Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoan Các, lấy sắc dụ, và bí kíp phòng the để dụ hoặc thế nhân, dựng lên danh tiếng một cõi. Tất cả đều chỉ từ những lời nỉ non bên gối mà khiến chúng sinh điên đảo. Bất kể là anh húng chính đạo hay ác ma tà đạo thì cũng không trốn được nhu tình của phấn son. Bởi vậy địa vị của Hoan Các trong chốn võ lâm là không ai bì kịp.

Hoan Các ở dãy núi nguy nga liên miên nơi phương bắc, hàng năm tuyết đọng không tan. Nơi đó được xây dựng hùng vĩ hoa lệ, canh gác nghiêm ngặt, cho dù cao thủ trong chốn võ lâm cũng không dám tự tiên xông vào.

Nhưng từ tháng tám, đến tháng mười, chỉ ngắn ngủn hai tháng mà nơi này đã bị một người xông vào năm lần. Tuy hắn chưa từng một lần thành công nhưng bị phiền nhiễu như thế, đến thánh nhân cũng sẽ chịu không nổi. Nếu ấn theo cách hành sự của người trong Hoan Các thì đã sớm bầm thây hắn vạn đoạn ngay lần đầu tiên. Nhưng người này lại thân phận đặc thù, ngoài đánh hắn để hắn không dám tới nữa thì cũng chẳng ai dám lấy mạng hắn. Ấy thế mà người này như con gián, đánh mãi không chết. Hắn bị thương khỏi thì lại tới, khiến người canh gác chịu không nổi mà ra tay càng ngày càng nặng hơn.

"Cút ngay! Lần sau lại đến thì nhất định ta sẽ đãnh gãy xương cả người ngươi đó." Một tiếng phanh vang lên, vật gì đó nặng nề rơi xuống. Một nam nhân chửi ầm lên vì tức giận, đây là lần thứ ba hắn gặp phải tên này trong lúc trực ban rồi. Thật đúng là xui xẻo mà.

Thiếu niên bị ném ra quỳ rạp trên mặt đất, mãi một lúc sau mới ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn về phía lầu các xa xôi không thể với tới phía trước. Hắn dốc hết sức lực cũng không thể bò dậy. Hai chân hắn bị đánh gãy, thời gian tới có thể một hai tháng hắn mới có thể đến đây tiếp.

Khuynh, Khuynh, chẳng lẽ nàng không muốn thấy ta sao? Thống khổ chôn mặt trên đất, trước mặt hắn hiện lên khuôn mặt của Dữ Khuynh, lúc nàng cười tươi. Lòng hắn như bị người ta nắm lấy, chặt đến không thở nổi. Đột nhiên, hắn cảm giác được có người đi tói trước mặt mình vì thế cả kinh ngẩng đầu lên.

Thương Duyệt ngang nhiên đứng trước mặt hắn, vẻ mặt hứng thú dạt dào.

"Đúng là đứa nhỏ si tình." Ông ta cười, uốn gối ngồi xổm xuống, vươn tay sờ sờ đầu thiếu niên.

Trong nháy mắt kia thiếu niên chỉ cảm thấy lông tơ cả người dựng lên, cảm giác được hàn ý và sát khí nhưng ngay sau đó mọi thứ tan đi.

"Ngươi trở về dưỡng thương cho tốt, lần sau ngươi tới lão phu sẽ tự mình đón ngươi." Vẻ mặt Thương Duyệt bình thản mà mỉm cười, khiến người ta hoài nghi sát ý trước đó của ông ta chỉ là ảo giác. "Cuộc sống này nhàm chán đến mức khiến người ta đại khai sát giới."

"Ta muốn gặp thê tử của ta." Miễn cưỡng chống cự lại khí thế cường đại tỏa ra từ người ông ta, thiếu niên cắn răng nói một câu.

Trong mắt Thương Duyệt hiện lên một tia hứng thú, cả người đứng thẳng nói, "Muốn gặp đồ nhi ngoan của ta thì chờ ngươi thắng được lão phu rồi nói." Dừng một chút, ông ta lại tà ác mà bồi thêm một câu: "Hoặc là khi ngươi có bản lĩnh san bằng Hoan Các này của ta." Nói xong ông ta hừ hừ hát một khúc ca rồi đi. Bóng dáng kiệt ngạo kia giống như một vị đế vương chán ghét quyền lực, đang ẩn mình ở nơi thâm sơn chờ xem kịch hay.

Nhìn ông ta dần dần biến mất trước mắt, thiếu niên hung hăng mà đấm xuống đất, thống hận chính mình vô lực.

Một thiếu nữ vội vàng chạy theo sơn đạo rộng lớn tới bên cạnh hắn, "Triển tiểu tử! Triển tiểu tử......" Nàng ta nôn nóng gọi, liếc mắt một cái thấy thiếu niên đang bò trên mặt đất về phía chân núi. Đôi mắt luôn quật cường, tràn đầy ngạo khí lập tức che kín nước mắt.

Bước nhanh đến trước mặt thiếu niên, nàng ta quỳ xuống, ôm chặt hắn, thất thanh khóc lớn tiếng, "Ô ô...... Ta chỉ...... Chỉ đi ra ngoài một chút, ngươi...... Ngươi đã trộm chạy đi...... Ô ô...... Ra ngoài......"

Thiếu niên cười khổ, sờ sờ đầu nàng, "Đừng khóc, Tiểu Thiềm Nhi." Thiếu niên này chính là Mộ Dung Triển. Hắn không phải người câm, chỉ là đã quen lấy im lặng để kháng cự những nhục nhã trên người mình. Sau bốn năm hắn đã sớm quên phải làm sao dùng ngôn ngữ biểu đạt ý tứ của bản thân. Nếu không có việc Dữ Khuynh rời đi, tạo ra kích thích quá lớn đối với hắn thì có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không nói chuyện.

Thiếu nữ kia là Vương Tuyết Thiềm, Mộ Dung Triển vốn không muốn nhận nàng ta, nhưng dung mạo hắn và phụ thân mình quá mức giống nhau nên Vương Ngạn mới nhận ra. Có điều vì triều đình không thể can thiệp vào việc võ lâm, hơn nữa trong thâm tâm Vương Ngạn cũng tính toán vì con gái mình nên cũng không muốn trợ giúp hắn đi gặp Dữ Khuynh.

Tính tình Mộ Dung Triển nhìn thì nhu nhược nhưng lại rất quật cường. Hắn cầu không được thì một mình tìm đến Hoan Các để gặp Dữ Khuynh. Hắn muốn gặp nàng một lần, nói với nàng cả đời này hắn chỉ có một thê tử là nàng.

Không nghĩ tới Vương Tuyết Thiềm lại cũng đi theo, còn chăm sóc khi hắn bị thương. Sự ôn nhu và hiểu chuyện của nàng ta khác hẳn với nha đầu chuyên bắt nạt hắn trong quá khức. Một khắc đó hắn mới bừng tỉnh hiểu ra, cho tới nay thứ mình nhớ thương chỉ là một ảo ảnh, một ký ức hạnh phúc vui vẻ khi còn nhỏ mà thôi. Buồn cười là hắn lại vì nguyên nhân này mà mất đi thê tử quan trọng nhất trong đời, người đã đồng ý đời này kiếp này sẽ cùng hắn ở bên nhau.

Mỗi khi nghĩ đến đó hắn đều vô cùng hối hận, muốn lập tức xông lên núi, cho dù bị đánh chết cũng không sao.

"...... Vết thương lần trước của ngươi còn chưa khỏi...... Ô ô...... Lần này lại...... Lần này lại......" Vương Tuyết Thiềm khóc đến sắp không thở nổi. Nàng ta đột nhiên giống như nổi điên mà đánh đấm lên người Mộ Dung Triển tới, "Nàng không cần ngươi rồi, nàng ta đã không cần ngươi rồi! Ngươi tỉnh một chút đi được không?!"

Mộ Dung Triển cũng không trốn tránh, để mặc cho nàng ta đánh lên người mình, trên mặt vẫn là nụ cười đạm mạc. "Mệnh này của ta chính là của nàng ấy, nếu có mất mạng ửo đây vì nàng ấy thì cũng không sao."

Đợi người chung tình, đầu bạc không cách xa – Đây là lời nàng từng nói. Lúc ấy hắn cho rằng mình chỉ đang báo ân, nhưng không nghĩ tới trong lúc vô thức hắn đã sớm coi nàng là một phần quan trọng nhất của mình, một phần không thể thiếu. Hiện giờ, nàng không cần hắn...... Vậy chết ở nơi cách nàng gần nhất cũng không có gì không tốt.


Vương Tuyết Thiềm nghe vậy thì cứng đờ, ngây ngốc giật mình mà nhìn thiếu niên. Cuồng si nồng đậm trong đôi mắt đen kia đối lập với sự bình tĩnh trên khuôn mặt khiến người ta khiếp sợ.

"Ngươi, ngươi thích nàng ta đến thế sao? Thích đến độ mạng mình cũng không cần sao?" Thật lâu sau nàng ta mới hỏi nên lời, trong lòng có ghen ghét, và cả mất mát. Tình cảm mãnh liệt thế này nàng ta nào đã gặp qua.

Mộ Dung Triển nhắm mắt, mỉm cười: "Nàng là thê tử của ta." Là thê tử duy nhất của hắn đời này.

Vương Tuyết Thiềm không cam lòng, "Vậy còn thù của ngươi, không báo thù sao? Mói oan của gia tộc ngươi thì sao, ngươi không muốn rửa oan cho họ sao? Ngươi bảo bá phụ bá mẫu ở dưới chín suối làm sao an tâm?"

Mộ Dung Triển giật mình, bỗng nhiên tránh thoát tay nàng ta, để bản thân chật vật ngã nằm xuống. Hai hàng nước mắt của hắn không tiếng động mà thấm vào trong bùn đất.

Mấy năm nay hắn vẫn cắn răng chống đỡ, không phải vì tâm niệm muốn rửa oan khuất cho người toàn tộc hay sao?

Nàng vốn tên là Lệ Hỏa Y, sinh ra trong mọt gia đình thợ săn bình thường ở dưới chân núi. Mẫu thân nàng có một đêm mơ thấy Hỏa Y mỹ nhân tìm đến ngủ ở chỗ họ rồi sinh ra nàng nên mới đặt tên này cho nàng. Lúc nàng ba tuổi thì Thương Duyệt giết cả nhà nàng, đem nàng mang về Hoan Các bồi dưỡng. Lúc ấy ông ta cũng không biết nàng tuổi nhỏ đã nhìn thấy hết tất cả, cũng nhớ rõ ràng.

Bắt đầu từ khi năm tuổi, cứ cách một thời gian nàng lại thay đổi dung mạo và giọng nói của mình. Thế lúc nàng 15 tuổi, chẳng có ai nhận ra được nàng. Đó là vì dung mạo kia đã không phải dung mạo vốn có của nàng. Cũng vì thế mà lúc nàng chạy trốn khỏi Hoan Các thì chẳng ai phát hiện ra. Nàng từng nghênh ngang mà xuất hiện ở trước mặt những kẻ đuổi mắt mình mà chẳng ai nhận ra.

Bởi vì giữ lại ký ức đời trước. lại nhìn thấu sinh tửn nên nàng không muốn báo thù cho cha mẹ mình. Nàng quá rõ lấy năng lực của mình thì cho dù có 100 năm nữa cũng không thắng nổi Thương Duyệt.

Thần sắc nàng bình yên mà ngồi trên ghế, trên đùi là hai bộ quần áo nho nhỏ. Dữ Khuynh thỉnh thoảng nhìn phía ngoài cửa sổ, một mảnh lá thu khiến đình viện bình yên.

Ở chung mười mấy năm, cho dù nàng tận lực giấu tài vẫn không trốn được đôi mắt tinh tường của Thương Duyệt. Chỉ bằng vài chi tiết nhỏ ông ta đã nhận ra nàng đang cực lực che giấu sự thật. Đối với một kẻ võ công cái thế, không tin quỷ thần như ôgn ta thì nàng không thể nghi ngờ chính là một thách thức thú vị có tính khiêu chiến.

Mà nàng cũng không nguyện làm một con rối gỗ mặc người ta sắp xếp.

Nàng thở dài, cắm cây kim vào bộ quần áo đang may dở trên tay, sau đó đặt đống đồ lên giường, đứng dậy, đỡ eo chậm rãi đi ra ngoài phòng.

Bảy tháng – Lúc mời đầu nhận ra bản thân mình đang mang thai, nàng từng nghĩ bỏ đứa nhỏ đi, chỉ vì một khi sinh ra ở nơi này thì hắn vĩnh viễn sẽ không thể sống như người bình thường. Nhưng cuối cùng nàng cũng không xuống tay được. Có lẽ là bởi vì ngày đó mẫu tính nổi lên, cũng có lẽ là vì đứa nhỏ này là mối dây liên hệ duy nhất giữa nàng và Mộ Dung Triển......

Nghĩ đến đây, nàng không tự giác duỗi tay lên búi tóc, nắm lấy cây trâm gỗ kia.

Lúc ấy nàng cố ý rút nhầm...... sao nàng có thể vứt bỏ thứ hắn đưa cho nàng chứ? Lúc ấy nàng cũng không biết mình đang mang thai, nếu không có thứ gì của hắn ở bên cạnh thì nàng cũng không biết mình có thể chịu đựng được sự chìa lìa xa lạ không hẹn ngày gặp lại này không.

Có lẽ...... Có lẽ cả đời này bọn họ cũng chẳng thể gặp lại......

Nàng gần như nức nở, lại như thở sâu. Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh lam, có một con chim nhỏ vừa kêu vang vừa bay qua, đảo mắt đã biến mất ở phương xa. Một khắc kia trong mắt nàng nổi lên ánh nước trong suốt, trong đó có vô tận hâm mộ.

Một đời kia thân bất do kỷ, sau khi mất đi tình cảm nàng chỉ có thể tự mình kết thúc. Không nghĩ tới dù đã cố giữ lại chấp niệm kia, tận lực trốn tránh nàng vẫn không thể thoát được sự trêu đùa của vận mệnh. Một đời này nàng vẫn thân bất do kỷ, vẫn không có cách nào ở lâu dài bên người mình yêu.

Nghĩ đến ngày ấy chia lìa, ánh mắt tuyệt vọng của hắn và tiếng gọi như ảo giác kia, nàng nhịn không được nhắm mắt, tim giống như bị đao cùn cắt qua, đau đớn khôn cùng.

Có lẽ...... Có lẽ nàng không nên thành thân với hắn. Hai dòng nước mắt ấm áp chảy xuống khóe mắt. Nàng đột nhiên hối hận vì quyết định của chính mình. Nếu không thành thân, hắn tất nhiên sẽ chỉ khổ sở một thời gian, sau đó sẽ sống cuộc đời bình thường của mình. Còn hiện giờ, chẳng qua mới có hai ngày vợ chồng mà hắn đã theo nàng tới tận đây, còn năm lần bảy lượt bị trọng thương. Nếu không có nàng lên tiếng, chỉ sợ hắn sớm chết rất nhiều lần rồi.

Sao nàng không nghĩ tới vì hành vi ích kỷ của bản thân mà mang đến thương tổn lớn lao như thế cho hắn chứ......

Tiếng bước chân vang lên.

"Tam tiểu thư, ăn cơm." Một thiếu nữ mặc váy áo màu trắng bưng đồ ăn đi tới, thần sắc cực kỳ kính cẩn.

Dữ Khuynh nhìn nàng ta, cũng không lau nước mắt trên mặt. Mặc dù vậy thần sắc bình tĩnh của nàng lại khiến thiếu nữ kia cực kỳ bất an. Phải biết rằng ở Hoan Các này, ngoại trừ các chủ thì vị tam tiểu thư này khiến người ta cảm thấy sâu không lường được. Hành vi của nàng thường ngoài dự kiến của người khác, một khi không cẩn thận sẽ mắc mưu nàng ngay.

"Đặt ở trong đình đi." Sau một lúc, khi thiếu nữ kia muốn bước vào phòng thì nàng mới mở miệng, ngữ khí bình tĩnh như biểu tình trên mặt nàng vậy.

"Vâng, tam tiểu thư." Thiếu nữ đáp lời, trong lòng lại vẫn lo ắng. Nàng ta luôn cảm thấy trong lòng tam tiểu thư đang tính toán cái gì đó. Mà kẻ gặp nạn chính là bản thân nàng ta.

Dữ Khuynh nhẹ vỗ về bụng, chậm rãi đi qua. Vừa rồi đứa nhỏ trong bụng vừa đá nàng một cái khiến cho khát vọng muốn gặp Mộ Dung Triển của nàng càng mãnh liệt hơn gấp bội. Nếu hắn biết nàng mang thai thì không biết là vui vẻ hay lo lắng.

"Gọi ta là Mộ Dung phu nhân." Nàng nói. Nửa năm trước nàng đã mang cái họ này.

Lúc này thiếu nữ đã đem đồ ăn đặt lên cái bàn trong đình. Nàng ta nghe thế thì vội vầm khay, lập tức đồng ý.

"Vâng. Tam...... Mộ Dung phu nhân." Ai cũng biết bên ngoài Hoan Các có môt nam tử tự xưng là tướng công của tam tiểu thư. Hắn năm lần bảy lượt xông vào Hoan Các, cho nên lúc này nghe Dữ Khuynh nói như thế thì thiếu nữ cũng không kinh ngạc. Cho dù thật sự kinh ngạc thì nàng ta cũng đủ thông minh để không biểu hiện ra ngoài. Ở chỗ này, càng thuận theo thì càng không khiến người khác chú ý.

Lúc thấy nàng ta muốn rời đi, Dữ Khuynh gọi lại, "Ngươi đừng vội đi, chờ ta ăn xong thì mang đi luôn."

Trong lòng thiếu nữ chợt lạnh, thầm kêu một tiếng xong rồi. Ai cũng biết tam tiểu thư ăn cơm thì không muốn để người ngoài ở bên cạnh. Hiện giờ để nàng ta lại thì tuyệt đối không phải việc gì tốt.

Gắp một khối thịt gà kho cho vào miệng nhai chậm rãi, Dữ Khuynh liếc mắt nhìn thiếu nữ đang nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, trong mắt hiện lên ý cười trào phúng. Người trong Hoan Các, từ trên xuống dưới không có một ai đơn giản.

Đột nhiên bát cơm trong tay nàng rơi xuống đất, mảnh sứ văng đầy đất. Dữ Khuynh nhìn thiếu nữ ngơ ngác kia, khóe môi hiện lên một nụ cười quỷ dị. Sau đó nàng thong thả ung dung mà cong lưng, trước khi nàng kia phản ứng lại thì một mảnh sứ đã cắt qua tay nàng, máu lập tức chảy ra.

Mặt thiếu nữ nháy mắt trắng bệch, lúc đó nàng ta mới biết nếu tam tiểu thư có tâm tính kế thì cho dù ngay trước mặt cũng sẽ khiến người khác không thể nào tránh thoát.

Thật tốt, cũng thông minh đấy. Dữ Khuynh mỉm cười, tùy ý để thiếu nữ kia vội vàng đi vào phòng lấy thuốc và vải sạch, giúp nàng xử lý vết thương và băng bó.

Nàng ngửa đầu nhìn bầu trời xanh. Lúc này đúng là lúc Thương Duyệt ở Minh Lâu làm bạn với thê tử đã chết nhiều năm của mình.

Chân đã được nối lại, Mộ Dung Triển chỉ có thể nằm ở trên giường, không thể đi đâu được.

Vương Tuyết Thiềm chăm sóc hắn cực kỳ cẩn thận, tỉ mỉ, cho dù Mộ Dung Triển đối xử với nàng ta trước sau không lạnh không nóng, luôn duy trì khoảng cách nhất định thì nàng ta vẫn không đổi. Đối với một vị thiên kim tiểu thư kiêu căng điêu ngoa thì quả thực đây là điều hiếm có.

Nói không cảm động thì không phải, nhưng Mộ Dung Triển vẫn không hề có tâm tư gì với nàng ta. Sau mấy lần khuyên nàng ta trở lại kinh thành không được thì hắn cũng mặc kệ.

Có những việc có thể khiến người ta hiểu rõ cái gì mới là quan trọng với mình chỉ trong một đêm.

Một ngày kia thời tiết hơi lạnh, Vương Tuyết Thiềm vào trong trấn chọn mua một chút thực phẩm dùng hàng ngày. Mộ Dung Triển dùng băng ghế chống đỡ thân mình, dịch đến bên ngoài phòng.

Bọn họ ở trong một căn nhà của tiều phu dưới chân núi. Vương Tuyết Thiềm đã mua căn nhà này khi hắn lần đầu tiên xông vào Hoan Các và bị thương. Không nghĩ tới bọn họ đã ở đây hơn hai tháng.

Mộ Dung Triển ngửa mặt cảm nhận gió lạnh lướt qua, thấy hàn khí của mùa đông và nhớ đến năm trước, vào lúc này mình vẫn còn đang ở Tịch Dương. Tuy lúc đó chỉ có một mình nhưng mỗi ngày hắn đọc sách, luyện công, ngày trôi qua cũng vô cùng bình thản. Lúc ấy hắn không có tình cảm quá nồng nhiệt với Dữ Khuynh. Ai biết được chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi, lúc hắn rốt cuộc không bỏ được nàng thì nàng lại rời khỏi hắn. Lần từ biệt này đến tột cùng là bao lâu? Lúc gặp lại nhau thì bọn họ sẽ thành thế nào rồi?


Một trận cuồng phong xuyên thấu qua rừng cây, quét qua mang theo tiếng quỷ khóc sói gào, cũng cuốn lá khô đầy trời. Mộ Dung Triển nhịn không được rụt rụt vai.

Phương bắc này quả thực quá lạnh lẽo và khô hanh. Trước kia nàng đã ở đây nhiều năm ...... Làm sao chịu được?

Tiếng cành lá vỡ vụn vang lên, thần sắc hắn nghiêm lại, giống như một con sói ngửi được mùi nguy hiểm thì cảnh giác. Qua nhiều lần xông vào Hoan Các, thứ võ công vốn trúc trắc của hắn dần dần được tôi luyện tốt hơn. Trong hai tháng này tuy hắn vết thương chồng chất nhưng võ công lại tiến triển cực nhanh, so với thành tựu của một năm trong quá khứ thì lớn hơn nhiều. Cũng bởi vậy mà mỗi lần hắn tiến vào Hoan Các đều đi được xa hơn. Tuy nhiên nơi đó phòng ngự nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây, cho tới hôm nay hắn vẫn còn cách rất xa mới tới được lầu chính.

Một bà lão mập mạp đi ra từ trong rừng, trên mặt đều là thịt, đôi mắt híp lại thành hai đường kẻ, lúc bước đi cả người đều run rẩy.

"Ngươi chính là Mộ Dung Triển?" Giọng bà lão kia sắc nhọn chói tai, trong ánh mắt cơ hồ lóe lên hung quang.

Mộ Dung Triển lạnh lùng nhìn bà ta, gần như có thể khẳng định bà ta đến từ Hoan Các.

"Không sai."

Nghe thấy hắn trả lời, bà lão hắc hắc nở nụ cười. "Các cô nương đều nói ngươi là người câm, hóa ra không phải. Giọng nói thật sự dễ nghe!" Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Mộ Dung Triển luôn cảm thấy trong mắt bà ta hiện lên một tia sáng cổ quái.

"Ngươi là ai?" Đối với người của Hoan Các, Mộ Dung Triển không thèm thể hiện lễ nghi cơ bản nhất, ngôn từ cũng cực kỳ lãnh đạm.

Bà lão không để bụng, chỉ đi đến gần, cẩn thận đánh giá hắn như đang xem một con khỉ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng tấm tắc, chỉ còn thiếu không tiến lên dùng tay xoa nắn hắn.

Ánh mắt Mộ Dung Triển lộ ra sự thiếu kiên nhẫn, rồi lại không cam lòng cứ thế xoay người đi về phòng. Hắn chỉ có thể nén xuống tính tình của bản thân. Có lẽ, nói không chừng bà ta có thể mang đến tin tức của Dữ Khuynh. Biết rõ đây chỉ là hy vọng xa vời, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà chờ mong.

"Lớn lên cũng tạm được. Đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc đôi chân này......" Bà lão khắc nghiệt mà phê bình, đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm của Mộ Dung Triển. Không biết bà ta làm sao nhưng mặc hắn ra chiêu nào cũng không thấy bà ta có hề hấn gì. Cuối cùng chính hắn bị bà ta áp chế không thể động đậy.

Ngả ngớn mà dùng ngón cái vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của Mộ Dung Triển, dưới ánh mắt giận dữ của hắn, bà ta cười quái dị, lòng bàn tay cọ qua môi hắn rồi mới buông ra. Một chút ôn nhu hiện lên trong mắt bà ta rồi lai biến mất, nhanh đến mức người ta không bắt được.

"Tam tiểu thư để ta truyền lời cho ngươi." Mãi đến lúc này bà ta mới nói việc chính.

Tam tiểu thư? Mộ Dung Triển tạm thời quên đi nhục nhã mà ngơ ngẩn.

"Nếu muốn gặp nàng, trừ phi ngươi san bằng Hoan Các. Nếu không, ngươi có thể để lại một phong hưu thư rồi đi tìm duyên mới đi." Bà lão không để ý tới việc hắn ngơ ngẩn mà tiếp tục nói.

Mộ Dung Triển há miệng thở dốc nhưng chẳng nói được gì. Thật vất vả mới chờ được lời nhắn của nàng, ai biết lại chẳng khác gì quyết biệt. Chẳng lẽ nàng chán ghét hắn đến thế, đến độ không chịu gặp mặt hắn.

Nhận ra hắn nản lòng, đôi mắt bà lão nhíu lại, đột nhiên nói: "Ngươi thậm chí còn không đụng được vào góc áo của ta, vậy làm gì có bản lĩnh cướp tam tiểu thư từ tay các chủ? Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn viết hưu thư đi."

Mộ Dung Triển mờ mịt nhìn về phía bà ta, "Nàng...... Sẽ tái giá sao?" Nếu nàng muốn gả cho người khác thì hắn nguyện ý thành toàn. Nhưng vì sao câu hỏi này với hắn lại gian nan như thế?

Bà lão cứng người, một lát sau mới nói: "Tam tiểu thư trở lại Hoan Các thì không có khả năng tái giá." Nếu muốn hưu thư thì một câu này không cần nói ra nhưng bà ta lại lỡ lời.

Mộ Dung Triển lúc này mới lộ ra tươi cười, tuy rằng tươi cười đó vẫn mang theo chua xót. "Làm phiền ma ma trở về nói cho thê tử của ta hưu thư Mộ Dung Triển không thể viết...... Một đời này ta chỉ nguyện cưới nàng làm thê tử."

Bà lão nghe vậy thì cứng đờ, hơi chật vật mà xoay người, "Viết hay không viết thì tùy ngươi." Nói xong bà ta xoay người đi ngay.

"Ma ma...... Nàng sống có tốt không?" Mộ Dung Triển muốn gọi bà lão kia lại để hỏi chuyện của Dữ Khuynh nhưng bà ta lại không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hacnhan