Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Có sai chính tả nhắc mình nhé cảm ơn mọi người! ]

 

“Ngươi có đau lắm không? Xin lỗi, ta có hơi mạnh tay rồi.”

Khoảng cách của hai người lúc này cực kỳ gần hơi thở gần như là phả lên mặt đối phương, Tiêu Chiến chỉ lo chăm chú nhìn vết đỏ, không để ý đến tiểu nam nhân, bởi vì bị trị nhan của y bạo kích ở cự ly gần mà nhất thời miệng khô lưỡi đắng. Vương Nhất Bác nghĩ Hoàng thượng thật sự quá đẹp, bờ môi cùng nốt ruồi dưới môi kia lúc này đang khép mở không ngừng ghẹo cho lòng người nhộn nhạo muốn mạo phạm mà hôn lên.

Nhưng Vương Nhất Bác nhanh chóng thanh tỉnh, tự đem ác quỷ dâm tà ở trong lòng ra mắng bảy lần bảy bốn mươi chín lần mới hả giận, sau đó vội kéo ra khoảng cách giả vờ thoải mái nói:

“Không đau, công tử! Ta là mình đồng da sắt đó đánh cũng không đau đâu.”

Tiêu Chiến bị hắn chọc bật cười: “Mình đồng da sắt à? Thế ta đâm vào một kiếm chắc không sao đâu nhỉ?”

Vương Nhất Bác vội vàng thủ thân ôm ngực giả vờ sợ hãi nói: “Xin công tử thủ hạ lưu tình, thuộc hạ vẫn chưa lập thê tử, vẫn chưa có hài nhi vẫn chưa chết được đâu!”

Tiêu Chiến lại cố ý dò hỏi: “Sao ngươi đã hai mươi hai vẫn chưa lập thê vậy? Ngươi cũng giống Chấn Chấn muốn đi thiếu lâm tự tu hành sao?” Tiêu Chiến trong lòng nghĩ nếu ngươi dám nói đúng, ta liền cho người đốt trụi Thiếu Lâm Tự!!!

Nhưng mà Vương Nhất Bác lại cười nói: “Thuộc hạ nào có vĩ đại như vậy. Chẳng qua thuộc hạ nằm mơ có một người nam nhân xuất hiện trong mơ bắt thuộc hạ thề cả đời ngoài người ấy ra không được cưới người khác.”

Trái tim Tiêu Chiến hẫng đi một nhịp hỏi: “Người đó là ai?”

Vương Nhất Bác có chút ảo não đáp: “Thuộc hạ cũng muốn biết lắm, nhưng lại chưa từng mơ thấy mặt mũi người nọ.”

Tiêu Chiến hụt hẫng quay đầu đi, hời hợt an ủi: “Không sao thời gian còn dài sẽ có ngày ngươi mơ thấy được mặt mũi người nọ thôi.”

“Đa tạ, công tử an ủi.”

Trước đây vào dịp lễ giáng sinh năm thứ hai bọn họ bên nhau, sinh viên Tiểu Vương đã nài nỉ Tiêu Chiến xin nghỉ phép để cùng hắn bay đến Iceland cùng nhau trãi qua lễ giáng sinh và ăn mừng năm mới ở trời Châu Âu lạnh lẽo.

Iceland là một đất nước rất xinh đẹp, phủ trong các dòng sông băng rộng lớn, các dải đất núi lửa, vô số suối nước nóng địa nhiệt và bạt ngàn các thác nước hùng vĩ, tất cả tạo thành một Iceland diệu kỳ và hơn hết nữa chỉ cần với bầu trời tối và trong, ở Iceland có thể thấy vầng sáng xanh huyền ảo của bắc cực quan với tần suất cực kỳ thường xuyên trong giai đoạn từ tháng chín đến giữa tháng tư năm sau. Bởi vì thế mà bọn họ đã lựa chọn đến Iceland mà không ngần ngại.

Tại Reykjavik có những tour đi săn bắc cực quang  bắt đầu từ 8 giờ tối và kết thúc lúc 10 giờ tối. Chuyến đi săn này đảm bảo cho bạn việc chắc chắn xem được ánh sáng mới thu tiền. Nếu bạn mua tour này, họ sẽ thông báo cancel tour nếu như thời tiết không khả quan và dời lịch cho bạn qua ngày khác. Nếu như lúc bạn thông báo đi tour mà vẫn không thấy thì họ sẽ cho bạn đi thêm một lần nữa vào ngày hôm sau cho tới khi thấy được thì thôi. Nếu bạn phải bay vào hôm sau, bên tour sẽ gửi bạn voucher vô thời hạn để bất kỳ lúc nào bạn quay lại Iceland cũng có thể đi tour này.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng đăng ký một tour săn bắc cực quang như thế. Nhưng có vẻ vận khí của bọn họ cực tốt ngay đêm đầu tiên ở Reykjavik họ đã có thể nhìn thấy bắc cực quang cùng với nụ cười trên môi. Họ đã nhờ vị hướng dẫn viên người Iceland vô cùng điển trai và nhiệt tình chụp cho cả hai rất nhiều bức ảnh dưới khung trời Iceland giăn đầy những tia sáng xanh lung linh mờ ảo. Một trong số đó sau này được Tiêu Chiến rửa ra thành hình và đặt vào một khung ảnh để trước bàn làm việc của y.

Sau khi hoàn thành niềm vui chụp ảnh, Tiêu Chiến đã bị chàng trai nhỏ hơn sáu tuổi kéo đến một góc riêng tư ghì lấy gáy hôn môi dưới bầu trời chứa đầy cực quang xinh đẹp. Bởi vì xung quanh vẫn còn có người của đoàn du lịch sợ có người phát hiện ra chuyện bọn họ đang làm, Tiêu Chiến có chút xấu hổ muốn đẩy hắn ra. Nhưng Vương Nhất Bác cứng đầu kiên quyết duy trì nụ hôn cho bằng được, thậm chí còn cạy mở khớp hàm ép y há miệng ra cùng nhau hôn lưỡi. Dưới bầu trời đẹp đẽ thơ mộng ấy chẳng một người nào muốn thoát ra để đi tò mò chuyện hai chàng trai cực đẹp trai người Trung quốc đã đi đâu và làm gì, bọn họ đều bận rộn thưởng thức cảnh đẹp cũng có người nhịn không được cùng người yêu của mình hôn môi.

Đêm đó trở về khách sạn Vương Nhất Bác đã cùng Tiêu Chiến làm tình đến tận khi trời sáng, đến nổi cả ngày hôm sau họ chỉ có thể ở lại khách sạn mà chẳng thể đi đâu. Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi mắng hắn Vương bát đản, nhưng thật sự đêm qua y cũng hăng hái nhiệt tình không kém gì hắn cả. Mấy ngày sau đó bọn họ cùng nhau đi trượt tuyết, đi ngắm cảnh và chụp ảnh ở khắp nơi cho đến tận ngày cuối cùng của kỳ nghỉ mới lưu luyến rời khỏi Iceland.

Đó mãi là chuyến đi hạnh phúc nhất và ký ức đẹp đẽ nhất trong lòng Tiêu Chiến. Cho đến tận khi nhìn quan tài gỗ chứa thi thể của Vương Nhất Bác đang dần dần bị đất đá vùi lấp, Tiêu Chiến mới nhận ra rằng trước đó bọn họ đã quá may mắn, nên ông trời mới ganh ghét mà quyết định chia cắt bọn họ như vậy. Lúc đó Tiêu Chiến đã ước rằng y và hắn đã không nhìn thấy cực quang ở Iceland, ước rằng bản thân trong quá khứ gặp phải nhiều xui rủi, ước rằng bọn họ chưa từng hạnh phúc và ngọt ngào đến vậy, có lẽ chỉ cần như thế ông trời nhất định sẽ không ganh ghét bọn họ, sẽ để hắn còn sống, sẽ không chia cắt bọn họ bằng cái chết đau thương đến vậy.

Tiêu Chiến giật mình tỉnh lại giữa giấc mơ phát hiện bản thân vậy mà nằm ở trên xe ngựa gối lên đùi của Vương Nhất Bác ngủ thiếp đi. Có lẽ Vương Nhất Bác đã nói với A Tam là y ngủ rồi nên tốc độ của xe ngựa hiện tại rất chậm.

Vương Nhất Bác lúc này đang dựa vào thành xe trầm tư thổi sáo. Tiêu Chiến cũng yên lặng gối trên đùi hắn lắng nghe. Không biết Vương Nhất Bác đang thổi khúc nhạc nào mà lại nghe da diết đến vậy. Tiêu Chiến trước đây chưa từng biết Vương Nhất Bác có thể thổi sáo bỗng nhiên có chút ngỡ ngàng hắn có còn là người y biết rõ như lòng bàn tay nữa hay không.

Đợi Vương Nhất Bác thổi sáo xong, Tiêu Chiến trở mình ngồi dậy chỉnh chỉnh lại y phục cho ngay ngắn sau đó hỏi:

“Ta đã ngủ lâu chưa?”

“Không lâu. Chỉ bằng một khúc nhạc mà thôi.”

“Khúc nhạc ban nãy có tên chứ? Ta nghe có chút buồn.”

“ ‘Tương tư’, hai năm trước vô tình nghe được liền tìm mọi cách  học cho bằng được. Công tử cảm thấy thế nào?”

“Ta chỉ cảm thấy nghe thật thê lương. Chúng ta đã đi tới đâu rồi, tìm xem có quán trọ nào hay không? Ta không muốn đêm nay phải ngủ trên xe đâu.”

A Tam ở bên ngoài đáp lại: “Chúng ta hiện tại đã vào địa phận rừng Tùng Lâm thưa công tử. Theo như thuộc hạ biết thì ở nơi đây chẳng có quán trọ nào cả. Hay để thuộc hạ tìm một ngôi miếu hoang dọn dẹp một chúc thỉnh công tử nghỉ ngơi.”

Tiêu Chiến hưng phấn đáp: “Miếu hoang á? Nói không chừng ta sẽ tình cờ gặp hồ ly tinh tu hành ngàn năm nha!!! Thật sự quá hấp dẫn quyết định vậy nha.”

Vương Nhất Bác ở một bên không ngừng rùng mình.

Mặt trời vẫn chưa xuống núi A Tam đã tìm được một ngôi miếu hoang, hắn cùng Vương Nhất Bác xuống trước bước vào bên trong dọn dẹp. Vương Nhất Bác thì tìm củi khô nhóm lửa. A Tam lại chạy sâu vào rừng đi săn xem có thỏ hoặc gà rừng hay không.

Tiêu Chiến ngồi mãi ở trong xe ngựa cũng buồn chán tự xuống xe bước vào bên trong xem thử.  Ngôi miếu này trước đây thờ Quan âm nhưng có vẻ đã bị bỏ hoang rất lâu khắp nơi đều đã bám đầy bụi bẩn. Có vẻ Vương Nhất Bác và A Tam có dọn dẹp qua rồi bọn họ lau chùi được vài cái ghế dài đặt xung quanh đống lửa mà Vương Nhất Bác đang hỳ hục nhóm lên.

Tiêu Chiến đi lanh quanh mỏi chân liền ngồi xuống chiếc ghế ở giữa nói với Vương Nhất Bác: “Bụi bẩn thế này chúng ta có thể ngủ hay sao?”

Vương Nhất Bác quay lại nhìn y nói: “Một lúc nữa thuộc hạ sẽ kéo xe thẳng vào bên trong miếu, công tử có thể trải đệm ở trên xe ngủ để ngủ. Còn hai người thuộc hạ sẽ thay phiên túc trực canh gác.”

Tiêu Chiến chớp mắt hỏi: “Canh gác cái gì? Ban đêm còn không phải là nên ngủ sao?”

Vương Nhất Bác cảm thấy đế vương như Tiêu Chiến lúc này cũng thật ngây thơ đến mức đáng yêu. Hắn khóe mắt ánh lên nụ cười đáp: “Công tử, ngài quên thân phận của mình là gì sao? Chúng thuộc hạ không thể nào an tâm nghỉ ngơi được.”

Tiêu Chiến nói: “Ai lại làm hại ta kia chứ? Đại Đường nhờ có ta phồn vinh thế cơ mà.”

Vương Nhất Bác cuối cùng nhịn không được cũng bật cười thành tiếng: “Công tử ngài nói đúng. Ngài nói gì cũng đúng.”

Ở Tử Cấm Thành xa xôi, Từ Chấn đang miệt mài phê duyệt tấu chương thật sự cảm thấy quá oan ức. Người nào đó mang danh Hoàng đế thì tung tăng rời cung đi chơi, để lại mình hắn ôm đồm công vụ đúng là đáng giận thật mà. Nếu lúc Hoàng huynh trở lại mà không có quà cho hắn, hắn nhất định từ quan lên Thiếu Lâm Tự ngay và luôn hừ!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx