Chương 8: Người đàn ông mang mặt cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ + Soát lỗi: AnhTuc712. (anhhtucc.wordpress.com)

Giang Vấn Nguyên vẫn ngồi vị trí số hai bên phải ghế trống như cũ.

Lần này con rối công chúa đến chỗ cậu đầu tiên, cậu thực sự ngạc nhiên khi nó thu vé vào cửa. Rối công chúa há miệng đỏ lòm như máu, hoàn toàn không tương xứng với bề ngoài mỹ lệ ra, cắn lên mũi Giang Vấn Nguyên một cái. Nó thỏa mãn nuốt khứu giác của cậu vào rồi lại tiếp tục đến chỗ người khác.

Đợi con rối công chúa đi xa, Giang Vấn Nguyên xác nhận nhẫn với hai người bên cạnh.

Một nam một nữ ngồi cạnh Giang Vấn Nguyên đều đeo nhẫn, là người chơi lâu năm. Nhưng lượt chơi này không được may mắn như vậy, hai người kia hình như quen biết nhau, người nữ bên phải mới nhìn cậu nhiều thêm một chút, ánh mắt người nam bên trái đã lập tức toát lên ý thù địch. Giang Vấn Nguyên nghĩ hay nói xu hướng tính dục của mình cho học, nhưng cuối cùng cậu vẫn bỏ qua ý nghĩ này.

Tố chất người chơi lượt này không tệ lắm, ít nhất không ai chết ở không gian bàn tròn, toàn bộ tiến vào trò chơi thành công.

Mười tám người cùng ngồi trên một chuyến xe buýt, hướng dẫn viên mặc đồng phục, cầm micro giới thiệu, "Ngay sau đây chúng ta sẽ đến khu vui chơi Hạnh Phúc. Khu vui chơi chia làm sáu khu với sáu chủ đề: Vườn hoa kỳ thú, Đảo thám hiểm, Vịnh bảo tàng, Vũ trụ ngày mai, Thế giới mộng ảo và Trò chơi toàn diện. Trong khuôn viên khu vui chơi có trò chơi theo chủ đề, biễu diễn giải trí, trải nghiệm tương tác, dịch vụ ăn uống, cửa hàng thương phẩm và quán ăn nhẹ. Ngoài ra, mỗi tối còn có diễu hành, pháo hoa. Chúng ta sẽ chơi bảy ngày ở công viên giải trí, chúc mọi người tận hưởng nó!"

Xe buýt chạy vào bãi đỗ xe lớn sau khu vui chơi Hạnh phúc, nhóm người chơi bắt đầu xôn xao. Bãi đỗ trống rỗng, chỉ độc một chiếc xe chở họ. Nữ hướng dẫn giơ cao cờ nhỏ, dẫn người chơi đi từ bãi đỗ đến cổng chính. Dọc theo đường đi không thấy du khách nào khác, chí có từng hàng quạ đen đậu trên cây, lẳng lặng nhìn chằm chằm theo bước họ đi.

Đoàn người đến cửa chính, một nhân viên mặc trang phục gấu bông cầm chùm bóng bay phất tay chào bọn họ, sau đó phát bong bóng cho mọi người. Có người nhận bóng bay, có người không nhận, đến lượt Giang Vấn Nguyên, cậu chỉ vào quả duy nhất hình chuột Mickey, "Tôi muốn cái này."

Người mặc trang phục gấu bông ngoẹo đầu trước sự nghịch ngợm của Giang Vấn Nguyên, giơ ngón cái lên, ý bảo cậu thật tinh mắt. Rồi người đó đưa bóng bay cho cậu.

Nhân viên công tác phát xong bong bóng, nữ hướng dẫn viên giơ tay trái lên với mọi người, lòng bàn tay cô ta vẽ một mặt cười bằng bút đen, "Mọi người đã chi trả toàn bộ chi phí cho bảy ngày, lát nữa mọi người sẽ được nhân viên công tác sẽ vẽ biểu tượng lên tay bằng bút lông đặc biệt. Đó là giấy thông hành, các bạn có thể sử dụng tất cả cở sở thiết bị trong khu vui chơi với nó."

Nhân viên mặc đồ gấu treo bóng bay còn dư lên giá, lấy một cây bút marker ra khỏi túi bên bụng.

"Mọi người nhìn kìa!" Người chơi nữ nào đó chỉ vào một cái bóng trong khu vui chơi, nói một cách sợ hãi.

Chỉ thấy một người đàn ông bước tập tễnh đến gần cửa chính khu vui chơi, vừa đi vừa giật tóc mình bằng tay phải, không kiểm soát lực tay, có khi xé xuống cả một mảng da đầu. Hắn ném miếng da vào thùng như ném rác, còn đánh mạnh lên miệng vết thương vài cái. Người đàn ông vừa tự ngược đãi vừa kêu rên thảm thiết, khuôn mặt đầy máu nhìn về hướng người chơi, nói một cách yếu ớt: "Cứu mạng..."

Người đàn ông vươn tay trái về phía người chơi tỏ ý cầu cứu. Còn tay phải máu chảy đầm đìa, trên lòng bàn tay có một khuôn mặt cười. Khác với tay trái, tay phải để vuông góc với mặt đất, hệt như khuôn mặt cười trên đó đang lia khắp đám người chơi.

"Cứu, cứu tôi..." Âm thanh như sắp sức cùng lực kiệt của người đàn ông lại tiếp tục, nhưng cơ thể anh ta lại làm ngược lại hoàn toàn, không hề cầm máu cho vết thương trên đầu mà rụt tay phải về, giơ lòng bàn tay ngang lỗ tai, toàn thân ngắc ngư đổi hướng, đi vào sâu trong khu vui chơi.

Dù thế nào thì biểu hiện kỳ quái của người đàn ông cũng không thể tránh khỏi có liên quan đến mặt cười trên lòng bàn tay.

Một người chơi nam mới khóc lớn, "Tôi không cần vẽ biểu tượng, tôi không muốn vào khu vui chơi. Có phải các người đang quay hình trò chơi không, tôi nhận thua, các người thả tôi về nhà đi. Hu hu hu ..."

Hướng dẫn viên duy trì nụ cười chuyên nghiệp, "Biểu tượng lòng bàn tay là giấy thông hành ở khu vui chơi, không thể làm giả được. Không có nó thì du khách không thể sử dụng bất kỳ thứ gì tại đây."

"Có bị điên đâu, ai muốn tới cái chỗ quỷ quái này!" Một phụ nữ trung niên là người chơi mới hùng hùng hổ hổ, "Đồ chó chết, giả thần giả quỷ hù người, cẩn thận tôi báo cảnh sát đến bắt hết lũ các người."

Khí thế người phụ nữ khiến người chơi nam thấy như tìm được tâm phúc, hắn chỉ vào một chiếc xe điện sáu chỗ gần cửa chính khu vui chơi, "Nhìn kìa chị đại! Chỗ đó có một chiếc xe tuần tra, chìa khóa trên xe chưa rút, chúng ta lái xe đi!"

Một nam một nữ ngồi cạnh Giang Vấn Nguyên lúc ở bàn tròn đã thành một đội, người nữ kéo tay người nam, "Tiết Hựu, chúng ta đi thôi."

Tiết Hựu cười lạnh nhìn quanh, "Bác gái kia đang chửi hết toàn bộ người chơi ở đây, đừng ai thánh mẫu khuyên họ về. Đi thôi, Giản Dịch."

"Được rồi anh." Một nam sinh nhã nhặn đeo kính cất tiếng bước đến.

"Từ từ." Người nữ đi cùng Tiết Hựu bất mãn lắc tay anh ta. "Giản Dịch, ngồi cạnh em là ai."

"Chào chị dâu." Giản Dịch tốt tính chỉ chỉ trong đám người chơi, "Phải hai, trái bốn."

"Phụ nữ thật phiền phức." Tiết Hựu nói thầm, nhìn hai người chơi kia hỏi, "Đúng không?"

Hai người bị điểm danh vội vàng gật đầu.

Ba người Tiết Hựu đến chỗ nhân viên công tác đang vẽ biểu tượng, dẫn đầu đi vào khu vui chơi Hạnh Phúc.

Sau bọn họ, vài người lục tục kết bè vào trong. Giang Vấn Nguyên dừng phía sau, đến gần một người chơi mang ba lô leo núi, vỗ vai y, "Anh bạn này, tôi tên Trần Miên, có thể tổ đội cùng anh không?"

Đó là một khuôn mặt có thể hạ gục phái nữ trong nháy mắt, tuổi y xấp xỉ Giang Vấn Nguyên. Y kích động gật đầu với Giang Vấn Nguyên, khoa tay múa chân dùng ngôn ngữ khẩu hình của người câm điếc: Tôi là Lộ Viễn, rất vui được tổ đội với anh. Nhưng rối thu mất giọng tôi rồi, tôi chỉ mới chơi qua ba màn, hy vọng không bị cao thủ ghét bỏ, tôi sẽ cố gắng nỗ lực không kéo chân sau anh.

Sau khi đá hai người nam nữ kế bên khỏi khỏi danh sách đồng đội, Giang Vấn Nguyên bắt đầu tìm người lập nhóm, Lộ Viễn là người cậu chọn. Lý do rất đơn giản, khi bị con rối công chúa thu dây thanh quản, mặt cậu ta giống như trời vừa sập, còn cúi đầu trộm lau nước mắt, biểu cảm rất chân thật, không giống thứ kẻ phản bội có thể diễn được. Hơn nữa sau khi trải qua một màn với Tả Tri Hành mặt liệt và Trương Thần mặt cười liệt, Giang Vấn Nguyên phát hiện mình cũng có xu hướng liệt mặt, tạm thời cậu không muốn tổ đội với Poker Face*.

*Mặt không cảm xúc

Giang Vấn Nguyên không sửa lại ấn tượng sai lầm của Lộ Viễn với mình, "Chúng ta vào khu vui chơi đi, nhanh một chút, lát nữa tôi muốn đến một nơi."

Lộ Viễn không dám ý kiến, cậu theo sát Giang Vấn Nguyên đến trước nhân viên mặc đồ gấu.

Giang Vấn Nguyên hỏi nhân viên, "Anh vẽ được tổng cộng bao nhiêu biểu cảm?"

Nhân viên công tác không nói chuyện, dùng ngôn ngữ tay chân miêu tả sinh động cười, giận, khóc và mặt không cảm xúc.

"Chúng ta vẽ hai cái khác nhau đi, có thể dùng tham khảo, cậu chọn trước." Giang Vấn Nguyên nói với Lộ Viễn.

Lộ Viễn do dự vẽ mặt khóc.

Giang Vấn Nguyên: "Tôi lấy mặt cười, không cần cười to, có chừng mực là được."

Lộ Viễn dợ ngây người, trên tay người đàn ông nửa chết nửa sống vừa nãy cũng có một cái mặt cười, y không ngờ Giang Vấn Nguyên còn dám vẽ cái đó.

Biểu cảm Lộ Viễn quá rõ ràng, Giang Vấn Nguyên nhỏ giọng giải thích: "Lượng người ở công viên giải trí rất lớn nhưng giờ lại không còn ai, người kia có thể tồn tại đến trước mặt chúng ta, không phải chứng minh anh ta sống rất lâu sao? Đương nhiên không loại trừ khả năng anh ta mới đến không lâu. Mặc kệ thế nào, mặt cười đáng giá thử một lần."

Lộ Viễn nhìn Giang Vấn Nguyên đầy tôn kính, dùng ngôn ngữ câm: Xin nhận dạy bảo.

Hai người vẽ xong biểu cảm, Giang Vấn Nguyên không vào khu vui chơi ngay mà nói với nhân viên mặc đồ gấu: "Nếu lát nữa hai chiếc xe điện của du khách kia trở về, anh nói với họ giúp tôi: Không muốn chết thì vào khu vui chơi đi."

Nhân viên công tác ngây thơ chất phát vỗ ngực, ý nói cậu cứ yên tâm.

Sau khi nói xong với nhân viên công tác, Giang Vấn Nguyên phát hiện Lộ Viễn lại kính nể mình hơn, "Sao vậy?"

Lộ Viễn: Anh, anh quá lợi hại! Hạ thấp mặt mũi của Tiết Hựu một cách đường đường chính chính."

Giang Vấn Nguyên không hề biết Tiết Hựu là nhân vật qua đường nào, hỏi một cách thật lòng : "Tiết Hựu là người nào, nổi tiếng lắm hả?"

Lộ Viễn khoa tay múa chân, Tiết Hựu và Lan trân Trân là một cặp tình nhân thuộc hàng cao thủ trong diễn đàn. Nhà Lam Trân Trân rất có tiền, ra giá rất cao mua rối ở khi giao dịch, căn cứ vào công năng khác nhau, giá cả có thể lên đến bảy tám con số. Không ít người chơi bị số tiền kếch xù cám dỗ giao dịch với họ. Tiết Hựu và Lam Trân Trân luôn chiếm vị trí rất gần ghế trống nhờ vào số lượng rối của mình.

Lộ Viễn: Anh có thể dồn Lam Trân Trân xuống, hẳn trên người mang không ít rối.

"...Bí mật." Giang Vấn Nguyên duy trì nụ cười, cầm bóng bay chuột mickey nhân viên công tác đưa đi vào khu vui chơi Hạnh Phúc, "Đi thôi, đi theo người đàn ông lúc nãy."

Lộ Viễn đang muốn gật đầu đáp ứng, đột nhiên quay đầu hắt hơi thật lớn.

"Cậu bị cảm? Chúng ta đến tiệm mua một số thuốc đi." Giang Vấn Nguyên cau mày, thể lực tiêu hao trong thế giới trò chơi rất nhiều, mắc bệnh chẳng khác nào đã thua một nửa.

Lộ Viễn hít mũi: Em không bị cảm, chỉ là mùi máu trong khu vui chơi và nhân viên công tác gấu quá nặng, mũi em hơi mẫn cảm nên hắt xì.

Giang Vấn Nguyên dừng động tác, "Trên người nhân viên gấu có mùi máu? Nữ hướng dẫn ban đầu thì sao, người cô ta có mùi này không? Tôi quên nói cậu biết, tôi bị thu khứu giác rồi, nếu cậu phát hiện nơi nào có mùi máu khác thường thì phải nói với tôi ngay."

Lộ Viễn gật đầu thật mạnh, bảo đảm với cậu: Anh yên tâm, em nhất định sẽ chú ý.

Mùi máu không có trên người hướng dẫn viên nhưng chỗ nhân viên gấu lại rất nồng.

Giang Vấn Nguyên quay đầu nhìn bóng nhân viên gấu, "Xem ra chúng ta phải tìm cơ hội trở lại xem tình huống của anh ta rồi."

Hai người men theo vết máu người đàn ông cầu cứu lúc nãy, đi thẳng đến khu lớn nhất trong sáu chủ đề công viên: Thế giới mộng ảo.

Phong cách kiến trúc nơi đây huyền ảo duy mĩ, một lâu đài cổ tích tráng lệ tọa lạc tại trung tâm khiến người ta tưởng mình đang lạc vào chốn thần tiên. Song loại cảm giác đẹp đẽ này bị phá hủy hoàn toàn bởi vết máu biến mất ở cửa lớn.

Vì chưa rõ mức độ nguy hiểm của người đàn ông, Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn không tùy tiện đi vào trong. Trên đường đến công viên, họ ghé vào một cửa hàng tự động không người quét biểu cảm, thuê hai kính viễn vọng, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng người đàn ông từ bên ngoài.

Mắt Lộ Viễn rất tốt, một lúc đã tìm được, y khoa tay múa chân: Mục tiêu ở pháo đài trên không trong khu trò chơi.

Pháo đài trên không được xây ở tầng đỉnh, kiến trúc nửa mở được tạo thành từ lượng lớn thủy tinh công nghiệp, hoa tươi vây quanh như bầu trời trong tuyện cổ tích. Người đàn ông đang đứng ở khoảng trống trong vườn hoa.

Hai người quan sát hành động của người đàn ông qua kính viễn vọng, chỉ thấy hắn ta vịn tay trái lên rào chắn, tay phải nâng ngang mắt, nhìn về hướng thị trấn cổ tích.

Sau một hồi thưởng thức phong cảnh, hắn đi dọc theo hàng rào đến khu rừng kỳ diệu. So với thị trấn cổ tích, hắn thích khu rừng này hơn. Hắn lấy điện thoại bằng tay trái, chụp lại vài bức ảnh của khu rừng.

Lộ Viễn buông kính, nói với Giang Vấn Nguyên: Hình như hắn ở đây để thăm thú?

"Có chỗ không đúng lắm. Người bình thường vẫn còn tâm trạng thăm thú khi đang vỡ đầu chảy máu?" Giang Vấn Nguyên lia kính đến tay phải người đàn ông, "Hắn luôn giơ tay phải lên, hình như tay đặt cao hơn lúc ở cửa một chút rồi, đứng góc này nhìn không rõ lắm, chúng ta đến lâu đài đi."

Tuy Lộ Viễn sợ hãi, nhưng y hiểu người đàn ông đang ẩn giấu manh mối rất quan trọng, dù nguy hiểm cũng không thể lùi bước. Y khẽ cắn môi, quyết tâm liều mạng, gật đầu cùng đi vào với Giang Vấn Nguyên.

Hai người cố ý tránh tầm nhìn của người đàn ông, đến gần cửa lớn lâu đài.

Trong lúc đang đi, vài giọt chất lỏng ấm áp bỗng rơi xuống người họ.

... Trời mưa?

Lộ Viễn ngẩng đầu, chỉ nghe tiếng vật nặng vụt tới. Một cái đầu người rơi xuống dọc theo tường, ướt đẫm máu me, biểu cảm méo mó sợ hãi. Nó nặng nề rơi xuống cạnh chân họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net