Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một con lừa đen khỏe mạnh đang thong thả đi qua đám người, trên lưng chở một nữ nhân đang che cây dù giấy màu xanh da trời.

Bây giờ là giữa trưa, mặt trời chói chang nhưng dòng người ngựa vẫn liên miên không dứt, cũng vì thế mà con lừa đen kia và chủ nhân của nó hoàn toàn không khiến người ta chú ý.

Bọn họ rẽ vào một ngõ nhỏ, xuyên qua đó, đi tới đường Thạch Ký phồn hoa nhất Kế Thành. Nữ nhân kia theo nhịp bước ung dung của con lừa mà đung đưa hai chân, giày thêu màu xanh lá thỉnh thoảng thò ra dưới vạt váy dài màu xanh cùng màu.

Hai bên đường Thạch Ký san sát toàn tửu lâu và kỹ viện. Ban ngày chính là thời điểm tửu lâu làm ăn phát đạt nhất, nhưng đến đêm thì kỹ viện lại bắt đầu mở rộng cửa đón khách. Dù ngày hay đêm thì đám đông vẫn như nước chảy, tiếng ca hát ồn ào không bao giờ ngừng.

Mặt đường được lát bằng đá xanh được ghép kín với nhau, nhìn qua vô cùng hài hòa lại chỉnh tề khiến tiếng bước chân của con lừa gõ xuống đường càng thêm thanh thúy.

Hoan Các.

Một hoa lâu hai tầng hiện ra trước mắt nữ tử, những chữ trước cửa hấp dẫn ánh mắt nàng ta. Nàng kia vội ghì dây cương trong tay, buộc con lừa đen dừng bước.

Hoan Các...... Ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt đen sâu thẳm, giống như tâm tư chủ nhân của nó đang bị xúc động mạnh.

"Đó là tiểu quan các, chẳng lẽ cô nương cũng muốn xem qua cho biết sao?" Một người qua đường càn rỡ thấy một người một ngựa đứng ở đó thật lâu thì nhịn không được mở miệng trêu chọc.

"Ha hả, cho dù vị cô nương này muốn đi thì đám tiểu lang cũng không dám ra tiếp đãi đâu." Chưa đợi nàng kia đáp lời thì một nam nhân khác đi qua đã nói, khiến vô số ánh mắt mang theo ý cười đổ dồn về nơi này. Hiển nhiên mọi người đi qua đây đều cảm thấy buồn cười trước việc một nữ nhân ngây ra ngắm tiểu quan các.

Giống như không nghe thấy tiếng cười nhạo mang theo ác ý của người xung quanh, nữ nhân chỉ yên lặng nhìn hai chữ vừa quyến rũ vừa mạnh mẽ kia. Một lúc sau nàng gấp dù lại, để lộ chiếc váy màu xanh bó sát người cùng chiếc áo khoác ngắn tay màu đỏ mặc bên ngoài.

Búi tóc nàng nghiêng sang một bên, trên có cài trâm bạc, mày dài lộ vẻ anh khí, cả người cực kỳ thanh tú. Nàng rời mắt khỏi cửa, lúc này mới để ý tới đèn lồng đỏ thẫm treo hai bên cửa, giống hệt những kỹ quán khác.

Cửa sổ của mấy gian trên lầu hai đều đang mở, một thiếu niên tuấn tú đang dựa nghiêng vào một trong những cánh cửa sổ đó. Hắn vừa cắn hạt dưa vừa nhàm chán đánh giá người đi đường, thái độ vô cùng lơ đãng.

Trên khóe môi nàng hiện lên một nụ cười khổ, nữ nhân kia nhẹ nhàng thở dài, chuẩn bị rời đi. Đúng vào lúc này, một bóng người lướt qua khung cửa sổ khiến nàng kia như bị điểm huyệt cứng đờ.

Dây cương nắm trong tay nàng bị lỏng ra, con lừa đen lùi về sau một bước để nàng có thể nhìn rõ hơn. Nhưng nàng đợi khoảng một nén nhang vẫn không thấy người kia xuất hiện, ngay cả thiếu niên tuấn tú cũng đã rời đi.

Nàng rũ mắt, cánh môi hơi run rẩy, dần dần mất đi màu đỏ. Sau đó, nàng đột nhiên nhảy khỏi lưng con lừa, uyển chuyển nhẹ nhàng chạm đất, làn váy màu xanh lá cây trượt xuống, che khuất đôi giày. Một tay nàng cầm cây dù, một tay đi tới trước cửa lớn đang đóng chặt của Hoan Các.

Bang...... Bang...... Bang......

Bàn tay trắng nõn từ tốn gõ lên cánh cửa gỗ, phát ra tiếng vang nặng nề, xuyên qua lầu các quạnh quẽ của tiểu quan các lúc ban ngày. Lúc này, đám người vốn đang cười nhạo nàng lập tức kinh ngạc đến trừng mắt, không tự giác mà dừng bước nhìn xem nàng muốn làm gì.

Không khí oi bức ngày hè phủ lên mỗi người, ánh sáng mặt trời chiếu lên những viên đá lát đường khiến bọn họ đều chói mắt. Nữ nhân kia gõ cửa xong thì rũ mắt đứng nguyên tại chỗ, hai vai vô lực mà lắc lắc, lưng phập phồng theo hô hấp, giống như có thứ gì đó đang đè lên người khiến nàng không thở nổi.

Qua một hồi lâu, bên trong cánh cửa rốt cuộc cũng truyền đến tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu, duỗi thẳng lưng theo bản năng.

Kẽo kẹt —— cửa bị mở ra thành một khe hẹp, một khuôn mặt thiếu niên tuấn tú xuất hiện phía sau cánh cửa. Lúc nhìn thấy người đứng bên ngoài là một nữ nhân thì thiếu niên kia không giấu nổi sự kinh ngạc.

"Xin hỏi cô nương có chuyện gì?" Giọng nói của thiếu niên vẫn mang tính trẻ con nhưng trên mặt mày đã có chút phong lưu lộ ra như có như không.

"Tìm người." Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói giống như đang bàn luận về thời tiết ngày hôm nay vậy.

Thiếu niên giật mình, ánh mắt đảo qua đám người qua đường đang cười trộm xung quanh, kéo cửa ra một chút nữa rồi nói, "Tìm người nào?" Một đại cô nương chạy đến tiểu quan các tìm người thì cho dù tìm ai cũng sẽ bị chê cười.

Nữ tử nhếch khóe môi, không nói gì mà lập tức đẩy cửa ra dắt theo con lừa đen kia đi vào bên trong.


"Này, này...... Cô nương không thể......" Thiếu niên bị hành vi ngang ngược của nàng kia dọa sợ, hắn vội giang hai tay ra ngăn lại. Thật là nực cười, đừng nói là tiểu quan các, cho dì kỹ viện bình thường cũng sẽ không để khách nữ tiến vào.

"Ngươi đi gọi toàn bộ tiểu lang trong các ra đây, ta muốn gặp bọn họ." Vung cây dù lên, nữ nhân kia dễ dàng gạt thiếu niên kia ra, bước vào bên trong sảnh.

"Ta sống từng này tuổi rồi mà lần đầu tiên nhìn thấy một nữ nhân đi vào tiểu quan các......"

"Cái này, này...... Thật là đồi phong bại tục mà, aizz aizz!"

......

Phía sau truyền đến tiếng cười mờ ám, kèm theo chê bai, còn có kẻ cảm thán đạo đức suy đồi khiến khuôn mặt thiếu niên kia lúc đỏ lúc trắng, mồ hôi lạnh túa ra, không biết nên đóng cửa hay không đóng cửa. Nữ nhân kia lại ngó lơ hết thảy mọi thứ, biểu tình tự nhiên mà ngồi xuống một cái ghế trong sảnh, con lừa đen trước sau cũng đi theo sau nàng ta.

Chuyện đột ngột phát sinh này kinh động đến tú bà. Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân vội vàng, một nam nhân trung niên mặt trát đầy phấn lắc mông đi xuống từ lầu hai, vung vẩy cái khăn trong tay mà nói với thiếu niên kia.

"Nguyệt Nhi, mau mau đóng cửa lại."

"Cô nương muốn gặp toàn bộ tiểu quan trong các ư?"

Bảo Quân vừa dùng cái khăn nồng mùi son phấn mà lau mồ hôi trên trán vừa không thể tin được trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt. Nếu không phải ánh mắt nàng kia quá mức trầm ổn khiến người đã trải đời như hắn cũng không dám khinh thường thì hắn đã sớm gọi người quăng một người một lừa này ra khỏi các, để tránh rước lấy phiền toái không cần thiết.

Một tờ ngân phiếu một trăm lượng được nhẹ nhàng đặt lên bàn cạnh ghế dựa, nữ nhân kia bĩnh tĩnh cười nói: "Chính xác."

Nữ nhân cũng bao tiểu quan! Sự thật này khiến cho người quen nhìn sóng gió như Bảo Quân cũng phải suýt thì cười không nổi, chỉ đành run run duỗi tay cầm ngân phiếu. Hoan Các của hắn chẳng qua là kỹ quán hạng hai hạng ba thôi, rất ít khi có khách ra tay hào phóng thế này. Nếu là đây là khách nam thì hắn nhất định là vui đến mức nằm mơ cũng cười nhưng cố tình lại là một vị khách nữ, điều này khiến người ta thực sự khó xử.

"Cái này...... Cô nương chỉ muốn nhìn thôi hả?" Hắn hỏi một cách cẩn thận, sợ ngân phiếu đến tay rồi còn tuột mất.

"Bằng không ngươi nghĩ thế nào?" Nàng kia cười nhìn hắn, hỏi lại.

"Được, được, Nguyệt Nhi, mau mau gọi các tướng công xuống dưới gặp khách." Nghe khẩu khí của nàng ta thì không giống như muốn tìm hoa mua vui, vì thế Bảo Quân thoáng yên tâm, vội nói với thiếu niên còn đang đứng ngây ra ở một bên, sau đó lại cất cao giọng gào lên với gã sai vặt đang thò đầu thò cổ vào hóng chuyện, "Người đâu, mau dâng pha trà, mau lên ......."

"Cô nương, để ta cho người dắt con lừa này ra chuồng ngựa phía sau nhé?" Một con súc sinh lại nghênh ngang đi vào trong sảnh, thật là ảnh hưởng đến mặt mũi.

Lúc này trà được bưng lên, trên lầu cũng truyền đến tiếng bước chân mọi người lục tục đi xuống, mùi son phấn cứ thế tràn khắp đại sảnh rộng lớn.

Nàng kia vươn tay sờ sờ phía sau tai của con lừa đen, cười đến híp mắt lại, "Không cần, Đề Tử sẽ không cho ai dắt ngoài ta......"

Giống như phụ họa lời nàng, con lừa đen quay đầu lại ngửi ngửi lòng bàn tay nàng, đôi mắt đen bóng cực kỳ dịu ngoan.

Kẻ có tiền là lớn nhất, đạo lý này Bảo Quân vẫn hiểu, huống chi bây giờ cũng không phải thời gian mở cửa đón khách, thế nên hắn cũng không tiếp tục dây dưa, để tránh đuổi thần tài đi mất.

Kỹ quán này nhìn thì không lớn, nhưng lại có không ít người. Đảo mắt một cái đã có tầm 50-60 người xuất hiện rải rác từ trên lầu xuống dưới lầu, người thì tựa tay vịn cầu thang, dựa tường, hoặc thoải mái hào phóng đứng giữa sảnh lớn. Có kẻ lại õng ẹo tạo dáng, thấp giọng thì thầm, còn có kẻ ngáp dài, mắt mông lung buồn ngủ......

"Cha, ngài sửa quy củ từ khi nào thế? Chúng ta không tiếp khách nam mà đổi sang tiếp khách nữ rồi à?" Đột nhiên, trên lầu truyền đến một giọng nói eo éo đầy châm biếm, khiến cho đại sảnh có chút nhốn nháo đột nhiên yên tĩnh lại.

Nữ nhân kia ngước mắt nhìn, phát hiện ra người nói là thiếu niên lúc trước dựa người bên cửa sổ cắn hạt dưa. Hắn xõa tóc, mặc quần áo ngủ bằng lụa màu trắng, hiển nhiên là không để ý gì đến việc sửa soạn ra gặp khách. Đi cùng hắn xuống lầu là một thiếu niên tóc dài khác, mặt mày hắn như vẽ, dù hơi thiếu sức sống nhưng lại phong tình vạn chủng.

"Có điều phải nói trước là bản công tử không tiếp nữ nhân đâu." Người kia nhướng mày, liếc xéo nữ nhân đang ngồi giữa sảnh mà nhìn khắp nơi, cất giọng kiêu ngạo nói.

Nữ nhân kia liếc mắt một cái liền nhìn ra hai người này chắc là hồng bài của Hoan Các, nếu không bọn họ tuyệt đối không dám cao ngạo trước mặt khách nhân như thế. Nàng bưng chén trà, nhấp một ngụm, trên mặt vẫn là nụ cười bình đạm, trong lòng cũng không coi lời đó là ngỗ nghịch.

"Cô nương, hai đứa nhỏ này bị nô gia nuông chiều đã quen, ngài......" Bảo Quân lộ ra thần sắc xấu hổ nhưng trong lòng lại âm thầm đắc ý. Hắn vẫn cảm thấy vụ làm ăn này có chút kỳ quặc và uất ức, hơn nữa hắn cũng chướng mắt con lừa kia. Lúc này hai thiếu niên không biết trời cao đất dày kia lại giúp hắn xả giận, mà hắn thì không làm phật lòng khách, thế nên tự nhiên trong lòng cảm thấy rất hả hê.

"Tất cả mọi người tới rồi sao?" Không để ý đến lời giải thích của hắn, nữ nhân chậm rãi quét ánh mắt qua những khuôn mặt với biểu tình khác nhau ở trên lầu vừa dưới lầu.

Thời tiết rất nóng, người tụ lại nhiều khiến không khí càng ngột ngạt hơn. Ấy vậy mà trong lòng Bảo Quân lại nhịn không được dâng lên một cỗ hàn ý. Nàng ta rõ ràng không nhìn hắn nhưng hắn lại luôn cảm thấy mình bị nhìn thấu từ trong ra ngoài, thậm chí cả chút ý nghĩ xấu xa trong đó cũng không giấu được.

"À, cái này, để nô gia nhìn xem...... Phải, đều tới cả rồi." Hắn không tự giác cầm lấy khăn tay lau mồ hôi, phấn bị lau đi không ít, để lộ nếp nhăn nơi khóe mắt.

Hai thiếu niên kia cũng bị ánh mắt của nàng kia dọa sợ, không dám nhiều lời mà chỉ dựa vào lan can thi thoảng cắn hạt dưa. Trong sảnh đường an tĩnh đến nỗi nghe rõ tiếng hạt dưa tách khỏi vỏ.

Lúc nữ tử đảo mắt lần thứ hai qua đám tiểu quan đang dùng đủ loại ánh mắt nhìn mình thì rốt cuộc nàng cũng dừng lại ở một góc.

Hít sâu...... Lại hít sâu......

Đó là một thiếu niên không thu hút lắm đang đứng ở một góc, khi hắn nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của nàng thì hơi giật mình vì ngạc nhiên, sau đó lập tức giấu mình phía sau những người khác.

"Ta muốn mang hắn đi, có được không?" Nàng nhắm mắt, một lúc lâu sau mới chỉ vào thiếu niên đã trốn rất kỹ phía sau mọi người, chậm rãi mở miệng nói.

Tiếng cắn hạt dưa ngừng lại, không gian yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống.


Một lát sau, thiếu niên tuấn tú dựa vào cửa sổ lúc trước phun một ngụm sao đó lẩm bẩm câu gì đó rồi xoay người rời đi. Mà thiếu niên đứng cùng hắn lại vẫn đứng tại chỗ, nhìn nữ tử kia với ánh mắt phức tạp.

Bảo Quân bị một tiếng phun của tên kia làm bừng tỉnh, hắn cười khó xử nói: "Cô nương, chúng ta có quy củ của chúng ta......" Hắn không tưởng tượng nổi với dung mạo thế này mà nữ nhân trước mặt vẫn phải đến tiểu quan các để mua nam nhân.

"Ngươi muốn bao nhiêu?" Nàng kia không cho hắn nói hết đã đánh gãy lời hắn bằng ngữ khí đạm mạc lại không cho phép cự tuyệt.

Liếc mắt nhìn thiếu niên vẫn không chịu hé răng kia, Bảo Quân nhíu mày: "Cái này...... Đứa nhỏ kia......" Tuy hắn cũng không giúp tiểu quan các kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng có chuộc thân hay không thì phải do bản thân hắn đồng ý mới được.

"Hắn là người câm." Thiếu niên tuấn tú đứng trên cầu thang đột nhiên nói chen vào, trong giọng nói có đố kỵ mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Có ai không muốn rời khỏi chỗ này chứ, chẳng qua là chưa có cơ hội thôi. Nếu kỹ nữ hoàn lương còn có thể được người đời chấp nhận, thì nam nhân của tiểu quan các một khi được chuộc ra ngoài sẽ chỉ có một con đường chết, đi tới đâu cũng sẽ không được coi là người. Hắn cũng được coi là gặp gỡ nhiều người, cũng nhìn ra được nữ nhân này không giống những khách nhân đến đây. Nếu được nàng chuộc thân ra ngoài, cho dù hầu hạ nàng như một nam nhân hay là gã sai vặt cũng tốt hơn ở đây. Nhưng điều khiến hắn tức giận là nàng tình nguyện chọn một kẻ câm hạ đẳng nhất cũng không thèm nhìn mình một cái.

Nữ nhân kia lại ngẩn ra, ánh mắt hơi nhíu lại, sau đó nàng đứng dậy đi tới trước mặt thiếu niên kia.

"...... Đi theo ta nhé!" Nàng vươn bàn tay trắng nõn ra, trong mắt lại là chờ đợi tha thiết.

Thiếu niên kia ngẩn người, chần chừ mãi mới cầm lấy tay nàng, đồng thời đưa lựa chọn cho tương lai của mình. Chẳng qua trên mặt hắn không có chút vui mừng nào trước vận may rơi từ trên trời xuống này.

Khế ước bán mình bị đốt xong thì mặt Mộ Dung Triển vẫn không có biểu tình gì trong khi những người khác lại rất hâm mộ.

Một ngàn lượng bạc ư? Hắn cũng tự biết Hoan Các Ninh Nguyệt không đáng giá nhiều bạc như thế, đây là do tú bà lừa người khác thôi. Nữ nhân này không thấy có vấn đề gì thì hắn cần gì lắm chuyện.

Từ đây, không còn Ninh Nguyệt, chỉ có Mộ Dung Triển, một thân phận, một cái tên đã bị lãng quên suốt 4 năm nay.

Hắn quay về phòng thu thập hai bộ quần áo cũ, sau đó theo người kia ra khỏi Hoan Các, nơi đã đem đến cho hắn khuất nhục và tra tấn vô tận.

Lúc đi trên đường cái, nữ nhân kia vẫn ngồi nghiêng một bên trên lưng con lừa, tay cầm ô, điều khác biệt duy nhất là lúc này có thêm một thiếu niên nữa dắt con lừa, một kẻ khiến mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Ta tên là Dữ Khuynh." Nữ nhân kia nói, giọng cực kỳ ôn nhu.


Dữ Khuynh, hai chữ này đại biểu cho sự dâm đãng, yêu nghiệt, thay nam nhân như thay quần áo...... Một nữ nhân thanh danh hỗn độn, cho dù bá tánh bình dân cũng quen thuộc với cái tên này.

Mộ Dung Triển nghe thế cũng chẳng quay đầu, giống như điều đó chẳng liên quan gì đến hắn.

Dữ Khuynh thấp giọng cười, giọng mang theo chút tiếc nuối nói: "Lúc này...... là ngươi chăng......" Nhìn bóng dáng thon gầy của thiếu niên trước mặt, nàng lẩm bẩm không tiếng động, trong đôi mắt sâu và đen nhánh hiện lên một tia sáng, nhưng rất nhanh nó đã bị ưu thương thay thế. Nàng tìm lâu quá rồi, lâu đến nỗi sắp quên mất tình cảm khắc cốt kia rồi.

Nàng ngẩng đầu híp mắt, rốt cuộc mới phát hiện ra mặt trời đã nghiêng về phía tây. Dữ Khuynh cũng không vội rời thành vì thế nàng mang theo Mộ Dung Triển trọ ở một khách điếm. Tắm gội, tẩy sạch một thân phong trần xong, đang muốn nghỉ ngơi thì căn phòng cách vách truyền đến tiếng đóng mở cửa. Nàng nhướng mày, thầm nghĩ chẳng lẽ thiếu niên kia định đi mà không chào từ biệt sao...... Đúng lúc này cửa phòng lại truyền đến tiếng gõ cửa đánh gãy suy nghĩ của nàng.

Nàng mở cửa ra thì thấy Mộ Dung Triển mặc áo đơn đứng ở bên ngoài. Mái tóc dài của hắn xõa trên lưng, lấp lánh sáng, rõ ràng là hắn cũng vừa mới tắm gội. Dưới ánh nến, trên khuôn mặt mảnh khảnh kia lại ẩn ẩn lộ ra một chút quyến rũ.

Để hắn đi vào rồi Dữ Khuynh mới đóng cửa xoay người. Nàng phát hiện hắn đã đi tới bên giường, bắt đầu cởi quần áo. Trong lòng nàng thầm than, nhưng cũng biết hắn đang nghĩ như những người khác.

"Trước tiên ngươi uống rượu với ta trước đã." Đi đến bên cạnh bàn, nàng lật hai cái chén, nhàn nhạt nói.

Mộ Dung Triển ngẩn ra, lại buộc lại đai lưng mới cởi được một nửa, sau đó đi tới ngồi bên cạnh Dữ Khuynh trên chiếc ghế dài.

"Ta đang tìm người......" Nàng vừa nói vừa chăm chú nhìn vào những giọt rượu đang chảy vào chén, "Ngươi có lẽ là hắn, có lẽ không phải...... Nào uống......" Nầng nâng chén chạm vào cái chén kia rồi ngửa đầu uống cạn.

Mộ Dung Triển lại chỉ cầm lấy chén mà nhấp một ngụm nhỏ, nhìn chút đỏ ửng trên khuôn mặt trắng nõn của nàng mà trong lòng dâng lên nghi hoặc.

"Kỳ thật ngươi chẳng giống hắn chỗ nào hết." Nàng rũ mắt, hàng mi dài tạo ra bóng râm trên khuôn mặt. Dữ Khuynh cất giọng ôn nhu pha lẫn bất đắc dĩ nhàn nhạt. Chỉ vì một cái liếc mắt, nhìn thấy một người giống như người từng quen mà nàng như bị bỏ bùa đi chuộc thân cho hắn. Có lẽ nàng đã tìm kiếm lâu lắm rồi.

Vươn tay cầm bình rượu, Mộ Dung Triển rót đầy chén rượu cho nàng. Đây là lần đầu tiên hắn hầu hạ nữ nhân, nếu đối phương ép buộc, hoặc dùng một vài thủ pháp kỳ quái để làm nhục hắn thì hắn còn cố cắn răng nhịn. Nhưng nữ nhân này giống như chẳng định làm gì, điều này khiến hắn không biết ứng phó ra sao.

Giống như cảm giác được sự bất an của hắn, Dữ Khuynh hơi hơi mỉm cười, "Đừng quá lo lắng, ta không có gì đam mê biến thái nào đâu. Ngươi chỉ cần theo ta một thời gian, nếu......" Nàng dừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, hiển nhiên vẫn có chút mong chờ đây là người kia, cho dù hắn là môt thiếu niên nhỏ hơn nàng vài tuổi.

"Giấy bán thân của ngươi đã bị hủy." Nàng không có gì để kiềm chế hắn, thế nên nếu hắn không muốn ngây người bên cạnh nàng thì nàng cũng không miễn cưỡng. Chỉ có điều nàng sẽ không nói với hắn về việc này.

Đôi mắt đen như mực của Mộ Dung Triển sáng ngời lên, nhưng rất nhanh đã tối lại. Từ năm 13 tuổi hắn đã bị bán vào Hoan Các, cho tới bây giờ đã bốn năm nhưng trừ bỏ việc hầu hạ nam nhân thì hắn chẳng học được gì khác. Hắn không có sức lực của nam nhân bình thường, cũng không có tay nghề, nếu thật sự rời khỏi nàng thì sống sót cũng là một việc khó đối với hắn.

Ta có thể đi theo ngài không? Hắn dùng ký hiệu hỏi nàng.

Dữ Khuynh nghiêng đầu, mất nửa ngày mới nghĩ cẩn thận ý hắn, lại nhịn không được cười nói, "Đương nhiên."

"Ngươi có biết chữ không?" Nàng nâng chén uống rượu hỏi tiếp.

Mộ Dung Triển gật gật đầu, cảm xúc có chút căng thẳng của hắn cũng thả lỏng hơn.

Dữ Khuynh cười. Hình như nàng rất thích cười: "Ta là một người thích phiêu bạt, như cây lục bình, về sau ngươi đi theo ta thì cũng......" Rượu được rót vào chén phát ra tiếng vang róc rách, nụ cười của nàng lại đột nhiên cứng đờ, tay vươn ra tóm lấy bàn tay đang rót rượu cho mình.

Mộ Dung Triển hít hà một hơi, theo bản năng muốn rụt tay lại nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra dù nàng không dùng lực lớn, nhưng hắn lại không sao thoát được.

Trên bàn tay vốn thon dài xinh đẹp của hắn đầy những vết sẹo có cũ có mới. Nàng rủa thầm trong lòng, sắc mặt càng lúc càng trắng. Nàng biết những vết thương đó ở đâu ra.

"Đây là do ngươi tự cắn mình?" Nàng chỉ vào đống vết cắn thật sâu dày đặc trên tay hắn, trầm giọng nói.

Vì ở trong hoàn cảnh như vậy lâu nên Mộ Dung Triển sớm trở nên tinh tế mẫn cảm. Hắn dễ dàng phát hiện một tia không vui trong giọng của Dữ Khuynh. Không biết đang yên tại sao nàng lại tức giận nhưng hắn vẫn gật đầu thừa nhận. Tính tình hắn ương ngạnh, khi đối mặt với những khách nhân thô bạo thì hắn không hề xin tha, chỉ cắn lên tay mình mà nhẫn nhịn tất cả.

Dữ Khuynh không nói gì nữa, chỉ yên lặng kéo tay áo hắn lên, lại không hề ngạc nhiên nhìn thấy vết thương chồng chất trên cánh tay kia. Nàng có thể tưởng tượng được trên người hắn cũng không có chỗ nào lành lặn.

Nàng nhắm mắt, hít một hơi, không phân biệt nổi đau đớn trong lòng là vì thiếu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hacnhan