Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tiêu Chiến ngồi ngay ngắn, tay nhẹ nhàng nâng ly rượu. Vương Hạo Hiên nhìn anh như không tin vào mắt mình nữa rồi. Người này thay đổi quá, khí tức toát ra cũng đủ để áp bức đối phương đến nghẹt thở. Hắn yên lặng, kiên nhẫn đợi anh nói trước.

 - Cũng không giấu gì Vương tổng, hôm nay tôi muốn bàn với anh về việc hợp tác lâu dài của hai công ty.

 Vương Hạo Hiên từ khi nhận được lời mời của Nhất Chiến liền lấy làm lạ, bây giờ anh mở lời thế này làm hắn càng thêm ngạc nhiên.

 - Không biết điều gì làm cho Tiêu tổng có hứng thú với Vương thị chúng tôi vậy?

 - Tôi cảm thấy câu hỏi này không nhất thiết phải trả lời. - Tiêu Chiến nhếch môi.

 - Tiêu tổng! Cậu... khác xưa nhiều quá, đến nỗi... tôi không nhận ra.

 Tiêu Chiến lắc đầu, đặt ly rượu đã vơi đi một nửa xuống bàn, đôi mắt không mang theo bất kì biểu cảm nào nhìn đối phương.

 - Tôi phân tích cho anh nghe một chút nhé. Thứ nhất: Tại sao các loài động vật khác biến đổi để thích nghi với môi trường sống thì được gọi là tiến hóa còn con người thì lại bị gọi là thay đổi? Tất cả cũng chỉ vì mục đích cuối cùng là được sống thôi. Thứ hai: Việc tôi thay đổi chẳng liên quan gì đến anh cả. Cuối cùng: Anh đã đi lệch khỏi vùng "công việc".

 Vương Hạo Hiên nhíu mày nhìn anh. Con người này hiện tại lý lẽ sắc bén, trong câu nói không có một lỗi dù chỉ là nhỏ nhất, nắm trọn thế chủ động, ánh mắt hờ hững vô định, giọng nói lạnh nhạt... Những điều này khiến hắn đưa ra một kết luận: "Nam nhân này không phải Tiêu Chiến!"

 Dù bắt đầu cảm thấy bức bối nhưng Vương Hạo Hiên rất nhanh chóng quay lại chủ đề chính.

 - Thật ra hiện công ty tôi đang có một dự án rất khả quan. Tiêu tổng muốn xem thử không?

 Tiêu Chiến nheo mắt nhìn hắn, khuôn mặt có chút không hài lòng:

 - Cái tôi cần là "chắc chắn thành công" hoặc "lợi nhuận tốt" chứ không phải là "rất khả quan"!

 Vương Hạo Hiên cảm thán: "Nhất Chiến phát triển như hiện nay đúng là có nguyên nhân cả! Quá xuất sắc!"

 - Vậy tôi sẽ điều chỉnh lại rồi gởi nội dung cho cậu xem sau.

 - Tôi cần một cái hẹn chính xác! - Tiêu Chiến gõ ngón trỏ tay phải lên mặt bàn, giọng nói chắc nịch.

 - Trong vòng ba ngày!

 Hàng lông mày của anh dần dãn ra, đứng lên bắt tay đối phương:

 - Hợp tác tốt đẹp!

 Tiêu Chiến định rời đi thì nhớ ra gì đó, quay lại nói với Vương Hạo Hiên vài câu. Cánh cửa phòng VIP khép lại, bên trong vẫn còn một người nghệch mặt ra, thầm oán: "Hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà lại xui xẻo thế này? Bản thân mình lại đi gọi người đứng đầu Tống thị là "tên ăn vạ"? Nói mình ăn vạ người ta thì nghe hợp lý hơn."

.....................................................................................................

 Phía Tống Kế Dương tương đối thoải mái hơn, hợp tác rất nhanh chóng. Kế Dương sau khi triển khai về yêu cầu và những lợi ích thì thở dài một hơi.

 - Nói thật với cậu, sắp tới cậu sẽ hợp tác với một công ty khác. Những điều khoản hợp đồng này là của công ty đó, cậu xem nếu thấy ổn thì kí vào đi.

 Vương Nhất Bác chẳng giấu được sự ngạc nhiên của mình:

 - Công ty nào mà đích thân Tống chủ tịch phải hỗ trợ vậy?

 - Là một đại lão hổ, đầu quân vào đó chắc chắn tốt hơn Tống thị.

 Cậu nhíu mày hoài nghi, không biết người này có phải người của Tống thị hay không nữa. Sao lại nói giúp công ty người khác chứ? 

 Như thấy được sự ngờ vực trong mắt đối phương, Tống Kế Dương nói:

 - Tôi hợp tác với công ty đó lâu rồi, chưa từng thấy kiểu làm việc như thế này. Rốt cuộc cậu và người ta có quan hệ gì mà lại muốn giành cậu về bên đó chứ? Tôi mất một món hời lớn. À mà nhớ là cắt tóc rồi nhuộm lại đi, màu hạt dẻ hay màu đen đều được.

 - Không phải chứ? Đến tóc cũng có quy định sao? - Vương Nhất Bác nhíu mày.

 - Không không, tôi chỉ góp ý dựa trên tính cách ông chủ tương lai của cậu thôi.

 Cậu biết có hỏi nữa thì Tống chủ tịch cũng sẽ không nói ra công ty đó nên cũng thôi. Nhận thấy điều khoản không những hợp lý mà quyền lợi của cậu cũng rất nhiều. Vẫn là có chút nghi ngờ, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó. Cậu cố gắng đọc lại toàn bộ hợp đồng một lần để tìm vấn đề nhưng hoàn toàn không có. Vương Nhất Bác đặt bút xuống kí tên...

 - Ể!!?? Chữ kí của cậu có vài nét khá giống với người bạn tôi quen đấy, đặc biệt là thói quen xoay bút sau khi kí tên... Không lệch một chút nào, quá hoàn mỹ!

 Cậu phì cười. Tên này chắc chắn mắt có vấn đề. Chính Chiến ca đã thiết kế lại chữ kí cho cậu, thói quen xoay bút cũng là do nhìn anh vẽ suốt một ngày dài mới có. Mấy cái này thì nhầm lẫn với ai được cơ chứ?

 Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ cậu vẫn điềm nhiên đứng lên ra về. Hôm nay cậu có hẹn với UNIQ, đằng nào cũng sắp tan rã nên muốn gặp nhau vui vẻ. Vương Nhất Bác dù khép kín, ít nói chuyện đến mấy thì cũng sống chung với họ ba năm, không thể nói không có tình cảm được. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net