46-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thân Lauth hình như lại chẳng có cảm giác gì.

"Haren, Jin, giúp tôi nấu một nồi nước nóng lớn." Phúc Nhạc thở ra một hơi ngẩng đầu nói.

2 người nhanh chóng nhóm lửa.

Phúc Nhạc nhìn xung quanh, có chút khó xử: "Chú Kanya, bây giờ có thể lập tức tìm được mật cánh kiến đỏ không?"

"Con không nói thì chút nữa chú quên mất rồi!" Kanya vỗ đầu nói: "Chú hôm nay đi ra ngoài tìm được một ít, bây giờ thời tiết vẫn chưa lạnh quá, chỉ có một ít, con dùng để làm gì?" Nếu như dùng để sửa nhà thì khẳng định sẽ không đủ.

"Không sao, một ít cũng đủ rồi." Phúc Nhạc xua tay, vừa đúng lúc Casar cũng quay trở lại, Phúc Nhạc như nhìn thấy cứu tinh: "Chú Casar, giúp con với!"

Casar ngẩn ra, nét mặt nhu hòa một chút, hỏi: "Giúp việc gì?"

Phúc Nhạc làm điệu bộ thì thầm, nói ra một tràng dài, Casar nghe xong, mỉm cười nói: "Không thành vấn đề, rất nhanh liền có thể làm xong ."

Phúc Nhạc mạnh mẽ gật đầu: "Vậy liền nhờ vào chú ."

Casar gật đầu liền xoay người đi ra ngoài.

Kanya hiếu kì: "Tiểu Nhạc, con kêu Casar ra ngoài làm gì vậy?"

"Tình trạng của Lauth nghiêm trọng hơn Gus." Phúc Nhạc buông tay cười khổ nói, "Con muốn thử xem có thể dẫn bọn sâu ra ngoài không, phải dùng một cái thùng tắm."

Bình thường Phúc Nhạc đều dùng 1 cái chậu lớn là được, dù sao cũng có cỏ vệ sinh cũng không sợ không sạch sẽ. Thời tiết lạnh thì cách 1 ngày tắm 1 lần, bởi vì trước đây không có tin tức của mật cánh kiến đỏ, thùng gỗ tâm tâm niệm niệm của Phúc Nhạc vẫn luôn tồn tại trong kế hoạch.

Jin và Haren mỗi người canh một nồi nước sôi, Phúc Nhạc yêu cầu càng nhiều càng tốt, cho nên cần thời gian rất lâu, đủ để Casar đi ra ngoài chặt cây đem vật liệu về làm thùng gỗ.

Casar đi rất nhanh về cũng rất nhanh, nước vẫn chưa sôi thì Casar đã khiêng một cái cây đủ để 2 người ôm trở về. Trước đó Casar đã xử lí qua rồi, cho nên cũng không dài, chỉ cao khoảng 2m5.

Phúc Nhạc không yêu cầu làm thùng gỗ, chỉ là 1 thứ đồ đựng không rò rỉ thì lại đơn giản hơn nhiều, chỉ cần không chảy nước ra ngoài, có thể chứa nước là được rồi.

Cuối cùng thùng gỗ được làm thành hình vuông đem từng tấm từng tấm gỗ nhỏ đã được cắt ra dùng mật cánh kiến đỏ dán lại, sau cùng tạo ra một hình lập phương.

Mọi người bị hình dáng lạ kì của thùng gỗ dọa sợ, sôi nổi vây xung quanh.

Trong nhà Phúc Nhạc dự trữ không ít thảo dược, hầu như tất cả mọi thảo dược sau khi phơi nắng đều chia ra cho nhà và phòng khám, vì vậy trở về phòng lấy là có thể dùng rồi.

Đem toàn bộ nước sôi đổ vào trong thùng gỗ, cũng may mật cánh kiến đỏ khi có gió thổi thì đông cứng lại, cho dù dùng lửa đốt cũng không thể hòa tan, chỉ có thể dùng lực mạnh để tách ra.

Thảo dược sau khi đã được phối xong liền bỏ vào trong nước, ngay lập tức bay ra một mùi khó chịu, mọi người đều nhịn không được lui về sau một bước.

Casar đỡ Lauth bước vào trong thùng gỗ, tay Lauth không thể động đậy, nhăn mũi lại chỉ hận không thể nín thở luôn, mùi của nước quá khó ngửi rồi! Nếu không phải Phúc Nhạc ở 1 bên nhìn trừng trừng, hắn nhất định sẽ chạy ra khỏi nơi này càng xa càng tốt!

Mọi người đều hiếu kì xem Lauth ngâm mình, khiến Lauth rất ngượng, ở trong vườn giữa ban ngày ban mặt, tắm rửa một cách công khai như thế này luôn cảm thấy rất kì cục.

Phúc Nhạc không quan tâm Lauth nghĩ như thế nào, cúi đầu nín thở chăm chú, vươn tay cầm từng cái châm bắt đầu đâm xuống, ngân châm dưới ánh sáng mặt trời lóe ra tia phản xạ, mọi người theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, lại một lần nữa nhắc nhở chính mình, ngàn vạn không được sinh bệnh.

Sau khi châm cứu xong, nhìn mọi người tập trung chú ý mới phát hiện thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, ngay cả nước trong thùng cũng đã không còn tỏa nhiệt nữa, Phúc Nhạc vậy mà lại dùng thời gian dài như vậy.

"Đổi nước." Phúc Nhạc thở 1 hơi vung tay nói, sắt mặt nhìn không tốt lắm nói, tuy là chỉ động tay chỉ huy, nhưng lại khiến người khác cảm thấy rất mệt.

"Tiểu Nhạc, con không sao chứ? Nghỉ ngơi một lát đi." Kanya có chút lo lắng, chưa trị xong cho Lauth thì Phúc Nhạc đã ngã xuống rồi.

"Không sao." Phúc Nhạc mỉm cười, ngồi ở 1 bên nghỉ một lát, sau lưng bởi vì phải làm liên tục mà ướt đẫm mồ hôi. Đâm châm (đạn châm) là một kỹ thuật sống, khó hơn nhiều so với châm cứu đơn thuần, và không phải tùy tiện đâm châm một cái là được, Phúc Nhạc đã rất lâu chưa luyện tập qua, nhưng mà lão sư phụ nói cậu rất có tư chất, đôi tay trời sinh chính là dùng để châm cứu, cái khác không dám nói, nhưng mà chí ít Phúc Nhạc có tự tin rằng cho dù nhắm mắt vẫn có thể tìm đúng huyệt vị châm cứu.

Chỉ là châm cứu quá tiêu hao tinh lực, Phúc Nhạc mỗi lần luyện tập đều mệt đến cả người đầy mồ hôi, lúc này lại là làm thật, càng mệt nữa là tinh thần phải căng thẳng đến độ 120 phần nghìn.

Liên tục đâm châm 3 lần, đổi 2 lần thảo dược, Phúc Nhạc mới ngừng lại.

"Lauth, đưa tay ra." Phúc Nhạc lấy một cái ngân châm, nói với Lauth.

Lauth nhìn ngân châm đó, trong trạng thái liên tiếp anh dũng hi sinh vì nghĩa lớn, bất chấp tất cả vươn tay ra.

Phúc Nhạc ở trên ngón trỏ đâm một lỗ không nhỏ, ngay lập tức chảy ra máu. Tiếp theo 4 ngón còn lại cũng đều châm như vậy.

Không để Lauth chảy quá nhiều máu, Phúc Nhạc ngay lập tức gia tăng tốc độ, đem từng ngân châm ở trên mỗi huyệt vị đâm một lần.

"A, đây là thứ gì?" Jin vẫn luôn canh bên người Lauth, cách gần nhất, nhìn thấy ngón trỏ của Lauth vẫn luôn chảy máu, đang đau lòng, đột nhiên che miệng kinh hô lên, vẻ mặt hoảng sợ.

Phúc Nhạc đang đâm châm, Lauth không dám cử động, ánh mắt đang ngắm bàn tay đang vươn ra ngoài thùng gỗ, giống như trong máu đỏ đang chảy ra ngoài còn trộn lẫn một thứ khác ?

☆,50

Phúc Nhạc không quan tâm đám sâu đang theo máu chảy ra ngoài, mà cúi thấp đầu bắt mạch cho Lauth. Sắc mặt của mọi người bao gồm cả Casar đều tái xanh, trầm mặc quay đầu đi không muốn nhìn nữa, trong thân thể tìm được sâu sống gì đó... hơi bị khiêu chiến giới hạn con người rồi đấy.

Những con sâu có lớn có nhỏ lục tục không ngừng uốn éo rơi ra từ trên người, Lauth cũng chảy máu không ít, ngay cả mặt cũng đã có chút tái, mãi cho đến khi rất lâu đã không còn sâu rớt ra ngoài nữa, Phúc Nhạc mới để cho Lauth rút tay về, thoa thuốc lên vết thương, máu ngay lập tức liền không chảy nữa.

"Những con sâu này......... không phải là tộc sâu chứ?" Casar nhịn xuống sự khó chịu quan sát những con sâu đang giẫy giụa trong vũng máu, nhịn không được nhăn mày lại.

"Tộc sâu?" Phúc Nhạc vừa thu châm vừa hỏi: "Chính là thú nhân có thể nuôi dưỡng sâu?"

"Đúng!" Casar gật đầu: "Nhưng mà bọn họ đều tương đối yếu đuối...... Không giống người có thể làm ra loại chuyện này."

"Đáng tiếc là chúng ta không thể thấy được người." Phúc Nhạc băng bó xong ngẩng đầu có chút hối tiếc nói, có thể bọn họ đã đả thảo kinh xà rồi, nếu không đã có thể bắt được người bắt cóc Gus qua tra hỏi.

"Không sao, sẽ có người điều tra." Casar nói: "Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu."

Phúc Nhạc gật đầu, chạy vào trong phòng lấy giấy viết kê đơn thuốc cho Lauth, lần này Lauth chảy không ít máu.

"Thật ra chắc có phương pháp khác có thể trị tốt hơn, nhưng mà bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra, tôi chỉ có thể chọn phương pháp ngốc nhất này thôi." Phúc Nhạc có chút áy náy nói với Lauth vẫn đang được Jin đỡ lấy. Nếu không phải thú nhân đủ mạnh, phỏng chừng sâu còn chưa lấy ra được, dù may mắn trị khỏi được cũng sẽ nguyên khí đại thương, chẳng biết sẽ lưu lại tai hoạ ngầm gì không, là biện pháp hại địch 1 ngàn hại mình 800, cho nên Phúc Nhạc mới nói đây là 1 biện pháp ngu ngốc.

Kê đơn thuốc xong đưa Jin đến phòng khám bốc thuốc, trong nhà dù vẫn còn hang trữ nhưng chỉ dùng cho trường hợp khẩn cấp, lượng cũng không nhiều.

"Lần này may mà có Tiểu Nhạc, nếu không thì không biết Lauth sẽ biến thành cái dạng gì nữa." Jin và Phúc Nhạc đang đi song song với nhau, Jin liền thấp giọng nói.

Phúc Nhạc cười gượng: "Không có gì, 2 ngày này cậu chăm sóc anh ấy tốt là được rồi, tôi làm anh ta chảy không ít máu đâu."

Jin nghiêm túc gật đầu, cậu đi theo Phúc Nhạc học làm không ít món ăn, chuẩn bị mỗi ngày thay đổi các món để làm cho Lauth ăn. Phúc Nhạc nghe thế liền nói với cậu chế độ ăn uống dành cho người bệnh, đợi cho đến phòng khám, vừa bước vào cửa nhìn thấy tình hình trong phòng, không khỏi trợn tròn mắt.

"A? Đây là........ có người vào đây ?" Jin đứng ở 1 bên xem, cũng không khỏi mở to 2 mắt nhìn, có chút lờ mờ rồi, không thể tin nhìn tình huống ở trước mắt.

"Sớm biết vậy mình đã lắp cái cửa rồi." Phúc Nhạc nhanh chóng hồi phục tinh thần thì thầm nói đầy oán giận, bước qua cái nơi bị lục lọi mà trở nên vô cùng bừa bộn, đi vào trong phòng xem có mất cái gì quan trọng không.

"Sao lại trở nên như thế này?" Jin nhăn mày nhìn cái tủ bị đẩy ngã và thực vật bị quăng lung tung khắp nơi không khỏi tức giận nói: "Ai lại xấu như vậy!"

"Bệnh án không thấy đâu cả!" Phúc Nhạc lục lọi, hòm thuốc của mình vẫn luôn mang theo trên người đem về nhà, cho nên may mắn thoát nạn, nhưng mà tài liệu bệnh án ghi chép của mình bị người ta lấy đi mất rồi.

"Tiểu Nhạc, thuốc trị ngoại thương cũng không thấy." Jin giúp đỡ sắp xếp lại, không khỏi lo lắng nói.

Phúc Nhạc bình thường có thời gian rảnh sẽ làm một chút thuốc trị vết thương bị ngã do va đập hoặc là thuốc cầm máu giảm đau, Jin cũng đã từng giúp đỡ, đều chia ra để trong một cái hộp nhỏ làm bằng xương thú.

"Những thảo dược khác không ít đi chứ?" Phúc Nhạc nhìn xung quanh tìm bệnh án, ngẩng đầu hỏi.

"Hình như đã bị động chạm qua." Jin trả lời: "Hẳn là chỉ thiếu một ít........" cũng có chút nghi hoặc, tại sao chỉ chú ý đến thuốc trị thương thôi.

"Đi ra phía sau tìm." Phúc Nhạc tìm nửa ngày cũng tìm không thấy bệnh án, có chút hoài nghi, tại sao lại có người cầm lấy cái đồ vật đó.

Hai người đi ra vườn sau, phát hiện toàn bộ các loại thảo dược trồng trong đất đều bị nhổ hết, vứt bừa bãi ở trên mặt đất, rất nhiều thảo dược còn bị đạp đến không nhìn ra hình dạng gì.

Phúc Nhạc tức giận đến nỗi tim cũng đau luôn rồi, khuôn mặt bức bối khó chịu đến mức đỏ bừng, nhìn những thảo dược được mình và bọn Haren tân tân khổ khổ chăm sóc bị chà đạp thành cái dạng này, cuối cùng không nhịn được mà mắng một cách đầy thô tục : ''Ta X!"

"Tiểu Nhạc, làm sao đây?" Jin tức đến nỗi cứ dậm chân, trong lòng đau đến không biết làm thế nào mới tốt, Jin cùng với Haren mỗi ngày đều chăm sóc tỉ mỉ những cây thảo dược này giống như con trai mình vậy, dù sao cũng là vật cứu mạng......... Bây giờ lại bị người khác không biết quý trọng mà phá hư hết rồi.

Phúc Nhạc tức đến nỗi đứng ở bên ruộng quay như chong chóng, nghiến răng đầy đáng sợ nói : "Đừng để tôi bắt được hắn, nếu không thì............ta nhất định sẽ đâm mi thành cái sàng."

Phúc Nhạc đỏ mắt hít thở sâu thật lâu sau mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, chạy tới chân tường nhìn những thảo dược đang phơi khô. Có thể là cảm thấy những thực vật khô cứng này đã không còn tác dụng rồi, những thảo dược đem đi phơi khô may mắn thoát nạn rồi.

"Bỏ đi, trước tiên bốc thuốc cho Lauth đã." Phúc Nhạc thở ra một hơi nói, chuyện bệnh án không phải cậu không lo lắng, khi viết cậu đều dùng chữ Hán của Thiên Triều để viết, người khác cầm đi cũng không có tác dụng gì, chỉ là có chút đáng tiếc những cây thảo dược.

Tuy nói ở đây thảo dược lớn lên rất nhanh, nhưng mà cỏ dại cũng cao nhanh như vậy, mỗi ngày đều phải đi nhổ cỏ tưới nước, tỉ mỉ quan sát xem những cây này lớn lên có tốt không hay là có sinh bệnh không, mà quy mô ruộng thuốc bây giờ đã rất lớn rồi, có khi Haren và Jin đều bận đến không kịp thở, nhưng mà thảo dược lại được chăm sóc rất tốt, khiến Phúc Nhạc vẫn luôn rất cảm kích, cũng luôn sáng tạo ra những món ăn mới cho bọn họ.

"Tôi đi tìm tộc trưởng !" Jin thực sự rất tức giận, cậu đứng thẳng dậy oán hận nói.

"Bỏ đi." Phúc Nhạc cười khổ: "Cũng không tìm ra là ai làm đâu."

Bình tĩnh lại mà suy nghĩ, Phúc Nhạc cảm thấy sự việc này e rằng không thể kiếm ra hung thủ, mà còn...cho dù lắp cửa thì như thế nào ? 1 tay của thú nhân liền có thể đẩy ra, sức lực của giống cái bình thường cũng đã lớn, chốt cửa có thể chặn được ai ?

"Rõ ràng vẫn luôn tốt đẹp mà..." Nghe xong lời của Phúc Nhạc, Jin không khỏi ỉu xìu, buông bả vai ngồi xổm xuống giúp Phúc Nhạc thu dọn đồ.

"Đại khái là đã đắc tội ai rồi đi." Phúc Nhạc nói, tuy rằng bản thân chỉ là một tay gà mờ, nhưng mà sau khi đến nơi này cũng chưa gặp phải bệnh tình đặc biệt hóc búa, trên cơ bản tất cả các bệnh nhân đều đã khỏi bệnh rồi, loại bệnh mà cần phải từ từ điều trị giống như bệnh của chú Hasen hoặc Haren cũng đang dần dần có chuyển biến tốt, chắc là sẽ không có người nào muốn báo thù mình đi ?

"A Nhạc!" Phúc Nhạc đang suy nghĩ xem là ai có thể làm ra cái sự việc này, nghe thấy thanh âm của Joe, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Joe đang đi về phía này, biểu tình cũng giống như Phúc Nhạc lúc đầu kinh ngạc nghi ngờ.

"Ai làm vậy?" Joe đi đến gần vừa đúng lúc nhìn thấy một mảnh ruộng thuốc bừa bộn, chỉ một thoáng ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Phúc Nhạc lắc đầu: "Bỏ đi, đừng quan tâm nữa, trước tiên giúp em thu dọn một tí."

Joe nghe thấy liền giúp Phúc Nhạc đem toàn bộ thuốc bỏ vào trong phòng, đem cái tủ đã bị đẩy ngã dựng lại chỗ cũ, sắp xếp lại các thảo dược.

Phúc Nhạc cúi đầu đem tất cả các thảo dược đã bị làm loạn phân ra thành từng loại, thuận tiện phối hảo thuốc cho Lauth, Jin và Joe đứng ở 1 bên liếc nhau, đều tỏ ra rất lo lắng, Phúc Nhạc nhìn qua tuy rằng không tức giận, rõ ràng vẫn có chút buồn rầu không vui, rất là mất mát, dù sao thì một phen tâm huyết cũng bị đạp hư rồi. Chuyện khiến cho Jin tức giận nhất là, tại sao lại cứ cố tình nhắm vào Tiểu Nhạc? Phúc Nhạc từ trước đến giờ không làm chuyện không tốt với người khác, ngay cả bản thân cũng từng nói những câu không lễ phép mà cậu cũng không có tính toán, vẫn luôn nỗ lực giúp mọi người chữa bệnh, vì cái gì lại nhằm vào tế ti?

"Anh giúp em trồng lại." Joe đi đến bên cạnh Phúc Nhạc, sờ tóc của Phúc Nhạc thấp giọng nói: "Không cần lo lắng."

Phúc Nhạc khục khịt mũi ngẩng đầu lên nhìn Joe, vẻ mặt người này nghiêm túc, khi nhìn mình vẫn luôn ấm áp như vậy, Phúc Nhạc không hiểu thì hốc mắt đã có chút đỏ rồi.

"Ừm!"

3 người đơn giản thu dọn một lát, Phúc Nhạc mang đi những thảo dược được xem là trân quý, những thứ còn lại cũng lần lượt mang về nhà, nhìn những đồ vật còn dùng được trong phòng khám cậu cũng không dám để ở đây nữa, lỡ như làm mất những thứ quan trọng, cậu chỉ sợ không thể tìm được cái thứ 2.

"Đừng buồn, Tiểu Nhạc, sau khi Lauth hồi phục tôi cũng sẽ đến giúp đỡ." Jin đang ôm một đống đồ đi song song với Phúc Nhạc nói ra câu an ủi.

Phúc Nhạc gật đầu: "May mà thảo dược không bị mang đi, nếu không thì lỡ như có người đến khám bệnh thì thảm rồi."

"Sau này vẫn là đừng đi phòng khám nữa đi." Jin nghĩ tương đối nhiều: "Lỡ như cái người đó quay trở lại thì làm sao? Cậu đâu đánh lại người ta."

Phúc Nhạc không nói gì nhìn trời, quả thật, trừ phi là trẻ con, nếu không lỡ như gặp phải, cậu khẳng định đánh không lại, nếu như bản thân là cao thủ võ lâm có thể phi châm thì tốt rồi, cầm ngân châm đâm chết hắn.

"Tôi cũng nghĩ vậy." Joe cũng mở miệng nói: "Nếu như người đó đến tìm Phúc Nhạc gây phiền phức mà chúng ta lại không có mặt....... rất nguy hiểm." Haren và Jin không thể cứ nào cũng ở gần đây, có nhiều lúc Haren phải giúp người nhà gửi đồ, Jin cũng phải hái trái cây rau củ quả và xử lí da thú, còn phải nấu ăn, nếu như muốn nhắm vào Phúc Nhạc, không phải không có cơ hội.

"Nhưng mà không thể không xem bệnh?" Phúc Nhạc khó xử: "Ở nhà khám bệnh không tiện lắm." Thông thường phòng khám chỉ có 1 mình cậu, mỗi ngày đều phải khử trùng, trong nhà người nhiều, lỡ như gặp phải các bệnh có tình truyền nhiễm thì sẽ có khả năng bị lây nhiễm.

"Nhà mới của chúng ta, ở bên cạnh xây một cái phòng để khám bệnh." Joe nhìn Phúc Nhạc nói.

Phúc Nhạc sửng sốt, cân nhắc lời đề nghị của Joe, hình như...rất là hay?

"Cái này có thể!" Jin nghe xong tinh thần đầy kích động nói: "Joe mỗi ngày liền rất nhanh thì trở về, khi hắn không có nhà thì có chúng tôi ở bên cậu, tuyệt đối không để việc này xảy ra thêm 1 lần nữa."

Phúc Nhạc nhìn Jin lại biến thành bộ dáng tức giận đùng đùng nghiến răng nghiến lợi không khỏi cảm động, tuy rằng cảm thấy Jin hơi bị khẩn trương quá, nhưng Phúc Nhạc cũng hiểu rõ được đạo lí lỡ như, lỡ như....... Thật sự có người muốn hại mình, đến khi đó lại hối hận không để Jin và Haren lại đây thì trễ rồi.

"Mật cánh kiến đỏ rất nhanh thì có rồi." Joe nhắc đến việc xây nhà thì tâm tình cũng trở nên tốt hơn nhiều, giọng nói đầy ôn nhu nói: "Trước khi tuyết rơi có thể tìm được lượng vừa đủ."

"Đúng rồi, phải tranh thủ trước khi mùa đông tới, đào xong hầm chứa." Phúc Nhạc nghe xong, phiền muộn cũng tiêu tán đi không ít, đột nhiên nghĩ đến.

"Mọi người đều biết cậu và Joe vừa mới trở thành bạn lữ, nếu như không phải là bệnh nặng đại khái cũng sẽ không đến tìm cậu, 2 ngày này cậu hẳn là rất rãnh rỗi." Jin chớp mắt nói: "Thừa dịp mấy ngày này nhanh chóng đào xong cái hầm chứa mà cậu nói đi."

Phúc Nhạc cười, 3 người rất nhanh liền trở về nhà.

Sau khi về nhà Joe nói cho 2 vị phụ thân biết chuyện phòng khám bị lục lọi và ruộng thuốc bị phá hoại, Kanya không cần phải nói, tức đến dậm châm, ngay cả Casar cũng khó có được hiện ra một khuôn mặt đầy khó chịu.

"Không được, việc này nhất định phải nói cho tộc trưởng." Kanya nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không thể bỏ qua như vậy: "Ruộng thuốc không phải là việc của 1 mình con, cái này quan hệ tới toàn bộ bộ lạc của chúng ta, lỡ như xảy ra chuyện, những người bị bệnh nặng không thể cứu khỏi, cũng không thể để con gánh trách nhiệm."

Huống chi, đây quả thật là hành vi phản bội lại bộ lạc, toàn bộ lạc đều biết ruộng thuốc của tiểu tế ti là thứ chữa bệnh, không có khả năng không có thú nhân hay giống cái không biết như thế này sẽ làm hại đến bộ lạc.

"Mang thuốc trị thương đi........ cái này có chút kì lạ." Casar nhăn mày lại: "Một chút cũng không để lại sao?"

Phúc Nhạc gật đầu: "Con đã phối qua không ít, kì thật cũng không phải làm từ thảo dược đặc biệt trân quý gì, chỉ là dùng số lượng lớn, tiêu hao đặc biệt nhanh, cho nên con liền làm nhiều để đề phòng."

"Kỳ lạ........." Lauth xoa cằm nói: " Nếu muốn thuốc trị thương thì trực tiếp nói với tế ti là được? Trừ phi........Hắn ta có mục đích không tốt."

"Chuyện kì lạ gần đây không ít a?" Haren như suy nghĩ cái gì lầm bầm nói: "Trước tiên là Lauth, tiếp theo là Gus tư dưng chạy mất, còn có sâu kì lạ, bây giờ lại là phòng khám...luôn cảm thấy không còn yên bình nữa rồi."

"Giao cho chúng ta đi." Lauth nghĩ một lát rồi đột nhiên cười nói: "Các em chỉ cần đi theo Phúc Nhạc chuẩn bị những thứ để vượt qua mùa đông này, còn những việc này cứ để bọn anh làm rõ." Nói xong, nhìn Joe và Casar, 2 người đều mỉm cười gật đầu.

Phúc Nhạc đợi người gật đầu, sắp xếp tất cả thảo dược đã mang trở về, hăng hái nhiệt tình bắt đầu kế hoạch đào hầm chứa, tuy rằng có chút khó khăn nhỏ, nhưng mà ngày tháng vẫn trôi qua như bình thường.

☆,51

Phúc Nhạc lúc nhỏ cũng chỉ là hiếu kì mà thôi, chứ cũng không nghiên cứu gì về hầm chứa, nhưng mà cũng nhớ được hình dáng tổng thể, biết nên đào đại khái ra sao, dù sao cũng chẳng phải kĩ thuật phức tạp gì, giống như những đứa trẻ ở dưới quê đại khái đều biết làm sao để làm ra một cái bàn và ghế mà không cần đinh, chủ yếu là do kết cấu lỗ mộng hoặc là thêm cái chêm, cũng không khó, chính là do cơ mưu và trí tuệ của người đi trước để lại.

*榫卯结构 - tenon structure: kết cấu lỗ mộng, đầu nhô ra của 1 miếng gỗ được ghép khớp vào 1 lỗ mộng ở miếng gỗ khác, nhìn cách lắp ván giường, bàn ghế thì biết)

Một đám trẻ con khí lực yếu, tuy rằng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net