Chương 34: Viên Mãn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tế bào một. Nhưng hắn sẽ không để điều đó xảy ra, cả người y đều chỉ thuộc về một mình hắn. Đêm đó sau khi thanh tẩy chu đáo cho Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không nhịn được mà mạo hiểm ở lại ôm lấy y ngủ đến gần sáng mới tỉnh dậy lén lút trở về, nhưng vẫn là bị Vương phu nhân phát hiện. Vì thế mấy ngày tiếp theo Vương thiếu gia bị nhốt trong phòng không thể trốn đi được nữa.

Lúc này Tiêu Chiến mặc trên người y phục tân lang cài phát quan bạc nhìn người đang ở ngay bên cạnh cũng mặc cùng một kiểu y phục tân lang với mình đang nở nụ cười nhìn y. Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đời trước họ không có một hôn lễ trong mơ nhưng đời này họ đã làm được rồi.

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu phu giao bái.”

“Đưa vào động phòng!!!”

Đêm đó mặc kệ đám người nhiều chuyện ở sau lưng bàn ra tán vào chuyện tại sao Vương lão gia lại chấp nhận cưới một nam nhân cho nhi tử duy nhất của mình, Vương Nhất Bác lại hì hục đè Tiêu Chiến làm y rên rỉ sướng đến mức dở sống dở chết.

Thành thân không bao lâu Vương Nhất Bác ban ngày bị ép phải theo phụ thân ra ngoài phụ giúp việc kinh doanh. Tiêu Chiến cảm thấy như vậy cũng có phần hay ấy chứ. Nếu không Vương Nhất Bác mà ở nhà cả ngày, nhất định sẽ không kể ngày đêm đè y lên giường làm với nhiều tư thế giống như khoảng thời gian vừa mới thành hôn kia, e rằng mạng y cũng sớm đã mất rồi. Tiêu Chiến sống ở Vương gia sống rất tốt cũng mặc kệ Tiêu Chấn làm hoàng đế thế nào từ ngày rời đi chưa bao giờ trở lại Kinh Thành nữa bước. Ở trong phủ y cũng không nhàn rỗi thỉnh thoảng sẽ đến tìm Vương phu nhân tâm sự. Nếu không tìm Vương phu nhân thì cũng suốt ngày ru rú ở trong phòng viết thoại bản. Thoại bản y viết quá hay, hay đến mức không ngờ đem xuất bản bán ra ngoài còn bán được rất chạy, kiếm được cho y không ít tiền cũng như không ít người hâm mộ. Bởi vì không muốn lộ danh tính y lấy biệt hiệu Tán Tiên Sinh phát hành sách bán ra ngoài.

Vương Nhất Bác biết được chuyện này nhiều lần trêu ghẹo y, lúc đâm phân thân cương cứng vào người y lại không ngừng hỏi: “Tán Tiên Sinh ngài có thích không?, “Tán Tiên Sinh ngài thấy ta phục vụ có tốt không?”, “Tán Tiên Sinh ngài thật mê người…”, “Tán Tiên Sinh…”

Tiêu Chiến tức giận gom hết sức lực mắng: “Câm! miệng! Vương! Nhất! Bác!”

Bọn họ thành thân qua tám tháng Vương phu nhân lâm bồn sinh ra một bé trai. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến kể từ ngày đó được lên chức ca ca, cả hai thường xuyên chạy tới viện của Vương lão gia và Vương phu nhân tranh nhau muốn chơi cùng với tiểu bảo bảo vừa mới chào đời của nhà họ Vương.

Vương Lăng từ nhỏ đến lớn đều dính với hai vị ca ca này. Từ nhỏ bé không hiểu mối quan hệ của hai người, nhưng sau này lớn lên cũng hiểu được một số chuyện. Vương Lăng không thấy khó chịu khi hai người bọn họ là nam nhân lại sống như phu thê. Nhưng sẽ nổi giận muốn đánh người nếu ở bên ngoài nghe được người khác bàn ra tán vào nói mấy lời xấu xa nhục mạ cười chê hai người bọn họ. Sau này Vương Lăng cưới thê tử, Vương phụ liền muốn nghỉ ngơi giao lại cho Vương Lăng  làm gia chủ Vương gia bản thân mình cùng Vương phu nhân mỗi ngày ở bên cạnh nhau chàng chàng thiếp thiếp.

Sau đó không lâu Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng dọn đến sơn trang ở ngoài thành Tri Châu để sống. Thỉnh thoảng sẽ trở lại Vương phủ làm khách mấy hôm, nhiều nhất cũng chính là ở tại sơn trang vắng người cùng nhau ân ân ái ái không biết mệt. Đêm nay trăng rất sáng lại cực tròn Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác lột sạch y phục ở dưới ánh trăng trên một chiếc sạp đặt giữa những tán cây đào mà không ngừng điên cuồng đỉnh lộng vào người y. Cho đến khi Vương Nhất Bác cuối cùng cũng dừng lại, Tiêu Chiến phàn nàn mắng: “Vương Nhất Bác!!! Đệ đã bao nhiêu tuổi rồi, có cần háo sắc đến mức này không? Đệ làm ta đã mấy chục năm rồi không biết chán hay sao hả?”

Vương Nhất Bác ôm lấy y vào lòng hôn lên môi y nói: “Không chán! Cả đời cũng không! Cho dù sau này đệ có trở thành ông lão bảy tám mươi tuổi vẫn nhất định đè chết huynh!!! Ai bảo huynh trẻ mãi không già lúc nào nhan sắc cũng động lòng như vậy!!!”

Tiêu Chiến: “Vương Nhất Bác!!! Đệ không phải người!!! Một ông lão bảy mươi mấy tám mươi mấy mà cũng không tha đúng là biến thái!!!”

Vương Nhất Bác ủy khuất nói: “Cũng có biến thái với người khác đâu mà huynh mắng người ta.”

Tiêu Chiến: “Vương Nhất Bác!!! Đệ đã bao lớn đừng có làm nũng nữa!!!” Sau đó y nhéo vành tai hắn nghiến răng thỏ tuyên bố: “Còn có đệ dám có người khác ta liền đạp cho tiểu đệ của đệ bị phế luôn khỏi dùng nữa có biết không hả?”

“Ấy đau đau đau… huynh buông tay đi mà… ta không dám đâu… thật không dám mà…”



Hoàn chính văn.

Cảm ơn mọi người đã đọc đến dòng này! Tạm biệt và hẹn gặp lại. Chủ nhà lại chạy đi thực hiện chiến dịch giảm cân đây 🤣🤣🤣 Mục tiêu phải ốm như Bo với anh Chiến cố lên. Mà quên chia sẻ bộ Băng Vũ Hoả hay ghê, sếp Trần đẹp trai quá đi mất 🥰🥰🥰 Rất xứng đôi với bác sĩ Cố lun á.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx