Chương 29:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Có sai chính tả nhắc mình nhé cảm ơn mọi người! ]

Ở trong Diên Hy cung, Từ Dung nhận được mật báo đã biết mọi chuyện đều thất bại tức giận đến mức đập đổ mấy bình hoa quý.

Tiêu Chiến vẫn muốn cùng Vương Nhất Bác ở lại biệt uyển Vương gia mỗi ngày đều sống cuộc sống thanh nhàn đạm bạc là ăn uống dạo chơi và làm tình, nhưng mà y không thể quay về cung chủ trì đại cục. Vì vậy ở thành Giang Nam chơi đủ nửa tháng liền miễn cưỡng phải quay về. Tỷ tỷ của Vương Nhất Bác đã hạ sinh được song thai hai đứa bé trai vô cùng khỏe mạnh, nửa tháng trước lúc nhận được tin này Nhiếp Viễn vui đến khóc oa oa, nhưng bởi vì lo lắng cho an nguy của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, hắn từ chối đề nghị bản thân hồi kinh thành trước của Tiêu Chiến, mà ở lại thành Giang Nam bồi cặp uyên ương phóng khoán này chơi đủ nửa tháng mới theo bọn họ lên đường trở về kinh.

Biết tỷ phu nhớ tỷ tỷ nhà mình Vương Nhất Bác hối thúc Tiêu Chiến gấp rút hồi kinh, mặc kệ trên đường đi ngang danh lam thắng cảnh nào cũng không chịu dừng lại tham thú. Tiêu Chiến cũng không lấy làm không vui, thoải mái để Vương Nhất Bác làm theo ý mình. Cả ngày được kề cận hắn y liền cảm thấy không còn gì hạnh phúc hơn được nữa. Nhưng bọn họ không ngờ chào đón họ lại là một màn cung đấu điển hình trong các bộ phim truyền hình cổ trang thời hiện đại.

Đám người Tiêu Chiến trở lại kinh thành đúng vào tiệc đầy tháng của hai đứa nhóc nhà họ Nhiếp. Vương Nhất Bác bảo Tiêu Chiến hồi cung trước, nhưng y nằn nặc không đồng ý cuối cùng còn giả trang thư đồng của hắn đi tới Nhiếp phủ tặng quà cho hai tiểu bảo bối. Bởi vì tiệc đầy tháng ở Nhiếp phủ có quá nhiều văn võ bá quan sợ bọn họ phát hiện ra thân phận y Vương Nhất Bác liền kéo Tiêu Chiến đi từ cửa sau chạy đến phòng của tỷ tỷ mình lén lút ngắm hai đứa nhỏ tặng quà cho chúng rồi lại nhanh chóng mang người hồi cung. Tiêu Chiến cảm thấy hai tiểu bảo bối của Nhiếp Viễn trắng trắng tròn tròn thật sự vô cùng đáng yêu nhìn thế nào cũng không đã thèm nhưng vừa xin phép mẫu thân của chúng ẩm lên tay chưa được bao lâu đã bị Vương Nhất Bác lôi kéo rời đi khiến y vô cùng khó chịu.

Tiêu Chiến ngồi trên xe ngựa rời khỏi Nhiếp phủ không vui nói: " Sao đệ lại gấp như vậy. Ta vẫn chưa chơi đủ với hai tiểu bảo bối mà."

Vương Nhất Bác: "Hôm nay không tiện, Nhiếp gia tổ chức tiệc rất nhiều quan lại đại thần ngay cả cấm vệ quân cũng đến không ít, nếu có người phát hiện ra huynh thì sao? Ngoan đi Chiến bảo bối, đừng giận có được không? Huynh muốn gặp chúng, lần sau ta tìm cách đưa chúng đến gặp huynh, cho huynh chơi đến đủ mới thôi."

"Ây da được rồi. Ta không giận. Đệ nhớ giữ lời là được. Ta thật sự không muốn hồi cung một chút nào. Trong cung quá nhiều tai mắt ta sợ mối quan hệ của hai chúng ta sẽ bị phát hiện."

"Nếu bị phát hiện thì sao? Huynh sẽ vì thanh danh của mình là chém đầu ta thị chúng sao?"

"Phi phi phi cái mồm thối của đệ đừng nói mấy lời xui xẻo đó có được không? Ta là vua một nước, không cần coi trọng sắc mặt bọn họ. Ta chỉ quan tâm đệ mà thôi, sợ thiên hạ đàm tiếu ảnh hưởng đến đệ."

"Ta không sao. Chỉ cần ở cạnh huynh ta thế nào cũng được."

Dứt lời hai bàn tay lại một lần nữa nắm chặt nhau, hai gương mặt cận kề không quan tâm bất cứ chuyện gì mà trao cho nhau một nụ hôn triền miên không dứt.

Tiêu Chiến hồi cung buổi trưa, buổi chiều hôm đó Tiêu Chấn liền xông đến đạp cửa Ngọc Vân điện đòi quà thành hôn mà Tiêu Chiến còn thiếu mình. Tiêu Chiến buồn cười đem mấy món kỳ trân dị bảo tặng hắn, còn không quên dúi vào lòng hắn mấy quyển xuân cung đồ thật hay, mong phu thê hai người vì chuyện này càng ngày càng ân ái. Tiêu Chấn nhận lấy đỏ mặt nhét vào ngực áo vội vàng hồi phủ. Nhìn theo bóng dáng đệ đệ nhà mình Tiêu Chiến chỉ biết cười, càng nghĩ càng thấy thằng nhóc này thật đáng yêu.

Vương thị vệ không biết xuất hiện từ lúc nào không vui dằn mạnh tách trà được điêu khắc từ ngọc lưu ly đáng giá ngìn lượng vàng xuống bàn đánh thức Tiêu Chiến khỏi suy nghĩ của y âm dương quái khí nói: " Bệ hạ đang nghĩ đến ai mà cười như vậy? Không phải là người đang đứng núi này trông núi nọ đó chứ?"

Tiêu Chiến mặc long bào cười cười hết nhéo mũi tiểu thị vệ rồi lại chuyển sang nhéo má người ta, cho đến khi hai bên má sữa đỏ ửng mới thu long trảo thủ lại bưng tách trà lên uống vào một ngụm lớn thông thả nói: " Đệ đừng có nghiện diễn đến vậy chứ? Ở đây cũng không có ai quay phim trao giải ảnh đế cho đệ đâu. Ngồi xuống đi. Còn các người mau lui ra ngoài hết."

Trương công công và đám cung nữ thái giám vội vàng cụp mắt cáo lui. Ra khỏi Ngọc Vân điện Tiểu Tinh sợ hãi kéo ống tay áo của Tiểu Ngọc lôi nàng vào một góc vắng nhỏ giọng nói:

" Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ nói xem chỉ ra khỏi cung không bao lâu bệ hạ vừa trở về đã thay đổi hoàn toàn là thế nào? Trước đây mỗi ngày đều hận không làm chết được mỹ nhân ở trên giường, mà nay lại đột nhiên thay đổi chuyển sang thích nuôi nam sủng."

Tiểu Ngọc sợ hãi lời kia có người khác ngoài bọn họ nghe thấy vội vàng bịt miệng tiểu cung nữ không biết trời cao đất dày kia lại liếc mắt láo liên quan sát chung quanh tới lúc xác nhận không có người nào khác mới trừng mắt mắng Tiểu Tinh: " Cái đồ nha đầu ngốc này!!! Nói năng cẩn thận kẻo rước họa vào thân. Chuyện kia của bệ hạ chúng ta là nô tài không nên và cũng không thể bàn luận. Muội không nhớ một canh giờ trước bệ hạ cho gọi toàn bộ người của Ngọc Vân điện nói gì rồi sao? Đó là cho dù sao này có nhìn thấy bất cứ điều gì xảy ra trong Ngọc Vân điện cũng không được truyền ra ngoài. Nếu làm trái lệnh này chẳng những cái đầu cũng mất mà cả nhà còn bị tru di theo đó có biết không? Muội không lo cho mình cũng nên lo lắng cho người nhà muội chứ."

Tiểu Tinh nhỏ giọng nói: "Ai da ta biết ta biết. Nhưng nơi này không có ai cả, chỉ định nói chuyện với tỷ một chút thôi. Tỷ đừng mắng ta nữa mà. Ta biết sai rồi."

Tiểu Ngọc: "Biết sai là tốt. Chúng ta là người của Ngọc Vân điện, người của bệ hạ không nên hai lòng. Chốn thâm cung này tai vách mạch rừng muội không bao giờ được lơi là cảnh giác."

Tiểu Tinh: "Ta biết rồi tỷ. Nhưng ta vẫn cảm thấy kỳ lạ đó."

Tiểu Ngọc xoa xoa mái tóc của Tiểu Tinh cười: "Muội còn nhỏ, những điều chưa thấy chưa hiểu được còn rất rất nhiều. Đừng nghĩ thêm chi phiên não. Ta ngược lại lại cảm thấy bệ hạ và Vương thị vệ hai người bọn họ rất xứng đôi."

Tiểu Tinh cười phụ họa: "Đúng đúng. Muội cũng thấy vậy. Hai đại mỹ nam đứng cạnh nhau thiệt sự làm sáng cả bầu trời..."

Tiếng nói của hai vị cung nữ dần xa, một người nãy giờ vẫn trốn ở trong góc tối gần đó mới chậm rãi lộ diện. Người này vội vàng đi ngược hướng với Tiểu Ngọc và Tiểu Tinh, hướng về phía Diên Hy cung để mà báo cáo tin tức vừa nghe được cho chủ tử của mình.

Chẳng mấy chốc ở bên trong Diên Hy cung đã vang lên âm thanh khóc lóc của nữ nhân và âm thanh va đập của rất nhiều đồ sứ bị rơi xuống sàn. Người báo tin nhìn đống mãnh vụn dưới sàn và Từ Dung đau lòng khóc không ngừng đau lòng quyết định nói ra chủ ý của bản thân, chỉ có cách này mới cứu được Hoàng Hậu của nàng. Từ Dung nghe xong kế sách kia bắt đầu dừng khóc nở nụ cười gần như méo mó khen ngợi: "Tốt lắm. Kế sách rất hay. Ngươi còn không mau chóng thực hiện."

"Tuân lệnh Hoàng hậu, nô tỳ sẽ đi ngay lập tức."

Lúc này ở Ngọc Vân điện Tiêu Chiến đang nhàn nhã vừa ăn bánh quế hoa vừa dùng trà vừa tranh thủ ngắm nhìn Vương Nhất Bác luyện công dưới ánh trăng không chớp mắt.

Trương công công đứng bên cạnh Tiêu Chiến nhịn không được hỏi: "Bệ hạ sao Vương thị vệ lại phải luyện công lúc này? Hai người vừa dùng thiện buổi tối xong, không phải là nên ra Ngự hoa viên đi dạo tiêu thực mới đúng hay sao?"

Tiêu Chiến vẫn nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác trong lúc luyện công mồ hôi ướt đẫm cả trán hơi thở nặng nhọc cả người không ngừng tỏ ra hương vị nam tính quyến rũ nghe thấy lời Trương công công chỉ hờ hững đáp: "Ra đó làm gì? Ra đó dạo lại không may gặp đám phi tần háo sắc đó của Trẫm thì sao? Chẳng phải như bây giờ rất tốt à, luyện công xong còn có thể cùng nhau tắm rửa làm vài chuyện "đứng đắn" ở trong bồn tắm. Trương công công ngươi thấy Trẫm nói có đúng không?"

Trương công công nhất thời bị dọa ngu người đợi Tiêu Chiến điểm danh lần nữa mới hấp tấp trả lời: " Bệ hạ nói chí phải, nói chí phải ha ha ha."

Dứt lời ở trong lòng thầm mắng Tiêu Chiến: [ Bệ hạ, người có cần nói mấy chuyện không chút đứng đắn nào với một người không có chỗ điều tiết như lão nô không hả? Vương thị vệ rơi vào tay người chắc chắn ăn nhiều khổ cực rồi. Haiza Ngày mai lão nô phải chạy đến chỗ Hàn thái y xin mấy lọ cao dược kháng viêm tiêu sưng đem tặng cho Vương thị vệ mới được. Trước giờ bệ hạ chưa từng đối xử đặc biệt với ai như vậy, chắc hẳn địa vị của Vương thị vệ trong lòng Bệ hạ quả thật không nhỏ, ta nịnh nọt quan tâm hắn thêm một chút chính là trăm lợi không một hại hì hì.]

Tiêu Chiến ở bên này ngắm mỹ nam đến no cả mắt mới ra lệnh: "Cho người đổ đầy nước trong bể ở phòng tắm lớn đi. Mau một chút."

Trương công công nghe thấy vội vàng phất tay ra hiệu cho đám cung nữ công công hỳ hục chạy đi làm. Bản thân cũng vội vàng đi theo giám sát bọn họ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx