đớn. Hắn tìm hết tất cả các cách có thể cứu Y Tranh, và kết quả lúc đó chỉ có má và tiên đơn hồ ly.

Nhưng bọn họ thật không ngờ hắn thật sự đi tìm máu hồ ly, tạo nên một nghiệt duyên cùng Tiêu Chiến, hại Tiêu Hàng suýt mất tiên đan. Tuy Hồ Đế không thể làm gì hắn, nhưng cục tức này Hồ tộc cũng nhịn hơn trăm năm rồi.

Bây giờ, nếu họ lại biết Vương Nhất Bác cứ dây dưa ở tại thanh lâu của Tiêu Chiến, thế nào đại chiến cũng xảy ra.

"Cố sự năm đó, chuyện ngươi và Tiêu Hàng luôn luôn như nước với lửa. Chẳng lẽ ngươi lại muốn Tiêu Chiến phải khó xử." Tường Thiên Minh nói.

"Chuyện này không liên quan đến ta." Vương Nhất Bác ngồi uống rượu.

"Nhất Bác, cuối cùng ngươi muốn thế nào. Đối với Y Tranh ngươi cũng thế này, đối với Tiêu Chiến ngươi cũng tỏ ra không quan tâm." Tường Thiên Minh có chút nóng lòng.

Tường Thiên Minh thấy hắn cứ im lặng uống rượu, bản thân tuy sốt ruột nhưng cũng không nhiều lời nữa.

Đúng vào sáng ngày hôm sau, Tiêu Hàng xuất hiện. Tiêu Chiến có chút không vui khi bị người khác đánh thức, nhưng khi cậu nhìn thấy tam ca đang đứng trước cửa phòng. Ánh mắt vô tình nhìn về cánh cửa được đóng chặt đối diện.

"Tam ca, ngồi đi." Tiêu Chiến tranh thủ làm chút tẩy rửa buổi sáng.

Sau đó, dặn dò Mẫu Đơn là làm chút thức ăn, còn căn dặn bảo cô nhất định trông chừng vị công tử kia, tốt nhất đừng để hắn ra khỏi phòng.

"A Chiến, đã lâu không gặp." Tiêu Hàng ngồi nhìn cậu.

"Tam ca, đừng tỏ ra xa lạ vậy chứ." Tiêu Chiến cười.

"Vậy tam ca nên vui mừng như thế nào đây?" Tiêu Hàng đau lòng nhìn cậu.

"Tam ca, đệ bây giờ rất tốt. Thật đấy." Tiêu Chiến hỏi: "Hồ cha, người thế nào rồi?"

"Từ khi chính tay người trục xuất đệ, Hồ cha luôn đau buồn. Mặc dù chuyện đã trôi qua rất lâu, nhưng huynh vẫn thấy cha hay ngồi trong hang động nhỏ của đệ." Tiêu Hàng nhìn cậu: "Đệ không muốn gặp lại cha sao?"

"Muốn chứ, nhưng luật vẫn là luật không phải sao. Đệ đã bị trục xuất, tuyệt đối không thể xuất hiện tại Thiên Sơn nữa, nói chi là Hồ Ly động." Tiêu Chiến cười nhạt.

Cậu thật rất nhớ họ, gia đình của cậu, Hồ cha, các ca ca, tỷ tỷ. Nhưng nhớ họ thì sao chứ. Cậu thật sự không thể quay lại nữa.

"Còn các ca ca và tỷ tỷ thế nào?" Tiêu Chiến đặt tay lên tách trà.

"Bọn họ vẫn rất ổn. Đại ca đã thành thân, là hồ ly của động kế bên, tứ muội cũng vậy. Còn nhị tỷ cùng ngũ đệ vẫn như xưa, không mấy thay đổi?" Tiêu Hàng nói.

"Vậy là tốt rồi." Tiêu Chiến cười.

"A Chiến, tại sao lại mở thanh lâu?" Tiêu Hàng hỏi cậu.

"Thanh lâu có gì không tốt sao?" Tiêu Chiến cầm ly trà lên uống.

"A Chiến, nó không hợp với đệ." Tiêu Hàng nói.

"Tam ca, huynh có nhìn mọi người nơi đây chưa." Tiêu Chiến bất chợt hỏi Tiêu Hàng.

Tiêu Hàng lắc đầu.

"Mỗi cô nương ở thanh lâu này, hồ ly có, người phàm cũng có. Nhưng lại có thể sống hòa thuận ở đây. Tam ca biết tại sao không?" Tiêu Chiến nhìn Tiêu Hàng.

"Tại sao?" Tiêu Hàng nói.

"Bởi vì mỗi một cô nương đều có một cố sự nào đó khiến họ xa ngã, vì nó bọn họ không còn nhà để về. Thanh lâu này là nhà của họ, nơi họ quên đi quá khứ, làm những chuyện bọn họ muốn làm. Giống như đệ vậy." Tiêu Chiến nói.

Tiêu Hàng im lặng nhìn đệ đệ của mình, người đệ đệ bao năm không gặp. Tiêu Hàng không thể không công nhận, Tiêu Chiến đã thay đổi rất nhiều.

Cậu trầm ổn hơn, biết che dấu bản thân hơn, biết bản thân đang làm gì và đặt biệt Tiêu Hàng biết trong lòng cậu đã có một vết thương thật lớn.

"A Chiến, đệ có hối hận không?" Tiêu Hàng hỏi cậu: "Nếu có thể quay lại một lần nữa, đệ có còn muốn rời khỏi Hồ Ly động không?"

"Trên thế gian này, dù là Tiên Đế cũng không thể quay ngược thời gian, nói chi là nếu. Đệ không hối hận bởi những chuyện đã qua, nhưng đệ tuyệt đối sẽ không ngu ngốc thêm lần nữa." Mắt Tiêu Chiến nhìn về cánh cửa đối diện.

Đến tận bây giờ, cậu vẫn không hiểu Vương Nhất Bác muốn gì và cần gì từ cậu. Nhưng cậu biết bản thân không thể trốn tránh, cậu cần đối diện với nó. Hiện tại cậu chỉ có thể đi được bước nào hay bước đó mà thôi. Đây là biện pháp duy nhất cậu có thể làm được ngày lúc này.

"A Chiến, đệ có gặp lại Vương Nhất Bác không?" Tiêu Hàng nghiêm túc nhìn cậu.

艺美

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net