Chương 81. Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kết quả là không biết nặng nhẹ làm chính mình mệt mỏi đến hôn mê bất tỉnh?" Tạ Yến nghe được chỉ cảm thấy đau đầu, quả thực muốn đem tiểu ngu ngốc này tới giáo huấn một đốn.

Gia Ý thấy thế nhanh chóng kéo chăn lên, nhấp môi mở to mắt chớp chớp nhìn hắn, "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, tần thiếp biết sai rồi!"

"Quả thực là hồ nháo!" Tạ Yến lạnh mặt trách cứ, "Thân thể nàng thế nào nàng còn không rõ sao? Làm bậy như vậy nếu....."

Gia Ý sợ hắn động thủ, lập tức chui vào trong chăn che đầu mình lại, chạy nhanh lấy lòng nói: "Đúng vậy nha, là tần thiếp không hiểu chuyện, là tần thiếp sai rồi, Hoàng Thượng không cần tức giận."

Nhìn động tác lưu loát liền mạch của nàng, Tạ Yến nhất thời không biết nên tức giận hay nên cười.

Gia Ý thấy Tạ Yến hồi lâu không nói chuyện, lại lui một bước tiếp tục dỗ hắn, "Vậy..... Vậy Hoàng Thượng nếu là còn tức giận, thì.... Đánh tần thiếp vài cái cho xả giận?"

Khi nói chuyện, một đoàn phồng lên trong chăn trở mình, dẩu mông nhỏ cách chăn quơ quơ về phía hắn, "Hoàng Thượng, người đánh đi, đánh nhiều hay ít tần thiếp cũng sẽ không nói gì."

Tạ Yến thật là muốn giáo huấn nàng một chút, nhưng lại bị hành động này của nàng chọc cười.

Nhìn xem, nhận sai còn biết đầu cơ trục lợi một phen.

"Thật sao?"

Gia Ý cắn răng, "Thật sự! Đến đánh đi!"

Tạ Yến tức giận đến dở khóc dở cười, giơ tay lên vốn định cho tiểu cô nương một chút giáo huấn nho nhỏ, lại không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt bỗng nhiên mềm mại xuống.

Thấy người phía sau vẫn không có động tĩnh gì, Gia Ý định mở miệng dò hỏi, không nghĩ tới cả người đột nhiên bay lên, Tạ Yến trực tiếp ôm lấy bọc chăn đem nàng ôm vào lòng ngực.

Còn chưa kịp phản ứng, chăn che trên đầu đã bị kéo xuống, nghe thấy thanh âm ôn nhu của Tạ Yến, "Được, không che, trẫm không phạt nàng."

"!" Gia Ý thấy mưu kế thực hiện thành công, lấy lòng mà khoe mẽ cười với hắn, hai má lúm đồng tiền như là đựng đầy mật ngọt ngào, "Tần thiếp biết Hoàng Thượng tốt nhất!"

Tạ Yến xoa khuôn mặt bị nghẹn đến ửng hồng của nàng, ôn nhu nói: "Thân thể nàng yếu đuối, bế lên nhẹ như vậy, trẫm chỉ lo lắng không bồi bổ đủ cho nàng....."

Tiểu ngu ngốc này, nhất định là sợ mình béo lên hắn sẽ không thích, nên mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Hắn sao có thể bỏ được mà trách cứ nàng>

Không có nữ tử nào không thích nghe người khác khen bản thân dáng điệu uyển chuyển, Gia Ý cũng không ngoại lệ, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Tạ Yến, lại cảm thấy phản ứng này của mình có chút thái quá, lập tức ra vẻ rụt rè, "Thật sao? Tần thiếp thực sự nhẹ?"

Thấy nàng như thế, Tạ Yến càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, yên lặng thở dài, tay tăng thêm lực đạo ôm lấy nàng, thấp giọng nói: "Thật sự, nàng quá gầy, nên trẫm mới lệnh cho Ngự Thiện Phòng mỗi ngày nghĩ cách tẩm bổ cho nàng." Hắn dùng cằm tựa lên đỉnh đầu Gia Ý, "Sau này không được làm vậy nữa được không?"

"Nàng rất tốt, trẫm thích bộ dáng hiện tại của nàng."

"Quá gầy sẽ làm trẫm đau lòng, có thể béo còn tốt một chút. Nhưng mà đó đều là nàng, trẫm đều thích."

Gia Ý thẹn thùng mà rúc vào trong lòng ngực hắn, mềm mại nói: "Được, tần thiếp đã biết, tần thiếp cũng rất vui nha."

Ai, nhưng mà, vẫn là không cần béo.

Nghĩ tới cảnh trong mơ, suy nghĩ một lúc, Gia Ý cọ cọ ngực hắn, làm nũng nói: "Hoàng Thượng, người có biết tần thiếp ngủ lâu như vậy đã mơ thấy gì không?"

Tạ Yến vô cùng phối hợp, "Mơ thấy cái gì?"

Gia Ý bẻ đầu ngón tay đêm, "Tần thiếp mơ thấy mình khi còn nhỏ, lúc đó rất vui vẻ nha, cha mang theo tần thiếp đi thôn trang ở ngoại ô..... xem bệnh!" Suýt chút nữa là lỡ miệng, Gia Ý khi còn nhỏ bởi vì thân thể yếu đuối, trên cơ bản sẽ không ra cửa, cho dù là ra ngoài thì cũng chỉ là tìm đại phu, nhưng mà thật ra nàng biết có một lần đi xa..... rất xa, nàng kéo suy nghĩ về, tiếp tục nói: "Ca ca rất nghịch ngợm, cả ngày leo cây hái quả và hoa cho tần thiếp, ca ca còn múa kiếm cho tần thiếp xem, hoa ở Thái Châu nở cực kỳ đẹp."

Tạ Yến cúi đầu hôn nàng, "Có phải là nhớ nhà rồi không?"

Trước kia Gia Ý không nghĩ tới vấn đề này, hiện tại hỏi như vậy, nàng thật sự là có chút nhớ.

Nhớ những tiểu yêu quái đã làm bạn với nàng thật lâu kia, cũng nhớ ca ca và tẩu tẩu đã đối xử với nàng cực kỳ tốt kia.

Nàng nghiêm túc trả lời: "Có chút nhớ, nhưng mà hiện tại tần thiếp ở bên người Hoàng Thượng, tần thiếp thực vui vẻ thỏa mãn nha!"

Gia Ý thực sự là rất vui vẻ và thỏa mãn, có thể từ một sợi du hồn làm người lần nữa, càng bởi vì vị đế vương trước mắt này có thể khiến nàng sống lại làm người, nàng đã cảm thấy đủ rồi.

Tạ Yến nhéo mặt nàng, "Ừ, trẫm cũng rất vui vẻ."

"Vậy còn Hoàng Thượng thì sao? Khi còn nhỏ bộ dáng Hoàng Thượng thế nào?"

Tay Tạ Yến ngưng một chút.

Chưa từng có người dám hỏi hắn vấn đề này.

Bởi vì Chiêu Tông bệ hạ tuổi nhỏ có liên quan tới bí mật của hoàng gia, nhưng nếu muốn giải đáp nghi vấn trong mộng của nàng, thì cũng chỉ có thể hỏi đương sự là hắn.

Trên mặt Tạ Yến không có biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Trẫm có chút không nhớ rõ...."

Gia Ý khô cằn "Ồ" một tiếng, yên lặng gục đầu xuống, không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Nhưng mà nghĩ lại thì nàng cũng thấy thông suốt. Cũng đúng, hắn là đế vương, không phải mọi chuyện đều có thể cho phi tử là nàng biết được.

Nhưng trong lòng vẫn có chút khổ sở, cũng không phải là không hiểu chuyện, cảnh tượng trong mộng không đầu không đuôi, cô tịch cùng với thanh lãnh trên người thiếu niên kia làm nàng đau lòng.

Nàng chỉ là muốn quan tâm hắn, nhưng tựa hồ nhân gia cũng không cần nàng làm vậy.

Tạ Yến chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái đã biết nàng đang nghĩ cái gì, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, duỗi tay quát quát mũi nàng, "Nàng nghĩ đi đâu vậy? Trẫm không phải là có lệ với nàng, là thật sự, có một số việc trẫm không nhớ ra."

"Ý là sao?" Gia Ý trợn tròn mắt có chút khó hiểu.

Tạ Yến chậm rãi nói: "Khi trẫm còn ở Tín Vương phủ, từng trải qua một lần ngoài ý muốn, do đó đã quên một số chuyện, nhưng chuyện này có rất ít người biết."

Gia Ý kinh ngạc, nàng thế mà chưa từng nghe nói qua Chiêu Tông đế từng xảy ra chuyện, còn mất đi một ít ký ức?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net