Chương 9 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“ Có sai chính tả nhắc mình nhé. Cám ơn”


“Ngươi định xử lý huynh ấy thế nào?”.

Vương Nhất Bác trầm giọng từ phía sau lưng Tiêu Chiến đột nhiên xuất hiện nói.


Tên công tử không nhận ra Tiêu Chiến là ai, nhưng mà Vương tướng quân Vương Nhất Bác hắn có thể nhận ra được. Tuy không biết vị công tử xinh đẹp trước mặt mình có mối quan hệ với vị Tướng quân danh tiếng lẫy lừng mà khắp Đường Quốc ai ai cũng biết này như thế nào, nhưng tên công tử háo sắc vẫn bị khí thế của Vương Nhất Bác dọa cho xanh mặt, lắp ba lắp bắp, không nghe rõ được gì.

Tiêu Chiến bị khí thế ngút trời của Vương Nhất Bác lúc này khiến cho cỏi lòng không  khỏi càng thêm rung động. Nếu Vương Nhất Bác không kịp thời xuất hiện, y vẫn có khả năng xử lý được tên khốn háo sắc trước mặt này, dù sao đây cũng là chốn hoàng cung tên kia há có thể lộng hành hạ độc thủ với y được. Nhưng Vương Nhất Bác xuất hiện rồi, y hiển nhiên vui vẻ xem người gặp họa.

Vương Nhất Bác lớn giọng lặp lại lần nữa: “ Ngươi mau nói đi! Ngươi định xử lý huynh ấy thế nào?”.

Công tử háo sắc sợ hãi lắp bắp hỏi: “Mạng phép cho ta hỏi vị công tử này là gì của Vương tướng quân đây?”.

Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh nắm lấy bàn tay của Tiêu Chiến đáp lại: “Huynh ấy chính là Đại công tử của Tiêu tướng quân, cũng là phu quân người đã cùng ta kết bái”.

Công tử háo sắc nghe xong lại càng hoảng loạn hơn nữa vội vàng quỳ xuống đất bò đến bên chân của hai người bọn họ mếu máu cầu xin: “Là ta có mắt mà không thấy núi thái sơn… Ta… Ta có mắt mà như mù… dám… dám …trêu ghẹo đến Tiêu công tử… Xin ngài… xin Vương tướng quân ngài … tha cho mạng chó của ta…huhu”.

Vương Nhất Bác vung chân đạp cho hắn một đạp té lăn mấy vòng cả người đập vào thân cây, lúc này mới hả lòng kéo tay Tiêu Chiến trước khi rời đi còn bỏ lại một câu: “Một đạp này vẫn chưa dùng hết toàn lực của ta, xem như là chừa cho ngươi một mạng. Sau này sống đoan chính một chút. Lần sau ta còn nhìn thấy ngươi làm sằn làm bậy trêu ghẹo người khác do dù người ngươi trêu không phải là huynh ấy. Ta vẫn nhất định không tha cho ngươi.”. Sau đó quay lại ôn nhu nói với Tiêu Chiến: “Đi thôi. Nếu huynh cảm thấy nham chán hay là chúng ta trở về trước”.

Tiêu Chiến lắc đầu nói: “Ta vẫn còn chưa dùng thử mấy món điểm tâm trông vô cùng đẹp mắt cùng với hảo tửu ở đây. Đệ ngồi cạnh bồi ta thêm một lúc đi”.


Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đồng ý: “Được”.

Thế là Tiêu Chiến thành công thực hiện được kế hoạch mượn rượu làm càng. Y vẫn nghĩ loại rượu vừa thơm vừa có chút ngọt ở trong cung sẽ không khiến y quá say. Nhưng thật không ngờ chỉ vừa uống cạn ba chung rượu bé tí ti đã má đỏ cổ hồng cả người lâng lâng như là ở trên mây. Vương Nhất Bác không ngờ tửu lượng của người này lại kém đến vậy, thấy người nghiên ngã liền ôm lấy, dìu người nhanh chóng hồi phủ.

Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến say khướt đặt ở trên giường, vốn muốn đi lấy nước ấm hầu hạ người kia lau mặt lại bị người trên giường thình lình bắt lấy cổ tay. Tiêu Chiến kéo tay Vương Nhất Bác bất ngờ bị người kéo liền ngã nằm đè lên người Tiêu Chiến. Hai người bốn mắt nhìn nhau chưa đầy một khắc nụ hôn như mong đợi của Tiêu Chiến liền ập tới. Vương Nhất Bác hôn y nhiệt tình như lửa. Hắn cũng uống không ít nhưng lại không say bằng người trên giường. Ngày thường hắn cũng bị nhan sắc thịnh thế của người trước mặt nhiều lần làm cho xuýt chút nữa đã không kiềm chế được mà lại một lần nữa đè người ra thao làm đến mức người nọ phải khóc lên. Nhưng hắn đã từng ở trước mặt y hứa, mặc dù đã là phu phu danh chính ngôn thuận chỉ khi nào y đồng thuận hắn mới được chạm vào y. Rõ ràng hắn cũng đã đem y đặt vào tâm khảm của mình, nhưng câu nói yêu thương vẫn nghẹn lại ở đầu môi mãi vẫn chưa nói thành lời được, huống chi là nam nhân hắn cũng khó lòng vất đi tôn nghiêm đứng trước mặt y mà cầu hoan được. Đêm nay đành thuận nước đẩy thuyền thôi, nếu hôm sau y tỉnh lại mà giận dỗi hắn. Hắn cũng nguyện cam lòng.

Vương Nhất Bác vừa mút lấy chiếc lưỡi ngọt ngào vẫn còn vươn mùi rượu của y, ở bên dưới liền nhanh chóng đưa tay tháo đai lưng của y ra. Chẳng mấy chốc cả người y một mảng y phục cũng không còn. Cảnh xuân vừa bại lộ vị tướng quân dày dặn kinh nghiệm chinh chiến xa trường xuýt chút đã không cầm lòng được mà buông súng đầu hàng. Vương Nhất Bác buông một câu thô tục: “Mẹ kiếp”. Sau đó giống như hổ đói mà nhào đến muốn ăn sạch người ở trên giường.

Tiêu Chiến bị người ta hôn đến rên rỉ ư a, nước bọt nuốt không hết còn tràn ra khỏi khóe môi lan xuống nốt ruồi dưới môi, khiến cho nơi đó càng thêm hút mắt. Tiêu Chiến bị hôn đến hít thở không thông vội vàng đẩy vị tướng quân đang vùi vào môi mình rời ra, cầu xin người để cho mình thở một lúc. Vương Nhất Bác bị đẩy ra cũng không mất hứng, vội vàng di chuyển xuống nốt ruồi dưới môi người thương mà tha hồ liếm láp. Tiêu Chiến cảm thấy bản thân mình đã không một mảnh vải che thân mà vị tướng quân nào đó vẫn còn nguyên y phục bất mãng vô cùng. Y cố gắng cử động giúp hắn tháo đai lưng cởi tiết khố nhưng bởi vì nam nhân đang chuyến chú hôn lấy nốt ruồi ở dưới môi y mà không chịu hỗ trợ, mãi một lúc mà Tiêu Chiến chỉ mới cởi được lớp đầu tiên của y phục của hắn ra ngoài. Y bực bội kháng nghị.

Vương Nhất Bác cảm thấy buồn cười. Hắn dừng lại động tác hôn liếm và sờ soạn khắp cơ thể y, đứng dậy tự tay thoát lấy y phục của chính mình. Sau đó hai cơ thể trần trụi không gì cản trở lại một lần nữa vồ lấy nhau. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác hôn liếm, gặm cắn khắp cơ thể. Mỗi nơi đôi môi của Vương tướng quân đi qua đều khiến Tiêu công tử phải rên rỉ ư, a vì sung sướng. Y không kiềm được trong mơ màng gọi tên hắn.

“Nhất Bác ~~~”, “Vương Nhất Bác ~~”, “Vương Tướng quân ~~~”,…

Vương tướng quân nghe đến xuân tâm càng thêm rạo rực, hôn liếm mỗi một lúc lợi hại hơn. Mà bàn tay với đầy vết chai do từ nhỏ đã cầm thương, luyện kiếm của hắn cũng giống như ma quỷ sờ nắn ve vuốt khắp cơ thể khiến Tiêu Chiến cảm thấy sung sướng khoang khoái đến muốn phát điên. Tiêu công tử bị say ham muốn thắng thua của một bậc quân Vương liền trổi dậy. Y cũng quấn lấy người nam nhân ở phía trên người mình cũng bắt chước người nọ hôn liếm cơ thể người kia. Y rất chân thành hôn lên từng vết sẹo lớn nhỏ ở trên thân nam nhân trắng như bạch ngọc vì động tình mà ửng một tần mồ hôi trông lại còn giống bạch ngọc hảo hạng hơn.

Tiêu Chiến thầm nghĩ tại sao người này chinh chiến xa trường bao năm, suốt ngày phơi nắng phơi gió mà lại chẳng thể biến đen đi được. Cơ thể còn trắng hơn cả y, nếu không có đám cơ bụng đẹp đẽ cùng với những vết sẹo chiến tích ở khắp người, y cảm thấy người nọ nhất định trong giống, à nhầm trông còn đẹp hơn tiểu quan đẹp nhất ở Khoái lạc diếm, kỷ viện nổi tiếng nhất chốn kinh thành.

Cảm thấy y phân tâm, Vương Nhất Bác nhịn không được cắn xuống đầu nhũ của y, khiến y ăn đau để mà cảnh cáo. Tiêu công tử bị đau chau mày muốn mắng người kia, nhưng đột nhiên người nọ lại ngậm lấy ngọc hành đang dựng thẳng của y mà mút vào khiến y không còn đủ thanh tỉnh để mà mắng nữa.

Tiêu Chiến không biết kể từ đêm động phòng hoa chúc nửa năm trước, Vương Nhất Bác đã rất nhiều lần đem y ở trong mộng để mà thao làm đến phát khóc, vì vậy kỹ thuật tuy chưa được thực hành nhiều vẫn tiến bộ vô cùng thần tốc.

Hắn liếm đầu ngọc hành của y, rồi lại liếm dọc một đường từ dưới lên trên, xem ngọc hành của y giống như xiên kẹo hồ lô ngọt ngào, mà ngậm vào mút mát rồi nhả ra, rồi lại ngậm vào. Tiêu Chiến cảm thấy sướng đến phát điên nhịn không được nỉ non gọi một câu: “Tướng công ~~ aaaa ~~~ rất tuyệt  ~~~”.



Thành công khiến Vương tướng quân nghe xong lại càng ra sức mút liếm chăm sóc ngọc hành của y tỉ mỉ hơn. Cảm nhận được ngọc hành của y giật giật, biết y sắp sửa đạt cao triều. Hắn liền ác ý mút vào thật mạnh sau đó thỏa nhã ngọc hành của người nọ ra để cho tinh dịch của y bắn đầy lên gương mặt anh tuấn phi phàm của hắn.


Tiêu Chiến đạt cao triều xong cả người mềm như nước không ngừng nắm thở dốc phì phò, đợi khi Vương Nhất Bác nâng mặt khỏi hạ bộ để y nhận ra mình đã xuất tinh đầy lên đầy gương mặt hắn. Tiêu Chiến nahsy mắt liền đỏ mặt hơn nữa.

“Ta… ta.. không cố ý”.

Vương Nhất Bác nắm lấy bàn tay y đang đưa ra muốn giúp hắn lau mặt mà hôn lên sau đó nhu tình nói: “ Là ta cố ý. Huynh giúp lau sạch có được không? Không phải bằng tay, mà bằng nơi này”. Dứt lời hắn liền chạm lên khóe môi đã bị chính mình hôn đến sưng đỏ mà ve vuốt.

Tiêu Chiến nháy mắt cả người liền bị ghẹo cho xấu hổ đến cả người càng thêm đỏ ứng.

Y nghe giọng mình nhẹ nhưng lại có chút run rẫy đáp lại: “Được”. Thế là thuận theo ý Vương tướng quân, Tiêu công tử đỡ người ngồi dậy, tiến lại gần gương mặt người trong lòng thành kính hôn liếm ăn sạch toàn bộ tinh dịch của bản thân trên gương mặt hắn xuống.

Ở bên trên để người ta chuyên chú liếm sạch gương mặt mình, thì ở bên dưới Vương tướng quân liền mở lọ cao dược chuyên dùng cho chuyện phu phu đã được hạ nhân chuẩn bị sẵn ở đầu giường, mở ra đổ đầy tay sau đó chậm rãi đưa một ngón tay vào huyệt đột của Tiêu công tử mà nới lỏng.

Huyệt động trước nay chỉ được chạm qua duy nhất một lần, mà lại là chuyện của nửa năm trước rất là chặt chẽ, chặt đến mức một ngón tay mang theo cao dược tiến vào đã khiến người kia khe khẽ nhíu mày. Tuy nhiên y vẫn chuyên tâm việc hôn liếm của mình. Y quyết tâm phải dùng môi mình làm sạch gương mặt người trước mặt mình mới được.

Một ngón tay mang theo vết chai và cao dược ở trong huyệt động cào cào ấn ấn không ngừng ra ra vào vào thỉnh thoảng còn ấn vào điểm mẫn cảm của y. Xúc cảm lại một lần nữa đánh tới, Tiêu Chiến kiên trì liếm sạch đến cằm Vương Nhất Bác, trước khi thả mình nằm dài ra giường liền cắn một ngụm vào một bên má Vương tướng quân mới cảm thấy hài lòng cười cười. Nhưng y rất nhanh liền không cười được nữa khi Vương Nhất Bác cho đến ngón tay thứ ba vào huyệt động của y mà khuếch trương. Ở bên trong huyệt động ấm nóng cao dược liền tan ra hòa cùng với dâm dịch do huyệt động tiết ra nhanh chóng làm huyệt động trở nên ướt át, chỉ với ba ngón tay ở bên trong đã khiến y sung sướng đến đê mê. Không ngừng rên rỉ nhỏ giọng ư a như một động vật nhỏ đang không ngừng bị bắt nạt.

Vương Nhất Bác nhìn thấy bộ dạng câu nhân mà không tự biết của y. Cuối cùng cũng không chịu nổi mà rút tay ra thay thế bằng ngọc hành cương cứng của bản thân. Lúc hắn mạnh mẽ đâm vào toàn bộ cả hai người nhịn không được đều đồng thởi thở ra một hơi dài thỏa mãn.

Vương tướng quân rất biết cách làm người ta không cam tâm, vừa đi vào liền ôm lấy người dưới thân hôn lên môi người nọ, mà ở bên dưới không màng động đậy dù chỉ một chút, khiến cho Tiêu công tử phát sầu, cuối cùng vẫn nhịn không được mà nói ra: “Đệ động một chút đi… ta… ta khó chịu”.


Vương Nhất Bác lại gian tà ra điều kiện: “Chỉ cần huynh lại gọi ta một câu tướng công. Ta liền động. Còn nếu huynh không nói… Ta sẽ không động dù chỉ một chút”.

Tiêu Chiến muốn á khẩu với hắn cố tình mím môi ngậm chặt miệng không thèm kêu. Vương Nhất Bác thấy y rất đáng yêu nhịn không được lại hôn lấy môi người nọ. Đợi đến lúc hắn buông tha môi y. Y liền mơ màng mở miệng nhỏ tiếng gọi: “Tướng công”.

Vương tướng quân chỉ cần đợi có thế ngay lập tức nắm lấy eo thon của người dưới thân mà điên cuồng đỉnh hông, đỉnh đến người kia rên rỉ ngày một lớn tiếng, đỉnh đến người nọ bị dồn về phía trước đập đầu lên thành giường kêu đau oai oái.

Vương Nhất Bác bật cười lại nắm eo kéo người lùi về, sau đó lại tiếp tục không biết mệt mà không ngừng đỉnh hông, đỉnh chẳng theo quy luật nào cả nhưng mỗi lần đỉnh vào thật sâu liền cố ý nghiền ép vào điểm mẫn cảm của y, khiến y sướng đến hậu huyệt không ngừng rỉ nước, mà thậm chí nước mắt cũng không nhịn được mà thi nhau rơi lả chả trên gương mặt  thời khắc này đã bị ái tình chi phối hoài toàn.

Tiêu Chiến nức nở: “Đệ… đệ … chậm một chút…. Chậm một chút có được không?... Ta … ta … thật sự chịu không nổi… quá sướng… quá sướng… chịu không nổi… van xin đệ… van xin đệ thủ hạ lưu tình..aaaaaaaa”.

Vương Nhất Bác cấm dục bao năm lại khao khát người bên gối đã lâu, mỗi đêm chỉ được nằm cạnh đợi người ngủ say mới dám ôm lấy, hôn hôn một chút, thời khắc này người ấy lại nằm dưới thân mình, không ngừng khóc lóc gọi tên mình, mặc mình xuyên xỏ vào trong thân thể y, cả gương mặt đều đẫm nước mắt, tóc tai tán loạn, khóe mắt đỏ bừng, cả người hồng nhuận, khắp người đều chi chít dấu hôn, dấu răng, cả người lại được phủ một tần mồ hôi mỏng nhìn lại càng thêm câu nhân vô cùng. Hắn làm sao có thể dừng lại. Hắn có chết cũng không muốn phải dừng lại lúc này.

Vương Nhất Bác điên cuồng đỉnh hông thêm vài chục lần nữa mới gầm lên một tiếng ôm lấy Tiêu Chiến bắn vào sâu bên trong người y. Tiêu Chiến cũng vừa xuất tinh lần thứ hai, cơ thể vẫn chưa hòa hoản qua Vương Nhất Bác lại lật y nằm sấp xuống giường, một lần nữa tiến công vào cơ thể y từ phía sau. Hắn quỳ gối chen giữa hai chân y, dùng hai cánh tay đầy sức mạnh, nâng mông y cao hơn chút, cứ vậy mà không ngừng đâm rút vào huyệt động của y.

Tiêu Chiến mệt đến mức muốn mắng hắn khi quân phạm thượng, thiếu điều muốn hét lên người đâu lôi tên hỗn đản này xuống chém đầu cho trẫm. Nhưng cuối cùng cũng nhớ ra bản thân đã chẳng còn là vua chúa này nọ, mà cái người đang ra sức bắt nạt y hiện tại cũng chính là người y yêu.

Nhận ra Tiêu Chiến lại thất thần, Vương Nhất Bác ác ý đỉnh hông càng nhanh hơn nữa. Y nhanh chóng bị khoái cảm chi phối đến mức ngoại trừ rên rỉ nỉ non ra, y cũng chẳng thể suy nghĩ được gì khác. Cả cơ thể y giông như bị ném lên chính tầng mây, lâng lâng sung sướng đến mức cảm giác gần như sắp hỏng. Tiêu Chiến bị vị tướng quân nào đó lăn qua lộn lại đến ba lần mới thoả mãn, đợi đến lúc hắn bế y vào bồn tắm đã pha sẵn nước ấm. Y đã mệt đến mức ngủ thiếp đi rồi.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx