Chap 12 Ngày càng ỷ lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 12 Ngày càng ỷ lại

Biện Bá Hiền xấu hổ quay mặt đi, tay chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe buýt nhưng má đã đỏ hồng, khóe môi mím chặt kiềm nén hạnh phúc sắp bật ra ngoài.

Phác Xán Liệt ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn cậu, biểu cảm trên mặt Biện Bá Hiền bao giờ cũng rất phong phú, lúc giận, lúc buồn hay lúc vui đều như vậy. Đều khiến anh không thể không yêu thích. Phác Xán Liệt xích lại gần hơn nữa, hôn lên má trái Biện Bá Hiền, cái má mochi thơm mùi sữa của nhóc con nhà bọn họ.

Xe buýt lăn bánh trên đường dài, Phác Xán Liệt ngồi ngay ngắn lại nhưng vẫn vươn móng ra nắm lấy tay Biện Bá Hiền. Trông họ, hệt như những cặp đôi mới yêu nhau những ngày đầu tiên, hạnh phúc và thẹn thùng.

Công ty vào giờ nghỉ trưa có rất nhiều người ra vào nhà ăn của nhân viên nên Biện Bá Hiền vẫn thường hay để bụng đói và ngồi làm việc trong phòng của mình. Cậu không ăn ở nhà ăn không phải vì chê thức ăn hay không thích chổ đông người gì cả, là do cậu đã quen với chuyện không ăn trưa. Vả lại lúc sáng, khi vào công ty cùng Phác Xán Liệt, Biện Bá Hiền đã bị một số người chú ý, cậu không muốn trở thành tâm điểm bàn tán của hội chị em phụ nữ chút nào, nên tốt nhất không nên xuất hiện.

Bản báo cáo của bộ phận thị trường về sản phẩm cũ Biện Bá Hiền còn chưa xem, công ty lại chuẩn bị cho ra một sản phẩm mới, hồ sơ trên bàn đã chất thành đống. Cậu đang suy nghĩ xem phải giải quyết cái nào trước thì nhận được tin nhắn của Phác Xán Liệt.

|Mang balo của em lên phòng anh ngay. Có tài liệu quan trọng ở trong đó|

Biện Bá Hiền liếc nhìn tin nhắn rồi lại nhìn chằm chằm vào cái balo trên bàn cách đó không xa. Phác Xán Liệt có mang giấy tờ gì về nhà sao? Mở balo tìm tài liệu mà Phác Xán Liệt nói, trong cái balo tối om không có một tờ giấy nào cả, chỉ có một caramen cơm còn âm ấm. Biện Bá Hiền thấy trong lòng mình ấm áp kì lạ, Phác Xán Liệt thực sự rất quan tâm cậu.

Rồi màn hình lại hiển thị có một tin nhắn mới.

|Em ăn đi, cái hộp đó giữ nhiệt rất tốt, không có đau bụng đâu. Bá Hiền yêu dấu|

Biện Bá Hiền tắt điện thoại, thu gom giấy tờ trên bàn sang một bên rồi giở caramen trong balo ra, Phác Xán Liệt chuẩn bị cho cậu một tầng cơm trắng, một tầng bò kho và tầng còn lại là đậu xào. Tuy cơm canh không nóng hổi như ở nhà, nhưng Biện Bá Hiền ăn rất ngon. Còn ăn sạch sành sanh.

Cậu biết, thân phận của Phác Xán Liệt hiện giờ không thể tùy tiện ra vào phòng là việc này, càng không thể công khai mối quan hệ của hai người họ. Công ty chỉ mới thành lập nên công việc bộn bề, cứ có người thích hợp và có tài thì sẽ tuyển dụng, có thể không tránh khỏi tai mắt của Phác Hiên. Vậy nên hai người họ phải giữ khoảng cách thật an toàn.

Buổi chiều trôi qua khá suông sẽ, giải quyết hết hồ sơ trên bàn thì cũng vừa đúng giờ tan tầm. Biện Bá Hiền chuẩn bị đồ đạc ra về, trước khi đến trường mẫu giáo đón nhóc kia thì nhắn cho Phác Xán Liệt một tin.

|Tôi đi đón Xán Dương, anh về nhà sau đi|

Lúc đi ngang qua góc hành lang thì Biện Bá Hiền bị ai đó kéo vào trong một căn phòng trống, cậu còn đang hoảng hốt muốn thoát ra thì bị ôm chầm lấy. Biện Bá Hiền suýt nữa hét lên và đấm đối phương thì nghe giọng của Phác Xán Liệt.

"Anh đây mà"

"Buông ra nhanh! Tôi còn đi đón con"

"Một lát nữa anh phải họp nên về trễ, em về nhà cẩn thận. Cho anh ôm một chút để sạc nặng lượng đi, đói muốn chết" Phác Xán Liệt vuốt nhẹ mái tóc của cậu, than thở một cách thì thầm, rồi hôn nhẹ lên cái trán lán bóng của Biện Bá Hiền.

"Buổi trưa có ăn cơm không?"

"Có ăn, nhưng không đủ no" Thật ra Phác Xán Liệt ăn hơi nhiều, một lần ăn hai phần cơm người lớn nhưng nhà ăn chỉ cấp nhiều lắm là một phần rưỡi, nên hết giờ làm thì Phác Xán Liệt lại thấy đói.

Biện Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt chăm chú vuốt mái tóc của mình, từng sợi tóc mảnh mai lọt thọm qua kẽ tay rồi trượt xuống. Cậu vòng tay ôm Phác Xán Liệt thật chặt, người này rất tốt, đã chuẩn bị cơm cho cậu, ăn không đủ no rồi phải họp sau giờ làm, Biện Bá Hiền động lòng thương nên muốn thưởng cho Phác Xán Liệt cái gì đó ấm áp.

Phác Xán Liệt đứng trân người nhìn người con trai nhỏ bé trong lòng mình, sau khi gặp lại đây là lần đầu tiên Biện Bá Hiền chủ động ôm anh, nên Phác Xán Liệt vui còn không kịp nhanh chóng ôm đáp lại. Thiếu chút nữa đã nhấc bổng Biện Bá Hiền xoay vòng quanh, nhưng thiết nghĩ cậu sẽ tạc mao đấm cho vài cái thì dẹp ngay ý định đó.

"Rồi" Biện Bá Hiền buông Phác Xán Liệt ra, cúi thấp đầu xấu hổ nói "Về họp đi tôi đi đón Xán Dương"

Sau đó Biện Bá Hiền chạy mất.

Phác Xán Liệt buồn cười nhìn Biện Bá Hiền rời khỏi công ty hòa vào dòng người tấp nập trên phố. Dáng người cậu khá thấp, lọt vào lòng đường đầy người và người nhưng vẫn nổi bật nhất để anh nhận ra, Phác Xán Liệt cứ dõi theo Biện Bá Hiền qua ô cửa kính cho đến khi bóng dáng cậu mất hút.

Buổi họp kết thúc thì trời đã tối muộn, cuộc họp này do Phác Xán Liệt tự tổ chức triệu tập các giám đốc bộ phận lại để bàn bạc riêng một số vấn đề phát triển công ty mà không cần thông qua cổ đông. Có như vậy anh mới có thể tự quyền quyết định, sau này khi đã nắm hẳn phần thắng trong tay, Phác Xán Liệt sẽ trực tiếp hạ bệ Phác Gia.

Khi anh về đến nhà thì Biện Bá Hiền và nhóc con kia đã đi ngủ. Có lẽ Biện Bá Hiền đã thức chờ anh nên tướng ngủ rất kì quái, cả người thu lại trên cái gối nằm. Nhóc con kia cũng không kém cạnh, chăn gối bị đạp cho tứ tung. Một lớn một nhỏ ngủ say tít, mũi khe khe phát ra âm thanh. Phác Xán Liệt chính tư thế của Biện Bá Hiền lại rồi đắp chăn cẩn thận cho hai cha con. Anh từ trên cao nhìn xuống, cảm thán một chút, sau này phải vỗ béo hai cha con nhà này cho thật tròn trịa.

---

Biện Bá Hiền mang một tập hồ sơ đi photo – chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới lúc hai giờ chiều. Khi đang chờ máy in ra thì kẹt giấy, cậu vòng ra phía sau cái máy to lớn để mở khay giấy thì đúng lúc nghe thấy mấy tiếng giày đi tới, có cả nam lẫn nữ. Và bọn họ bắt đầu bàn tán nói xấu một người nào đó, Biện Bá Hiền lúc đầu không bận tâm bao nhiêu, vì nói xấu đồng nghiệp là chuyện thường thấy ở chốn công sở mà. Nhưng đến đoạn gây cấn thì Biện Bá Hiền không thể không nghe, càng không thể bỏ ngoài tai nữa.

"Người làm ở phòng thiết kế mới vào mấy hôm trước có phải không?"

"Ừ, là anh ta đấy. Tôi nghe người ở phòng nội vụ nói hôm qua nhìn thấy cái anh đó với Giám đốc Phác ở phòng họp làm gì đó mờ ám"

"Làm gì là làm gì? Mờ ám kiểu nào"

"Mờ ám kiểu ân ái tình tứ ấy. Còn thế nào thì cô đi hỏi người ta cho rõ ấy"

"Là kiểu bao nam bao nữa ấy hả"

Và bọn họ cười. Cười cái loại mĩa mai khinh bỉ như dội nước lạnh vào mặt. Biện Bá Hiền chết trân một lúc, cậu không ngờ hành động ngày hôm qua bị nhìn thấy như thế. Mà cũng không ngờ có người nhìn thấy lại âm thầm đi phát tán, bọn họ có phải xem thường một vị quản lí cấp cao như Phác Xán Liệt quá không.

Biện Bá Hiền thu dọn giấy tờ rồi đứng dậy, bọn người ấy vẫn mãi mê nói chuyện phiếm mà không nhìn ra sự hiện diện của cậu. Đến khi Biện Bá Hiền tắt máy photo định mở miệng lên tiếng thì đã có người chen vào trước cậu.

"Những gì cô vừa kể là ai nói cho cô nghe? Có thể nói lại một lần cho tôi nghe được không?" Vị quản lí cấp cao mà Biện Bá Hiền vừa nghĩ tới đã ở ngay trước mặt bọn họ, thong thả hỏi "Nghe hình như là nhắc tới tôi?"

Biện Bá Hiền bình thản sắp xếp lại hồ sơ rồi rời khỏi đó. Lúc cậu rời đi, đúng lúc đi ngang qua mặt những người lúc nãy và Phác Xán Liệt. Tuy Biện Bá Hiền không nhìn lại vẫn biết được cái vẻ mặt hoảng sợ lẫn kinh người kia. Nói xấu cậu ư? Vậy qua mặt Phác Xán Liệt trước đi.

---- 

Vote đi ~~ Ú la la ~~  Vote cho EXO của chúng ta nữa ~~ Ố la la ~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net