Chương 18: Ra Oai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nếu nhớ, tại sao chưa từng quay lại thăm cha và bọn ta." Tiêu Đạt đượm buồn nhìn cậu.

"Huynh biết đệ không thể về cơ mà." Tiêu Chiến cười nhạt nói.

Tiêu Chiến xa Hồ Ly động đã gần ngàn năm, cậu đương nhiên muốn quay lại. Hồ Ly động là nơi cậu lớn lên, nơi cậu quen thuộc nhất. Nhưng lệnh là lệnh, cậu phạm lỗi, đã bị trục xuất, cho nên dù có nói gì đi chăng nữa, Tiêu Chiến vẫn không thể quay về.

"Chiến, đệ có từng hối hận bởi những chuyện mình đã làm không?" Tiêu Đạt hỏi cậu.

"Có." Tiêu Chiến đương nhiên hối hận.

Cậu hối hận bởi vì năm đó do bản thân cậu hại Tam ca bị mất tiên đơn, hại Tiêu Hàng bị thương, hại Hồ cha phải đau lòng.

Sau đó, cả ba chỉ nói thêm đôi ba chuyện. Họ cứ nói cho đến khi trời hơn chuyển tối. Tiêu Chiến đành phải về thanh lâu trước. Còn Tiêu Đạt và Tiêu Minh thì về Hồ tộc.

Khi Tiêu Chiến vừa về đến phòng thì cậu thấy Vương Nhất Bác đang uống rượu.

"Vương Nhất Bác, đây hình như là phòng của ta." Tiêu Chiến lướt qua hắn, đi lại bàn trang điểm, tháo phụ kiện trên tóc xuống.

"Chiến, ngươi nói xem, thời gian qua ngươi đã sống thế nào?" Vương Nhất Bác nhìn phía sau lưng của cậu.

Tiêu Chiến nhìn hình dáng của Vương Nhất Bác qua chiếc gương cười nói: "Sao lại muốn biết."

"Ta chỉ tò mò, ta muốn biết năm đó khi người rời đi, có cảm giác gì?" Vương Nhất Bác hỏi lại.

"Ngươi nghe được những lời ta nói cùng Ngũ ca." Tiêu Chiến quay đầu nhìn hắn.

"Ta không cố ý nghe trộm." Vương Nhất Bác quan sát gương mặt cậu.

"Ngươi biết để làm gì cơ chứ." Tiêu Chiến cười nhạt.

Cậu đứng lên lấy y phục, sau đó bước ra khỏi phòng: "Ta hy vọng, sau khi ta quay lại, ngươi đã về phòng."

Sau hai khắc Tiêu Chiến quay lại, cậu chỉ mặc một nội y đơn giản, tóc vẫn còn ướt.

"Ngươi tắm thật lâu." Vương Nhất Bác vẫn đang uống rượu.

Tiêu Chiến nhìn mấy bình rượu đặt trên bàn mà nhíu mày: "Ngươi định biến phòng ta thành cái gì đây?"

"Chiến, ngươi nói cho ta biết, sau khi rời đi. Ngươi sống thế nào?" Vương Nhất Bác vẫn kiên nhẫn chờ.

Tiêu Chiến thở dài, cậu biết nếu cậu không nói, hắn tuyệt đối không về phòng.

"Sau khi rời khỏi, ta cùng Tiểu Kim, Tiểu Hoàng đi rất nhiều nơi. Đầu tiên là về thăm cố hương của Tiểu Kim. Sau đó ta dùng y thuật cứu người, bọn họ lại cho ta ngân lượng. Cứ thế cho đến khi Tiểu Kim rời bỏ nhân gian. Lúc đó ta và Tiểu Hoàng không biết nên làm gì, cứ tiếp tục đi không có phương hướng. Cho đến khi cứu được mấy cô nương ở Nhất Tiếu, sau đó mới mở thanh lâu." Tiêu Chiến tóm gọn lại.

"Ngươi kể thiếu." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến khó hiểu nhìn hắn.

"Cảm giác của ngươi dành cho ta, ngươi không nói đến." Vương Nhất Bác nhìn cậu.

"Cảm giác?" Tiêu Chiến nhíu mày: "Ngươi cho rằng ta có thể mang theo cảm giác gì ngoại trừ hận khi nghĩ về ngươi chứ."

"Đương nhiên là vậy." Vương Nhất Bác gật đầu như đã hiểu, hắn đi ra khỏi phòng cậu. Để lại Tiêu Chiến cùng đống ngổn ngan.

Tiêu Chiến mệt mỏi, đành dọn dẹp sơ căn phòng sau đó đi ngủ.

Sáng hôm sau, ngay khi cậu ngủ dậy. Mẫu Đơn thông báo có người đến tìm Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến không biết là ai, nhưng cậu có chút linh cảm, đây là người cậu không muốn gặp.

Đến khi cậu nhận ra linh cảm của bản thân là đúng, cậu đang nhìn thấy y. Người được cho là nguyên nhân của mọi chuyện cậu gánh phải, Y Tranh.

"Công Tử, vị công tử này là người muốn gặp Vương công tử." Mẫu Đơn nói với cậu.

Tiêu Chiến nhìn y. Đã một thời gian dài từ khi lần cuối cậu gặp Y Tranh. Lúc trước khi gặp y, y chỉ là phàm nhân, tuy nhan sắc động lòng người, nhưng do bản thân y có bệnh, nên dù thế nào cũng có chút nhợt nhạt.

Bây giờ thì hoàn toàn khác, y không chỉ có thần sắc hơn, mà linh khí phát ra từ y cũng khiến người ta ngước nhìn.

"Tiêu Chiến, không ngờ lại gặp ngươi ở đây." Y Trang nhìn cậu.

"Đúng vậy, Y Tranh thượng tiên." Tiêu Chiến cười nhạt.

Cậu và Y Tranh ngồi đối diện nhau, cậu có thể cảm nhận được y cũng như cậu, đang quang sát đối phương.

"Tiêu Chiến, thời gian qua ngươi sống thế nào?" Y Tranh nhẹ nhàng hỏi cậu.

"Ta sống rất tốt. Còn Y Tranh thượng tiên?" Tiêu Chiến lịch sự hỏi lại.

"Ta sau khi lịch kiếp trở về, có gặp một số chuyện, nhưng cũng ổn hơn rồi." Y Tranh cười nhẹ.

"Y Tranh thượng tiên mới sáng đã đến thanh lâu là muốn tìm Ma Tôn sao?" Tiêu Chiến cầm miếng bánh hoa quế lên ăn.

"Đúng vậy. Ta đến phủ hắn ở Ma giới. Thuộc hạ của hắn nói hắn đang đi làm công vụ ở nhân gian. Thời gian này cư trụ tại đây. Nên ta đến đây." Y Tranh nói chuyện đúng mực, khiến Tiêu Chiến không nhìn ra được chút sơ hở nào.

"Vậy hôm nay khiến Y Tranh thượng tiên thất vọng rồi. Ma Tôn hiện tại không ở đây." Tiêu Chiến cười nhạt.

Y Tranh nhẹ nhàng nhìn cậu nói: "Không sao, ta cùng người trò chuyện chờ hắn quay lại cũng được."

Tiêu Chiến ngạc nhiên nhìn y: "Thượng tiên muốn hàn huyên cùng ta."

"Chúng ta cũng nên bồi đắp tình cảm, không phải sao." Tầm mắt của Y Tranh nhìn vào vết đỏ trên cổ của cậu.

"Nhất Bác thật là, làm cổ ta vẫn còn vết thế này, thật ngại." Tiêu Chiến đưa tay xoa cổ, nhưng lại cố tình là lộ thêm.

Y Tranh nhìn thấy thế, nắm tay siết chặc: "Hai người làm hòa rồi sao, nếu thế hôm nay ta tới càng có ý nghĩa."

Tiêu Chiến cảm thấy nực cười nói: "Chắc không phải Y Tranh thượng tiên đến đây để chơi trò 'ta đây nhận ngươi làm thiếp của Ma Tôn' chứ."

"Ta thấy chuyện này cũng không có gì xấu, dù sao ngươi cũng đã thay ta hầu hạ Ma Tôn đến như vậy." Y Tranh nhẹ nhàng nói.

Tiêu Chiến cười lớn: "Lúc trước ta chỉ thấy mấy phàm nhân làm chuyện này, thật không ngờ Y Tranh thượng tiên cũng rộng rãi, bao dung như vậy. Đến thiếp thất của Ma Tôn người cũng chấp nhận."

"Ma Tôn từ xưa đến này luôn được người khác ái mộ. Ta không bao dung chút cũng không được." Y Tranh nói.

"Thật không ngờ nha, người ngoại trừ có thể bao dung người khác ái mộ hắn, còn chấp nhận được cả ta." Tiêu Chiến nói tiếp: "Nhưng ta thì lại không, cơ thể của hắn, ta không thích cho người khác chạm vào lắm, còn tâm của hắn, ngoại trừ ta. Không thể có người khác."

Y Tranh cười nhẹ nói: "Tiêu Chiến, ngươi vẫn ngốc vậy sao? Trên đời này không ai trói được hắn, dù là ngươi."

"Nhưng ta lại không cho là thế. Y Tranh thượng tiên người nói xem. Tới tận bây giờ người vẫn chưa thành thân với Ma Tôn, vậy người lấy tư cách gì lên tiếng ở đây." Tiêu Chiến cười nói.

"Ta có tư cách hay không. Không phải chuyện năm đó chứng minh được sao?" Y Tranh nhìn cậu.

Tiêu Chiến vừa nghe y nhắc đến chuyện cũ, tâm trạng đột nhiên xuống thấp. Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, cậu lại muốn giết chết y và Vương Nhất Bác.

"Sao ngươi lại ở đây." Vương Nhất Bác đột nhiên đứng phía sau Tiêu Chiến nhìn Y Tranh.

Y Tranh vừa thấy hắn, liền trở nên dịu dàng, đứng lên: "Ta nhớ ngươi a."

"Y Tranh, đây không phải nơi ngươi nên tới." Vương Nhất Bác khó chịu nhìn y.

"Nhưng ngươi đang ở đây, ta cũng lâu rồi không gặp Tiêu Chiến. Ta cũng muốn gặp cậu ấy." Y Tranh nhẹ nhàng nói.

"Ta không muốn nhìn thấy ngươi xuất hiện quanh đây." Vương Nhất Bác lạnh lùng nói.

Y Tranh nghe thế liền làm bộ mặt tuổi thân, cúi đầu: "Ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi mà."

"Đúng thế, Y Tranh thượng tiên lâu ngày không gặp ngươi, y nhớ ngươi đến thế. Tại sao phải nổi giận cơ chứ." Tiêu Chiến đứng lên, khoát tay hắn, tay còn vuốt ngực, như đang làm cho hắn bớt giận.

"Sao cơ." Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn cậu.

"Ngươi đó, nếu chịu nói cho ta biết sớm là Y Tranh thượng tiên đến, y phục cũng không dám mặt thất lễ thế này." Tiêu Chiến nũng nịu nhìn hắn, trong ánh mắt còn có chút oán trách nhẹ.

"Y phục hôm nay ngươi mặc rất đẹp mắt." Vương Nhất Bác dường như đoán được cậu tính làm gì.

"Thật sao, nhưng ngươi nhìn xem." Tiêu Chiến cố tình kéo cổ áo sâu xuống: "Vết hôn ngươi để lại, lộ hết rồi."

Vương Nhất Bác một tay chạm vào cổ cậu, tay còn lại ôm lấy vòng eo: "Đúng là có chút, nhưng chỉ cần ngươi thích, lần sau ta sẽ làm dấu chổ khó nhìn hơn." Tay hắn nâng nhẹ cằm cậu.

"Thật đáng ghét. Y Tranh thượng tiên còn ở đây, ngươi thế này. Y sẽ ghen chết ta mất." Tiêu Chiến ngoài miệng nói thế, nhưng tay lại vòng qua ôm hắn.

"Không sao, chỉ cần ngươi muốn, sao cũng được." Vương Nhất Bác yêu chìu nhìn cậu.

"Thật là làm người ta ngại chết đi được." Tiêu Chiến nhìn hắn cười.

Y Trang càng nhìn hai người như thế, càng chịu không được. Y liền nói lời cáo biệt, lập tức bỏ đi.

"Tại sao y không thể tới đây?" Tiêu Chiến đẩy hắn ra nghiêm mặt hỏi.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, hắn cảm nhận được sát khí trên người cậu. Tên tiểu hồ ly cậu trở mặt cũng nhanh thật.

"Nơi này không thích hợp với y." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến khó hiểu nhìn hắn: "Không thích hợp. Đúng vậy a." Cậu liền nói: "Thanh lâu này đúng là không hợp với sự thần thánh của Y Tranh thượng tiên."

"Chiến, ngươi biết ta không phải ý này." Vương Nhất Bác nhíu mày.

"Ngươi có ý này hay không làm sao ta biết." Tiêu Chiến nhìn hắn nói: "Phải rồi, nơi thanh lâu nhỏ này của ta, đúng là không thể để người có tấm lòng bát ái đến. Nếu không có gì hai người các ngươi nên biến hết cho khuất mắt ta."

Tiêu Chiến vừa nói xong lập tức bỏ đi. Cậu bỏ về phòng, đóng cửa lại. Vương Nhất Bác cũng không đuổi theo.

Tiêu Chiến luôn cho rằng, bản thân đã cho qua rất nhiều chuyện. Cậu đã không còn quá đau lòng khi nhớ đến Hồ Ly động, cậu cũng không còn buồn khi nhớ đến Lý Tiểu Kim. Nhưng khi nhìn thấy Vương Nhất Bác và Y Tranh cậu lại nhớ đến nỗi đau năm đó cậu phải chịu đựng.

Càng nghĩ tới đầu cậu càng đau đến muốn chết đi sống lại, tâm thì như có ngàn vạn cây đao đang đâm vào. Thì ra đây chính là quả báo mà cậu phải nhận khi động tâm với Vương Nhất Bác.

"Công tử, người không sao chứ?" Lý Tiểu Hoàng đứng lên ngoài hỏi cậu.

"Tiểu Hoàng, đầu ta rất đau." Tiêu Chiến thều thào nói.

Nghe thế, Lý Tiểu Hoàng lập tức đẩy của bước vào, sau đó đóng cửa lại. Qua khoảng hai canh giờ sau, Lý Tiểu Hoàng mới đi ra ngoài.

"Tại sao ngươi từ sương phòng của Chiến đi ra." Vương Nhất Bác đứng trước mặt Lý Tiểu Hoàng, mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia.

"Ma Tôn, ta đi trước." Lý Tiểu Hoàng hành lễ.

Vương Nhất Bác không nhận được câu trả lời mình muốn, nhìn hắn tính bỏ đi. Tâm trạng hắn lập tức xuống thấp, dùng nội lực, một đấm đánh thẳng vào ngực Lý Tiểu Hoàng. Khiến cậu ta lập tức ngã xuống, thổ huyết.

Vương Nhất Bác ngạo nghễ đúng đó nhìn xuống: "Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám dùng thái độ đó nói chuyện với ta."

Hắn chẳng thèm nhìn về phía Lý Tiểu Hoàng, bước chân kiên định tới cửa phòng Tiêu Chiến, bước vào.

Vương Nhất Bác nhìn cậu đang ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ, nhưng mi tâm lại nheo lại, như đang chịu nỗi đau nào đó.

Hắn nhíu mày, bước đến vừa định chạm vào kinh mạch của cậu, thì Tiêu Chiến mở mắt nhìn hắn.

"Sao lại là ngươi. Tiểu Hoàng đâu?" Tiêu Chiến lười nhát nhìn hắn.

"Ta vừa đến, nên không biết. Ngươi khó chịu chổ nào sao?" Vương Nhất Bác nhìn thấy khuôn mặt cậu có chút nhợt nhạt.

"Ta rất mệt, chỉ muốn nghĩ ngơi. Ngươi về phòng đi." Tiêu Chiến nhắm mắt lại.

"Được, ngươi tranh thủ nghĩ ngơi. Ngày mai ta lại tìm ngươi." Vương Nhất Bác đứng lên, đắp chăn cho cậu, sau đó ra ngoài.

Khi hắn vừa về phòng, lập tức kêu người đến.

"Ma Tôn, có gì cần dặn dò." Tà Hỏa cúi đầu nhận lệnh.

"Ngươi kêu Tà Phong đến đây, ta cần hắn làm chút chuyện." Vương Nhất Bác nói.

"Dạ được." Tà Hỏa lập tức rời đi.

Chuyện Y Tranh xuất hiện như thế tưởng chừng đã hết, nhưng Tiêu Chiến lại không ngờ. Cái tên Y Tranh thượng tiên này, khó đuổi hơn cậu nghĩ.

"Tiêu Chiến, chúng ta lại gặp nhau rồi." Y Tranh đang đứng trước của hàng trang sức nhìn cậu.

潘艺美


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net