Chương 13: Tâm tư khó hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là câu đầu tiên trong ngày mà Mộc Bình nói với hắn, nàng ta nhíu mày kéo tay hắn ra. Dáng vẻ vẫn là người điềm đạm dịu dàng như thường ngày: "Vương gia, người đang làm đau thiếp."

Đôi mắt Mộc Bình sáng trong vắt, trong đó lại chẳng pha chút tạp bẩn nào. Lần này nhìn hắn, giống như hút hết toàn bộ sinh khí của hắn vậy! Chết tiệt, nữ nhân này...nhìn hắn như thế là ý gì chứ?

Bàn tay hắn nắm lấy Mộc Bình dần buông lỏng, Vũ Văn Kiệt không vui: "Gia đến đây ngủ cùng ngươi, ngươi quay lưng lại là ý gì?"

Mộc Bình sờ bụng: "Thiếp thân mang thai, nằm một bên sẽ khó ngủ. Vương gia nếu thấy thiếp làm phiền, cứ đến chỗ của Tiêu trắc phi là được rồi."

Vũ Văn Kiệt nóng nảy: "Ngươi mang thai, A Tiêu không biết mang thai sao?"

Vương phi vẫn điềm tĩnh: "Vậy ngày mai thiếp tìm vài người thân thế trong sạch qua hầu người. Dù sao thiếp cũng mang thai, Tiêu trắc phi cũng mang thai đương nhiên phải có người hầu hạ vương gia chứ. Thiếp thấy trong phủ có vài tiểu nương dung mạo không tồi, gia thế cũng trong sạch, chỉ cần vương gia thích thì cứ triệu đến là được."

Vũ Văn Kiệt cảm thấy Mộc thị đúng là bị trúng tà rồi, thường ngày hắn đến viện đều là bu bám lấy hắn giữ lại. Ngày trước nạp Tiêu thị vào cửa, nàng ta đã khóc mấy hôm liền. Hôm nay lại hào phóng muốn hắn nạp thêm nữ nhân, đây là...đây là bị gì chứ?

Mộc Bình không thấy hắn đáp liền nói: "Vương gia im lặng, thiếp coi như đồng ý rồi. Không còn sớm nữa, thiếp xin ngủ trước." - Mộc thị nói xong liền trực tiếp quay vào trong tường.

Vũ Văn Kiệt tức đến xì khói thầm nghĩ nếu Mộc thị không mang thai thì hắn đã đánh chết nàng ta rồi!

"Nạp cái gì mà nạp! Đi ngủ đi!"

Vũ Văn Kiệt nằm bên cạnh, cảm nhận trên người Mộc Bình một cỗ hương thơm ngọt. Hắn híp mắt đặt tay lên vai nàng rồi nằm xuống bên cạnh. Chẳng hiểu vì sao lần này hắn lại không giận dữ mà rời đi, cùng vương phi chìm vào giấc ngủ.

Mặc kệ ngươi, đợi ngươi sinh hài tử xong sẽ tính toán sau!

Không ngờ đến sáng hôm sau Mộc thị đã thực sự phái người đến chỗ hắn. Nhìn một hàng mỹ nhân thanh sắc vẹn toàn trước mặt làm cho Vũ Văn Kiệt trong lòng bỗng hỗn độn. Hắn nghiến răng nghiến lợi mắng: "Cút! Cút hết cho bản vương!"

..........

"Linh nhi, nhanh như thế đã phải xuất kinh sao?"

Vũ Lăng Linh dỗ dành thái hậu: "Trạch Văn đã cho người thúc giục mấy lần, nếu con không trở về nữa thì chàng ấy sẽ đích thân qua đây mất."

Trạch Văn trong lời công chúa nói chính vị Tây Lương đế sủng thê như mạng trong truyền thuyết kia. Thái hậu biết phu thê trưởng công chúa ân ái có nhau, cho nên cũng hiểu mà gật đầu. Vũ Lăng Linh nắm tay Lý Cầm Oa kéo ra một chỗ, dúi vào trong tay Lý Cầm Oa một tín vật: "Cầm Oa, tương lai nếu có chuyện gì cấp bách cứ mang thứ này đến Tây Lương Quốc tìm ta. Ta nhất định sẽ giúp ngươi."

Lý Cầm Oa nhìn món đồ trong tay, không dám nhận làm cho Vũ Lăng Linh ép buộc: "Ta không thể dự đại hôn của hai người, thứ này xem như là quà đi."

"Công chúa, người đã tặng ta rất nhiều quà rồi!"

Sau một hồi dây dưa, Lý Cầm Oa mới chịu nhận. Vũ Lăng Linh bùi ngùi một chốc, rồi cũng lên xe xuất kinh. Lý Cầm Oa nhìn đoàn người khuất dần, sau đó mới đỡ thái hậu hồi cung.

Thái hậu vì trời lạnh mà thường xuyên tái phát bệnh tuổi già, Lý Cầm Oa đành cho người hồi phủ báo mẫu thân mình sẽ ở lại cung hầu hạ thái hậu. Không ngờ mới ngày thứ hai Mạc Thước mang theo thẻ bài tiến cung đến báo trong phủ mời Lý Cầm Oa trở về. Mắt thấy thái hậu đã ổn thỏa đôi chút, Lý Cầm Oa đành xuất cung.

Không ngờ chỉ mới vắng mặt một chút, trong phủ đã xảy ra hàng loạt chuyện. Thì ra mấy ngày trước phủ Định An vương mở tiệc, Hà thái phi gửi thiếp mời mấy vị tiểu thư huân quý trong cung đến dự.

Trong Lý phủ cũng có một thiếp mời, chỉ là Lý Cầm Oa không có ở phủ nên Lý phu nhân dưới sự áp lực từ lão phu nhân phải dắt Lý Cầm Vân đến đó. Lý Cầm Vân đến đó không hề uổng phí, nhanh chóng khiến cho Định An vương chú ý.

Hai ngày sau đó liền cho người đem sính lễ đến muốn hỏi Lý Cầm Vân làm trắc phi, nghe nói cùng lúc đó sính lễ của đã đến phủ Lam gia, hỏi Lam Anh làm chính phi rồi. Định An vương cùng lúc thú chính phi và trắc phi vào phủ, đây không phải là muốn Lam Anh và Lý Cầm Vân cùng nhau tranh sủng sao?

Nhưng chuyện này khoan hãy tính tới, Lý Cầm Oa hồi phủ đã nhìn thấy mẫu tử Lục di nương kiêu ngạo, Lý Cầm Vân được tổ mẫu khen đến ngất trời. Cung Linh bên cạnh nói nhỏ: "Chỉ là phong trắc phi thôi, nàng ta kiêu ngạo cái gì. Tiểu thư của chúng ta còn được phong vương hậu, cũng có kiêu ngạo như cô ta đâu."

Mạc Thước đẩy tay Cung Linh một cái: "Cô nhỏ tiếng một chút, đại tiểu thư là thứ nữ, gả vào hoàng thất làm trắc phi đã là tốt lắm rồi."

Lý Cầm Oa cùng hai cung tì của mình đi vào gian chính, Lý tổ mẫu đang bàn hôn sự với Vũ Văn Hiên cũng cùng lúc ở đó. Vũ Văn Hiên nhìn nàng sau đó nói với Lý tổ mẫu: "Lão phu nhân, hôn sự này phiền người rồi. Ở đây có nữ quyến, ta không tiện lưu lại, phải rời đi trước."

Lý tổ mẫu cười đến đôi mắt híp lại: "Được rồi, ta thu xếp xong sẽ cùng ngài và thái phi nương nương thu xếp tiếp."

Vũ Văn Hiên hắn bước qua chỗ Lý Cầm Oa khiến nàng cảm nhận được một luồng sát khí man rợ, Lý Cầm Oa suýt chút nữa phải nín thở. Đợi Vũ Văn Hiên rời đi, nàng mới nói: "Tổ mẫu, hôn sự này không thể đồng ý được!"

Tổ mẫu đang vui vẻ thì liền mất hứng: "Sao có thể không đồng ý chứ, gả đại tỷ con cho Định An vương thì không tốt sao?"

Lý Cầm Oa: "Bây giờ là triều cục gì chứ, Định An vương và vương thượng đang đối nghịch nhau. Sao người có thể gả đại tỷ cho Định An vương được!? Đây không phải là khiến cho vương thượng không vui sao?"

Lý tổ mẫu không nghe nổi liền nện quyền trượng trên tay xuống: "Cái gì mà không vui, rõ ràng là hôn sự tốt như vậy lại bị con nói thành chuyện gì rồi!? Có phải con chê tổ mẫu yêu thương con quá nhiều không?"

"Tổ mẫu, hôn sự này thực không được!"

"Im miệng!" - An Phương Kỳ tuyệt không muốn nghe lời của Lý Cầm Oa, trực tiếp đánh gãy lời nói: "Con có thể gả vào hoàng thất làm vương hậu, vậy Cầm Vân sao không thể gả cho Định An vương làm trắc phi chứ!? Bây giờ con có đường tiến thân tốt, lại còn muốn ngăn cản tiền đồ của đại tỷ mình sao? Lòng dạ con sao lại ích kỷ như thế!"

"Con..." - Lý Cầm Oa vốn dĩ chỉ muốn nói cho bà hiểu sự nguy hại của mối hôn sự này, nhưng lão phu nhân không hiểu ngược lại còn muốn dùng mối hôn sự này gián tiếp khiến mọi chuyện trở nên rối rắm. Lão phu nhân không vui, không muốn cùng nàng đôi co liền đuổi nàng về viện.

Lý Cầm Oa trở về càng lo lắng, năm xưa vì tổ mẫu ở chỗ Hà thái phi nói lời xằng bậy mới khiến cho vương thượng nghi kỵ nàng và Lý gia nhiều năm. Chẳng lẽ bà cảm thấy mọi thứ vẫn ổn sao!?

Lý Cầm Oa không biết phải làm thế nào, sính lễ cũng đã nhận rồi, xem ra hôn sự này không thể không tiến hành. Cung Linh đi nghe ngóng một chút rồi trở về: "Tiểu thư, thì ra tam thiếu gia mấy ngày trước đã theo Định An vương rồi."

Lý Cầm Oa ngẩng đầu, trong lòng run rẩy: "Tam ca đi theo Định An Vương? Chả trách...chả trách Vũ Văn Hiên lại đem sính lễ đến hỏi cưới đại tỷ, thì ra là lôi kéo lòng quân."

Nàng bắt lấy tay Cung Linh: "Đại ca, đại ca đã hồi phủ chưa?"

Cung Linh lắc đầu: "Tiểu thư, đại thiếu gia lúc sáng nhận lệnh đến Cốc Tây luyện binh rồi. E rằng không thể về lúc này được."

Lý Cầm Oa hoảng sợ: "Định An vương lại chọn lúc này đã bàn hôn sự, trước đại ca không ở kinh, sau nhị ca cũng bận rộn công vụ bên ngoài. Hôn sự này không thể cản được nữa rồi."

Lý Cầm Oa siết chặt bàn tay, sai Cung Linh cho người truyền tin cho đại ca. Chỉ đáng tiếc lúc Lý Phù Uấn biết chuyện thì hôn sự đã định xong rồi. Lý tổ mẫu sợ đại phòng ngăn cản liền gấp rút chuyện của Lý Cầm Vân, dù muốn hay không cũng không thể hoãn lại nữa.

Nửa tháng sau đó, hồng trang trải dài Lý phủ, Định An vương đã rước được Lý Cầm Vân về làm trắc phi. Chỉ là nghe nói Hà thái phi vốn dĩ không thích Cầm Vân, chỉ là bà nể mặt Lý Quãng nên mới để vương gia nạp nàng ta vào phủ.

Lam Anh và Lý Cầm Vân được rước cùng ngày, đại lễ bên Lam gia đương nhiên Lý Cầm Vân không thể sánh được. Chẳng bao lâu trong phủ hai người bọn họ khiến cả nhà gà bay chó sủa, Hà thái phi thích Lam thị đương nhiên đứng về nàng ta, mâu thuẫn trong nhà càng lên đỉnh điểm.

Nhưng Lý Cầm Vân không phải phế nhân, chưa đầy bao lâu thì cái bụng nhỏ cũng chịu hoài tự. Vũ Văn Liễn ngồi hoàng vị được một năm, cánh tay của Định An vương đã vươn càng ngày càng dài. Lý Cầm Vân mang thai trưởng tôn của Định An vương khiến cho hắn vô cùng thương yêu, bình thường cũng bỏ lơ Lam thị.

Lam thị ngược lại không gấp, ngay cả bình thường giữ người lại phủ cũng đủ khiến nàng ta sinh năm bảy đứa rồi, chỉ là Lam thị không muốn hoài tự, chuyện này là vì sao thì không ai rõ.

............

"Tiểu thư, người bên đó không phải là Tiếu đại nhân sao?"

Xe ngựa của Lý Cầm Oa dừng lại trước phủ, cơ hồ nhìn thấy bóng dáng của thuộc hạ Vũ Văn Liễn. Đáy mắt Lý Cầm Oa trầm lại, trong lòng nàng luôn nơm nớp lo sợ sau chuyện hôn sự của đại tỷ Lý Cầm Vân.

"Em đến đại viện thăm dò một chút xem đã xảy ra chuyện gì."

Tiếu Lý là người bên cạnh vương thượng, hắn bước ra từ Lý phủ dáng vẻ kia e rằng đúng là có ba phần chuyện không lành. Lý Cầm Oa ngẩng nhìn hướng hắn rời đi, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Vương thượng sau chuyện hôn sự của Lý Cầm Vân lại chẳng có phản ứng gì, Cầm Oa sau hai năm cuối cùng cũng trưởng thành dáng vẻ chín chắn trầm ổn, không giống như ban đầu có thể thoải mái vui cười bên Vũ Văn Liễn.

Trời xuân tháng năm tới, Lý Cầm Oa ở Long Nghênh Cung nhìn chậu thủy tiên hoa ngày nào chỉ mới nhú mầm bây giờ là nở lên xinh đẹp. Vũ Văn Liễn bước tới, nhìn nàng hành lễ: "Vương thượng."

Gần đây hai người bọn họ trở nên xa cách, Lý Cầm Oa cười cũng ít đi. Vũ Văn Liễn cũng không giống lúc trước dỗ dành nàng, chỉ an tĩnh đứng bên cạnh nhìn nàng chăm sóc chậu thủy tiên. Nàng chỉ là nghĩ chắc hẳn người ta nếu ở cạnh nhau quá lâu, nhất định sẽ sinh ra loại cảm giác này.

Chỉ là bản thân nàng thực sự không vui vẻ, cũng không biết trong lòng là vì sao mà không vui vẻ.

"Cầm Oa, chậu thủy tiên này cũng đã cũ rồi. Hay tìm một loại hoa khác, cùng trồng nó đi."

Lý Cầm Oa miết nhẹ ngón tay lên cánh hoa, giống như hành động năm đó hắn từng làm: "Nếu chậu hoa nào cũng vì cũ mà vứt đi, vậy không phải rất đáng tiếc sao?"

Ngự trù cũng giống như thường ngày đem lên mấy món điểm tâm, vẫn là bánh hạt sen mà Lý Cầm Oa thích nhất.

Vũ Văn Liên nhìn bóng lưng của nàng nghịch chậu thủy tiên, tay cầm một cái bánh hạt sen đưa lên môi cắn, trong chốc lát mày tâm của hắn nhíu lại nói một câu đầy ý vị: "Thực...không ngon chút nào."

Cũng không biết là vì bánh hạt sen hôm nay không ngon, hay là vì nơi này một người đã làm hoàng đế nên tâm tư thay đổi. Lý Cầm Oa thực tại run lên, nàng đã thầm cầu mong những chuyện xảy ra sẽ không phải là thật.

Lưu lại một lúc thì nàng cũng phải xuất cung, Cung Linh cúi đầu ghé vào tai nàng thì thầm gì đó. Đồng tử Lý Cầm Oa căng tròn, bên mắt rơi xuống hạt châu trong suốt...

"Tiểu thư..."

Lý Cầm Oa gạt bỏ sự an ủi của Cung Linh, nàng khép đôi mắt lại, giọng nói thê lương đau lòng: "Ta biết rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net