Chapter 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ann không còn xa lánh, lạnh nhạt khiến tâm trạng của Cheer khá hơn rất nhiều, chính điều ấy đã góp phần giúp bệnh của cô nhanh khỏi hơn. Nằm viện hai hôm, được Ann tận tình chăm sóc, Cheer đã khỏi hẳn bệnh và được cho xuất viện. Việc đầu tiên Cheer làm sau khi xuất viện chính là thu dọn quần áo, đồ đạc để dọn đến nhà Ann ở.

Người đầu tiên tỏ ý không tán thành quyết định dọn nhà vội vàng này của Cheer tất nhiên chính là Nok. Nok không phản đối việc Cheer dọn ra ngoài ở riêng, chỉ là Cheer vừa mới khỏi bệnh, cô lo lắng cho sức khoẻ của Cheer nên lúc này vẫn chưa muốn cô con gái cưng dọn đi. Nhưng bất chấp việc mẹ mình có đồng ý hay không, Cheer vẫn nhất quyết dọn. Một là, Cheer thực sự không thể ở chung nhà với Chat lâu hơn được nữa, chỉ cần nhìn thấy Chat thôi là Cheer sẽ nghĩ ngay đến ngày hôm đó ở khách sạn, sẽ cảm thấy buồn phiền, bực bội trong lòng. Hai là, Cheer vô cùng hưng phấn vì được dọn đến ở cùng với Ann. Mặc dù trước mắt giữa hai người vẫn chưa có gì nhưng Cheer cảm thấy tình cảm cô dành cho Ann tạm thời chưa cần thiết phải nói ra, hai người vui vẻ sống với nhau, cùng nhau trải qua ngày tháng bình lặng, hạnh phúc là được rồi, những chuyện khác từ từ rồi tính.

Trong căn phòng ngủ rộng rãi, lộng lẫy như phòng công chúa, Cheer ngồi bệt dưới đất giữa một đống quần áo ngổn ngang, gấp từng bộ đồ xếp vào vali với tâm trạng phấn khởi, hào hứng khó có thể diễn tả được. Ngồi một mình trong phòng nhưng Cheer cứ mỉm cười mãi. Chỉ cần nghĩ đến việc sắp dọn đến ở chung với Ann là Cheer lại bất giác mỉm cười mãn nguyện. Có lẽ lần này đúng là trong hoạ được phúc. Bị Ann lạnh nhạt một thời gian, lại ốm nặng phải nằm viện, nhưng cuối cùng lại được dọn đến ở cùng Ann khiến Cheer cảm thấy tất cả những điều mình đã trải qua là xứng đáng.

"Cheer à!" Nok bước đến đứng sau lưng Cheer, nhẹ nhàng lên tiếng.

"Dạ?" Cheer mải mê với dòng tư duy của mình đến mức Nok vào phòng từ lúc nào không hay. Đến lúc Nok lên tiếng cô mới giật mình trở về với thực tại.

"Con đang xếp đồ đấy à?" Nhìn những chiếc vali đã được xếp đầy đồ ở bên cạnh Cheer, Nok không khỏi cảm thấy buồn. Đôi mắt vốn đã thoáng có nét buồn nay lại càng thêm u sầu.

Cheer là đứa con duy nhất của Nok, cũng là đứa con mà Nok đã liều cả tính mạng để sinh ra. Những người mẹ khác yêu con của họ một thì Nok yêu thương Cheer gấp mười lần như thế. Từ lúc Cheer ra đời, Chat và Nok đã dốc lòng chăm sóc, yêu thương cô, chỉ cần là thứ Cheer muốn, hai người đều sẽ dốc hết sức để đáp ứng. Cheer bị trầy tay trầy chân một chút thôi là Nok đã lo đến mất ngủ rồi, chứ đừng nói đến những điều tồi tệ hơn. Nếu nói Cheer là mạng sống của Nok thì cũng chẳng có gì quá đáng. Trước đây lúc Cheer du học ở Anh quốc, Chat và Nok đã định di cư sang Anh để có thể chăm sóc cô con gái cưng này. Nhưng vì khí hậu ở Anh khiến bệnh hen suyễn của Nok tái phát thường xuyên hơn nên hai vợ chồng dù không đành lòng vẫn phải để Cheer ở bên đó một mình. Bây giờ Cheer đã về Thái Lan rồi, Nok còn định sẽ chăm sóc Cheer thật thận cho đến khi cô lấy chồng, vậy mà Cheer nói dọn đi là dọn đi ngay, muốn phản đối cũng chẳng được khiến Nok không khỏi cảm thấy tổn thương, hụt hẫng.

"Con xếp gần xong rồi. Mang thêm mấy bộ quần áo nữa là được. Những thứ còn lại con sẽ để ở nhà, khi nào cần sẽ quay về lấy." Cheer bận vui với niềm hạnh phúc của riêng mình, không hề để tâm đến suy nghĩ của Nok.

"Ở bên ngoài sẽ không được như ở nhà đâu..." Nok định nói nếu Cheer ở ngoài phải chịu uỷ khuất thì về nhà với cô, nhưng rồi cô lại sợ Cheer chê mình phiền phức nên lời đã ra đến cửa miệng vẫn đành phải nuốt ngược trở lại.

"Mẹ yên tâm đi, con lớn rồi, có thể tự chăm sóc mình." Cheer dừng tay, quay sang nhìn Nok, nói mấy lời an ủi mẹ mình.

"Thực sự là mẹ vẫn không thể yên lòng được. Sao con không cho mẹ địa chỉ nhà của con? Như vậy mẹ có thể đến thăm con, giúp con dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, giặt giũ."

"Mẹ làm như vậy thì có khác gì con chưa từng dọn ra ngoài. Từ nhỏ đến lớn mẹ luôn cưng chiều, bảo bọc con, con đã bị mẹ chiều hư rồi, đến mức cơm không biết tự nấu mà ăn. Cứ tiếp tục như vậy mẹ bảo con sau này làm sao lấy chồng đây?" Cheer nhận thấy nét buồn trong đôi mắt mẹ mình, cố tình hướng câu chuyện theo chiều hài hước để Nok vui lên một chút.

"Nếu con đã không muốn thì mẹ sẽ không tới." Nok làm bộ dọn dẹp đống quần áo bừa bãi của Cheer, quay đi chỗ khác lén lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống. Mặc dù trong lòng vẫn thầm phản đối việc Cheer dọn ra ngoài ở nhưng ý Cheer đã quyết, Nok chỉ có thể đè nén cảm xúc trong lòng, làm bộ như không có gì để chiều theo ý cô.

"Mẹ đừng lo cho con, ngày nào con cũng sẽ gọi điện thoại cho mẹ để mẹ yên tâm. Một tuần con cũng sẽ cố gắng thu xếp công việc để về ăn cơm với mẹ vài lần. Mẹ đừng buồn nữa nhé!" Cheer kê cằm lên vai Nok, tay thì choàng qua ôm lấy cô, nói giọng an ủi.

"Mẹ đâu có buồn đâu. Con ở ngoài nhớ phải tự chăm sóc mình thật tốt, đừng ngược đãi bản thân." Nok cố gắng mỉm cười để Cheer có thể yên tâm.

----------

Qua ngày hôm sau - ngày chủ nhật cuối tuần, Cheer kéo theo vali lớn vali nhỏ chính thức dọn đến nhà Ann ở. Tâm trạng của cô lúc này có thể dùng hai chữ "hưng phấn" để diễn tả. Cheer không ngừng tưởng tượng ra viễn cảnh những ngày tháng tiếp theo mình sẽ chung sống với Ann như thế nào. Cheer nấu nướng dở tệ, dọn dẹp nhà cửa này kia cũng vụng về, cô thực sự rất muốn chăm sóc cho Ann nhưng không biết phải làm thế nào mới phải.

Mải mê suy nghĩ, taxi chở Cheer đã dừng trước cửa toà nhà của Ann từ lúc nào, bác tài xế phải gọi Cheer mấy tiếng cô mới trở về thực tại. Cheer trả tiền taxi, kéo vali của mình vào thang máy để lên nhà Ann.

Về phía Ann, sáng nay cô thức dậy từ khá sớm để dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị đón Cheer chuyển đến ở. Lúc trước khi Ann đề nghị Cheer đến ở cùng mình, cô chỉ một lòng lo lắng cho Cheer nên đã quên mất một việc vô cùng quan trọng. Căn hộ của Ann vốn có hai phòng ngủ nhưng vì Ann chỉ sống một mình, chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có thêm người dọn đến sống chung nên từ lúc mua căn hộ này, Ann đã cho người sửa phòng ngủ nhỏ hơn thành phòng chứa quần áo, giày dép. Với một người nghiện mua sắm như Ann thì việc quần áo, giày dép phải được chứa trong hẳn một căn phòng mới đủ là chuyện hết sức bình thường. Tuy nhiên, chính vì vậy mà bây giờ nhà của Ann chỉ còn lại duy nhất một phòng ngủ. Phòng rất rộng rãi, hai người ngủ vẫn thoải mái, nhưng Ann chỉ lo rằng Cheer sẽ không chịu ngủ chung giường với mình.

Ann đang bận rộn thay ga giường mới thì nghe có tiếng chuông cửa. Đoán chắc là Cheer đến, Ann bỏ lại việc đang làm dở để chạy ra mở cửa.

"Cheer đến rồi đấy à? Sao không gọi chị xuống xách đồ phụ cho?" Ann mở cửa ra liền thấy Cheer đang tươi cười đứng ở bên ngoài, xách theo 3-4 cái vali to.

"Em tự xách được mà. Đã đến ở nhờ nhà chị lại còn bắt chị xách đồ phụ em, như vậy sao được." Cheer vừa nói vừa đẩy mấy cái vali của mình vào trong nhà.

"Để vali vào đây trước đi cho gọn. Một lát chị dọn bớt quần áo của mình lại rồi sẽ giúp em dỡ đồ ra." Ann chỉ tay về phía phòng chứa đồ của mình.

"Dạ được."

Sau khi đã xếp gọn đồ của Cheer vào trong phòng chứa đồ, Ann lại tiếp tục công cuộc dọn nhà của mình. Bình thường nhà của Ann vẫn luôn ngay ngắn, sạch sẽ, nhưng vì bây giờ có thêm người đến ở, đồng nghĩa với việc trong nhà sẽ có thêm đồ đạc cá nhân của Cheer, vậy nên Ann phải dọn bớt đồ cá nhân của mình lại, nhường chỗ cho sự xuất hiện của những thứ kia.

"P'Ann, ga trải giường này để giặt ạ?" Nhìn thấy Ann bận tới bận lui còn mình thì "vô dụng" ngồi một bên nhìn, Cheer không khỏi cảm thấy ái ngại nên đứng lên tự mình tìm việc để làm, việc vặt cũng được, miễn là có thể giúp đỡ Ann phần nào.

"Đúng rồi, nhưng mà em cứ để đó đi, một lát chị bỏ vào máy giặt là được." Ann đang dọn dẹp trong nhà tắm, thấy Cheer hỏi vậy thì thò đầu ra ngoài cửa đáp lại. Cũng như Nok, Ann luôn muốn bảo bọc Cheer, muốn vì cô làm mọi thứ để cuộc sống của cô được đầy đủ, thoải mái nhất nên những việc này vốn dĩ Ann chưa bao giờ nghĩ đến để Cheer phải động tay vào.

"Để em làm cho. Những việc khác em không làm được chứ bỏ đồ vào máy giặt đơn giản như vậy em làm được mà. Chị mà không để cho em làm thì em sẽ dọn ra ngoài ở đấy. Ở đây em cảm thấy mình vô dụng quá." Cheer ôm theo đống chăn ga đứng trước cửa nhà tắm, làm bộ giận dỗi với Ann.

"Thôi được rồi, sợ em luôn. Vậy bỏ vào máy giặt dùm chị đi." Ann chỉ cho Cheer phòng giặt đồ sau đó lại tiếp tục dọn dẹp.

Cheer mang chăn ga đã được Ann thay ra bỏ vào trong máy giặt. Nhưng mà máy giặt này vận hành thế nào? Cheer ngẩn ngơ đứng nhìn chiếc máy giặt với một hàng đủ các thể loại nút ấn. Chăn ga thì phải giặt thường hay giặt ngâm? Rồi nên vắt thường hay vắt khô? Chưa bao giờ Cheer cảm thấy mình bất tài đến thế. 15 năm du học ở Anh quốc, là cử nhân ngành luật, giờ đang làm việc cho một công ty tầm cỡ trong nước, vậy mà đến máy giặt cũng không biết dùng. Lần đầu tiên trong đời, Cheer nghiêm túc suy nghĩ đến việc học nữ công gia chánh. Bao nhiêu năm nay sống trong sự nuông chiều của những người xung quanh, Cheer bị mọi người chiều hư mất rồi.

Nhưng mà những việc đó tạm gác lại một bên đã, trước mắt Cheer phải tìm cách để giặt được đống đồ này nếu không sẽ mất mặt với Ann lắm. Cheer chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình phải làm việc này, nhưng thực sự hết cách nên Cheer đành phải lấy điện thoại lên mạng tra: "Giặt chăn ga bằng máy giặt như thế nào." Đọc tới đọc lui không biết bao nhiêu bài hướng dẫn, Cheer rút ra được một điều, là các loại vải khác nhau phải giặt khác nhau, các loại máy giặt khác nhau cũng sẽ vận hành khác nhau, chỉ là cụ thể trong trường hợp của Cheer, với đống chăn ga này, với chiếc máy giặt này, làm thế nào để giặt thì đó vẫn là một thử thách với Cheer.

Ann dọn dẹp nhà tắm xong xuôi liền đi ra phòng khách tìm Cheer vì nghĩ rằng bỏ đồ vào máy giặt chắc chỉ cần mấy phút là xong, hẳn là Cheer đã làm xong từ lâu rồi. Thế mà ra đến phòng khách lại không thấy ai cả.

"Cheer à!" Không thấy Cheer đâu, Ann gọi lớn để tìm cô.

"Em ở đây." Cheer từ trong phòng giặt, khổ sở đáp vọng ra.

Ann cảm thấy có chút quái lạ, chỉ bỏ đồ vào máy giặt thôi sao đến bây giờ vẫn chưa ra? Ann đi vào trong phòng giặt ngó thử thì hỡi ôi, phòng giặt nhà Ann đã biến thành một cái "bể tắm" khổng lồ. Nắp máy giặt vẫn còn mở, bọt xà phòng từ trong máy giặt không ngừng đùn ra ngoài, lênh láng khắp sàn, trên người Cheer cũng dính không ít.

"Chị... Hình như em cho quá nhiều nước giặt rồi." Cheer mếu máo nhìn Ann. Rõ ràng là muốn giúp đỡ Ann việc nhà, vậy mà kết cục lại là khiến nhà cô bừa bộn hơn.

Ann không biết mình nên khóc hay nên cười trước cảnh tượng này. Nếu đổi lại là một người khác biến nhà cô thành cái dạng này, hẳn là cô đã nổi trận lôi đình, cầm chổi đuổi người đó ra khỏi nhà rồi. Nhưng người gây ra hoạ lại là Cheer nên thực tế là Ann không hề giận mà chỉ cảm thấy oải khi phải dọn dẹp bãi chiến trường này, tuy nhiên phần nhiều vẫn là cảm thấy buồn cười vì trông bộ dạng của Cheer lúc này rất khôi hài. Cuối cùng Ann vẫn không nhịn được mà bật cười, cười thành tiếng, cười đến sảng khoái khiến Cheer ngây ngốc cả người. Quen biết Ann lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Cheer nhìn thấy Ann cười thoải mái như vậy. Cô cười như vậy trông đáng yêu như một thiếu nữ vậy, hai mắt vì cười mà híp chặt lại, mũi thì nhăn nhăn. Cheer cảm nhận được tim mình đang dần đập nhanh hơi, hai gò má cũng bắt đầu nhuộm màu phấn hồng.

Ann trông thấy bộ dạng ngây ngốc, hai má ửng hồng của Cheer thì nghĩ rằng Cheer bị mình cười nên xấu hổ. Vì vậy cô rất nhanh chóng thu liễm lại sự phóng túng của mình, chỉ giữ lại một nụ cười tươi tắn trên môi, bước tới tắt máy giặt đi.

"Em mau đi tắm đi, để xà phòng giặt dính lên người không tốt cho da đâu. Ở đây để chị dọn là được rồi." Ann quay qua nhìn Cheer, giúp cô gạt bớt bọt xà phòng xính trên mặt.

"Em xin lỗi, đã không giúp gì được cho chị lại còn phá hoại thêm." Cheer không dám nhìn thẳng vào Ann, hai mắt dán chặt xuống đất vì ngại. Đã đi ở nhờ nhà người ta lại còn phá hoại như vậy, đúng là xấu hổ chết được.

"Ngốc ạ, lần sau mấy chuyện này cứ để chị làm là được rồi. Chị muốn em dọn qua đây ở với chị là vì muốn chăm sóc em cứ không cần em phải trả ơn chị." Ann xoa xoa mái tóc hơi ẩm của Cheer, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, ấm áp.

"Từ giờ về sau em không dám động tay động chân vào việc gì nữa, không thôi lại gây thêm phiền phức cho chị."

"Biết vậy là tốt rồi. Mau đi tắm đi. Ở đây để chị dọn cho. Ngoan!"

Cheer ngoan ngoãn nghe lời Ann, đi thẳng vào nhà tắm để tắm sạch đám bọt xà phòng đang dính trên người, còn Ann thì nhẫn nại dọn dẹp sạch sẽ bãi chiến trường của Cheer. Đến lúc Ann đã dọn dẹp xong xuôi, ra đến phòng khách ngồi nghỉ xả hơi một chút thì Cheer cũng vừa tắm xong. Lúc vào đi tắm Cheer không mang theo quần áo lên lúc trở ra trên người chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm lớn. Hồi Cheer còn nhỏ, Ann đã từng tắm cho Cheer rất nhiều lần nhưng bây giờ nhìn Cheer trong trạng thái này, Ann thoáng chút giật mình. Cheer bây giờ đã không còn là cô bé mà rất nhiều năm về trước Ann quen nữa rồi. Cheer đã trưởng thành, đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp hơn Ann tưởng tượng rất nhiều. Mái tóc dài vẫn còn ướt nước được thả xoã tự do, một vài giọt nước còn đọng lại trên tóc rơi xuống bờ vai trần mảnh khảnh trông vô cùng gợi cảm. Chiếc khăn tắm chỉ che được đến nửa đùi làm lộ ra phần lớn đôi chân dài thon thả của Cheer. Không hiểu vì sao Ann cứ nhìn theo Cheer mãi không thể rời mắt.

Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Ann về với thực tại. Cô lấy điện thoại trong túi quần ra xem. Là số lạ.

"Alo, xin hỏi ai vậy?" Bình thường Ann hầu như không bao giờ nghe máy nếu như có số lạ gọi đến nhưng không hiểu vì sao lần này trực giác lại thôi thúc cô nhấc máy.

"Khun Ann có phải không?" Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm ấm, nghe có chút quen tai.

"Đúng vậy. Xin hỏi ai vậy?"

"Là tôi, Po đây! Gọi điện thoại giờ này không làm phiền Khun Ann chứ?"

"Xin chào, Khun Po. Không phiền chút nào hết. Khun Po tìm tôi có việc gì không?" Biết người kia là Po, giọng nói của Ann có phần thân thiện hơn, không tự chủ ngồi thẳng lưng để nói chuyện.

"Không có việc gì cả, chỉ là tôi muốn mời Khun Ann cùng tôi đi ăn tối. Không biết cô có thể nể mặt đi cùng tôi không." Giọng Po có phần dè dặt khi nhắc đến vấn đề này.

"Tối nay sao?"

"Đúng vậy. Nhưng nếu Khun Ann bận thì thôi vậy."

"Uhm... Đúng là tối nay tôi hơi bận một chút. Có thể để sang tuần sau được không? Dù sao lần trước anh giúp tôi đưa Cheer đến bệnh viện tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn anh một cách tử tế." Ann suy nghĩ một lát rồi mới đưa ra quyết định. Hôm nay Cheer dọn đến ở, cô đã định sẵn tối nay sẽ cùng Cheer ăn một bữa để chào mừng em ấy, tự nhiên sẽ không đi ăn cùng người khác.

"Được, vậy hẹn Khun Ann tuần sau. Cô cứ chọn thời gian và địa điểm thích hợp rồi nhắn cho tôi, đây là số điện thoại cá nhân của tôi." Po thực sự cảm thấy rất vui khi Ann nhận lời đi ăn với mình. Kể từ lần đầu tiên gặp Ann cho đến nay, anh vẫn luôn nhớ về cô, không làm cách nào để gạt cô ra khỏi tâm trí được. Po tự hỏi lòng có khi nào mình đã có tình cảm khác với Ann?

"Quyết định vậy đi. Mai tôi sẽ nhắn tin lại cho Khun Po."

Đầu dây bên kia không nói thêm gì, chỉ có tiếng thở đều đều của Po đáp lại lời Ann khiến cô cảm thấy hơi kì lạ.

"Khun Po?"

"Tôi đây."

"Uhm... Nếu không có chuyện gì nữa thì... tôi xin phép gác máy đây. Tôi đang bận một chút việc..."

"À, nếu Khun Ann đang bận thì tôi không làm phiền nữa. Hẹn gặp cô vào ngày mai?"

"Hẹn gặp lại." Ann nói xong liền gác máy, trong lòng không khỏi cảm thấy Po có điểm gì đó không ổn.

Ann vừa gác máy thì Cheer từ phòng chứa đồ trở ra, quần áo đã mặc chỉnh tề. Toàn bộ cuộc đối thoại của Ann và Po, Cheer đều đã nghe hết, chỉ là vẫn có chút mơ hồ, chưa thể xác định được người đàn ông tên Po này có quan hệ như thế nào với Ann.

"Ai gọi cho chị vậy P'Ann. Em thấy hình như chị có nhắc đến tên em nữa thì phải." Cheer lên tiếng hỏi để giải toả thắc mắc trong lòng.

"Là Khun Po. Anh ta chính là người lần trước đã giúp chị đưa em đến bệnh viện cũng là đối tác tương lai của công ty. Chị đang tính tuần sau sẽ mời anh ấy đi ăn một bữa, coi như là để cảm ơn vì đã giúp đỡ em." Ann cảm thấy việc này không có gì đế giấu Cheer nên kể toàn bộ co Cheer nghe.

"Nếu đã là đi ăn để cảm ơn người ta cứu em vậy em cũng nên cùng tham gia mới phải phép chứ." Tuy ngoài mặt nói như vậy nhưng thực ra Cheer không muốn Ann cùng người đàn ông khác ra ngoài đi ăn.

"Được thôi. Nhưng việc đó để sau rồi tính. Việc của chúng ta bây giờ là ăn tối. Em xem đi, đã 7h rồi đây này." Ann chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường. Nhanh thật, thoắt cái đã 7h tối rồi.

"Chị muốn ăn gì nào?" Cheer ngồi xuống sofa cạnh Ann, dựa đầu vào vai cô như đang làm nũng nhưng thực ra là để được ngửi mùi thơm trên mái tóc cô.

"Hôm nay chị mệt rồi, không nấu cơm nổi nữa. Em gọi pizza về ăn đi."

"Được. Gọi đồ cứ giao cho em." Cheer nói xong liền rút điện thoại ra hí hoáy đặt đồ ăn, đầu vẫn dựa trên vai Ann không rời, Ann cũng để kệ cho Cheer dựa vào mình như vậy.

Lúc trước Ann cho rằng sống một mình thật tốt, không có ai làm phiền, về đến nhà có thể tự do thoải mái muốn làm gì thì làm. Nhưng đến bây giờ, khi có Cheer dọn đến ở cùng, Ann lại cảm thấy thì ra có một người sống chung cũng không tệ. Hai con người sống chung với nhau, thỉnh thoảng sẽ phát sinh một số tình huống giống như Cheer và chiếc máy giặt ngày hôm nay, khiến cuộc sống trở nên vui vẻ, thi vị hơn. Hoặc có thể tất cả là bởi vì, người dọn đến sống chung với Ann là Cheer chứ không phải một ai khác nên mọi thứ mới tốt đẹp như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net