CHƯƠNG 242 ĐẾN 262

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 242: CON GÁI HẮN SẼ GỌI NGƯỜI KHÁC LÀ BA

Yến Tùng Nam nói như thế khiến cho luật sư Triệu cảm thấy, khi ông ta nhìn Yến Tùng Nam dường như cả người hắn ta đều phát ra ánh hào quang.

"Thế sao có thể được chứ, chịu ơn của người một giọt nước thì phải báo đáp lại bằng cả một dòng suối, huống chi đây là ơn cứu mạng. Trước đây thái độ nói chuyện của tôi với chú vô cùng tệ, chú không những không thù ghét, mà còn có thể chịu nhục cứu tôi một mạng, tôi thực sự là không biết nên báo đáp chú thế nào.

"Luật sư Triệu khách sáo quá rồi, bây giờ chúng ta coi như đã là bạn bè, giúp bạn về là việc nên làm..."

Trải qua một phen bị Du Dực giày vò, sau một hồi tâng bốc nhau, hai người xem như đã trở thành đồng minh.

Luật sư Triệu oán hận nói: "Tên đàn ông kia thật đáng hận, lại còn ép tôi uống thuốc độc."

"Hy vọng anh ta sẽ nói lời giữ lấy lời, sau khi vụ ly hôn kết thúc, có thể đưa thuốc giải cho ông, nếu không thì thật là gay go..."

Cho dù luật sư Triệu không cam tâm đi nữa, thế nhưng ông ta cũng không dám làm gì khác, dù sao ông ta cũng bị ép uống thuộc độc rồi.

Luật sư Triệu thở dài: "Ai, bây giờ cũng chỉ có thể làm theo lời anh ta nói thôi."

Thấy thời gian phiên tòa tạm nghỉ sắp hết, Du Dực còn chưa quay lại, Nhiếp Thu Sính cảm thấy lo lắng. Bây giờ cô cực kỳ ỷ lại vào Du Dực, không có anh ở bên cạnh, cô liền cảm thấy bất an.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Nhiếp Thu Sính lập tức ngẩng đầu, thấy người tiến vào là Du Dực, cô liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhiếp Thu Sính hỏi: "Anh đi đâu thế?" "Anh đi vệ sinh, thuận tiện... làm chút việc."

Nhiếp Thu Sính gật đầu, không hỏi thêm nữa. Thấy luật sư Luật sư Tềđang chơi đùa với Thanh Ti, cô kéo Du Dực lại nói: "Thời gian phiên tòa tạm nghỉ sắp hết, Yến Tùng Nam. anh ta không chịu từ bỏ quyền nuôi con, em lo... nếu như quan tòa... xử cho Yến Tùng Nam nuôi Thanh Ti, hoặc là, hoặc là... hôm nay vẫn không có kết quả..."

Du Dực nắm chặt tay Nhiếp Thu Sính: "Em yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Đợi một lát nữa, em và hắn ta sẽ không còn quan hệ gì hết"

Nhiếp Thu Sính kinh ngạc nhìn Du Dực, nhìn vào ánh mắt mang theo ý cười của anh, cô chợt hiểu ra vừa nãy anh nói thuận tiện đi làm chút việc là có ý gì.

Sự kinh ngạc trên mặt Nhiếp Thu Sính dần dần biến thành nụ cười.

Quả nhiên, có anh ở đây, cô liền có thể yên tâm.

Du Dực ghé sát vào tai Nhiếp Thu Sính, nói khẽ: "Có phải bây giờ em muốn hôn anh một cái không?"

Nhiếp Thu Sính thò tay véo tay anh, giận giữ nguýt anh một cái.

Mặc dù vừa nãy đúng là cô muốn hôn anh một cái, nhưng mà cũng không phải là bây giờ.

Thời gian phiên tòa tạm nghỉ cuối cùng cũng hết, phiên tòa tiếp tục, chủ tọa thực ra đã có quyết định rồi.

Nhiếp Thu Sinh liếc nhìn Yến Tùng Nam và luật sư Triệu ngồi phía đối diện, tay nắm chặt, bất kể bọn họ nói gì, cô cũng không thể từ bỏ quyền nuôi dưỡng Thanh Ti.

Du Dực ngồi dưới ghế dành cho người đến dự phiên tòa, từ đầu đến cuối hai mắt anh đều nhìn chằm chằm vào luật sư Triệu.

Luật sư Triệu run rẩy ngồi trên ghế của mình, ông ta có thể cảm nhận được sát khí đến từ hàng ghế dành cho người đến dự phiên tòa.

Lúc biện hộ lần cuối cùng, ông ta liên tục nói lắp, căn bản không tranh giành quyền nuôi con gì nữa, càng không nhắc gì đến chuyện Nhiếp Thu Sính ngoại tình.

Luật sư Triệu bị dàn xếp rồi, Yến Tùng Nam đương nhiên cũng hết sức phối hợp.

Không cần con cái, đồng ý ly hôn, cái gì cũng không cần.

Sau cùng, quan tòa hỏi ý kiến của Thanh Ti chỉ mang tính chất tượng trưng, Thanh Ti lanh lảnh đáp: "Cháu muốn sống cùng với 2 mę.

Mặc dù mọi người đều biết câu trả lời của Thanh Ti là gì, nhưng khi Yến Tùng Nam nghe được, trong lòng hắn giống như bị ai đó đâm mạnh cho một nhát. Hắn biết, hắn và cô con gái này sẽ không con quan hệ gì nữa.

Từ nay về sau, con gái hắn sẽ gọi người đàn ông đó là... ba.







CHƯƠNG 243: CÒN KHÓC NỮA, ANH SẼ HÔN EM

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Yến Tùng Nam bỗng dâng lên một nỗi chua xót không thể diễn tả bằng lời.

Nhưng mà trong lòng hắn cũng biết rõ, đây đã là sự thật không ai thay đổi được.

Yến Tùng Nam nhìn Nhiếp Thu Sính, Nhiếp Thu Sính đang nhìn Du Dực. Yến Tùng Nam nhìn Thanh Ti, cô bé đang ngồi trên đùi Du Dực, cười đến sáng lạn.

Yến Tùng Nam cúi đầu, hai mẹ con Nhiếp Thu Sính đã không còn chút tình cảm và hy vọng nào với người chồng, người cha như hắn nữa.

Cuối cùng, nghe chủ tọa tuyên đọc kết quả phán quyết, trong lòng Yến Tùng Nam không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên nuối tiếc.

Hắn tự nói với bản thân, sau này không còn hai mẹ con cô, con đường của hắn sẽ càng dễ đi. Sẽ có một ngày, khi hắn có địa vị cao trong xã hội, đợi hắn trở thành người giàu có, sớm muộn cũng sẽ khiến cho Nhiếp Thu Sính hối hận không kịp.

Luật sư Triệu ở bên cạnh thấy Yến Tùng Nam mặt mày biến sắc, trong lòng thở dài, nhất định là hắn ta thể chấp nhận kết quả này, nhưng lại bị nắm đấm của tên khốn kiếp kia ngăn lại, chỉ có thể chấp nhận.

Luật sư Triệu vỗ vai an ủi Yến Tùng Nam.

Nhiếp Thu Sính nghe chủ tọa tuyên bố phán quyết lập tức có hiệu lực từ ngày hôm nay, yêu cầu Yến Tùng Nam lập tức làm thủ tục ly hôn với cô, quyền nuôi con thuộc về cô. Khoảnh khắc đó, Nhiếp Thu Sính chỉ cảm thấy kích động tới mức toàn thân run rẩy, cổ họng nghẹn lại, vành mắt không nhịn được bắt đầu ửng đỏ.


Rốt cục đã ly hôn rồi, rốt cục cô không cần dẫm lên vết xe đổ của kiếp trước, cô cũng không còn quan hệ gì với Yến Tùng Nam nữa.

Thanh Ti sẽ theo cô, hai mẹ con cô cuối cùng cũng có thể sống cuộc sống của riêng mình rồi.

Lúc sau chủ tọa nói gì, Nhiếp Thu Sính đã không còn nghe thấy nữa, mãi đến khi phiên tòa kết thúc, Thanh Ti nhào tới sà vào lòng cô: "Mę."

Nhiếp Thu Sính ôm chặt Thanh Ti, cổ họng nghẹn ngào.

Không ai có thể biết lúc này cô kích động thế nào, đã chết đi một lần và được sống lại một lần nữa, có thể đi đến hiện tại Nhiếp Thu Sính quả thực không dám tưởng tượng.

Trong lúc mông lung hai mắt đẫm lệ, cô nhìn thấy Du Dực. Anh đứng trước mặt cô, dịu dàng nhìn cô, giơ tay lên lau đi nước mắt trên khóe mắt cô.

Có lẽ là tâm tình thoải mái, không còn ràng buộc hôn nhân với Yến Tùng Nam, Nhiếp Thu Sính không kiềm chế nữa, trực tiếp nhào vào lòng Du Dực.

Du Dực ngây người, không ngờ Nhiếp Thu Sính sẽ ôm lấy hắn khi đang ở bên ngoài.


Sau khi kinh ngạc, niềm vui sướng tột cùng ập đến, Du Dực ôm chặt Nhiếp Thu Sính: "Sau này, sẽ không có gì có thể ngăn cản anh nữa."

Du Dực hôn lên trán cô một cái: "Sau này, anh sẽ bảo vệ em và Thanh Ti!"

Cách đó không xa, Yến Tùng Nam và luật sư Triệu trông thấy một màn này, khóe miệng co rút.

Luật sư Triệu nói: "Đôi cẩu nam nữ này, thật là..."

Yến Tùng Nam nghiến răng, nói: "Sau này, nếu như có cơ hội, tôi tuyệt đối không tha cho bọn họ."

Luật sư Triệu vỗ vai Yến Tùng Nam: "Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, không cần quá để tâm."

Yến Tùng Nam miễn cưỡng gật đầu qua loa hai cái, cũng không nói chuyện. Hắn liếc nhìn Nhiếp Thu Sính, trong lòng vang lên một giọng nói, lúc cô ấy khóc thậtđẹp, nước mắt như mưa, xinh đẹp động lòng người.

Nhiếp Thu Sính ở trong lòng Du Dực, khóc một trận, qua một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, cô nhìn Thanh Ti và luật sư Tề ở bên cạnh nhìn cô cười, nhất thời cảm thấy xấu hổ. Cô đỏ mặt, chui ra khỏi lòng Du Dực, buồn bực chính mình không khống chế tốt tâm tình.

Du Dực ôm eo cô, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô: "Đừng khóc nữa, còn khóc nữa, anh sẽ hôn em đấy"

Nhiếp Thu Sính lại càng đỏ mặt, véo anh một cái.

Cô rất sợ Du Dực lại nói ra những lời khác, vội vàng chuyển chủ đề: "Tiếp theo, còn phải làm thủ tục gì nữa không?"







CHƯƠNG 244: NẾU KHÔNG CÓ EM, ANH THÍCH AI ĐÂY

Luật sư Luật sư Tề cười nói: "Những chuyện còn lại giao cho tôi là được rồi. Đây là tòa án cưỡng chế ly hôn. Cho dù, bọn họ có ý kiến khác cũng không có cách gì đâu, đợi lát nữa cô chỉ cần ký tên vào thỏa thuận ly hôn là được!"

Luật sư Tề sắp xếp rất ổn thỏa, gần như không cần Nhiếp Thu Sính phải làm gì.

Thủ tục giải quyết ly hôn tiếp sau đó hoàn tất vô cùng thuận lợi, Yến Tùng Nam và luật sư của hắn cũng không giở thêm trò gì nữa.

Từ tòa án đi ra, Nhiếp Thu Sính cảm thấy nhẹ cả người, gánh nặng trên vai cô lúc trước cuối cùng đã được buông bỏ, từ nay cô và Yến Tùng Nam đã không còn quan hệ gì nữa.

Nhiếp Thu Sính nắm tay Thanh Ti, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời trên cao.

Cuộc sống, thật là đẹp!

Du Dực cúi người bế Thanh Ti lên, ôm bả vai Nhiếp Thu Sính: "Đi thôi, chúng ta về nhà"

Nhiếp Thu Sính gật đầu, về nhà!

Cô đang chuẩn bị lên xe thì phía sau chợt vang lên giọng nói của Yến Tùng Nam.

"Thu Sính..."

Nhiếp Thu Sính nhíu mày, đứng lại, quay đầu nhìn lại thấy Yến Tùng Nam sắc mặt phức tạp đang đi tới.

Du Dực nhìn thấy hắn ta, đôi mắt liền trở nên u ám, anh đặt Thanh Ti lên xe, ôm chặt eo Nhiếp Thu Sính công khai quyền sở hữu, trầm tĩnh nhìn chằm chằm Yến Tùng Nam: "Anh muốn gì?"

Yến Tùng Nam không dám nhìn Du Dực, nhỏ giọng nói: "Tôi... tôi muốn nói với Thu Sính vài câu"

Nhiếp Thu Sính lạnh lùng đáp: "Giữa chúng ta đã không còn gì để nói. Chúng ta cũng không thân như thế?"

Du Dực thực sự muốn nói "Tốt lắm", cô không nên chừa chút tình cảm nào cho Yến Tùng Nam.

Đã ly hôn rồi, còn làm ra vẻ xót xa ân hận làm gì, nếu thế sao trước kia còn làm như vậy.

Nhiếp Thu Sính không hề muốn nói gì thêm với Yến Tùng Nam nữa, cô lạnh nhạt nói: "Chúng tôi vẫn còn có việc. Chúng tôi đi trước..."

Du Dực mở cửa đỡ cô lên xe.

Trong miệng Yến Tùng Nam có chút cay đắng, thật ra hắn cũng biết, gọi Nhiếp Thu Sính cũng chẳng có gì để nói với cô.

Hắn thấy Du Dực cũng muốn đi, ấp a ấp úng nói: "Cái đó... thuốc giải của luật sư Triệu"


Du Dực lên xe: "Tìm đại một thứ gì cho ông ta uống vào là được!"

Yến Tùng Nam:. Khốn kiếp! Hóa ra là lừa đảo à.

Hắn đi đâu tìm thuốc cho ông ta đây. Tên tiểu tử này cũng quá gian xảo rồi.

Yến Tùng Nam từ trong túi lấy ra một bình thuốc nhỏ, bên trong đựng thuốc mà trước đây bác sĩ kê đơn để chữa bệnh cho hắn. Yến Tùng Nam nhân lúc không có người dốc ra một viên, sau đó xoay người đi tìm luật sư Triệu.

Luật sư Triệu vô cùng lo lắng ngồi đợi trong xe, rốt cục Yến Tùng Nam cũng mở cửa xe bước lên, hắn bị nắng chiếu mồ hôi nhễ nhại, đưa viên thuốc màu trắng cho luật sư Triệu: "Luật sư Triệu, mau uống đi, tôi phải nói hết lời, tên khốn kiếp đó mới chịu đưa thuốc giải."

"Cảm ơn chú, hôm nay chú đã cứu tôi hai lần rồi." Luật sư Triệu rối rít cảm ơn, uống thuốc xong mới yên tâm.

Yến Tùng Nam hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta quay về Lạc Thành sao?"

"Chú yên tâm, có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để ông chủ Diệp trách chú, tôi sẽ gánh mọi trách nhiệm trong chuyện này?"

Yến Tùng Nam ngoài miệng thì nói cảm ơn, nhưng trong lòng lại thầm đắc ý.

Cầm trong tay giấy chứng nhận ly hôn, từ nay không còn quan hệ gì với Yến Tùng Nam nữa, trong lòng Nhiếp Thu Sính kích động không thôi.

Cô bảo Du Dực dẫn cô đi mua rất nhiều thức ăn, bữa trưa vỏ cùng thịnh soạn.

Trên bàn ăn, cô nói: "Nếu như không có anh, bây giờ em đã là một người đã chết rồi, cảm ơn anh."

Du Dực cũng không kiêng dè Thanh Ti trực tiếp nắm chặt tay Nhiếp Thu Sính: "Nếu như không có em thì anh thích ai, có phải anh cũng nên cảm ơn em không?"







CHƯƠNG 245: GẶP ĐƯỢC TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC KIẾP NÀY

Không phải ai cũng có được may mắn, trong khoảng thời gian nhất định gặp được tình yêu đích thực của kiếp này.

Sau khi gặp được Nhiếp Thu Sính, anh luôn cảm thấy mình rất may mắn.

Thậm chí, anh cảm thấy Nhiếp Thu Sính chính là món quà mà thượng đế đã chuẩn bị cho anh. Anh bị thương được cô cứu, anh đã lập tức đem lòng yêu cô. Từ đó trở đi, trong mắt anh không thể chứa đựng thêm bất cứ người con gái nào khác; thậm chí bằng lòng từ bỏ tất cả vì cô.

Chỉ cần cô đồng ý ở bên anh.

Nhiếp Thu Sính đỏ mặt, vội liếc nhìn Thanh Ti, cô muốn rút tay của mình lại, nhưng Du Dực nắm tay cô rất chặt.

Trước đây, anh biết cô vẫn còn để ý mình là gái đã có chồng, bất kể có thích Yến Tùng Nam hay không, cô cũng đã là một người đã kết hôn. Lúc đó thân thiết với anh đã vượt quá giới hạn của cô, cho nên anh nhịn.

Nhưng bây giờ, cô đã không còn quan hệ gì với Yến Tùng Nam nữa, anh còn nhịn cái gì nữa chứ. Nếu như không phải có Thanh Ti ở đây, anh chỉ muốn nhào luôn tới.

Nhiếp Thu Sính đỏ mặt, lườm anh một cái: "Ngoan ngoãn ăn cơm của anh đi, Thanh Ti còn ở đây đấy"

Thanh Ti lập tức che mắt: "Con không nhìn thấy gì hết."

Du Dực rất muốn thơm Thanh Ti một cái, tiểu nha đầu này đúng là trợ thủ đắc lực của anh.

Anh nói: "Có lẽ em cũng biết trong lòng Thanh Ti mong muốn gì, đúng không?"

Mặt Nhiếp Thu Sính nóng ran, cô giơ chân giẫm mạnh chân Du Dực một cái: "An cơm. Anh không ăn, em còn phải ăn nữa."

Lúc này, Du Dực mới tha cho cô: "Được, ăn cơm. Nào, em ăn miếng thịt bồi bổ đi."

Trưa nay, Nhiếp Thu Sính làm món thịt kho tàu. Đây là món mà Du Dực thích nhất.

Nhiếp Thu Sính tiếp gắp cho anh hai cọng cải xanh: "Đừng chỉ ăn thịt, ăn cải xanh đi. Sao anh lại kén ăn giống Thanh Ti thế?"

Thanh Ti gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng. Ba không thể kén ăn như con được. Nào ba, ba ăn cần tây đi."

Nói xong, Thanh Ti vội vàng gắp cần tây lúc trước Nhiếp Thu Sính gắp vào bát cô bé, gắp sang cho Du Dực.

Khóe miệng Du Dực co rút, con bé này.


Anh ngẩng đầu cầu cứu Nhiếp Thu Sính, kết quả nhìn thấy cô cau mày nhìn Thanh Ti, mặc dù có kinh ngạc nhưng không nhiều, trong mắt có thêm một loại thần sắc không tên phức tạp.

Trước kia mặc dù trước mặt người ngoài Thanh Ti gọi anh là ba, nhưng ở nhà vẫn gọi là chú. Mặc dù thỉnh thoảng có vài lần gọi nhầm, nhưng lúc đó tình huống có chút đặc biệt.

Nhưng hôm nay, Thanh Ti gọi như thế, có lẽ khiến cho Nhiếp Thu Sính cảm thấy không ổn.

Du Dực vê vê đũa, có gì không ổn chứ! Bây giờ, trai chưa vợ, gái chưa chồng, gần gũi nhau là rất bình thường.

Huống hồ, Thanh Ti yêu quý anh.

Thanh Ti bị Nhiếp Thu Sính nhìn, khiến cô bé có chút sợ hãi, cô bé nhớ lại vừa nãy mình gọi Du Dực là ba, Thanh Ti cắn môi: "Mẹ... mẹ... mẹ giận rồi à?"

Nhiếp Thu Sính còn chưa mở miệng nói chuyện, Du Dực đã hắng giọng nói: "Cái đó... dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, em cũng đừng trách Thanh Ti, nào ăn cơm ăn com."

Nhiếp Thu Sính. Cái gì gọi là chuyện sớm hay muộn. Sao anh có thể nói như vậy trước mặt trẻ con?

Nhiếp Thu Sính đang định nói vài câu, vừa vặn nhìn thấy Thanh Ti đang làm mặt quỷ với Du Dực, Du Dực còn lét lút gắp cà rốt trong bát Thanh Ti bỏ vào bát mình.

Hai người này ở đây làm chuyện lét lút ngay trước mặt cô, khiến Nhiếp Thu Sính dở khóc dở cười.

Nhưng, cô thấy Thanh Ti và Du Dực yêu thương che chở lẫn nhau, cũng đã hiểu, từ lâu Thanh Ti đã hoàn toàn tiếp nhận Du Dực rồi.






CHƯƠNG 246: ĐỐI VỚI EM, ANH CHỈ LÀ KÌM LÒNG KHÔNG NỔI

Cô bé yêu quý người chú này, cô bé đã coi anh là ba của mình.

Trong lòng Thanh Ti, Yến Tùng Nam là một người xa lạ, còn Du Dực lại là người có thể cho cô bé tình thương và cảm giác an toàn của một người cha.

Bây giờ, Thanh Ti còn thân với Du Dực hơn cả cô.

Vốn dĩ Nhiếp Thu Sính muốn mắng Thanh Ti vài câu, nhưng nhìn thấy cô bé như vậy, lại không thể nào mắng được.

Thanh Ti yêu quý Du Dực như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm chứ.

Nhiếp Thu Sính thở dài một tiếng. Đừng nói Thanh Ti, đến bản thân cô cũng không biết có thể kháng cự được bao lâu.

Nhiếp Thu Sính nhìn Du Dực, gương mặt tuấn tú của anh đầy vẻ dịu dàng, hoàn toàn không giống với vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm khi cô gặp anh lần đầu tiên ở dưới quê.

Nhiếp Thu Sính bỗng thả lỏng tâm trạng. Anh đã vì cô mà thay đổi nhiều như thế, sao cô còn phải ở đây băn khoăn vì mấy chuyện vẫn chưa xảy ra chứ.

Kiếp trước vào lúc này đây, cô đã là một người chết, bây giờ quãng thời gian khó khăn cũng đã vượt qua rồi, cô đã ly hôn với Yến Tùng Nam, tất cả những điều này phải cảm ơn Du Dực, là anh dùng sức của bản thân bảo vệ mẹ con cô. Anh chính là biến số của cuộc đời cô, là quý nhân của cô, hoặc là ông trời cho cô sống lại chính là để cô gặp được anh.

Nếu đã như vậy, cô còn băn khoăn cái gì nữa chứ.

Thẳng thắn mà nói, người đàn ông tốt như thế, bỏ lỡ rồi cô còn có thể gặp được người thứ hai sao?

Anh không chê cô là người đã ly hôn và có con, cô còn để tâm như vậy làm gì nữa chứ.

Trong một khoảng thời gian ngắn, tâm tư của Nhiếp Thu Sính đã sáng tỏ thông suốt.

Du Dực lơ đãng ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy vẻ lo lắng vốn có trên mặt Nhiếp Thu Sính trong nháy mắt đã biến mất, lộ ra nụ cười hiền hòa, dường như đám mây đen trên đỉnh đầu đã bị ánh sáng mặt trời xua tan trong nháy mắt, đến đôi mắt cô cũng sáng rực.

Du Dực nhìn đến si mê, đẹp quá!

Nhiếp Thu Sính bị anh nhìn đến đỏ mặt: "Nhìn cái gì mà nhìn, mau ăn cơm đi."

"Đẹp quá, sau này em nên cười như thế mỗi ngày" Trước đây, nụ cười của Nhiếp Thu Sính đều mang theo chút lo lắng, hôm nay mây đen đã tan hết để lại mảng trời quang đãng.

Thanh Ti ở bên cạnh cười trộm, Nhiếp Thu Sính đỏ mặt, lén lút giẫm chân Du Dực một cái, có điều lần này, cô chưa kịp rút chân về đã bị Du Dực kẹp chặt lại.


Bữa cơm này là bữa cơm Du Dực vui vẻ nhất, bởi vì anh ăn nhiều hơn Thanh Ti một món, "đậu phụ"!

Sau bữa trưa, Du Dực chơi đùa với Thanh Ti một lát, đợi cô bé mệt rồi, bế cô bé lên giường cho cô bé ngủ.

Du Dực nắm tay Nhiếp Thu Sính, nhẹ giọng nói: "Để Thanh Ti ngủ trước, chúng ta ra ngoài, anh có chuyện muốn nói với em"

Hai người đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Nhiếp Thu Sính hỏi Du Dực: "Có chuyện gì thế?"

Vừa dứt lời, cô đã bị anh ôm vào lòng: "Anh hôn em, được không?"

Mặt Nhiếp Thu Sính bắt đầu nóng lên, cái này bảo cô làm sao trả lời?

Cô đưa hai tay, chặn ở ngực Du Dực, đỏ mặt nói: "Trước đây, anh...cũng chưa từng hỏi..."

Nhiếp Thu Sính buồn bực, trước đây lúc anh hôn cô, cũng không hỏi ý kiến của cô, hôm nay sao lại thân sĩ như thế?

Du Dực chạm đầu vào trán cô: "Vậy tức là, sau này không cần hỏi cũng được đúng không?"

Nhiếp Thu Sính bị anh ôm chặt trong lòng, khắp người đều là hơi thở của anh. Bị anh ôm chặt, hơi thở nóng hổi của anh phả vào mặt cô, Nhiếp Thu Sính rõ ràng không uống rượu nhưng đã cảm thấy ngà ngà say.

Hai mắt cô mờ mịt, giống như phủ một tầng hơi nước mỏng manh, tuyệt nhiên không dám nhìn Du Dực, cắn môi nói: "Đương nhiên. không thể tùy ý được!"

Du Dực cười khẽ: "Ừ, đối với em, anh không thể tùy ý, chỉ là anh không kìm lòng được."





CHƯƠNG 247:

Âm thanh của chữ cuối cùng đã bị nuốt trọn trong nụ hôn của hai người. Từ lâu, Du Dực đã muốn làm chuyện này rồi. Lúc ăn cơm, anh luôn nhìn vào môi cô. Đôi môi mềm, đỏ hồng căng mọng, hiện ra ánh nước trong suốt, luôn mê hoặc anh, khiến anh mấy lần suýt nữa không khống chế được,


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net