Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Có sai chính tả nhắc mình nhé cảm ơn mọi người! ]

 

Vương Nhất Bác: “Chiến ca, ta đến gặp huynh đây.”

Trước khi lưỡi kiếm kịp tạo thành một vết thương trên chiếc cổ trắng ngần của Vương Nhất Bác một giọng hét vang vọng truyền tới: “DỪNG TAYYYYYYY!!!!! VƯƠNG NHẤT BÁC, CÁI ĐỒ NGỐC CHẾT TIỆT NHÀ ĐỆ!!! NGAY LẬP TỨC BO KIẾM XUỐNG CHO TA.”

Vương Nhất Bác trong nháy mắt ngẫn ngơ vừa rơi nước mắt vừa buông kiếm xuống để thanh kiếm kia rơi xuống đất. Trong đôi mắt đã nhòe đi vì nước mắt của hắn đột nhiên có một bóng người cưỡi một con bạch mã từ xa dùng tốc độ cực nhanh phi về phía hắn. Y càng chạy đến gần hắn nước mắt hắn lại càng lúc càng chảy ra ồ ạt hơn. Vương Nhất Bác cũng không ngờ hắn đã khóc hết bảy ngày bảy đêm mà cơ thể hắn vẫn còn nhiều nước mắt đến vậy.

Tiêu Chiến vô cùng tức giận. Y có thể hiểu được Vương Nhất Bác vì cứu hai đứa nhỏ nhà họ Nhiếp đành phải chấp nhận rời xa mình một đoạn thời gian, nhưng lại không thể nhịn được hắn vậy mà muốn vì tình mà quyên sinh. Y cũng cảm thấy may mắn kiếp này sống lại y không hề bị cận thị nặng giống như lúc ở thời hiện đại, nếu không sợ là cảng không kịp hành động ngốc nghếch của ai đó rồi. Lúc y dừng lại cương ngựa trước mặt hắn, cũng thật sự bị bộ dạng người không ra người ma không ra ma của hắn dọa cho một trận.

Vương Nhất Bác lúc này đầu tóc rối xù, y phục xộc xệch râu ria xồm xàm nhìn qua hẳn đã nhiều ngày chưa tắm, cả người đều bốc lên một mùi rất kinh dị khiến Tiêu Chiến nhịn không được cảm giác buồn nôn. Nhưng cho dù nhìn bộ dáng hắn bị hành hạ thê thảm bởi vì tin mình băng hà được truyền ra. Tiêu Chiến cũng không thấy mũi lòng vừa phóng xuống lưng ngựa đã xông tới, lúc Vương Nhất Bác tưởng y nhào đến ôm mình liền làm động tác chủ động dang tay. Nhưng thật không ngờ Tiêu Chiến lại chạy đến nhấc chân đạp một đạp cực mạnh vào giữa ngực Vương Nhất Bác, khiến hắn ăn đau ngã mạnh xuống hồ nước ở phía sau lưng.

Tiêu Chiến đứng ở trên bờ tức xùi bọt mép mắng: “ Vương Nhất Bác!!! Đừng nghĩ nhìn bộ dạng bết bát như vậy mà ta sẽ bỏ qua. Kiếp trước đệ bị xe tông chết, ta có lựa chọn quyên sinh sao? Ta mặc dù mỗi ngày đều sống trong đau khổ nhưng vẫn cố gắng sống. Vì cái gì mà đệ lại lựa chọn như vậy chứ? Nếu ta tới không kịp thì chuyện gì sẽ xảy ra…đệ… Vương Nhất Bác?”

Tiêu Chiến chửi hay như hát mãi một lúc mới nhận ra người kia đã chìm xuống mặt nước không hề trồi trở lên. Lúc này y vội vàng nhảy xuống cứu người lên bờ. Thân thể của Vương Nhất Bác bình thường đối với y là không quá nặng. Y vẫn bế hắn được như là hắn bế y vậy. Nhưng mà sau khi đã bị nhúng nước hắn nặng hơn rất là nhiều, y phải tốn gần nửa cái mạng mới lôi kéo được người trở lên bờ.

Thật ra Tiêu Chiến từ lâu đã bàn bạc với Tiêu Chấn muốn truyền ngôi cho hắn, sau đó sẽ rời xa chốn kinh thành đi đến chân trời gốc bể cùng với Vương Nhất Bác. Ban đầu Tiêu Chấn không đồng ý. Hắn sợ lên ngôi báo rồi thời gian dành cho Cáp Ni Khắc Tư sẽ không còn nhiều. Nhưng Tiêu Chiến dùng lý lẽ hùng hồn nhất chỉ ra cho dù hắn hiện tại chỉ là một Thất vương gia nhưng tuấn chương cũng là do hắn phê duyệt, trong triều chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng hỏi qua ý hắn, hắn từ lâu đã trở thành trụ cột của Đại Đường rồi. Tiêu Chiến còn nói cả kiếp này y chỉ yêu Vương Nhất Bác, không thể hạ sinh cốt nhục nối dõi Tiêu gia, chỉ có truyền ngôi báo cho Tiêu Chấn mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Tiêu Chấn chỉ nghe hiểu bảo cho hắn thời gian mà chưa từng đồng ý việc này.

Nhưng sự việc hạ độc mưu hại Nhiếp Phong và Nhiếp Đình nhờ công sức của Tiêu Chấn mà truy ra được tất cả mọi chuyện đều do Hoàng Hậu chủ mưu, thậm chí mấy chuyện mưu hại phi tử bỏ thuốc tránh thai hắn cũng tìm ra hết. Sau khi nói hết mọi chuyện cho Tiêu Chiến, Tiêu Chấn cũng tự mình chấp nhận thay huynh trưởng nhận lấy trọng trách bảo vệ giang sơn Đại Đường. Trên thế gian này ngoài Cáp Ni Khắc Tư, Tiêu Chiến chính là người thân duy nhất của hắn. Hoàng huynh luôn bảo bọc và chở che cho hằn từ khi còn nhỏ, thậm chí năm đó hắn bị người ám hại kém chút đã chết trong trận đại hoạn kia. Cũng chính là do Hoàng huynh không màng an nguy xông vào biển lửa cứu hắn. Một mạng của hắn đều là do Hoàng huynh cứu bởi vậy mặc dù hắn có ước muốn được đến Thiếu Lâm Tự xuất gia, nhưng cho dù vậy hắn cũng chưa từng thật sự muốn rời đi. Hắn biết Hoàng huynh không đặt tâm vào giang sơn xã tắc vì vậy hắn thay Hoàng Huynh bấy lâu nay chống đỡ Đại Đường.

Khoảng thời gian trước Hoàng huynh thậm chí vất hết mặt mũi nài nỉ hắn lên ngôi báo thành toàn cho ước mơ y cùng nam nhân y yêu bỏ hết tất cả mà đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, hắn chần chừ không đồng ý chỉ là vì không muốn xa vị huynh trưởng này. Hắn chỉ còn lại một người thân vẫn là muốn ở bên cạnh thường xuyên gặp mặt, nhưng nếu mọi chuyện đã đến nước này hắn chỉ còn cách đứng ra gánh vác mà thôi.

Tiêu Chấn an bài kỹ lưỡng đợi thủ hạ thân tính của Nhiếp Viễn đưa Tiêu Chiến bỏ trốn khỏi Tử Cấm Thành thành công mới ban chiếu chỉ Tiêu Chiến băng hà ra ngoài. Chiếu chỉ vừa ban ra hắn cũng theo lời dặn dò của Tiêu Chiến đích thân đến Diên Hy cung ban rượu độc cho Từ Dung. Trước khi nàng ta nhắm mắt xuôi tai còn y theo lời Tiêu Chiến nói cho nàng biết Tiêu Chiến vẫn còn sống, rượu độc này là do y ban cho nàng. Nguyên nhân chính là do nàng dám cả gan động vào người nằm trên đầu quả tim Tiêu Chiến. Đúng như dự đoán Từ Dung bị mấy lời này đã kích đến mức chết không nhắm mắt.

Sau khi trốn khỏi Tử Cấm Thành, Tiêu Chiến liền không quản ngày đêm đuổi theo Vương Nhất Bác cho bằng được cũng may là vẫn đuổi kịp cũng thật là may.

Vương Nhất Bác sau khi tỉnh lại nghe Tiêu Chiến thuật lại toàn bộ cũng không quan tâm đến chuyện kia lắm một mực chăm chú nhìn y phục đã dính hết vào cơ thể của y. Đợi Tiêu Chiến vừa dứt lời Vương Nhất Bác cũng đã lấy lại toàn bộ sức lực liền nhào về phía y. Hắn đẩy y ngã ra nền đất mọc đầy cỏ dại vừa gấp gáp hôn lên môi y, vừa thoăn thoắt cởi y phục đã ướt dầm dề của y.

Tiêu Chiến bị dọa đến mức đụ mé một tiếng ở trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì đã để lại đám người hộ tống y ở lại khách điếm mà Vương Nhất Bác mấy ngày nay vẫn trọ. Nếu không e là cảnh hai người bọn họ ở ngay bên cạnh một thác nước lộ thiên không một mảnh vải che thân mà cùng nhau làm tình hoan ái kịch liệt. Không có cao bôi trơn cũng không có nước nóng hỗ trợ khuếch trương Vương Nhất Bác đành ngậm lấy Tiểu Chiến ra sức mút liếm học theo động tác làm tình không ngừng ngậm vào nhả ra chẳng mấy chốc Tiêu Chiến đã buông súng đầu hàng. Vương Nhất Bác bèn dùng tinh dịch của y làm chất bôi trơn chậm rãi từ từ thăm dò huyệt động bằng một ngón tay, sau đó hai ngón rồi cuối cùng là ba.

Không biết được có phải là do lần đầu họ làm tình ở nơi công cộng dưới ánh mặt trời không có gì che chắn còn bị hai con ngựa nhìn thấy tất cả hay không, mà Tiêu Chiến đặc biệt cảm thấy kích thích. Vì quá kích thích mà cả cơ thể vô cùng mẫn cảm, thêm nữa đoạn thời gian hơn nửa năm này hai người đã làm qua vô số lần  huyệt động không cần khuếch trương quá lâu đã ngập ngụa nước lầy lội không tưởng không ngừng khép mở đòi hỏi được vật nào đó lấp đầy.

Tiêu Chiến nhỏ giọng nỉ non: “Nhất Bác….. đệ tiến vào đi…. Phong cảnh hữu tình thế này…. Có bị làm chết cũng được….”

Vương Nhất Bác bật cười: “ Tuân lệnh Tiên Hoàng.”

Vương Nhất Bác đã nhiều ngày không cạo râu. Cũng may tốc độ mọc râu của hắn không bằng một góc của Tiêu Chiến, nếu không sợ là bảy ngày không cạo đã mọc dài cả gang tay rồi. Nên là hiện tại râu của hắn chỉ mọc ra lổm chổm mà thôi. Nhưng bởi vì mọc ra lổm chổm như thế nên mõi lần hắn hôn lên bất kỳ chỗ nào trên cơ thể y đều khiến y vừa nhột vừa sướng cảm giác quả thật vô cùng mới lạ. Dưới một thác nước hùng vĩ bên bên cạnh bở hồ hai cơ thể nam nhân trần trụi không ngừng quấn chặt lấy nhau, từng chuỗi từng chuỗi những âm thanh rên rỉ kiều mỵ và thanh âm dâm mỹ khi hai cơ thể va chạm vào nhau không ngừng phát ra, khiến cho hai con tuấn mã một màu trắng một màu đen nhịn không được đang ăn cỏ cũng phải thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn về phía hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau triền miên kia sau đó khịt khịt mũi.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác lăn qua lộn lại hai lần mới thỏa mãn buông tha cho y. Cả hai nhảy vào trong hồ vừa tắm vừa đùa giỡn tạt nước nhau đến nghiện, cũng không màng hậu quả ngày tiếp theo cả hai sẽ bị nhiễm phong hàn. Mà hai vị huynh đệ họ Mã ở trên bờ vừa gặm cỏ cũng không ngừng ngoáy đầu nhìn hai tên ngốc nào đó vờn nhau cũng không khách khí tặng cho vài cái khịt mũi.

Giỡn đủ Vương Nhất Bác liền kéo Tiêu Chiến lên bờ đi tìm củi khắp nơi sau đó đánh lửa lên hông khô y phục của cả hai. Trong lúc đợi y phục khô hắn sợ y lạnh bèn ôm y vào lòng ngồi trước đống lửa bàn với nhau xem tiếp theo họ sẽ đi đâu. Cuối cùng sau khi mặc lại y phục đã khô ráo hai người cưỡi cùng một con ngựa trở về hai người đã đưa ra quyết định vẫn là đến Tri Châu gặp mặt phụ mẫu kiếp này của Vương Nhất Bác.

[Oa oa oa còn chừng khoảng một chương nữa là mị sẽ hoàn fic aaaaa. Rất có thể đây là fic cuối cùng mà mị viết, sau này sợ là không còn thời gian viết lách gì nữa. Cảm ơn mọi người đã bao dung mình, ủng hộ mình thời gian vừa qua. Iu mọi người lắm.

Cuối tuần vui vẻ chương cuối chắc hẹn mọi người tuần sau hihi.]

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx