Chương 34: Viên Mãn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Có sai chính tả nhắc mình nhé cảm ơn mọi người! Chương này dài hơn 2 chương khác cộng lại lun á! Mọi người đọc truyện vui vẻ.]

Hai người quay lại khách điếm ở chân núi Cửu Nghi, Tiêu Chiến ngay lập tức gọi Tiểu nhị mang hai thùng nước tắm tới cả hai cùng tắm một lần nữa, sau đó thay y phục khác. Y kéo Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế tỉ mỉ giúp hắn cạo râu, động tác thì ôn nhu vô hạn.

Vương Nhất Bác thật sự rất muốn ngay lúc này giữ lấy gáy y sau đó hôn lên. Nhưng hắn lại nể sợ thanh đao cạo râu còn đang dừng ở cằm mình kia, nên là vẫn lựa chọn từ bỏ ý định đó. Tiêu Chiến rất nghiêm túc cạo râu cho người nam nhân của mình, sau khi Vương Nhất Bác rửa mặt lại lần nữa, y nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn hôm nào đã quay lại Tiêu Chiến mới hài lòng mỉm cười.

Dạo trước Tiêu Chiến đã theo học một khóa vấn tóc cấp tốc và chuyên nghiệp do cung nữ A Ngọc giảng dạy. Thế nên lúc này  giúp Vương Nhất Bác chải tóc vấn đầu chỉ là một việc vô cùng đơn giản đối với y mà thôi. Sau khi nhìn thành quả của mình y mỉm cười nói: “ Thật muốn vừa chải tóc cho đệ vừa nói một chải răng long đầu bạc, hai chải sớm sinh quý tử, ba chải con cháu đầy nhà ghê ấy.”

Vương Nhất Bác lườm Tiêu Chiến cháy mặt nói: “Đệ cũng không phải nữ nhân.”

Sau đó hắn ấn y ngồi xuống chiếc ghế mình vừa đứng lên giúp y chải đầu vấn tóc. Bởi vì những lúc Tiêu Chiến học lớp vấn tóc với cung nữ A Ngọc, hắn đều là đứng ở bên dự thính. Tuy chưa từng động tay vào, nhưng với thiên tư thông minh hắn chỉ cần nhìn vậy mà thành quả vấn tóc cho Tiêu Chiến cũng không đến nỗi tệ. Tiêu Chiến nhìn mình trong gương đồng cười cười tặng cho hắn một cái like. Bọn họ nghỉ ngơi ở tại khách điếm nhỏ một đêm ngày hôm sau liền từ biệt đoàn thị vệ hộ tống mà lên đường trở về Tri Châu.

Tiêu Chiến quả thật không ngờ dung mạo của phụ mẫu Vương Nhất Bác kiếp này lại giống y như đúc ở thời hiện đại như thế. Nên lúc Vương Nhất Bác đứng ở giữa đại sảnh Vương gia giới thiệu:

“Đây chính là Chiến ca. Người con yêu. Xin phép phụ mẫu đại nhân cho con được phép thành thân cùng huynh ấy.”

Tiêu Chiến vẫn còn thả hồn nghĩ đến chuyện dung mạo giống nhau bất ngờ giật mình tỉnh lại vì âm thanh đập bàn và hét lên giận dữ của Vương lão gia:

“VƯƠNG! NHẤT! BÁC! Đồ nghịch tử ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói lại lần nữa hay không?”

Vương Nhất Bác quỳ xuống ngẩng cao đầu kiên định nói: “Huynh ấy chính là người nhi tử yêu. Nhi tử chính là cả đời này nhất định sẽ ở cùng huynh ấy. Nhi tử muốn ngay lập tức thành thân cùng huynh ấy xin phụ thân, mẫu thân chấp thuận.”

Vương lão gia nổi giận đùng đùng tức giận phất tay đánh rơi lư hương bằng ngọc mà ông thích nhất xuống đất làm nó bể tan tành.

Vương phu nhân vội vàng ôm cánh tay phu quân mình can ngăn: “Lão gia ông đừng nóng giận. Ông nhất định đừng nóng giận chuyện này để từ từ nói có được không?”

Vương lão gia tức giận mắng: “Còn cái gì để mà từ từ nói? Vương gia chỉ có một mình nó là nam tử. Nó lại nhất định muốn cưới nam nhân. Nó là đang định khiến Vương gia chúng ta tuyệt tử tuyệt tôn đây mà. Bà… chính là do bà đã chiều hư nó… Tất cả là tại bà… Người đâu đem thiếu gia ra ngoài sân đánh nó một trăm trượng cho ta. Đừng ai hòng ngăn cản!!! Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ tên nghịch tử này mới được!!!”

Vương phu nhân bị phu quân mình hất tay áo ra lảo đảo sắp ngã, may mà tỳ nữ ở bên cạnh đỡ lấy giữ được người tránh cho bà không ngã xuống. Vương phu nhân nhìn phu quân nhà mình rồi lại nhìn nhi tử mà mình nhất mực yêu thương đang bị lôi ra ngoài sân khóc hết nước mắt.

Sợ Vương lão gia nổi giận nhân lúc mình không ở đây sẽ cho người làm hại Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác trước khi bị gia nhân lôi đi hét lên nói: “Phụ thân muốn đánh muốn mắng thế nào cứ nhắm vào nhi tử, nhưng người tuyệt đối không được tổn hại đến huynh ấy dù chỉ là một cọng tóc. Nếu không nhi tử nhất định hận người cả đời!”

Vương lão gia tử triệt để bị lời này chọc giận một lần nữa hét lên sai bảo thị vệ nhanh tay nhanh chân mau ra tay với Vương Nhất Bác. Sau đó nhìn cũng không thèm nhìn Tiêu Chiến ngồi phịch xuống ghế thở phì phò.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bị lôi đi, nhất định chạy đến trước mặt Vương lão gia đỏ mắt quỳ xuống nói bản thân cam nguyện chịu phạt cùng hắn. Nhưng y lại bị Tiểu Thất, thị vệ thiếp thân của Vương Nhất Bác theo ám thị bằng ánh mắt của hắn giữ y lại không cho tới gần Vương lão gia.

“ Một... Bụp… Hai…. Bụp …Ba…Bụp…”

Âm thanh thị vệ hô vang mỗi lần nện xuống lưng Vương Nhất Bác một trượng hòa cùng với âm thanh trầm đục khi trượng gỗ to dài ấy va chạm lên phần lưng rắn chắc của hắn, rơi vào trong tai Tiêu Chiến lại như là đang nện vào tim y khiến y đau điếng  muốn dùng hết sức lực chạy ra ngoài sân ôm lấy hắn muốn chịu đánh cùng hắn. Nhưng Tiểu Thất lại cật lực ngăn cản y không cho y manh động.

Nhưng Tiêu Chiến dù sao cũng là nam nhân sức lực nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, lại bởi vì đau lòng cho người yêu mà sức mạnh tăng đột biến lớn đến Tiểu Thất sắp không giữ được người nữa. Cuối cùng hắn đành liều mạng đánh ngất Tiêu Chiến đem người dìu về tư phòng của thiếu gia. Sau khi đặt người an ổn nằm trên giường hắn sốt ruột muốn biết tình hình của thiếu gia, nhưng vẫn chung thủy không dám rời đi khỏi Tiêu Chiến nửa bước. Tiểu Thất sợ không có ai ở đây người của lão gia sẽ đến gây khó dễ cho vị thiếu chủ này. Thiếu gia đã hy sinh vì người này như thế chỉ có thể chứng tỏ người này ở trong lòng thiếu gia chiếm vị trí cực kỳ lớn. Hắn không thể bảo vệ người này sơ sót được.

Tiểu Thất vốn cùng một tuổi với Vương Nhất Bác. Nhưng thiếu gia bởi vì muốn có cảm giác bản thân lớn hơn hắn liền kiên quyết gọi hắn là Tiểu Thất. Tiểu Thất bầu bạn bên cạnh thiếu gia từ nhỏ đến lớn, chưa từng vắng mặt bên cạnh Vương Nhất Bác dù chỉ một ngày. Tình cảm của bọn họ còn thân hơn thủ túc. Vương Nhất Bác đối xử với Tiểu Thất thật sự rất tốt, ngay cả chuyện thành gia lập thất của hắn cũng là do thiếu gia đứng ra làm chủ. Nguyệt Nhi là tỳ nữ xinh đẹp nhất Vương gia, lại nhất mực được Vương phu nhân vô cùng sủng ái. Phải nói rằng nếu không có thiếu gia làm chủ hắn cả đời này đừng hòng lấy được Nguyệt Nhi. Nhưng cũng vì đã thành hôn cùng Nguyệt Nhi ngày thiếu gia lên đường đến kinh thành gia nhập cấm vệ quân hắn không thể đi cùng.

Vương Nhất Bác bị phạt đánh đến trượng thứ năm mươi liền rên lên một tiếng khóe môi bật máu ngất xỉu. Vương phu nhân đau lòng nhi tử nhìn không nổi nữa chạy đến nằm đè lên người hắn, nói nếu muốn đánh hắn thì đánh luôn cả bà đi.

Thị vệ không dám xuống tay. Mà Vương lão gia cũng không đành lòng thở dài kêu người dừng tay, gọi người đến xử lý vết thương trên lưng Vương Nhất Bác, sau đó liền ném người vào từ đường bảo là để hắn ở đó xám hối không cho gặp bất kỳ ai.

Tiêu Chiến vừa tỉnh lại đã khóc nháo chạy đến từ đường Vương gia muốn nhìn thấy Vương Nhất Bác, nhưng lại bị thị vệ canh cửa từ đường do chính Vương lão gia sắp xếp cản lại bên ngoài. Tiêu Chiến nổi điên muốn xông vào cho bằng được cuối cùng đám thị vệ không nhịn nữa định đánh trả lại y chỉ là trong nháy mắt Nhiếp Viễn xông tới bảo hộ Tiêu Chiến ra phía sau lưng hét lên với đám thị vệ trước mặt: “Hỗn xược các người có biết đây là ai không mà lại dám ra tay với y? Đụng vào người y cho dù có mười cái mạng các ngươi cũng đền không nổi.”

Đám thị vệ vội vàng quỳ xuống dập đầu xin cô gia tha tội. Tiêu Chiến không còn bị ai kiềm kẹp liền chạy ào vào trong từ đường ngồi bệt xuống ôm lấy Vương Nhất Bác vẫn còn chưa tỉnh để hắn dựa vào lòng mình vừa vuốt ve mặt hắn vừa rơi nước mắt.

Vương Y Phi trong lòng không yên về tính khí của phụ thân mình. Tiêu Chiến vừa rời kinh thành đi tìm Vương Nhất Bác không bao lâu nàng liền bế theo hai đứa nhỏ nằng nặc đòi Nhiếp Viễn phải đưa mình về Tri Châu, cũng may là nàng đuổi đến kịp.

Nàng để Nhiếp Viễn chạy đến từ đường bảo hộ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Bản thân để  bảo mẫu bế hai đứa nhỏ đi về phía đại sảnh gặp mặt Vương lão gia và Vương phu nhân.

Khi Vương Y Phi đi vào Vương phu nhân vẫn còn ngồi ở một bên lau nước mắt mà sắc mặt của Vương lão gia cũng rất không tốt.

Vương Y Phi làm lễ cúi chào phụ mẫu nói: “Phụ thân, mẫu thân, Y Nhi đã về thăm hai người rồi đây.”

Vương phu nhân nhìn thấy con gái khóc càng lớn hơn nữa. Vương Y Phi thấy vậy bèn đi đến ôm lấy vai bà vỗ lưng an ủi.

“Y Nhi lần này về còn mang theo cả hài tử và trượng phu. Phụ mẫu không phải nên vui mới đúng sao? Mẫu thân người đừng khóc nữa.”

Nàng một mực dỗ mẫu thân nàng đến nín khóc mới quay sang phụ thân rót cho người một tách trà sau đó dâng lên. Vương lão gia nể tình con gái cũng nhận lấy uống vào một ngụm.

Vương Y Phi nhận lấy tách trà đặt xuống bàn sau đó điềm tỉnh nói: “ Phụ thân, mẫu thân hai người có muốn biết lai lịch của nam nhân mà Bác đệ mang về hay không?”

Vương lão gia lạnh lùng nói: “ Lai lịch thế nào? Lớn lắm sao? Là thần tiên hay Ngọc Hoàng đại đế hừ? Muốn dùng lai lịch của y hù chết ta sao? Đừng hòng!”

Vương Y Phi: “ Người ấy tên chỉ có một chữ Chiến. Họ chính là một chữ Tiêu. Ngài ấy chính là vị Tiên Hoàng vì tình yêu mà giả chết khiến Đại Đường tổ chức quốc tang bảy ngày!!!”

Vương phu nhân kinh hãi lắp bắp: “Hoàng… Hoàng đế???”

Vương Y Phi ngay thẳng đính chính: “ Đã từng là Hoàng đế. Hiện tại y đã trở thành Thái thượng hoàng. Phụ mẫu hai người bình tĩnh nghe nữ nhi thuật lại chuyện tình của y và Nhất Bác có được không?”

Bằng thời gian một nén nhan Vương Y Phi tỉ mỉ dùng lời hay ý đẹp thuật lại chuyện tình của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cho phụ mẫu nàng nghe. Từ việc Vương Nhất Bác bị kẻ xấu bắt đi, Tiêu Chiến không sợ hiểm nguy ngày đêm bất chấp vết thương ở đùi mà đuổi theo. Y Phi còn chốt lại: “Nếu ngày ấy Tiêu Chiến không cứu được Nhất Bác, e rằng đệ ấy đã bị bán vào câu lan viện mất rồi. Một khi đã bị bán vào nơi kia với tính khí của Nhất Bác sợ rằng đệ ấy sẽ thà chết mà không chịu khuất phục. Đến lúc đó chúng ta chỉ có thể tìm thấy thi thể của đệ ấy mà thôi.”

Vương phu nhân nghe đến đây trong lòng cũng bị cảm động vô cùng. Nhưng Vương lão gia vẫn mặt mũi lạnh tanh như cũ. Vương Y Phi lại tiếp tục kể đến đoạn Từ Dung hoàng hậu cho người hãm hại hài nhi của nàng ép Vương Nhất Bác rời kinh. Vương lão gia nhịn không được đập bàn tức giận nói: “ Nàng ta thật sự quá ác độc không xứng làm mẫu nghi thiên hạ!!!”

Vương phu nhân lại hỏi: “Đó chính là vị Hoàng Hậu đã tự nguyện quyên sinh cùng mai táng với Tiên Hoàng đó sao?”

Vương Y Phi đính chính: “Đúng là nàng ấy. Chỉ là Từ Dung không phải quyên sinh, mà bị Tiêu Chiến ban chết trước khi ngài ấy rời cung. Tiêu Chiến thật sự rất yêu Nhất Bác, cho dù đánh đổi cả giang sơn cũng muốn ở cạnh đệ ấy. Một người thật lòng yêu đệ ấy có thể hy sinh mọi thứ cho đệ ấy đến mức này cả đời này chưa chắc có thể tìm người thứ hai đâu. Phụ mẫu hai người hãy suy nghĩ lại mà đừng ngăn cản nữa có được không?”

Vương phu nhân nắm lấy tay Vương lão gia đỏ mắt thuyết phục: “Lão gia. Ông còn nhớ ngày trước chúng ta cũng bị phụ mẫu của thiếp ngăn cản rất kịch liệt hay không? Nếu không phải thiếp liều mình tìm tới cái chết để cảm hóa bọn họ e rằng bây giờ thiếp đã trở thành phu nhân nhà họ Lý.”

Vương lão gia chậm rãi nhớ lại cảnh tượng ngày đó cảm thấy đau lòng vỗ vỗ bàn tay Vương phu nhân nói: “Ta vẫn còn nhớ.”

Vương phu nhân: “ Tính tình của  Nhất Bác còn mạnh mẽ hơn thiếp. Nếu lão gia vẫn một mực ngăn cản sẽ không thể dẫn đến một kết cục tốt đâu. Chàng vì Nhất Bác mà hãy suy nghĩ lại có được không?”

Vương lão gia đã bị thuyết phục một phần ngữ khí cũng nhẹ nhàng không ít. Vương lão gia nói: “Nhưng còn liệt tổ liệt tông nhà họ Vương? Nếu Nhất Bác không cưới thê tử. Ai sẽ là người cán đáng Vương gia? Ai sẽ là người thờ phụng hương hỏa của nhà họ Vương đây?”

Vương phu nhân đang định nói Vương Y Phi lại giành mất cơ hội mà nói trước bà: “Phụ thân. Nếu người lo sợ việc này, nữ nhi có cách. Nữ nhi đã thuyết phục được phu quân để Nhiếp Đình ở lại đây, cũng đổi họ của nó sang họ Vương nhận Nhất Bác làm phụ thân. Nó sẽ trở thành người kế tục Vương gia sau này.”

Vương lão gia lắc đầu: “Vậy không được… Cho dù Nhiếp Viễn đồng ý. Nhà họ Nhiếp cũng sẽ không chấp thuận dễ dàng. Ta không muốn con ở nhà chồng chịu điều khổ cực.”

Vương Y Phi: “Nhưng…”

Vương phu nhân lại cắt ngang lời nàng nói: “Y Phi đừng nhưng nhị gì nữa nghe lời phụ thân của con đi. Còn chuyện hương hỏa Vương gia ta sau này cứ để hài tử trong bụng ta thờ phụng.”

Vương lão gia và Vương Y Phi kinh ngạc hét lên: “ Cái gì?”

Vương phu nhân xấu hổ cúi đầu nói: “Thiếp đã hài thai đệ đệ của Nhất Bác. Chỉ vừa biết hôm qua vẫn còn chưa kịp nói cho Lão gia.”

Vương lão gia ôm chầm lấy nương tử của mình lo lắng hỏi: “Nhưng mà thân thể nàng có thể sinh hay không? Nếu như tổn hại đến sức khỏe của nàng vậy đứa nhỏ này ta không cần nữa.”

Vương phu nhân tức giận mắng: “Lão gia chàng không thể hồ ngôn loạn ngữ trước mặt con. Con là của chàng sao có thể không cần. Chàng yên tâm đại phu nói mấy năm nay ta bồi bổ không tệ. Lần này hoài thai nhất định là mẫu tử bình an. Chàng đừng lo nữa.”

Vương lão gia: “Vậy được… Ta không lo nữa…”

Vương Y Phi đứng một bên nhìn phụ mẫu mình ôm ấp nói: “Chúc mừng phụ thân nhà họ Vương lại có thêm một tin vui rồi. Vậy phụ thân người có thể thả Nhất Bác ra được rồi chứ.”

Vương lão gia: “ Được… Được …Được… Nói với nó mẫu thân nó sẽ chọn ngày lành tháng tốt để hai người thành thân. Còn nữa bảo nó dưỡng thương cho tốt.”

Vương Y Phi: “Nữ nhi tuân lệnh.” Sau đó nàng mừng rỡ chạy đến từ đường thông báo chuyện này với Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nói lời cảm tạ Vương Y Phi và Nhiếp Viễn sau đó cùng với Tiểu Thất dìu Vương Nhất Bác trở về viện tử của hắn. Bởi vì vết thương ở trên lưng Vương Nhất Bác chỉ có thể nằm sấp ở trên giường. Mấy việc đút ăn đút uống hay là bôi thuốc đều một tay Tiêu Chiến đảm nhận.

Mấy ngày sau Vương lão gia và Vương phu nhân cũng đến thăm. Vương Nhất Bác lúc này vẫn còn ngủ say. Tiêu Chiến đang ngồi ở  bàn trà đọc sách. Y vừa nhìn thấy hai vị lão nhân gia vừa bước qua cửa đã muốn quỳ xuống làm lễ với mình. ngay lập tức buông quyển sách xuống đi đến đỡ hai người bọn họ không cho họ quỳ xuống.

Tiêu Chiến nói: “Cho dù con có là Hoàng đế, nhưng hai vị chính là phụ mẫu của người con yêu. Con không thể nhận lấy lễ bái lạy của hai người. Huống chi Tiêu Chiến Hoàng đế Đại Đường đã băng hà rồi. Từ sau này trở đi con chỉ là một Tiêu Chiến là thường dân như các vị mà thôi. Mọi người không cần lấy lễ nghi quân thần đối đãi với con.”

Vương phu nhân nắm lấy tay Tiêu Chiến nói: “Vậy sau này ta sẽ gọi con là Chiến Chiến có được không? Chăm sóc cho Nhất Bác nhà ta vô cùng vất vả khổ cực cho con rồi Chiến Chiến.”

Tiêu Chiến lắc đầu nói: “Không có khổ cực đâu ạ. Là con cam tâm tình nguyện.”

Vương lão gia cảm thấy thiện cảm dành cho Tiêu Chiến lại tăng mấy phần nói ra mục đích chính mà mình đến đây: “Chúng ta đã chọn ngày rồi mùng tám tháng sau là ngày lành tháng tốt. Chúng ta sẽ tổ chức đại hôn cho hai người các con. Con bảo Nhất Bác mau dưỡng thương thật tốt còn phụ giúp ta chuẩn bị hôn lễ.”

Tiêu Chiến đỏ mắt nhìn hai vị trưởng bối trước mặt nói: “Con… Con.. cảm tạ hai vị đã đồng ý chuyện này.”

Vương phu nhân: “Con còn không mau gọi phụ thân mẫu thân đi.”

Đôi mắt phượng của Tiêu Chiến vẫn còn đỏ hoe rưng rưng gọi: “Phụ thân… Mẫu thân…”

Vương phu nhân ôm lấy Tiêu Chiến vào lòng: “ Tốt lắm Chiến Chiến. Con ngoan lắm.”




Sau khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thành hôn cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Tiêu Chiến ở Vương gia được ăn sung mặc sướng không khác gì khi còn làm hoàng đế ở trong cung. Đám người làm ở Vương gia cũng rất tôn trọng y, gọi y một tiếng là “Tiêu thiếu gia”. Không một ai dám dè bỉu thân phận nam nhân mà lại được gả đến Vương gia của y. Bởi vì Vương Nhất Bác từng yêu cầu tất cả mọi người trong Vương gia phải tôn trọng Tiêu Chiến, xem Tiêu Chiến là vị thiếu gia thứ hai của Vương gia. Nếu ai dám mở miệng buông lời dèm pha không tốt về y để hắn nghe được nhất định sẽ bị hắn đánh chết. Vả lại tính tình Tiêu Chiến cũng cực kỳ tốt nên đám gia nhân Vương gia cũng thật sự thích vị Tiêu thiếu gia này.

Ngày hai người thành thân là một ngày vô cùng đẹp, trời xanh mấy trắng, nắng vàng tuy nhiên lại không bì kịp nét đẹp khi hai người cùng mặc lễ phục tân lang đứng cạnh nhau ở đại sảnh Vương gia. Lần này đại hôn Vương gia làm vô cùng vang dội, mời quan khách gần xa, thiết yến đãi khách ba ngày ba đêm mới vãng. Bởi vì thân phận đặt thù của Tiêu Chiến sợ là có quan lại từng gặp nhận ra y, nên Vương lão gia sắp xếp ngày bọn họ bái đường chỉ mời thân thích và thương gia ở Tri Châu, các ngày còn lại mới có quan lại gần xa tham dự.

Tiêu Chiến đã mấy ngày không gặp Vương Nhất Bác. Bởi vì trước ngày thành hôn Vương lão gia sắp xếp cho y chuyển đến một biệt uyển bỏ trống của nhà họ Vương nằm cách Vương phủ nửa canh giờ đi bộ. Bảo là theo tục lệ trước ngày cưới hai người không thể gặp mặt nhau. Tiêu Chiến biết tục lệ này, cũng không làm trái lệnh mà chỉ ngoan ngoãn dọn đồ đạc rời đi. Cũng mặc kệ con cún to xác dính người nào đó dùng hết chiêu trò làm nũng cầu xin y ở lại.

Đêm đầu tiên xa nhau, Tiêu Chiến ở biệt uyển nằm trên chiếc giường lớn xa lạ rộng rãi cảm thấy trống trãi đến mức khó mà ngủ được. Vì vậy hơn nửa đêm y còn chăm đèn đọc sách, lúc Vương Nhất Bác lén lút trèo tường đến thăm y liền bị bộ dạng mặc chỉ mặc áo trong mỏng manh màu đỏ xả tóc ngồi chăm chú đọc sách của y câu mất hồn một lần nữa. Hắn mặc kệ phụ mẫu đã căn dặn nhiều lần nửa đêm canh ba chạy khỏi Vương phủ đến biệt uyển riêng tìm Tiêu Chiến. Nhìn thấy người trong lòng với bộ dạng câu nhân mà không tự biết như vậy càng khiến hắn muốn y đến phát điên. Hắn bất ngờ xuất hiện giật phăng quyển sách trên tay y ném xuống bàn, sau đó bế bỗng y lên mang đặt trên giường. Sau đó y phục từng món từng món đều rơi xuống đất chỉ còn lại hai cơ thể nam nhân trần trụi quấn lấy nhau cùng hôn môi cùng vuốt ve cơ thể nhau ở trên giường.

Vương Nhất Bác không bận tâm đến việc tắt đèn. Lại mượn ánh sáng vàng nhạt phát ra từ ngọn đèn kia nghiêm túc chiêm ngưỡng cơ thể trần trụi tuyệt mỹ của người dưới thân. Vừa nhìn y phân thân của hắn lại lớn thêm một vòng. Từ ngày vết thương ở trên lưng liền lại Vương Nhất Bác đã đè y ở trên chiếc giường của chính mình làm không biết bao nhiêu lần. Giống như là thiếu niên mới lớn huyết khí phương cương mà làm y không biết mệt. Cũng vì vậy mà cơ thể y ngày càng mẫn cảm nơi đó cũng không cần nới rộng quá lâu, Vương Nhất Bác chỉ vừa ôm hôn vuốt ve cơ thể y một lúc là y đã muốn hắn đi vào, huyệt động mềm mại cũng không tự chủ mà rỉ nước mời gọi.

Đêm ấy Vương Nhất Bác rất chăm chú nhìn ngắm biểu cảm của y mỗi khi bị bản thân đâm vào hoàn toàn, cách y hé môi rên rỉ, cách y ngại ngùng kiềm nén không muốn rên rỉ quá to mà cắn cắn môi, cách y dùng ánh mắt mê loạn không tiêu cự nhìn vào hắn, gọi tên hắn, xin hắn nhẹ một chút, chậm một chút, hay là cách y hé mở hai cánh môi đã sưng đỏ của mình đòi hắn một nụ hôn. Tiêu Chiến bị hắn làm đến mức cả người đều ướt đẫm mồ hôi, tóc tai tán loạn, dâm dịch và tinh dịch nhớp nháp dính đầy người, vết hôn đỏ sẫm đậm màu xuất hiện ở khắp nơi trên làn da nhẵn mịn, hai cánh mông căn tròn in hằng rất nhiều dấu tay, thậm chí là dấu răng, hai cánh môi sưng đỏ khép hờ, đôi mắt đỏ ửng ngập nước trở nên không có tiêu cự bởi vì đã bị tình dục chi phối hoàn toàn.

Bộ dạng của Tiêu Chiến lúc này dâm đãng đến mức Vương Nhất Bác cho rằng bất kỳ người nào nhìn thấy cũng muốn đánh bay hắn khỏi người y, để bản thân người đó thay vào vị trí của hắn chinh phục y đến từng ngóc ngách từng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx